Mục lục
[Dịch] Tướng Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe đồng học xung quanh giễu cợt Ninh Khuyết, sắc mặt Tư Đồ Y Lan không vui, đứng dậy kéo Kim Vô Thải xa khỏi thư xá, nghiêm túc nhìn nàng muốn nhắc nhở vài câu, nhưng nghĩ tính tình cô bạn trời sinh dịu dàng kiệm lời, vốn không có quan hệ gì tới chuyện này, thở dài một tiếng rồi hỏi ngược lại:

- Buổi chiều ngươi có đi xem náo nhiệt không?

Kim Vô Thải mỉm cười đáp:

- Ngươi nói Long Khánh hoàng tử vào thành Trường An sao?

- Ừ, ta đối với nam tử này thật không có hứng thú gì cả, chỉ là có chút tò mò mà thôi.

Tư Đồ Y Lan cười nói.

- Vậy ta đi cùng ngươi, đến Tùng Hạc Lâu thuê phòng hẳn là có thể nhìn thấy phố dài.

Tư Đồ Y Lan trêu ghẹo nàng, nói:

- Sao hôm nay có thời gian như thế? Không cần bồi vị đại tài tử kia à? Nếu ngươi thật sự muốn nhìn Long Khánh hoàng tử, lại không muốn bỏ Tạ Thừa Vận lại một mình, vậy thì đừng ngại mang hắn cùng đi.

- Long Khánh hoàng tử vào thành, hắn tự nhiên sẽ không đi đâu.

Kim Vô Thải cười nói:

- Nam tử trẻ tuổi luôn có kiêu ngạo của mình, huống chi là hắn.

Nhớ đến cảnh ngộ mấy ngày nay của Ninh Khuyết, Tư Đồ Y Lan có chút khinh thường nói:

- Hắn thì như thế nào? Tạ Thừa Vận hắn trời sinh càng kiêu ngạo hơn sao?

...

Giáo thụ phó khoa Tào Tri Phong bỏ giờ lên lớp vào thành nghênh đón hi vọng phục hưng của quốc gia mình, rất nhiều học sinh thư viện đều đang nghị luận chuyện có nên vào thành xem náo nhiệt hay không, Ninh Khuyết đang đi dưới hành lang dài che mưa, trong đầu chỉ toàn suy nghĩ về tu hành, ngay cả bức thư thiếp nọ mà đám đồng học nghị luận cũng chẳng nghe thấy, lại càng không đi xem loại tụ họp náo nhiệt này.

Chỉ là nghĩ đến vị Long Khánh hoàng tử kia, người còn chưa tới mà đã tạo thành oanh động như thế trong thành Trường An, hắn không khỏi có chút hâm mộ tán thưởng, chẳng qua loại hâm mộ tán thưởng này cũng không có quá nhiều yếu tố khiếp sợ.

Đại nhân vật Tài Quyết Ti của Tây Lăng Thần Điện? Thiên tài sắp sửa bước vào Tri Mệnh? Loại quang huy này đối với người khác có lẽ sẽ rung động rất nhiều, nhưng mà hắn mỗi ngày qua lại với Trần Bì Bì, gia hỏa mới mười sáu tuổi đã Tri Mệnh, thật sự là không nhìn ra được vị thiên tài tu hành tuyệt thế được người đời tôn sùng có chỗ nào đặc biệt hơn người cả, còn không phải có hai mắt một mũi một miệng sao, chẳng qua khi bùm một tiếng nhảy xuống nước vì quá béo quá ngốc mà bắn bọt sóng lớn hơn mà thôi...

Đầu năm Thiên Khải thứ mười ba vào thành Trường An liền gặp nhân vật cỡ như Triều Tiểu Thu và Trần Bì Bì này, thế giới trước mắt Ninh Khuyết chợt rộng rãi hơn, tầm mắt đã khác, khí độ tự nhiên cũng sẽ khác, nhân vật thanh danh vang xa thiên hạ khiến đám học sinh thư viện rung động không nói lên lời giống như Long Khánh hoàng tử đã rất khó khơi lên quá nhiều cảm khái trong hắn.

Vào Cựu Thư Lâu, kính cẩn hành lễ với nữ giáo thụ, cầm quyển Hạo Nhiên Kiếm nọ yên lặng đọc, mặc kệ mặt trời ngày xuân dần dần nghiêng lệch ngoài cửa sổ, dần dần lặn xuống, đợi tới đêm nữ giáo thụ rời khỏi, kệ sách lại nhẹ nhàng hoạt động một lần nữa.

- Long Khánh hoàng tử hôm nay tới thành Trường An rồi.

Ninh Khuyết nhìn Trần Bì Bì nhắc nhở.

Vẻ mặt Trần Bì Bì ngây ngô, gãi đầu hỏi:

- Long Khánh hoàng tử... là ai?

Ninh Khuyết hơi giật mình, hỏi:

- Ngươi không biết Long Khánh hoàng tử hả?

- Vì sao ta nhất định phải nhận biết tên hoàng tử vớ vẩn nào đó?

Trần Bì Bì gian nan ngồi xuống, đón nhận bầu rượu nhỏ mà hắn đưa qua, uống một ngụm, nói:

- Người này rất nổi tiếng sao?

- Khá nổi tiếng.

Ninh Khuyết theo dõi ánh mắt của hắn nói:

- Hắn là hoàng tử nước Yến, lại là nhân vật số hai của Tài Quyết Ti Tây Lăng Thần Điện, còn giống với ngươi, được mọi người coi là thiên tài tu hành, cho nên ngươi không có đạo lý không biết hắn.

- Tài Quyết Ti?

Trần Bì Bì nhún vai, thịt mỡ dưới má run rẩy một trận, không sao cả đáp:

- Vậy thì thế nào? Cái địa phương quỷ quái Tây Lăng đó, người ngu ngốc tự xưng thiên tài có quá nhiều, chẳng lẽ tùy tiện con chó con mèo ta cũng phải biết sao?

Ninh Khuyết nghi hoặc ngạc nhiên nhìn hắn, hỏi:

- Ngươi ấy, trước kia không phải nói mình là người thừa kế Tây Lăng Thần Điện hay sao? Dẫu ngươi đã rời khỏi Tây Lăng nhiều năm, nhưng sao cả nhân vật như thế cũng không nhận ra chứ?

- Đó đều là do ngươi đoán mò, ta khi nào thừa nhận mình là người thừa kế Tây Lăng Thần Điện đâu?

Trần Bì Bì buông bầu rượu, tức giận nói:

- Nếu ngươi kiên trì cho rằng như thế, vậy là do chỉ số thông minh của ngươi có vấn đề.

- Ngươi lại không phải người thừa kế Tây Lăng Thần Điện?

Cảm xúc kinh ngạc trong lòng Ninh Khuyết nhanh chóng bình ổn, nhìn hắn cười nói:

- Thật là đáng tiếc đáng tiếc, ta còn chuẩn bị ôm đùi người đấy.

Trần Bì Bì kinh hoảng thất sắc hỏi:

- Ngươi chừng nào từng biểu hiện đủ tôn trọng đối với bản thiên tài, đến mức bản thiên tài có thể phân tích nhận định ra rằng ngươi muốn ôm đùi ta?

Đều là những lời nói vui đùa giữa bằng hữu với nhau, hiển nhiên không có ai coi nó là thật. Ninh Khuyết bỗng nghĩ tới một việc, khó hiểu hỏi:

- Nói đến quan hệ thật sự ác liệt giữa Đại Đường ta và Tây Lăng các ngươi, khắp thiên hạ cũng chỉ có hai nhà có năng lực và tư cách làm đối thủ của nhau, nói là thế địch ẩn núp cũng không sai, một khi đã như vậy, vì sao thư viện còn thu một tên thuộc Tây Lăng Thần Điện đây? Chẳng lẽ sẽ không lo lắng Tây Lăng Thần Điện nhìn lén bí mật gì đó sao?

- Thư viện tuyển sinh xưa nay không hỏi lai lịch xuất xứ, chỉ hỏi tâm tính năng lực, cái này gọi là hữu giáo vô loại đấy, ngay cả nhân vật như ta mà Phu Tử cũng dám thu vào cửa làm đệ tử bình thường, đừng nói chi một kẻ hèn số hai của Tài Quyết Ti ở thần điện.

Trần Bì Bì khinh miệt cười nhạo nói, ngay sau đó lại chuyển đề tài, mặt lộ vẻ ngưng trọng nhìn Ninh Khuyết nói:

- Tài Quyết Ti ở thần điện chuyên trấn áp ngoại đạo dị đoan, quyền hành rất nặng, thủ đoạn lại độc ác, người bên trong đều biến thái điên cuồng bức bách ngu ngốc, cực kỳ khó chọc vào. Bọn hắn tự nhiên không dám làm cái gì trong thành Trường An, nhưng ở ngoại cảnh Đại Đường thì đều là những nhân vật có thể dọa trẻ con ngừng khóc đêm đấy, tuy rằng không cần phải sợ, nhưng tốt nhất ngươi cũng đừng trêu vào chúng làm gì.

Ninh Khuyết thấy hắn nói thận trọng nghiêm túc thì gật gật đầu tỏ vẻ đã nhớ kỹ, sau đó lắc đầu cảm khái nói:

- Nghe nói nhân vật số một của Tài Quyết Ti là một nữ tử được người đời gọi là Đạo Si, nhân vật như Long Khánh hoàng tử đã cực kỳ không dễ chọc rồi, thật nghĩ không ra, nữ nhân kia sẽ khó chọc đến mức nào đây.

- Không phải khó mà là vô cùng khó chọc vào!

Nghe thấy hai chữ Đạo Si, Trần Bì Bì bỗng nhiên kích động lên, dùng sức vung cánh tay phải nói:

- Nữ nhân Diệp Hồng Ngư đó chính là người điên thuần túy, nào là Đạo Si gì chứ. Ở trong mắt ta, cái gì Long Khánh hoàng tử, cái gì thần quan đều chỉ là chút chó mèo, cho dù ngươi đắc tội với bọn họ ta cũng có thể bảo vệ ngươi, nhưng nếu gặp phải nữ nhân kia, ngươi nhất định phải trốn xa chút nhé, bởi vì ngay cả ta gặp phải nàng cũng đều hận không thể trốn được xa bao nhiêu thì xa bấy nhiêu.

Ninh Khuyết bị phản ứng kích động khoa trương của hắn làm ngẩn ra, nhớ lại lời nhắn đầy ác cảm kỳ quái đối với nữ giới lúc trước của Trần Bì Bì, không khỏi thầm nghĩ chẳng lẽ có quan hệ đến nhân vật số một của Tài Quyết Ti thần điện ư? Chợt hắn nghĩ đến thảo luận ở thư xá lúc trước, đám học sinh đều nói vị tiểu mỹ nhân Đạo Si nọ cực kỳ thần bí, không ai biết đến tên họ của nàng, nhưng mà lúc này Trần Bì Bì có thể lưu loát nói ra tên của tiểu mỹ nhân Đạo Si, hơn nữa còn có vẻ cực kỳ quen thuộc...

- Ngươi nói ngươi không phải là người thừa kế Tây Lăng Thần Điện...

Ninh Khuyết như cười như không nhìn hắn nói:

- Đáng tiếc ngươi đã tự bại lộ rồi, nếu ngươi còn kiên trì nói như thế, ta sẽ cho rằng chỉ số thông minh của ngươi có vấn đề đấy.

Trần Bì Bì nghe vậy ngẩn ra, sau đó khinh thường cười nói:

- Có muốn đánh cược không?

- Thời gian là tiêu chuẩn duy nhất để kiểm nghiệm chân lý.

Sau khi Ninh Khuyết vào thành Trường An, đây là lần thứ hai nói câu này, tiếp đó nghiêm túc bổ sung:

- Quay xung quanh chân lý để đánh cược nhàm chán, tựa như người tu hành dựa vào năng lực không giống người thường mà trà trộn vào đổ phường kiếm bạc của người thường, đều là chuyện vô cùng ngu ngốc.

Trần Bì Bì bị lời này làm cho có chút hồ đồ, gãi gãi đầu nửa ngày mà cũng không nói được lời nào.

Ninh Khuyết bỗng nhiên cau mày hỏi:

- Hôm nay trong thư xá nghị luận vị Long Khánh hoàng tử đó rất náo nhiệt đấy, ta lại không rõ, cảnh giới Tri Mệnh... Thực sự rất giỏi sao?

- Thế gian người có thể tri thiên mệnh, đương nhiên cực kỳ giỏi rồi, người có thể tu hành không ít, nhưng ngươi từng gặp mấy ai có thể tiến vào cảnh giới Tri Mệnh chứ? Nhìn khắp thiên hạ cũng không tìm thấy bao nhiêu cường giả Tri Mệnh đâu.

Trần Bì Bì hơi nâng cằm lên, có vẻ hết sức kiêu ngạo, như đang nói cho Ninh Khuyết, ngươi nhìn ta xem, ngươi nhìn ta xem, ngươi mau nhìn ta xem, bản thiên tài chính là một cao thủ Tri Mệnh ghê gớm như thế đấy.

Ninh Khuyết lườm hắn, cảm khái nói:

- Nói như thế, đại khái ta bị ngươi, cái cao thủ Tri Mệnh hiếm thấy này không có chút tác phong cao thủ nào cả làm lầm đường rồi.

Trần Bì Bì giận tím mặt, nghiến răng trách mắng:

- Lời này của ngươi là có ý gì? Ngươi nói ta không có phong phạm của cao thủ?

Ninh Khuyết cười nói:

- Không chỉ không có phong phạm cao thủ, điều mấu chốt chính là khí chất... Loại khí chất này ngươi có hiểu hay không? Không liên quan đến thân hình mập mạp của ngươi, không liên quan tới cách nói năng không thú vị của ngươi, đó đơn thuần chỉ là một loại cảm giác.

Trần Bì Bì cả giận nói:

- Cảnh giới chính là cảnh giới, có quan hệ gì với phong phạm và khí chất chứ? Ta có thể trên biết thiên mệnh, ta đây chính là cảnh giới Tri Mệnh, như vậy trong mắt ta liền không còn tồn tại cảnh giới Động Huyền thượng phẩm gì kia!

- Không có gì chứng minh.

Ninh Khuyết có vẻ khó xử:

- Ngươi nói ngươi là cường giả Tri Mệnh, chứng minh thế nào đây?

Nhìn nụ cười cười xấu xa hiện lên trên mặt Trần Bì Bì, hắn thầm rùng mình, vội vàng nói:

- Đừng hòng đánh ta một trận để chứng minh ngươi rất mạnh! Ngươi thường xuyên nói ta là tên tu hành ngu ngốc, vậy thì đánh thắng một tên tu hành ngu ngốc có thể chứng minh cái gì chứ?

- Vậy thì chứng mình như thế nào?

Trần Bì Bì vô tội xòe đôi tay ra hỏi:

- Ngươi tìm tên cao thủ cảnh giới Động Huyền thượng phẩm lại đây, để ta ức hiếp hắn một chút?

- Đề nghị này không tồi.

Ninh Khuyết cười nói:

- Giáo thụ phó khoa Tào Tri Phong môn lễ ngươi biết chứ? Nghe nói hắn ta chính là một đại niệm sư cảnh giới Động Huyền, đối thủ này thế nào?

- Đánh giáo thụ?

Trần Bì Bì trừng hắn nói:

- Ngươi muốn ta bị nhị sư huynh đánh thành bẹp lép dính lên tường có phải không?

Ninh Khuyết làm ra vẻ nghiêm túc tự hỏi một lát rồi nói:

- Đánh giáo thụ xác thực là không thỏa đáng lắm, không bằng như vậy đi, vị Long Khánh hoàng tử kia tới thành Trường An, mặc dù hắn là đại nhân vật Tài Quyết Ti của Tây Lăng Thần Điện nhưng trong mắt ngươi thì cũng chỉ là con chó con mèo, vừa hay hắn chỉ kém một bước nữa là bước vào Tri Mệnh, rất thích hợp để dùng làm vật liệu chứng minh.

- Vật chứng minh này có vẻ cũng được phết...

Trần Bì Bì nhíu mày lại, đang nghĩ xem giấu diếm nhị sư huynh như thế nào để lặng lẽ chuồn khỏi hậu sơn, vào thành Trường An tìm tên hoàng tử kia đánh một trận, đột nhiên suy nghĩ cẩn thận lại, đôi mắt to bằng hạt đậu nành trợn lên, oán hận nhìn Ninh Khuyết nói:

- Sao chuyện này dường như có chút không đúng nhỉ? Ngươi có phải bị kích thích gì đấy ở thư xá, cố ý gây chuyện phải không?

- Ca xưa nay không phải là người hay gây chuyện.

Dụng tâm hiểm ác của Ninh Khuyết bị hắn trực tiếp vạch trần, trên mặt lại không hề có chút nào là xấu hổ, đúng lý hợp tình nói:

- Ngươi luôn nói ngươi là tuyệt thế thiên tài tu hành, nay có một vị thiên tài nữa tới thành Trường An, hơn nữa căn bản không có ai biết đến ngươi, mà mọi người đều thừa nhận Long Khánh hoàng tử mới là thiên tài chân chính, vậy ngươi tuyệt thế này tính tuyệt cái gì đây?

- Nếu ta là ngươi, ta há có thể nuốt trôi cơn tức này được? Không cần ngươi giở trò khiến hắn mất mặt mũi trước mặt mọi người, nhưng ít ra ngươi cũng phải cho vị thiên chi kiêu tử kia thấy thiên tài chân chính chỉ có loại cảnh giới như ngươi mới có tư cách tự xưng chứ!

- Thôi đi.

Trần Bì Bì tức giận trừng hắn, nói:

- Bây giờ ta tin những chuyện xưa mà trước kia ngươi nói là sự thật rồi, không phải từ nhỏ đến lớn đều trưởng thành trong hoàn cảnh hiểm ác mục nát như vậy, sao có thể dạy ra một người như ngươi chứ, còn trẻ tuổi mà dụng tâm sao mà hiểm ác dữ dội.

Ninh Khuyết nghe lời này, bật cười vang, cũng chẳng kiếm chuyện nữa mà thật sự sinh ra đôi chút tò mò đối với thủ đoạn cảnh giới của Trần Bì Bì, tiến lại gần hạ giọng đề nghị:

- Bằng không ngươi biểu diễn một chút xem?

Trần Bì Bì nhìn hắn như nhìn thấy quỷ, khó mà tin nổi nói:

- Biểu diễn năng lực cảnh giới Tri Mệnh? Ninh Khuyết, chúng ta là người tu hành được người đời tôn sùng, không phải con khỉ làm xiếc nơi phường thị góc phố.

- Ngươi đương nhiên không phải con khỉ, ta cũng không phải kẻ mãi nghệ lấy roi đánh khỉ, trong Cựu Thư Lâu giờ cũng không có người, sao lại gọi là làm xiếc được, coi như chỉ đường thay ta thôi.

Trần Bì Bì càng không chịu thi triển cảnh giới của mình, Ninh Khuyết càng tò mò, không ngừng không nghỉ khuyên hắn. Hắn nhắc tới chữ chỉ đường hoàn toàn đâm trúng điểm yếu của Trầm Bì Bì rồi —- đối với bằng hữu cùng lứa, rõ ràng cảnh giới Trần Bì Bì cao hơn đối phương vô số tầng lầu, nhưng cố tình trước sau chưa từng đạt được cảm giác kiêu ngạo tương ứng, từ đầu đến cuối đối phương chưa từng biểu hiện bất kỳ vẻ mặt hâm mộ cùng khiếp sợ nào với mình cả, cho tới lúc này rốt cuộc mới chịu mềm đi một chút.

- Trong Cựu Thư Lâu không được.

Trần Bì Bì tự hỏi một lát, rồi rất nghiêm túc giải thích:

- Toàn bộ sách trong lầu đều là chữ viết mà các đời tiên sư của thư viện tự tay sao chép, mỗi một chữ là một đạo thần phù, nếu ta thi triển thủ đoạn cảnh giới Tri Mệnh ở đây mà kích thích thần phù cắn trả thì đừng nói là ta, ngay cả nhị sư huynh cũng không đỡ được đâu.

...

Trong năm cảnh giới tu hành, Tri Mệnh là cảnh giới huyền diệu tối cao thần kỳ nhất, trên hành trình từ biên tái trở về, Ninh Khuyết từ chỗ lão nhân Lữ Thanh Thần đã biết được điểm này rồi. Chẳng qua hắn là một học giả sơ cấp vừa mới bắt đầu tu hành, có khoảng cách vô cùng xa xôi đối với cảnh giới Tri Mệnh, giống như con kiến không bao giờ hâm mộ diều hâu bay cao xa trên trời, hắn không có chút ý tưởng nào với cảnh giới Tri Mệnh, vậy nên cho dù biết rõ có thiếu niên thiên tài cảnh giới Tri Mệnh bên người nhưng hắn chưa từng có ý định cảm thụ sự thần kỳ huyền diệu của cảnh giới Tri Mệnh.

Cho đến hôm nay, trong thư xá nghe thấy vị Long Khánh hoàng tử vào thành Trường An, nghe đám bạn học ngày thường coi nhẹ mình, nhìn mình như người lạ lại hưng phấn nghị luận vị thiên chi kiêu tử kia, hắn chung quy vẫn còn chút tâm tính thiếu niên, lần đầu tiên bắt đầu nhìn thẳng vào những cảnh giới xa xôi đó, bởi vì hâm mộ, bởi vì ghen ghét, đương nhiên còn bởi vì một tí ti cáu giận nữa.

Hắn không có loại cảm giác này đối với Trần Bì Bì đã tiến vào cảnh giới Tri Mệnh, vì Trần Bì Bì là bằng hữu của hắn, hơn nữa đã từng cứu hắn một mạng, nhưng đối với thanh niên tài tuấn giống như con của thần linh, từ khi ra đời đã luôn cao cao tại thượng này, hắn lại mơ hồ có chút phản cảm mâu thuẫn, đại khái là tâm tính giai tầng cỏ cây thù ghét kẻ giàu có bộc phát nhỉ?

Đáng tiếc mặc kệ hắn khuyên bảo như thế nào, Trần Bì Bì trước sau cũng không chịu biểu diễn thủ đoạn thần diệu của cảnh giới Tri Mệnh cho hắn xem, đợi đến khi đêm xuân dần sâu, nhớ tới Tang Tang đang ở nhà chờ hắn, hắn đành phải hậm hực mà xuống lầu rời khỏi.

Ngay khi đi qua bên bờ đất ẩm ướt, sắp tiến vào quần thể kiến trúc thư viện, hắn bỗng dừng bước chân, trợn tròn hai mắt nhìn chằm chằm lớp sóng lăn tăn trên rong bèo dưới ánh sao, gương mặt dần dần toát ra thần sắc khiếp sợ mãnh liệt.

Phiến đất ẩm ướt, hồ cực nông này của thư viện trong suốt trong veo, ban ngày đứng ven hồ có thể nhìn rõ vô số cá chép đỏ đen bơi lội như thoi giữa rong bèo, cá và cỏ xen vào nhau, hình ảnh cực kỳ xinh đẹp. Nếu đêm khuya đứng bên ven hồ, có thể nhìn thấy ánh sao sáng lạn rũ xuống phản ciếu lên vảy cá không ngừng lập lòe giữa hồ dệt thành một mảnh sao trời hư ảo, so với bầu trời đêm thì càng thêm mông lung mỹ lệ hơn nhiều.

Hằng ngày Ninh Khuyết đi Cựu Thư Lâu thường xuyên ngồi đến khi mặt trời bị ngọn núi lớn phía sau thư viện nuốt hết mới rời đi, cho nên hắn rất quen thuộc với mặt hồ này, chỉ là tối nay hắn bỗng nhiên phát hiện, mặt hồ quen thuộc này đã có đôi phần khác ngày thường.

Mặt nước ánh lên tinh quang có vẻ ảm đảm hơn bình thường, Ninh Khuyết cẩn thận nhìn kỹ thì phát hiện những con cá chép rực rỡ đang vui vẻ bơi lội như thoi giữa rong bèo kia chẳng biết sao lại lơ lửng yên lặng bất động trong rong bèo, biến thành từng viên ngọc thạch hình con cá.

Cá bơi bất động, ánh sao tối tăm, phiến hồ có vẻ an bình ảm đạm đi rất nhiều so với những ban đêm bình thường, rốt cuộc là dạng lực lượng gì mới có thể khiến cá bơi yên lặng bất động, ngăn cản ánh sao từ trên bầu trời đêm? Loại yên tĩnh này không phải cái chết cũng không phải ngưng đọng đơn giản, cách gợn sóng ngọn cỏ nhưng vẫn cảm giác được hơi thở sinh mệnh như cũ, giống như con cá đó chỉ để lại một hình chiếu hư ảo trong nước, bản thể của nó thì đã bơi tới một nơi khác tương thông với thế giới chân thật này...

Cảnh tượng giống như thần tích này, là minh họa rõ ràng cảnh giới tri thiên mệnh hay sao?

Qua thật lâu thật lâu sau, Ninh Khuyết mới từ từ tỉnh táo lại, hắn gian nan mà xoay cần cổ cứng đờ nhìn Cựu Thư Lâu xa xa, nhìn hình bóng quen thuộc đã biến mất bên cửa sổ kia.

Bộp - một tiếng vang nhỏ, con cá toàn thân đen nhánh chỉ có chỗ đuôi nhuộm màu đỏ tươi kia vui sướng bơi qua đám rong bèo nhảy lên khỏi mặt nước, tham lam đớp lấy ánh sao, sau đó lại rơi vào trong hồ, hồn nhiên không biết lúc trước đã xảy ra chuyện gì.

...

Thời điểm trở lại ngõ bốn mươi bảy, Ninh Khuyết vẫn trầm mặc như cũ, hình ảnh thần kỳ đã nhìn thấy ở thư viện lúc ấy thật sự đã vượt quá khả năng tưởng tượng của hắn, cho nên cảm xúc hắn bây giờ cực kỳ phức tạp, phần nhiều khiếp sợ xen lẫn chút ngẩn ngơ, mà phần ngẩn ngơ lại chuyển hóa thành nỗi buồn bực nhàn nhạt cùng ý muốn mãnh liệt.

Bởi vì trong đầu chỉ toàn mỗi chuyện đó nên hắn căn bản không để ý tới chút náo nhiệt ở ngõ bốn mươi bảy hôm nay, Ngô lão nhị cửa hàng đồ cổ cách vách đang đứng dưới tàng cây hòe to cùng đám láng giềng phun nước miếng tung bay miêu tả cảnh tượng gì đó, mà bà vợ hung dữ của Ngô lão nhị kia hôm nay không biết vì sao lại sửa tính tình, nhìn nam nhân nhà mình vui sướng hoa chân múa tay cũng không tới ngăn cản mà đứng một bên không ngừng che miệng cười khẽ, son phấn bôi trên mặt lã chã rơi xuống.

- Chậc chậc, xem ra cảnh giới Tri Mệnh quả nhiên rất giỏi. Không biết hắn rốt cuộc làm thế nào mà mấy con cá đó lại thành thành thật thật bất động vậy nhỉ? Nhìn thật giống ảo thuật, mấy con cá hệt như lính xếp hàng tiến lên, chẳng qua Cựu Thư Lâu cách mặt hồ xa như thế, muốn làm ảo thuật cũng làm gì có cách nào?

- Hồi trước Lữ Thanh Thần có nói, người tu hành cảnh giới Tri Mệnh có thể nắm giữ bản chất quy luật vận hành của thiên địa nguyên khí, hiểu rõ nguyên bản thế giới, nhưng... nguyên bản thế giới không phải là hạt sao? Cố định những con cá đó, sau khi dừng lại vẫn có thể tung tăng bơi lôi, nhìn thế nào cũng thấy giống cái tủ lạnh giữ tươi ha.

Vào tiệm hắn liền đóng cửa lại, sau đó ngồi lên ghế bành, tay chống má thì thào lẩm bẩm lầu bầu không ngừng, thầm thì nửa ngày hắn mới nhớ ra có gì đó không đúng, suy nghĩ thật lâu mới nghĩ ra hôm nay về đến nhà còn chưa nghe thấy tiếng Tang Tang, cũng chưa được uống trà nóng, hơn nữa nếu lúc bình thường mà thấy bộ dạng mình nói nhiều như thế, nha đầu kia hẳn phải bắt đầu lẩm bẩm thiếu gia lại bắt đầu nói mê nói sảng rồi, nhưng hôm nay lại không có...

Ninh Khuyết kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện Tang Tang đang ngồi bên bàn đọc sách nhìn chằm chằm vị trí nào đó trên không trung không ngừng cười ngây ngô, đầu tóc có chút rối loạn, nhìn qua tựa như ngốc cô nương trong truyền thuyết.

- Này... Ngươi bị trúng tà sao?

Nghe thấy lời này, Tang Tang bỗng nhiên tỉnh lại, có chút luống cuống đứng lên, nhìn hắn nói:

- Thiếu gia ngươi về lúc nào thế?

Ninh Khuyết căm tức nói:

- Thiếu gia ta đã trở về nửa canh giờ rồi! Ở trong thư viện bị lũ trẻ con kia coi thường cũng không sao cả, chẳng lẽ khi về đến nhà còn phải chịu đựng chuyện này nữa sao?

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn hơn đen của Tang Tang nổi lên vẻ xấu hổ, vội vàng bưng trà rót nước cho hắn.

Ninh Khuyết bỗng nghĩ đến chuyện hôm nay được bàn tán sôi nổi trong thư viện, khẽ nhíu mày, nhìn bóng lưng tiểu thị nữ, chần chờ một lát rồi hỏi:

- Ngươi hôm nay... cũng đi xem náo nhiệt hả?

Tang tang đã sớm pha một bình trà ngon, đổ một nửa đi, sau đó rót nước sôi nóng bỏng vào, bưng đến bên môi nhẹ nhàng nhấp thử một chút, phát hiện nhiệt độ trà phù hợp với thói quen của Ninh Khuyết mới bưng tới, hơi ngượng ngùng nói:

- Ban ngày... Dù sao cũng không có buôn bán gì, Ngô thẩm cứ không ngừng kéo ta đi xem, cho nên... Ta đi nhìn một chút.

Ninh Khuyết hít ngược một ngụm khí lạnh, khó mà tưởng tượng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, thầm nghĩ vị Long Khánh hoàng tử kia rốt cuộc con mẹ nó có bao nhiêu mị lực chứ, vậy mà ngay cả tiểu thị nữ Tang Tang mới mười hai tuổi cũng bị si ngốc thành như vậy?

Tang Tang hiểu lầm ánh mắt của hắn, vội vàng sửa sang lại đầu tóc xõa tung, nghiêm túc giải thích:

- Xa giá của vị Long Khánh hoàng tử kia không đi qua đường cái Chu Tước, hắn đi qua đường lớn thông nam, đường phố lại hẹp, người thì đông cho nên phải chen chúc nhiều, tóc mới rối loạn như thế, chẳng qua thiếu gia ngươi yên tâm, khi đi ta không mang theo bạc, không sợ ai trộm.

- Ta lo lắng chuyện này sao?

Ninh Khuyết tức giận khiển trách.

- Vậy thiếu gia ngươi lo lắng cái gì?

Tang Tang mở to đôi mắt lá liễu, tò mò hỏi.

- Ách...

Ninh Khuyết gãi gãi đầu, thầm nghĩ mình rốt cuộc lo lắng phẫn nộ cái gì đây? Nghĩ một lát mà không nghĩ ra, cũng lười nghĩ tiếp nữa, trên dưới đánh giá tiểu nha đầu một phen, giễu cợt nói:

- Không ngờ Tang Tang nhà ta cũng có một ngày phát hoa si a, chẳng qua nói cho ngươi biết một tin xấu, vị hoàng tử kia có vị hôn thê rồi.

Tang Tang trừng mắt nhìn hắn, nói:

- Thiếu gia, không phải ngươi đã nói ta đủ mười sáu tuổi mới có thể xuất giá hay sao? Hiện tại ta mới mười ba tuổi rưỡi, nào có nghĩ tới loại chuyện lập gia đình này chứ?

- Ta nói mười sáu tuổi cũng còn chưa trưởng thành đâu.

Ninh Khuyết nâng tay gõ cái trán bóng loáng của nàng, nói:

- Nhìn bộ dáng ngu ngốc vừa rồi của ngươi kia kìa, mới mười ba tuổi rưỡi đã bắt đầu tư xuân, không mất mặt hả?

- Ta chỉ đi theo Ngô thẩm xem náo nhiệt mà thôi.

Tang Tang hơi cúi đầu, có chút không tự tin, nhỏ giọng giải thích:

- Vị Long Khánh hoàng tử nọ quả thật rất đẹp nha.

----------oOo----------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK