Mục lục
[Dịch] Tướng Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong phòng có lò lửa, ngoài phòng có guồng nước, sương trắng mù mịt khắp nơi. Máng xối sắt đỏ kêu tanh tách, chùy nện sắt đỏ phành phành bốp bốp, Ninh Khuyết và Trần Bì Bì hai người thành thành thật thật đứng ở ngoài cửa nhìn tráng hán cả người trần trụi kia đang đánh lên khối sắt lò lửa cứ như âu yếm người tình vừa chu đáo lại vừa thô bạo.

Thật lâu sau đó tiếng ồn ào trong phòng mới ngừng lại, tráng hán cởi tạp dề da, cầm khăn mặt qua loa lau mồ hôi trên mặt rồi đi tới cửa, hàm hậu cười nói:

- Ta là lục sư huynh của ngươi.

Trần Bì Bì cười nói với Ninh Khuyết:

- Lục sư huynh chế tạo khôi giáp binh khí độc nhất vô nhị, khôi giáp Hứa Thế tướng quân đang mặc trên người chính là do lục sư huynh tự tay tạo ra. Sau này ngươi mà có nhu cầu có thể hỏi sư huynh. Ngươi đừng nhìn sư huynh không thích nói chuyện mà nghĩ lầm, hắn là người thân thiết hiền lành nhất, đã đồng ý làm chuyện gì thì chắc chắn sẽ làm được.

Thời gian vừa xong Ninh Khuyết nhìn chằm chằm cảnh lục sư huynh vung đập sắt, mơ hồ cảm giác tiết tấu lực lượng trong động tác của đối phương có gì đó rất đặc thù, giờ nghe Trần Bì Bì giới thiệu liền nghĩ tới ba thanh đao và mấy mũi tên giấu ở trong ngõ bốn mươi bảy kia, ánh mắt nhất thời sáng ngời, tán thưởng:

- Lục sư huynh là đại gia phù đạo sao?

- Nếu muốn chia pháp môn, ta hẳn chỉ tính là tu võ, nhưng mà đời này chẳng có thời gian đi học đánh nhau gì cả, chỉ mải rèn rèn sắt mà thôi.

Lục sư huynh hàm hậu trả lời:

- Tiểu sư đệ, ta biết ngươi muốn hỏi cái gì. Trên khôi giáp binh khí ta tạo ra quả thật có phù văn, nhưng chúng không liên quan tới ta, đó là bút tích của tứ sư huynh.

- Tứ sư huynh?

Ninh Khuyết kinh ngạc hỏi.

Lục sư huynh nhìn phía góc âm u trong phòng, cười nói:

- Chính là hắn.

Ninh Khuyết lúc này mới để ý ở góc âm u có một cái sa bàn rất nhỏ, cạnh sa bàn là một nam tử mặc trang phục mùa xuân của học viện màu xanh đang ngồi. Nhiệt độ trong phòng cực cao mà người nam tử đó lại chẳng chảy lấy một giọt mồ hôi nào, thậm chí trên mặt cũng không thấy vẻ gì là cảm giác nóng cả, chỉ chuyên chú bình tĩnh nhìn sa bàn nho nhỏ trước mặt. Cả người hắn giống như một bộ phận của căn phòng, rất dễ bỏ qua sự tồn tại của hắn, thậm chí nhắm mắt lại là cơ bản không cảm giác được hắn đang ngồi đó nữa.

- Tứ sư huynh gần đây tu hành Hồn Quang Phù.

Trần Bì Bì giải thích:

- Hắn muốn kết cấu phù văn và sắt thép trên binh khí chặt chẽ hơn, cho đến cuối cùng dung hòa thành một thể.

Tứ sư huynh ngồi ở góc âm u ngẩng đầu lên, không để ý tới hai người bọn Ninh Khuyết Trần Bì Bì mà trực tiếp nói với tráng hán trần trụi:

- Tam tinh văn tăng cường sức chịu đựng chính diện tự nhiên không có vấn đề, nhưng lực xé rách bên cạnh xử lý thế nào đây? Nếu võ giả thôi động thiên địa nguyên khí bên ngoài da thịt mà còn muốn kích phát phù văn trên khôi giáp thì e là hơi khó.

Lục sư huynh đi qua bên đó, hai người Ninh Khuyết Trần Bì Bì lặng lặng theo theo sau.

Trên sa bàn có vẽ ba đường cực kỳ đơn giản, những nét này không hoàn toàn thảng mà ở nơi giao nhau tạo thành mấy cung tròn bán nguyệt, nhìn qua thật giống như sợi dây xâu qua mấy giọt nước sắp dung hòa vào nhau.

Nghe tiếng hai vị sư huynh trao đổi, Ninh Khuyết biết bọn hắn đang muốn cải tạo phù văn trên khôi giáp để tăng cường lực phòng ngự, đây là lần đầu tiên hắn thấy ứng dụng phù đạo trong thực tế nên cảm thấy rất tò mò.

- Ta không hiểu phù đạo nên không biết mấy cái hoa văn này có tác dụng gì, nhưng ta cứ cảm thấy mấy cung bán nguyệt này hơi tròn quá, có thể nói là... quá hoàn mỹ.

Lục sư huynh gãi gãi đầu, nói thực:

- Ta cảm thấy thứ quá hoàn mỹ khẳng định không thể kếp hợp được.

Tứ sư huynh trầm mặc thời gian rất lâu nói:

- Người cả đời này chỉ có rèn sắt, thân thuộc với lực lượng hơn ta nhiều, tuy mơ hồ nhưng ta tin trực giác của ngươi, mấy đường bán nguyệt này quả thật quá hoàn mỹ.

Ninh Khuyết thầm hồi hộp, nhìn chằm chằm vào sa bàn bằng cát trắng muốn xem tứ sư huynh chuẩn bị thay đổi như thế nào.

Không ai lấy gỗ vẽ nhưng những hạt cát trắng nhỏ bé trên sa bàn lại nhanh chóng lăn đi một cách thần kỳ, đường nét trên bàn dường như được một bàn tay vô hình biến hóa, trong thoáng chốc đã tiến hành không biết bao nhiêu lần tổ hợp.

Ninh Khuyết nhìn chằm chằm đường nét trên sa bàn, ánh mắt di động theo những biến hóa trên đường nét đó, dần dần tư duy không còn theo kịp những tổ hợp biến hóa phức tạp đến cực điểm đó nữa thì cả đầu choáng váng, lồng ngực nhộn nhạo.

...

Rời khỏi căn phòng đi tới chỗ guồng nước, tạt vốc nước lạnh lẽo trong veo lên rửa mặt, tinh thần Ninh Khuyết mới coi như đỡ hơn một chút. Hắn vẫn còn kinh hãi nhìn Trần Bì Bì nói:

- Thật không ngờ chỉ một đoạn phù văn ngắn mà đã khó hiểu như vậy.

- Chính bởi vì là đoạn ngắn nên mới dễ dẫn phát tinh thần dao động, huống chi ngươi còn không biết tự lượng sức mình muốn nhìn rõ nhiều biết hóa như vậy.

Trần Bì Bì cầm ống trúc múc nước lên uống hết vào bụng, lau miệng rồi cười nhạo:

- Hơn nữa cái lò lửa trong phòng lục sư huynh quanh năm không tắt, chuyên dùng luyện các loại tài liệu thép tốt. Hắn tuy không biến đánh nhau nhưng tu vi võ đạo cực tinh thâm, cho nên mới có thể đứng đó mà không bị gì. Còn như ngươi thì há có thể không bị sóng nhiệt hun cho choáng váng?

Ninh Khuyết bị hắn cười nhạo nhưng cũng không cho là ngang ngược gì, nghĩ tới việc hôm nay gặp mặt mấy vị sư huynh sư tỷ ở hậu sơn thư viện, nhìn những cảnh tượng hơi điên lại rất thần kỳ, cảm xúc hưng phấn lạ thường.

- Ngũ sư huynh và bát sư huynh đi chơi cờ rồi, hai người bọn hắn trước khi vào núi một người là danh thủ Nam Tấn một vị là kỳ sư cung đình Nguyệt Luân Quốc, ước chiến mười mấy lần bất phân thắng bại, sau khi vào núi thành sư huynh đệ cũng không quên ân oán tình cừu năm đó, chỉ cần không có việc gì liền ôm bàn cờ lên chỗ rừng rậm trên núi, ngồi một cái là mấy ngày trời.

Trần Bì Bì nghĩ đến hai vị sư huynh đó, tức giận nói:

- Bọn hắn chơi cờ đến quên cả ăn cơm, làm sao có thể nhớ hôm nay là ngày ngươi nhập môn? Mấy năm nay nếu không phải ta vất vả tìm bọn hắn khắp núi để đưa cơm, ta thật hoài nghi bọn hắn có thể phun máu lên bàn cờ, sau đó đói rả ra mà biến thành hai con nhã quỷ không.

Ninh Khuyết nghe hắn tự thuật mà lặng luôn, thầm nghĩ hậu sơn này quả nhiên toàn là kỳ nhân dị sĩ, thật không biết Phu Tử thu những người này làm đệ tử để làm gì nữa.

- Tam sư tỷ ngươi biết rồi.

Trần Bì Bì tiếp tục nói:

- Nàng lúc này hẳn là đang ở trong Cựu Thư Lâu tô chữ nhỏ, ngươi muốn gặp nàng khi nào cũng được. Ngươi đừng hỏi tại sao nàng ngày nào cũng to chữ nhỏ bên cửa sổ phía đông, ta cũng chỉ biết đó là bài tập lão sư giao cho nàng thôi.

Nhớ lại số người trên đỉnh núi hôm đó, Ninh Khuyết im lặng tính toán lại một chút, nói với Trần Bì Bì:

- Đại sư huynh theo Phu Tử đi du lịch rồi, vậy hẳn là còn hai vị sư huynh chưa gặp được.

- Ngươi còn chưa gặp nhị sư huynh, người còn lại kia không phải sư mình mà là một lão tiên sinh bối phận hơi kỳ quái, cả ngày chỉ biết ôm sách vở đọc chứ không thích nói chuyện với ai, các sư huynh sư tỷ cũng chẳng thèm để ý đến hắn.

Trần Bì Bì dẫn hắn đi tới chỗ thác nước đằng sau bãi dốc, cảnh cáo:

- Ta mang ngươi đi gặp nhị sư huynh, người nên chú ý lễ nghi cử chỉ một chút. Các sư huynh sư tỷ gặp lúc trước tuy cử chỉ lời nói đều có chút kỳ quái nhưng đều là người rất hiền lành, nhị sự huynh nghiêm túc ngay ngắn, và cũng muốn người khác nghiêm túc như mình, cho nên nếu ngươi mà lỡ sai sót thì cẩn thận ăn đòn.

Ninh Khuyết nghe thế liền sợ hãi, khẩn trương hỏi:

- Vậy ta đối mặt với nhị sư huynh thế nào đây?

Trần Bì Bì quay đầu nhìn hắn một cái, đùa cợt nói:

- Ngươi trước giờ diễn cũng được, cứ như vừa rồi với các vị sư huynh sư tỷ là tốt rồi. Mà thật không ngờ Ninh Khuyết người mày rậm mắt to lại giỏi làm dáng như vậy nha.

Ninh Khuyết trào phúng ngược:

- Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, không nhìn thời là tên ngu ngốc.

Trần Bì Bì nhìn hắn thở dài một tiếng, nói:

- Trừ nghiêm túc ngay ngắn, đặc điểm lớn nhất của nhị sư huynh đó là kiêu ngạo, hơn nữa ghét nhất là kẻ nào kiêu ngạo hơn cả hắn đứng trước mặt, cho nên... Xin ngươi nén bị thương.

- Nhìn cái bộ dạng kiêu ngạo đáng đánh của ngươi thì chắc hẳn mấy năm nay không thiếu đòn từ nhị sư huynh nhỉ.

Ninh Khuyết nhìn khuôn mặt mập mạp của hắn, cười nhạo nói:

- Về phần ta không cần ngươi lo lắng, ở trước mặt nhị sư huynh, ta nhất định sẽ là người khiêm tốn nhất thế gian.

- Chậm.

Trần Bì Bì như cười như không nhìn hắn, nói:

- Năm trước ngươi ra đề môn số kia cho ta, cuối cùng làm hại nhị sư huynh bế quan nửa tháng, chẳng lẽ ngươi cho rằng kiêu ngạo như hắn mà lại quên chuyện này sao?

...

Sự thật chứng minh, Trần Bì Bì đe dọa đều là hổ giấy - đi đến tiểu viện cách thác nước màu bạc không xa, sau khi nhìn thấy nhị sư huynh trong truyền thuyết, Ninh Khuyết phát hiện nhị sư huynh nào có giống kẻ trợn mắt nhìn trời dưới mắt không người đâu, thậm chí còn cảm giác giọng nói đối phương rất ôn hòa thân thiết, nào có mùi kiêu ngạo tự phụ?

Đứng ở trên thềm đá, nhị sư huynh bình tĩnh nhìn hai người bọn hắn, lạnh nhạt hỏi:

- Ninh Khuyết, tiểu sư đệ hắn... Xin lỗi, bây giờ không nên gọi tiểu sư đệ... Thập nhị hắn mang ngươi đi dạo một vọng quanh hậu sơn, ngươi có cảm nhận gì?

- Các vị sư huynh sư tỷ dốc lòng tu hành, quả thật ta...

Ninh Khuyết kính cẩn đáp.

Hắn còn chưa nói hết lời, nhị sư huynh đã cực kỳ cường thế nâng tay ngăn cản, lạnh giọng nói:

- Mấy tên đó suối ngày chỉ biết chơi chim câu cá đánh đàn đánh cờ, nơi nào mà dốc lòng tu hành? Lão tứ rõ ràng rất có tiềm chất trên phù đạo, vậy mà không biết trong đầu bị hỏng chỗ nào nào lại bị lão lục lừa đi làm tiểu nhị tiệm rèn! Nếu không phải lão sư nhân ái không để ý tới thì ta đã sớm sửa trị bọn hắn một phen, người như thế mà ngươi còn muốn nói là hình mẫu của mình thì thật là không khôn ngoan.

Ninh Khuyết hoàn toàn không biết nên trả lời thế nào.

Giọng nhị sư huynh bỗng nhiên trầm xuống hỏi:

- Ngươi đang nhìn cái gì?

Vừa nãy lúc nhìn thấy thác nước kia Ninh Khuyết đã suy nghĩ trước cho cuộc gặp mặt này, chuẩn bị tâm lý rất kỹ, quyết định giả bộ nai con ngại ngùng trước mặt nhị sư huynh, lúc nói chuyện tuyệt không thể vô lễ nhìn thẳng vào mắt đối phương, chỉ có điều cái mũ cao vút phong cách cổ xưa trên đầu nhị sư huynh đó thật là giống cái chày gỗ giặt quần áo, thật sự là... Quá thu hút ánh mắt mà.

Đối với cái mũ xưa trên đầu nhị sư huynh, bất kỳ ai chỉ cần liếc mắt qua liền không thể nào dời đi được. Ninh Khuyết cứ cảm thấy hắn đang nói chuyện với một cây chày gỗ, thứ cảm giác cổ quái này khiến hắn khó mà giữ vẻ mặt bình tĩnh nổi.

So sánh với mũ cổ cao cao như cái chày gỗ, dung mạo của nhị sư huynh thật rất bình thường, tất nhiên là cũng có điểm đặc biệt riêng.

Nhị sư huynh mày thẳng mũi cao môi mỏng, không nói là anh tuấn nhưng quả thật không có chỗ nào không ổn, tóc đen được chải chỉnh tề, cẩn thận tỉ mỉ buông ở sau lưng, không hề lệch trái lệch phải một phân nào. Hai hàng lông mày đối xứng nhau như tạc, thậm chí còn khiến người ta cảm giác như số sợi lông mày mỗi bên đều bằng nhau, con ngươi bình tĩnh có thần cũng là như thế, không hề có một lỗi lầm nào cả, thật sự là muốn khen muốn chê đều rất bất đắc dĩ mà.

Loại cảm giác bất đắc dĩ này đại khái ai nhìn thấy nhị sư huynh đều sẽ có, Ninh Khuyết chính là bởi vì cảm giác này nên mới sao nhãng một chút, chợt nghe thấy câu hỏi liền cả kinh, mặt cười nói:

- Sư huynh, sư đệ đang nhìn cái mũ của ngươi.

Nhị sư huynh lẳng lặng nhìn hắn, nói:

- Vì sao lại nhìn?

Biểu cảm trên mặt Ninh Khuyết cực kỳ tự nhiên, trả lời cực kỳ đương nhiên:

- Bởi vì rất dễ coi.

Nhị sư huynh khẽ ngẩn người. Trần Bì Bì đang giả vờ ngây thơ hồn nhiên rất giống thật cũng dại ra, trong lòng im lặng chửi mắng liên hồi, thầm nghĩ quen cái tên này đã một năm thì ra vẫn chẳng hề biết hắn lại vô sỉ ti tiện đến cảnh giới bực này.

Tâng bốc có tự nhiên nữa cũng sẽ thỉnh thoảng khiến đối phương thấy xấu hổ, mà xấu hổ thì dễ bực. Hơn nữa bây giờ đối tượng lại là nhị sư huynh thư viện, cho nên trong thời khắc quan trọng bực này Ninh Khuyết tuyệt đối sẽ không để cho đối phương kịp tỉnh ngộ lại. Hắn chọn bừa một chuyện trong đầu, nghi hoặc hỏi:

- Nhị sư huynh, năm trước ta theo công chúa Lý Ngư đi từ thảo nguyên về kinh từng gặp một đại kiếm sư cảnh giới Động Huyền ở Mân Sơn, bên đường Bắc Sơn, có người nói hắn là kẻ bị đuổi khỏi tầng hai thư viện...

- Muốn vào hậu sơn thư viện nào có dễ như vậy, đã vào được, lại nào có thể dễ dàng rời đi?

Nhị sư huynh nói:

- Thấy người sang bắt quàng làm họ, trên đời này thiếu gì kẻ ngu si muốn tìm chút quan hệ với thư viện để tự trọng thân phận, hàng năm không biết chui đâu ra một đống kẻ bị đuổi khỏi tầng hai, chẳng lẽ cứ một người xuất hiện thì thư viện ta phải chiêu cáo thế gian là không có hắn ư?

- Ta chỉ sợ những người đó sẽ làm hỏng thanh danh thư viện.

Ninh Khuyết nói lời này là ý chân thật.

Nhị sư huynh trào phúng nói:

- Người biết tự nhiên biết, về phần những người không có tư cách biết kia, bất kể bọn hắn có nghĩ thế nào thì cũng có tư cách gì ảnh hưởng đến thanh danh thư viện ta, chuyện bực này về sau ngươi không cần để ý tới là được.

Nghe những lời này, Ninh Khuyết cảm khái thầm nghĩ, rốt cuộc cũng cảm nhận được kiêu ngạo của nhị sư huynh, quả nhiên là rất kiêu ngạo.

Lòng có đăm chiêu, mắt có điều hiện, nhị sư huynh chú ý tới ý tứ hàm xúc trong ánh mắt hắn, cho rằng vị tiểu sư đệ mới nhập môn bị rung động bởi những gì hôm nay nhìn thấy, cho nên thản nhiên trấn an:

- Hậu sơn thư viện, hoặc là nói tầng hai, thật ra cũng không mê hoặc như thế gian đồn đại đâu. Nơi này chính là chỗ viện trưởng dạy học sinh, chỉ đơn giản như vậy.

...

- Có phải cảm thấy rất bất đắc dĩ hay không?

- Phải.

- Có phải cảm thấy nhị sư huynh thật sự là rất nhạt nhẽo, làm chuyện gì cũng có nề nếp hay không?

- Phải.

- Có phải hay không cảm thấy cái mũ kia của hắn rất giống một cây chày gỗ?

- Nhìn lâu đôi khi sẽ chợt thấy cái mũ đó giống như đồ chơi gấp giấy.

- Mặc kệ nó giống cái gì, có phải rất có xúc động muốn đánh gãy hoặc đập bẹp nó hay không?

- ...

Rời khỏi tiểu viện, mãi đến khi không còn nghe tiếng nước chảy từ thác nước nơi vách núi nữa, xác nhận nhị sư huynh hẳn sẽ không nghe lén mình nói gì, hai tên bé nhất hậu sơn thư viện mới bắt đầu nói chuyện.

Trần Bì Bì day day gò má vì lúc nãy giữ vẻ nghiêm túc đến phát tê, nhìn Ninh Khuyết hỏi:

- Nói đi.

Ninh Khuyết trầm mặc một lát mới thành thật trả lời:

- Quả thật có chút cảm giác đó.

Trần Bì Bì vẻ mặt ngưng trọng nhìn hắn nói:

- Không chỉ người, mọi người chúng ta đều có, lục sư huynh thậm chí đã từng thử mấy lần.

Ninh Khuyết hơi há mồm, nhìn thiếu niên mặt mũm mĩm, lưỡng lự nói:

- ...Ta không biết nên tiếp tục như thế nào.

Trần Bì Bì lắc đầu nói:

- Ta sẽ không ngu xuẩn đến mức dụ ngươi đi đập mũ của nhị sư huynh, thực tế nhìn ngươi ngày hôm nay, ta tin chắc về sau ngươi sẽ nghĩ mấy chiêu nham hiểm lừa ta đi làm chuyện đại khoái nhân tâm này.

Ninh Khuyết cười cười, bỗng nhiên mở miệng nói:

- Ta cảm thấy nhị sư huynh kiêu ngạo rất tốt, ít nhất như vậy mới giống một người.

- Ta sẽ không dùng những lời này làm chứng cứ uy hiếp ngươi.

Sắc mặt lẫn lời nói của Trần Bì Bì rõ ràng là hai ý khác nhau. Hắn đồng tình vỗ vỗ bả vai Ninh Khuyết, nói:

- Thực ra chúng ta rất đồng cảm với ngươi về điểm này, nhất là sau cái năm nhị sư huynh nuôi con ngỗng kia.

Ninh Khuyết kinh ngạc hỏi:

- Ngỗng?

Trần Bì Bì cười nói:

- Chúng ta đều đồng ý rằng nhị sư huynh sở dĩ nuôi con ngỗng đó là vì nó cực kỳ kiêu ngạo, hắn cảm thấy cuối cùng cũng tìm được đồng loại của mình, cho nên tự nhiên phải nuôi thật kỹ.

Ninh Khuyết sau khi giật mình, liên tục lắc đầu cười nói:

- Quá không được, hơi ác rồi đấy.

Trần Bì Bì cười nói:

- Ngươi đừng có không tin, đợi lát nữa nhìn thấy con ngỗng đó người sẽ biết vì sao chúng ta lại nói như vậy.

Vừa đi vừa nói chuyện tới một chỗ dốc thoải, trong bãi cỏ xanh hoa dại nở rộ. Hai người một chỗ sạch sẽ trong vùng hoa ngồi xuống, phía dưới sườn dốc là một con suối êm đềm chảy xuôi, hẳn là chảy từ chỗ thác nước trên vách đá, dõi mắt nhìn dòng nước chảy khỏi bãi dốc lại hình thành một dòng thác khác, chỉ không biết cuối cùng chảy đến nơi nào.

Gió xuân hòa vào trong nắng ấm nhẹ nhàng thổi lên khuôn mặt hai người trẻ tuổi, bọn hắn nằm trên bãi hoa cỏ dại, hai tay gối sau đầu dõi mắt nhìn phong cảnh xinh đẹp, trông vô cùng thích chí.

Ninh Khuyết nhìn suối nước dưới con dốc, nói:

- Ở trong thư viện... Ta là nói ở trong thư viện bên dưới, ta thỉnh thoảng có ngẩng đầu nhìn núi, nhưng thật sự chưa từng thấy thác nước nào. Ta cũng chưa từng nghĩ tới sương mù sâu trong núi lại đẹp đến thế.

Trần Bì Bì nheo mắt, nhìn những điểm đen kia trên trời cao, mỉm cười nói:

- Ngọn núi này lớn lắm, ta cũng có rất nhiều nơi chưa từng đi. Nghe tứ sư huynh nói, mặt ngọn núi lớn đối diện thành Trường An kia là một mảng tuyệt bích, thác nước mà ngươi nói khả năng là chảy xuống chỗ đó, ta từng lén chạy qua xem một lần, dưới tuyệt bích đó toàn là mây mù, hoàn toàn không rõ dưới đó có cái gì.

- Sau này có cơ hội ngươi dẫn ta đi xem.

- Được.

Thị lực Ninh Khuyết vô cùng tốt, nhìn phía lũ cá bơi lội tranh ăn dưới dòng suối, nghĩ đến các sư huynh sư tỷ gặp được hôm nay, tò mò hỏi:

- Các sư huynh sư tỷ... Hiện tại cảnh giới gì?

- Nhị sư huynh sớm đã tri thiên mệnh, chỉ có điều không biết hắn bây giờ là Tri Mệnh thượng cảnh hay là trung cảnh, rốt cuộc đã nhìn thấy cánh cửa kia hay chưa. Sau đó từ tam sư tỷ mãi cho đến thập nhất sư huynh đều ở cảnh giới Động Huyền, thượng trung hạ cảnh khác nhau.

Câu trả lời này thật sự là ngoài dự kiến của Ninh Khuyết, hắn giật mình nhìn Trần Bì Bì, nói:

- Ngươi cũng ở cảnh giới Tri Mệnh, sao các sư huynh sự tỷ còn ở Động Huyền?

Trần Bì Bì nhìn hắn một cái, trào phúng nói:

- Đạo có trước có sau, sao phải luận sớm muộn? Ta tuy nhập môn muộn nhất, nhưng vào Tri Mệnh trước thì có gì lạ? Chia cảnh giới chẳng qua là chút thủ đoạn đánh nhau, trong hậu sơn không ai thật sự để ý việc này, nếu thực đánh nhau, từ tam sư tỷ cho đến thập nhất sư huynh cùng lên cũng đánh không lại ta.

- Ngươi quên rồi à, ta chính là thiên tài tu hành tuyệt thế.

- Các sư huynh sư tỷ vào thư viện như thế nào?

- Đương nhiên là Phu Tử chiêu mộ vào.

Trần Bì Bì hoàn toàn không để ý tới mấy năm nay hắn bị nhị sự huynh ảnh hưởng quá nhiều, thật theo thói quen bắt đầu nói nhảm.

Ninh Khuyết bất đắc dĩ nói:

- Ta đang hỏi nghiêm túc.

- Chẳng lẽ ta trả lời rất không nghiêm túc sao?

Trần Bì Bì buồn bực nhìn hắn, nói:

- Có ai vẽ đường thẳng tốt hơn tứ sư huynh? Có ai thêu hoa, bố trận tinh diệu hơn thất sư tỷ? Có ai đánh đàn thổi tiêu giỏi hơn cửu sư huynh thập sư huynh? Có ai rèn sắt tốt hơn lục sư huynh? Về phần hai tên điên chỉ biết chơi cờ kia, trên đời này ngươi không tìm ra người thứ ba chiến thắng được bọn hắn trên bàn cờ đâu.

- Các sư huynh sư tỷ của chúng ta đều là nhân vật đỉnh cao nhất một phương diện nào đó trên đời. Vẫn là câu nói trước, đánh nhau có lẽ bọn hắn đánh không lại người ta, nhưng so sánh các phương diện khác thì chúng ta ăn cứt cũng không đuổi kịp.

Ninh Khuyết nghiêm túc nói:

- Cái đó chưa chắc, nếu là thư pháp chi đạo thì ta vẫn có niềm tin.

Trần Bì Bì cười ha ha.

Ninh Khuyết cũng cười cười, bỗng nhiên nghĩ đến một việc, khó hiểu hỏi:

- Các sư huynh sư tỷ trước khi vào núi đã đứng đỉnh cao nhất một phương diện nào đó, vậy lão sư mang bọn hắn vào thư viện có ý gì? Đã vô địch trên đời thì có tu hành tiếp vẫn là vô địch, còn ai có thể giúp bọn hắn tiến bộ trên lĩnh vực của mình nữa?

Trần Bì Bì nhìn hắn vẻ mặt nghiêm túc nói:

- Lúc trước ta nói không ai có thể chiến thắng các sư huynh sư tỷ trên lĩnh vực của bọn hắn, thật ra có một điều kiện tiên quyết, đó là phải không tính đến một người.

- Ai?

- Đại sư huynh.

Ninh Khuyết trầm mặc thời gian rất lâu mới hết kinh hãi trong lòng, nhìn chằm chằm mắt hắn nói:

- Ý của ngươi là... Đại sư huynh cái gì cũng biết, hơn nữa là người mạnh nhất mọi phương diện sao?

Trần Bì Bì thở dài xa xăm, nói:

- Ta chỉ biết, hậu sơn thư viện trước nay đều do đại sư huynh phụ trách giảng bài giải thích nghi hoặc.

Ninh Khuyết giật mình im lặng, thật lâu sau mới lẩm bẩm:

- Trên thế giới sao có thể có người toàn tài bực này?

Trần Bì Bì ngẩng đầu nhìn chim bay trên bầu trời xanh biếc, mỉm cười nói:

- Có phải rất đả kích không? Ngươi rất kiêu ngạo, ta rất kiêu ngạo, nhị sư huynh càng kiêu ngạo hơn, nhưng cho dù là nhị sư huynh đứng trước mặt đại sư huynh cũng không có tư cách gì để mà kiêu ngạo. Nhưng thú vị nhất là nếu ngươi mà nhìn thấy đại sư huynh, ngươi sẽ phát hiện ra con người hắn căn bản chẳng biết kiêu ngạo là cái gì.

Ninh Khuyết có chút thất thần nhìn trời, trầm mặc thời gian rất lâu nói:

- Thì ra thế gian này... Thật sự có người sinh ra đã biết.

Trần Bì Bì không để ý đến ngắt quãng trong lời của hắn, nói:

- Thế gian chưa từng có người sinh ra đã biết.

Ninh Khuyết trào phúng nói:

- Nếu không phải sinh ra đã biết, còn ai có thể dạy dỗ nhân vật như đại sư huynh chứ?

Trần Bì Bì trào phúng ngược lại nói:

- Ngu ngốc, đại sư huynh là học sinh của lão sư, đương nhiên là được lão sư dạy dỗ ra rồi.

Ninh Khuyết nghẹn lời, bỗng nhiên nghĩ đến một việc, lão sư của đại sư huynh chẳng phải cũng là sao sư của mình sao. Hắn lúc này suy nghĩ lại mới nhớ ra mình đã trở thành học sinh của Phu Tử trong truyền thuyết, không khỏi tâm thần rung chuyển kích động bất an.

Hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn khuôn mặt to tròn gần trong gang tấc kia, hỏi:

- Ta có một vấn đề.

Trần Bì Bì nghi hoặc đáp:

- Vấn đề gì?

Ninh Khuyết nghiêm túc nói:

- Ta vào tầng hai thư viện là vì tu hành học tập chứ không phải đến thưởng thức phong cảnh, ngươi hôm nay mang ta đi dạo một vòng lớn, nhưng hình như không ai nói cho ta biết, ta nên học những gì, học như thế nào.

- Đầu tiên, ngươi bây giờ ở cảnh giới Bất Hoặc, thiên địa nguyên khí có thể điều khiển được ít đến đáng thương, cho nên có rất nhiều thứ ngươi căn bản không có cách nào học. Thứ hai, học tập ở hậu sơn trên cơ bản đều là tự học, dựa theo định hướng của lão sư cho chúng ta, chúng ta tự cảm ngộ học tập, có chỗ nào không thông liền đi thỉnh giáo đại sư huynh. Hiện nay lão sư và đại sư huynh đều chưa trở về, ngươi đương nhiên chỉ có thể tự học trước.

- Đại sư huynh hắn... Bây giờ ở cảnh giới gì?

- Trừ Phu Tử ra không ai không biết, ta thậm chí hoài nghi chính đại sư huynh cũng không biết.

- Lại nữa, ngươi lại nữa rồi.

- Ta nói thật... Bởi vì chúng ta luôn cảm thấy đại sư huynh hình như chưa từng quan tâm cái thứ cảnh giới.

- Ta bỗng nhiên nghĩ đến một vấn đề, nếu đại sư huynh thật sự là không chỗ nào không hiểu, lĩnh vực nào cũng là nhân vật phong lưu tuyệt đỉnh, vậy tại sao ngũ sư huynh và bát sư huynh lại không quấn lấy hắn chơi cờ? Theo ta biết thì mấy thứ chơi cờ đá cầu kích động cảm xúc này e là không ai quan tâm đối phương có phải sư huynh hay không.

Trần Bì Bì bỗng nhiên cười, nhớ tới một số chuyện nào đó, nhịn không được lắc lắc đầu, cảm thán nói:

- Đó là bởi vì đại sư huynh có hai đặc điểm thú vị nhất, cũng chính vì hai điểm đặc biệt này nên không ai quấn lấy hắn chơi cờ hay là làm gì chuyện khác.

- Đặc điểm gì?

Ninh Khuyết tò mò hỏi.

- Đại sư huynh làm việc rất nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc. Cho nên động tác của hắn rất chậm, cực kỳ chậm.

- Chậm thế nào?

- Chậm đến mức ngươi tưởng tượng không ra.

...

- Cho dù là phải chờ Phu Tử về nước, ta ở hậu sơn dù sao cũng nên làm chút gì đó.

- Ngươi biết sau này sẽ có rất nhiều chuyện phải làm sao?

Ninh Khuyết bỗng nhiên cảm thấy có gì đó không đúng, do dự hỏi:

- Tỷ như?

Trần Bì Bì đồng tình nhìn hắn, nói:

- Tỷ như rất nhiều.

Đến giờ này khắc này, Ninh Khuyết cuối cùng mới nhớ đến hôm nay mỗi khi gặp mặt các sư huynh sư tỷ là Trần Bì Bì sẽ thỉnh thoảng lộ ra vẻ thương hại trên mặt, mơ hồ đoán được chút gì, trầm giọng hỏi:

- Bây giờ ta là tiểu sư đệ, ngươi cảm thấy cuộc sống của mình từ nay sẽ nghênh đón giai đoạn vui sướng mới tinh phải không?

Trần Bì Bì mỉm cười nhìn hắn nói:

- Không sai, sau này ta sẽ không bị ép hằng ngày nghe những nhã khúc kia nữa, không bị ép hằng ngày vẽ sa bàn cho tứ sư huynh nữa, không bị ép hằng ngày lên xe đạp nước cho lục sư huynh nữa, không bị ép hằng ngày đi cắm cờ trong sương mù cho thất sư tỷ nữa, không bị ép hằng ngày thảo luận những thứ mù mờ với thập nhất sư huynh nữa, không bị ép hằng ngày tính toán những con số như núi như biển cho nhị sư huynh nữa, người bị đánh sẽ mãi mãi chỉ có cái người xếp cuối kia.

Ninh Khuyết như có chút đăm chiêu nói:

- Bởi vì ta bây giờ là người xếp cuối kia.

Trần Bì Bì vỗ vỗ ngực hắn, cảm kích nói:

- Thư viện, thắng ở tiểu sư đệ.

Ninh Khuyết cười cười, đẩy tay hắn ra, gối tay nhìn trời, thầm nghĩ xem ra phải quý trọng chút thời gian thanh thản này hôm nay, cho nên chẳng buồn để ý đến hắn nữa.

- Ta biết người là người có ý tưởng lớn, dã tâm lớn.

Trần Bì Bì bỗng nhiên nhìn trời nói:

- Ngươi lúc trước quan tâm cảnh giới các sư huynh sư tỷ, chính vì ngươi muốn vượt qua bọn hắn, thật ra theo cá nhân ta thì không phải rất đồng ý lối sống này, bởi vì nó quá mệt mỏi.

Ninh Khuyết không quay đầu nhìn hắn mà nhìn miên man lên bầu trời xanh biếc chim chóc dần thấp kia, nhìn những cái bụng màu trắng mềm mại dưới đôi cánh màu đen, thì thào đáp:

- Sống vốn dĩ đã là chuyện rất mệt mỏi.

- Ta không biết lúc còn nhỏ ngươi rốt cuộc đã trải qua những gì, nhưng ta nghĩ đôi khi nên nghĩ thoáng hơn một chút.

- Ngươi nói ta là kẻ lòng dạ hẹp hòi sao? Chỗ cháo gạch cua kia của ta đều cho heo ăn rồi hả?

- Ngươi biết rõ ý ta không phải thế, ta nói ngươi không cần phòng bị các sư huynh sư tỷ làm gì, bọn hắn đều là người tốt.

Ninh Khuyết trầm mặc một lát nói:

- Ta lúc bốn tuổi từng gặp một người tốt, sau đó ta phát hiện người tốt đó muốn ăn ta. Đương nhiên ta cũng không cho rằng các sư huynh sư tỷ sẽ là người như vậy, chỉ là ta vừa mới biết bọn hắn, khó tránh khỏi có chút tâm lý ngăn cách, ngươi không cần quá mức lo lắng tâm lý ta biến thái, nếu biến thái thì sớm đã bị từ lúc nhỏ rồi.

Trần Bì Bì quay đầu nhìn bên khuôn mặt hắn, nói:

- Ít nhất ở nơi này, ngươi thực không cần quá mức cảnh giác, ngươi có thể sống thả lỏng thoải mái, hậu sơn thư viện là nơi rất tốt, ngươi nên quý trọng.

- Biết rồi, ta sẽ quý trọng.

Ninh Khuyết nghiêm túc nói:

- Ngươi sống ở hậu sơn nhiều năm như vậy, có thấy buồn chán không?

- Thỉnh thoảng vẫn có, bằng không... sao ta có thể quen biết ngươi?

Ninh Khuyết thu hồi ánh mắt, nhìn hắn tò mò hỏi:

- Ngươi chừng nào về Tây Lăng?

Không biết Trần Bì Bì vì vấn đề này liên tưởng đến hồi ức gì không chịu nổi, vẻ mặt có chút khó coi.

Ninh Khuyết nhìn chằm chằm mắt hắn, dụ dỗ hỏi:

- Có phải liên quan đến nữ nhân hay không?

Trần Bì Bì gian nan nuốt ngụm nước miếng, giọng hơi nghẹn nói:

- Chuyện này không liên quan tới ngươi.

Ninh Khuyết cười to, huých vai hắn, hỏi:

- Nói xem ngươi thích nữ nhân thế nào?

Đám nam nhân trưởng thành mà nói đến nữ nhân thường thường chỉ có tiền tài và chuyện trên giường thôi, mà cũng chỉ mấy đứa mới lớn mới thích nói những chuyện đơn thuần như vậy, nhưng bất kể là loại nào thì nữ nhân luôn là đề tài bàn tán náo nhiệt nhất.

Nghe vấn đề này, Trần Bì Bì nhất thời nổi hứng thú, nói:

- Nhớ rõ lời ta viết trong bức thư đầu tiên không?

Ninh Khuyết gật đầu.

- Quên hết mấy thứ đó đi, đều là ta mắng người thôi.

Trần Bì Bì cười nói:

- Ta thích nữ sinh nhất định phải có một mái tóc dài đen nhánh, dáng người nhỏ nhắn, mặt mày khí tức sạch sẽ, đương nhiên phải dễ nhìn, nếu có khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng là tốt nhất.

Ninh Khuyết kinh ngạc hỏi:

- Chỉ thế thôi?

Trần Bì Bì suy nghĩ một lát, vẻ mặt ngưng trọng bổ sung:

- Độc lập tự chủ mạnh mẽ một chút, cho dù hung hãn cũng không sao cả, nào có nữ nhân đánh thắng được thiên tài tu đạo như ta, nhưng nàng... Phải là người tốt.

Ninh Khuyết cứ cảm thấy mấy lời này cất giấu nỗi đau quá khứ, nhưng nghĩ lúc Trần Bì Bì rời Tây Lăng tới thư viện cùng lắm là đứa nhóc mười tuổi, thế nào cũng không thể gặp tình trái được, cho nên cảm thấy hơi khó hiểu.

Đúng lúc này ánh mắt Trần Bì Bì bỗng nhiên sáng rực, chỉ vào dòng suối nhỏ dưới dốc nói:

- Mau nhìn kìa, đó chính là con ngỗng nhị sư huynh nuôi.

Một con ngỗng béo trắng to múp phe phẩy đuôi đến cạnh dòng suối nhỏ. Trong miệng nó ngậm một cái giỏ trúc nhỏ, trong gió không biết là thứ gì, chỉ thấy nó thò cái mỏ dày cứng rắn vào trong giỏ trúc rồi lại thò vào dòng suối êm đềm.

Trong suối nước một mảnh tiếng nhiễu loạn, vô số con cá vui vẻ bơi lại tụ tập trước người con ngỗng béo trắng, thỉnh thoảng mổ một cái, nhìn qua trật tự rõ ràng, cá vào ăn xong nhanh chóng thối lui nhừng vị trí cho cá đằng sau.

Con ngỗng béo trắng trong nước ngẩng đầu lên, kiêu ngạo vung cánh chĩa lên bầu trời kêu cạc cạc hai tiếng, sau đó lại mang thứ trong giỏ cắp vào dòng suối, rồi không ngừng lặp lại chuyện này, trông cực kỳ có kiên nhẫn.

Ninh Khuyết bị hình ảnh bên dòng suối trực tiếp làm kinh ngạc không thể nói nên lời... Con ngỗng to trắng này vậy mà đang cho cá ăn!

- Ngỗng nhị sư huynh nuôi mỗi ngày đều sẽ đến cho cá ăn, giống như nó kiêu ngạo cho rằng đây là nhiệm vụ quan trọng nhất trong đời mình. Thật giống nhị sư huynh mỗi ngày đều đến dạy chúng ta, kiêu ngạo cho rằng đó là nhiệm vụ quan trọng nhất trong đời hắn.

Trần Bì Bì đứng ở bên cạnh hắn cười nói.

Ninh Khuyết chấn động không nói nên lời, thầm nghĩ hậu sơn thư viện thật sự là nơi trâu bò nhất trên thế giới.

...

Vượt qua con đường phía bắc Mân Sơn, ở trên cực bắc dã nguyên còn hoang vắng hơn cánh đồng hoang vu, có có một quan ải thiên nhiên, phía nam quan ải trên cánh đồng hoang dã đó là một đội ngũ do mấy ngàn phụ nữ trẻ em người già tạo thành đang gian nan di chuyển.

Năm nay thời gian đêm tối dài hơn trước rất nhiều, nhiệt độ không khí rét lạnh đến mức bộ tộc vùng hoang dã phương bắc giỏi chịu lạnh trứ danh cũng không thể chịu đựng được hoàn cảnh càng ngày càng ác liệt, bị ép rời khỏi quê nhà sinh sống hơn ngàn năm, giẫm lên hỗn hợp tuyết và bùn đất di chuyển xuống phía nam.

Bộ tộc vùng hoang dã phương bắc do mấy chục vạn người tạo thành rời xa Trung Nguyên đã quá lâu, lâu đến mức rất nhiều người đã quên đi thế giới còn có khu vực ở phía nam, lâu đến mức bọn hắn đã sớm bị thế giới phồn vinh giàu có và đông đúc kia lãng quên mất.

Đêm tối kéo dài nhiệt độ rơi chậm lại, chống chịu không nổi ngoài những dẫn chúng bộ lạc đáng thương, thì trước tiên là những động vạt dã thú nguyên sinh tại mảnh đất giá rét này.

Nghe quan ải phương bắc xa xa mơ hồ truyền đến một tiếng kêu to đầy thê lương, sắc mặt lão nhân đức cao vọng trọng của bộ tộc di chuyển lộ ra vẻ ngưng trọng, nếp nhăn tràn ngập bị thương và bất đắc dĩ, về phần những người phụ nữ mặc da lông kia thì ánh mắt càng thêm đầy tuyệt vọng, với cuộc sống săn thú mưu sinh như bọn hắn thì từ tiếng kêu to ấy rõ ràng đoán ra được quy mô của một đàn thú tràn xuống phía nam nay to lớn đến mức nào, nếu để bọn dã thú hung tàn này đuổi kịp bộ lạc, như vậy bộ lạc sẽ phải nghênh đón tai ương ngập đầu.

Chỗ quan ải một mảnh hỗn độn, nơi đất tuyết tràn ngập vết bẩn.

Một cô gái dùng da lông rách rưới phủ lấy toàn thân đứng trên đất tuyết, chân mang một đôi giày đen sì sì, dưới mũ da là mái tóc dài đen nhánh được bện thành một cái bím to trải dài đến tận đầu gối nhẹ nhàng lung lay, giữa cổ có một cái đuôi thú không che được khuôn mặt tươi mát đáng yêu nhỏ nhắn vì gió lạnh thổi đến mà đỏ bừng, trông tuyệt không quá mười lăm tuổi.

Nghe tiếng dã thú kêu to đầy thê lương, hai tay nắm chặt lấy chuôi đao, nàng nhìn chằm chằm vào vệt đen nơi cánh đồng tuyết xa xa kia, cả người vì khẩn trương mà có chút run rẩy rất khẽ, đôi mắt vẫn non nớt lại càng lúc càng sáng ngời.

Tiếng chân dần rõ, con mắt âm u của lũ sói tuyết như ánh sao xuất hiện trên cánh đồng hoang vu, không khí áp lực mà khủng bố. Thiếu nữ khẩn trương nhìn chỗ đó, bỗng nhiên giọng non nớt hô lớn:

- Đường Tiểu Đường, người muốn trở thành nữ nhân mạnh nhất thiên hạ! Đương nhiên sẽ không chết sớm như vậy!

Vừa dứt lời, nàng dùng sức rút cây đao từ trong đất tuyết lên.

Đao màu đỏ, rất cong, nhìn còn dài còn rộng hơn cả thân thể nhỏ nhắn của nàng, được nàng vác lên vai trông như một vầng trăng khuyết màu máu.

Nàng giơ hồng nguyệt cự đao, hét lên như điên rồi xông vào đàn sói khổng lồ đầy khắp núi đồi cánh đồng tuyết.

----------oOo----------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK