Mục lục
[Dịch] Tướng Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mọi người dưới tàng cây xanh to nhìn thiếu niên bên cạnh tảng đá khổng lồ đối diện phong cảnh tuyệt đỉnh cười ngây ngô kia, đều bị dân ra vô hạn cảm xúc, trầm mặc mỉm cười, chỉ có nhị sư huynh vẫn nghiêm cần ngồi, còn có một lão thư sinh tóc hoa râm trong tay đang cầm một quyển sách cũ đang đọc, tựa như toàn bộ chuyện xảy ra xung quanh đều không có bất cứ quan hệ gì với hắn.

Tiếng ống tiêu du dương vang lên, nam tử cầm tiêu dài đặt trên gối mỉm cười thổi, ngay sau đó tiếng đàn ba dây tinh tinh rất có phong cách cổ vang lên. Thất sư tỷ lấy ngón tay cầm lên kim lông trâu thêu hoa nhỏ bé, trong gió núi nhẹ nhàng lướt một cái, mũi kim run lên tốc độ cao phát âm thanh nhạc khí kim loại. Tráng hán giơ lên cây chùy sắt nặng nề nện mạnh xuống đất cái ầm, vừa vặn tinh diệu đến cực điểm chen ở giữa nhạc khác trên tiết điểm cần trào dâng kia.

Tiếng tiêu tiếng đàn tiếng kim tiếng chày rơi hòa tấu thành một khúc ca cổ phong, âm thanh du dương tỏa ra từ nơi tàng cây dần bao phủ hậu sơn thư viện, cuốn mấy trôi dòng, thúc núi lắc lư, tựa hồ như đang chào đón ai đó.

Ninh Khuyết đứng ở trên tảng đá khổng lồ nghe khúc cổ phong truyền đến, quay đầu nhìn dưới tàng cây xanh um, nhìn nam nam nữ nữ hình dung khác nhau nhưng đều tươi cười ôn hòa, nhìn bóng dáng Trần Bì Bì dưới tàng cây, biết những người này là các sư huynh sư tỷ tầng hai của thư viện, bọn họ đang dùng phương thức này biểu đạt hoan nghênh đối với mình, không khỏi sinh cảm giác ấm áp.

Cảm giác ấm áp ở trong ngực bụng nhanh chóng hóa thành nóng bỏng, hai mắt hắn chợt tối sầm, cứ như vậy ngã xuống.

...

Long Khánh hoàng tử trầm mặc đứng trên mặt cỏ dưới tảng đá khổng lồ, giống như hoàn toàn không nghe thấy khúc cổ phong động lòng người kia, gương mặt như hoa đào kia vẫn hoàn mỹ, chỉ là tóc hắn không biết khi nào đã xổ ra, mang theo mồ hôi hơi ướt hỗn loạn phủ trên vai.

Hắn ngẩng đầu lên, nhìn dưới tàng cây xanh chậm rãi nói:

- Có lẽ nói ra có chút buồn cười, thiếu chút phong độ, nhưng ta thực không phục.

Không biết khi nào, nhị sư huynh nơi khúc cổ phong kia vươn người đứng dậy, đi đến bãi cỏ. Hắn nhìn lên khuôn mặt Long Khánh hoàng tử, thấy hai vầng u quang trong mắt đối phương, bình tĩnh nói:

- Nếu ta là ngươi, ta cũng không phục.

Long Khánh hoàng tử trầm mặc một lát, nói:

- Nếu đã đến mức diệt tình tuyệt tình mà vẫn không thể nhìn thấu lựa chọn, vậy ai có thể nhìn thấu?

Nhị sư huynh nhìn hắn, nét mặt đôi phần thương hại, nói:

- Diệt tình tuyệt tính, nói rõ trong tính tình vốn đã có sợ hãi, sợ hãi đối với lựa chọn, bất kể lựa chọn ra sao. Ta tuy không biết các ngươi lúc trước thấy được những gì, trải qua những gì, nhưng ta đại khái nghĩ hẳn Ninh Khuyết khác với ngươi, tính tình hắn vốn không có sợ hãi, cho nên hắn không cần gian nan lau đi bản tâm giống như người.

Long Khánh hoàng tử nhìn chằm chằm mắt hắn, mang theo sự khó hiểu mãnh liệt:

- Sợ hãi vốn chính là thiên tính của con người, chỉ cần là người nhất định sẽ sợ hãi, Ninh Khuyết hắn cũng là người, trong tính tình của hắn sao có thể không có sợ hãi?

Nhị sư huynh trầm mặc thời gian rất lâu, tựa như cảm thấy vấn đề này quả thật khiến người ta khó hiểu, lắc đầu nói:

- Có lẽ đây là sự khác biệt của nỗi sợ nhỏ và nỗi sợ lớn, các ngươi đều có thể chiến thắng nỗi sợ hãi nhỏ trong bản năng, nhưng thời điểm sống chết trước mắt, đối mặt với nỗi sợ lớn như ngày và đêm kia, cũng không còn giống nhau nữa.

Long Khánh hoàng tử nghe hiểu những lời này, chân mày nhướng lên, hỏi:

- Ngươi là nói Ninh Khuyết hắn không có tín ngưỡng.

Nhị sư huynh trả lời:

- Có lẽ như thế.

Long Khánh hoàng tử giật mình, chợt tự giễu cười thương cảm, lẩm bẩm:

- Ta bởi vì tín ngưỡng quá mức kiên định, cho nên thua bởi một người tuyệt đối lấy mình làm đầu, không có bất cứ tín ngưỡng gì, sao ta có thể cam tâm được.

Nhị sư huynh trầm mặc một lát, nói:

- Có lẽ Ninh Khuyết cũng có tín ngưỡng, chỉ là những thứ đó ở trong lòng hắn giấu quá sâu, cho nên ảo cảnh trên con đường đá không thể tìm được, thậm chí có khả năng chính hắn cũng không biết cái tín ngưỡng đó là gì.

...

Lúc này, Trần Bì Bì cõng Ninh Khuyết đang hôn mê, thở hồng hộc gian nan bước xuống vách núi khổng lồ, bước một bước là thịt béo trên mặt hắn liền khẽ rung rung, cực kỳ giống sóng gợn trong hồ. Hắn cùng các sư huynh sư tỷ dưới tàng cây xanh um đều rất rõ, thế giới tinh thần của Ninh Khuyết hôm nay chịu chấn động quá lớn, cộng thêm thân thể tiêu hao kịch liệt cho nên đến khi đăng đỉnh thành công, thả lỏng quá mức đột ngột mới ngất xỉu đi, không cần phải quá mức lo lắng.

Long Khánh hoàng tử nhìn bóng lưng Trần Bì Bì, nghe dưới tàng cây mơ hồ vẳng lại tiếng gọi tiểu sư đệ lấy nước, đột nhiên nhớ tới nhân vật thiên tài nào đó chưởng giáo đại nhân và nữ nhân kia ngẫu nhiên nhắc tới, khó có thể tin nói hỏi:

- Đó... Chính là hắn sao?

Nhị sư huynh tự hồ chưa bao giờ muốn giấu diếm thân phận của Trần Bì Bì, nói:

- Chính là hắn.

Long Khánh hoàng tử kinh ngạc nhìn thiếu niên mập mạp bị sai khiến cực kỳ bận rộn kia, nhớ tới chưởng giáo đại nhân và nữ nhân hồng sa kia khi nhắc tới hắn thổn thức hối hận hoặc là tức giận, thật sự khó mà tin nổi tương phản giữa truyền thuyết và hiện thực này - thiếu niên được chưởng giáo đại nhân đánh giá là còn có thiên phú hơn cả người kia, thế mà ở tầng hai thư viện chỉ là một tiểu sư đệ bình thường.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, lại nghĩ đến cảnh ngộ của mình hôm nay, bỗng nhiên phát hiện cũng không phải ảm đạm và khó có thể tiếp nhận như trước, tự giễu lắc đầu nói:

- Thiên tài chân chính giống như hắn, ở tầng hai của thư viện không phải còn bị các ngươi sai qua gọi lại sao, ta còn nghĩ một đường lên núi có thể chấn kinh thư viện, thật đúng là si tâm vọng tưởng.

- Thiên tài chân chính đến nơi nào cũng là thiên tài.

Nhị sư huynh dõi theo mắt hắn nhìn đến tàng cây, nói:

- Hắn ở trong quan là thiên tài, vào hậu sơn thư viện ta cũng tự nhiên vẫn là thiên tài, đương nhiên so với ta kém hơn không ít. Chẳng qua ngươi cũng không cần quá mức thất vọng, thật ra ngươi hôm nay biểu hiện đã rất tốt rồi, nếu không phải đụng phải tên Ninh Khuyết kia, ta sẽ rất cao hứng ở hậu sơn nghênh đón ngươi.

Long Khánh hoàng tử sau khi trầm mặc một lát, vái thật dài chấm đất, sau đó xoay người đi về dưới núi.

...

Bãi đất trước thư viện im lặng sớm đã bị một trận tiếng nghị luận như tiếng ong rừng bay thay thế. Tuy các đại nhân vật cao cao tại thượng kia vẫn duy trì im ắng nhưng quan viên và giáo thụ học sinh bình thường thật sự không thể đè nén nổi hưng phấn lẫn tò mò trong lòng, ngóng mong kết quả lên núi tầng hai hôm nay, muốn biết cuối cùng là ai lấy được thắng lợi.

Đúng lúc này, giáo thụ tiên sinh phụ trách chủ trì nghi thức mở tầng thư viện chậm rãi đi ra, biểu cảm trên mặt hắn thực sự có chút kỳ quái, tựa như rất vui mừng lại có chút chấn động, muốn cười nhưng bởi gì chuyện nào đó lại có phần lo âu.

Tính cả học sinh thì tất cả mọi người ở nơi này chẳng có mấy ai biết được lai lịch vị giáo thụ tiên sinh này. Có điều giáo thụ tiên sinh chủ trì nghi thức cả ngày, mọi người hỏi thăm khắp nơi mới biết hắn thì ra là một trong số ít các thần phù sư còn sót lại nên nào còn dám lỗ mãng, thấy hắn bước lên thềm đá liền theo bản năng ngừng nghị luận. Nhìn biểu cảm trên mặt hắn, trong lòng người nơi này không khỏi nổi sóng, như thể cảm giác có chuyện gì đấy ngoài dự định sắp sửa phát sinh.

- Hoàng Hạc Nhi, ngươi ở chỗ đó dài dòng cái gì?

Người duy nhất trên bãi sân này dám dùng ngữ khí như thế với giáo thụ tiên sinh, gọi thẳng tên của hắn còn thêm vào chữ "nhi" thì tự nhiên chỉ có thần phù sư được Nam Môn Hạo Thiên Đạo cung phụng - Nhan Sắt. Bất kể cảnh giới bối phận hay tuổi tác, lão đều cao hơn Hoàng Hạc giáo thụ vài phần, lúc này tâm tình vốn đã có chút lo Lâu, lại nhìn hắn ở chỗ đó dài dòng nên sớm đã không kiên nhẫn nổi.

- Hôm nay chuyện thư viện tầng hai chiêu sinh đã có kết quả.

Hoàng Hạc giáo sư cũng lười tranh chấp với Nhan Sắt vị thần phù sư nổi tiếng bại hoại này, đằng hắng cổ họng, trực tiếp mở miệng.

Đột nhiên Nhan Sắt nghĩ đến khả năng nào đó, vội vàng đứng dậy, đưa tay ngăn cản nói:

- Khoan hãy nói!

Mắt thấy vở tuồng chờ một ngày một đêm sắp xong, cuối cùng cũng có thể biết tướng mạo của nam nhân vật chính sau khi tháo xuống mặt nạ bạc, thì đột nhiên bị một người chen ngang vào, mọi người trên bãi đất trước thư viện cho dù vô cùng kính sợ thân phận thần phù sư của Nhan Sắt cũng không nhịn được bàn tán xôn xao. Luật không trách đám đông, thần phù sư ngươi có lợi hại nữa cũng không thể giết sạch hết hơn trăm người ở đây.

Hoàng Hạc giáo thụ không chút khách khí trừng mắt nhìn Nhan Sắt một cái, thầm nghĩ thúc giục cũng là ngươi thúc giục, lúc này lại bảo mình không được nói, đây là đang giở trò quỷ gì, trầm giọng hỏi:

- Vì sao?

Nhan Sắt xông lên thềm đá, đi đến trước người Hoàng Hạc giáo thụ, hiên ngang lâm liệt nói:

- Thư viện tầng hai mở ra là chuyện lớn cỡ nào, Phu Tử tuy đi du lịch không ở trong kinh, nhưng các ngươi không thể qua loa cho xong như vậy được, trước khi tuyên bố kết quả, có phải nên tắm rửa thay quần áo, dâng hương tế trời trước một phen hay không?

Tiếng xôn xao dưới đài nhất càng thêm mãnh liệt, ngay cả thân vương Lý Phái Ngôn và Lý Ngư cũng nhịn không được nhìn thẳng vào lão đạo này.

Nhan Sắt nghe tiếng đánh trống reo hò dưới đài, cho dù da mặt nhăn dày như vỏ cây già cũng không khỏi cảm thấy có chút phát sốt, nhưng đói khát đối với truyền nhân chung quy vẫn chiến thắng liêm sỉ không nhiều của hắn, hung hăng trừng mắt hướng dưới đài ho:

- Ai dám nói ta nói không đúng, đứng ra lý luận với ta!

Nghe lời này, dưới đài nhất thời lặng ngắt như tờ, cho dù là Mạc Ly thần quan hay là những bác sĩ giáo thụ thư viện mặt mày không vui kia cũng đều quay mặt đi, thầm nghĩ cùng người một thần phù sư tu luyện thành tinh lý luận? Chúng ta chưa có điên nơi.

Hoàng Hạc giáo thụ không vui nhìn hắn nói:

- Nhan sư thúc, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?

Thiên hạ phù sự cực ít, bối phận giữa bọn họ cùng tông phái của mình không liên quan, đó là một hệ thống đơn giản lại phức tạp khác, nơi này không cần nhiều lời.

Hoàng Hạc giáo thụ hỏi Nhan Sắt muốn làm cái gì, thật ra chuyện Nhan Sắt đại sư lúc này muốn thật rất đơn giản.

"Nếu như thư viện tuyên bố kết quả là Ninh Khuyết đăng đỉnh thành công, nếu như kết quả mà bị đám người trên bãi nghe được, sau đó truyện khắp thiên hạ thì chẳng phải kết cục chốt hạ luôn sao? Ta đây và sư đệ còn có thể dùng cách gì cướp người?"

Không để ý mọi người ở khu trước thư viện phản đối, Nhan Sắt kéo Hoàng Hạc giáo thụ vào một thư xá, theo chân bọn hắn cũng là những đại nhân vật có tư cách tham dự việc này, hoặc là nói có khả năng thay đổi kết quả cuối cùng.

...

Mạc Ly thần quan vẻ mặt có chút ngơ ngẩn, hắn cảm thấy mình vừa rồi khẳng định là nghe lầm cái gì.

Vì thế đánh mắt qua chỗ thân vương điện hạ bên cạnh dò hỏi.

Vẻ mặt Lý Phái Ngôn có chút quái dị, hắn cảm giác mình hẳn không có nghe nhầm, vậy thì chỉ có thể là Hoàng Hạc giáo thụ tuyên bố sai kết quả thôi.

Vì xác định suy nghĩ của mình, hắn nhìn phía cháu gái bên cạnh.

Trên khuôn mặt thanh tú của Lý Ngư không có bất cứ biểu cảm gì.

Tuy rằng nàng đã từng suy đoán vô số lần, hôm nay trong thời gian lên núi dài lâu này thậm chí vô số lần chờ đợi kết quả này, nhưng khi kết quả này thực xuất hiện, vẫn mãnh liệt chấn động thế giới tinh thần của nàng, khiến nàng nhất thời khó mà phục hồi tinh thần lại.

Ánh mắt Mạc Ly thần quan quét qua những vị đại nhân vật nơi đây, nhận được đáp án mà hắn không muốn nhìn thấy nhất kia, hắn chậm rãi đứng dậy, có chút ngơ ngẩn nhìn Hoàng Hạc giáo thụ, nghi hoặc nói:

- Ngươi nói lên đỉnh núi là... Ninh Khuyết?

Hoàng Hạc giáo thụ thở dài một tiếng, nói:

- Quả thật là Ninh Khuyết.

Cơ thể Mạc Ly thần quan cứng ngắc đứng ở bên ghế, thời gian rất lâu cũng nói không ra được một câu.

Thân là phó viện trưởng Thiên Dụ Viên của Tây Lăng Thần Điện, lần này hắn phụng lệnh chưởng giáo dẫn sứ đoàn đi Đại Đường thành Trường An mục đích chủ yếu nhất là thực hiện hiệp định bí mật giữa hai nước, đưa Long Khánh hoàng tử vào tầng hai thư viện.

Đối với thư viện, Mạc Ly thần quan không có chút hảo cảm, trong mắt hắn, Long Khánh hoàng tử giống như con cưng của trời như vậy, căn bản không cần thiết vào tầng hai thư viện tiến tu. Nhưng đây là quyết định của thần điện, hơn nữa toàn bộ thế gian bây giờ đều biết Long Khánh hoàng tử muốn vào tầng hai thư viện, đồng ý để cho hoàng tử vào tầng hai thư viện, như vậy hắn nhất định phải vào, bởi vì nó đại biểu vinh quang và tôn nghiêm của Tây Lăng Thần Điện.

Nhưng ai có thể ngờ trải qua chờ đợi dài lâu như thế, cuối cùng vào tầng hai không phải Long Khánh hoàng tử mà lại là người khác!

Nghĩ đến chuyện này nếu truyền về Tây Lăng, chưởng giáo nổi giận có thể trách phạt mình, nghĩ đến toàn bộ thế gian hàng tỉ giáo đồ Hạo Thiên Đạo có thể sẽ vì chuyện này mà lung lay lòng kính sợ với thần điện, Mạc Ly liền cảm thấy như bị xối nước đá lên người, từ trong ra ngoài lạnh lẽo thấu xương, lẩm bẩm thất thần nói:

- Không có khả năng, không có khả năng.

Bỗng nhiên hắn nhìn Hoàng Hạc giáo thụ phẫn nộ phất tay kháng nghị nói:

- Một học sinh bình thường của thư viện sao có thể chiến thắng Long Khánh hoàng tử! Hoàng tử chỉ kém một bước là vào Tri Mệnh, học sinh kia thì tính là cái quái gì! Thư viện khẳng định động tay động chân!

Trên thực tế nếu để mọi người ngoài thư xá còn đang đợi kết quả biết được, đại khái cũng sẽ sinh ra cái nhìn như Mạc Ly thần quan, hôm nay cạnh tranh với Long Khánh hoàng tử không phải vị Vương Cảnh Lược vô địch dưới Tri Mệnh kia, mà là một học sinh bình thường của thư viện vô danh thậm chí trước đó cũng không ai biết hắn có thể tu hành, người như thế sao có thể chiến thắng Long Khánh hoàng tử?

Chuột đồng có thể chiến thắng chim ưng? Kiến có thể chiến thắng sư tử? Nương tử thêu hoa có thể chiến thắng Hạ Hầu đại tướng quân? Ninh Khuyết có thể chiến thắng Long Khánh hoàng tử? Không, những chuyện đó đều là không thể xảy ra, trừ phi trời xanh làm cho chim ưng gãy cánh gãy mỏ nhọn, trừ phi trời xanh làm sư tử biến thành một động thịt thối trước, trừ phi hoàng hậu nương nương đem nương tử thêu hoa gả cho Hạ Hầu đại tướng quân làm vợ cả, trừ phi thư viện âm thầm giở trò.

Các đại nhân vật trong thư xá đồng thời nghi hoặc nhìn đổ dồn về phía Hoàng Hạc giáo thụ.

Hoàng Hạc giáo thụ mạnh mẽ đè nén xuống tức giận trong lòng, mặt vô cảm:

- Căn cứ sự thật ta biết, Long Khánh hoàng tử ở lúc lên núi biểu hiện quả thật cực kỳ ưu tú, nếu đặt ở năm trước thì hắn tuyệt đối có thể thoải mái vào tầng hai thư viện, nhưng năm nay chúng ta đều biết thư viện chỉ nhận một người, mà biểu hiện lúc lên núi của Ninh Khuyết quả thật còn tốt hơn hoàng tử.

Mạc Ly thần quan mất hồn mất vía ngồi trở lại trên ghế, bỗng nhiên thấy thân vương Lý Phái Ngôn bên cạnh, giống như bắt lấy một ngọn cỏ cứu mạng cuối cùng, nói:

- Điện hạ, dựa theo hiệp nghị lúc trước, hoàng tử thay Yến thái tử vào thành Trường An là muốn vào tầng hai, nếu không phải làm đệ tử cho Phu Tử, Tây Lăng Thần Điện ta sao có thể để hoàng tử rời khỏi Tài Quyết Ti? Nếu thư viện tìm lý do không thu, vậy...

Lý Phái Ngôn nhíu mày, cảm giác cực kì khó xử.

Đại Đường hoàng thất xưa nay kính lễ thư viện có thừa, can thiệp vào cực ít. Có điều Long Khánh hoàng tử lấy thân phận nhân vật số hai Tài Quyết Ti Tây Lăng Thần Điện vào thành Trường An làm con tin, hai bên quả thật đã đạt thành hiệp nghị ngầm, hoàng đế bệ hạ cũng tỏ vẻ tán thành hiệp nghị này. Bất kể là Tây Lăng Thần Điện hay đế quốc Đại Đường đều không ai có thể ngờ lại có người cướp đoạt danh sách vào tầng hai của Long Khánh hoàng tử, cho nên căn bản chưa từng tính tới tình huống như này.

Lý Phái Ngôn nhìn phía Hoàng Hạc giáo thụ, sau khi do dự một lát nói:

- Ta thấy chuyện này vẫn là bàn bạc kỹ hơn đi...

Hoàng Hạc giáo thụ mặt không chút thay đổi.

Lý Phái Ngôn nhìn phía Nhan Sắt và Lâm công công luôn trầm mặc ngồi ở góc, thầm nghĩ bệ hạ và Nam Môn bảo hai người các ngươi tới đây nhìn kết quả, tự nhiên chịu trách nhiệm giám sát, vậy đến lúc này các ngươi chung quy cũng cần phát biểu ý kiến, chọn lập trường đi.

Lâm công công cảm giác được ánh mắt thân vương điện hạ, đứng dậy mỉm cười hướng mọi người nói:

- Bệ hạ bảo ta tới thư viện là tới đón người, cùng chuyện các vị đại nhân nghị luận không quan hệ, ta tự nhiên không thể thay trong cung lên tiếng.

- Ta biểu đạt một chút ý kiến, ta kiên quyết phản đối Ninh Khuyết vào tầng hai.

Nhan Sắt dựng râu trừng mắt nói:

- Dùng mông nghĩ cũng có thể biết, cái tên đó nào có thể mạnh hơn Long Khánh hoàng tử? Hắn nào có thể đi lên đỉnh núi sớm hơn Long Khánh hoàng tử được? Phía thư viện... Khẳng định có vấn đề.

Sắc mặt Hoàng Hạc giáo thụ trầm xuống, nhìn hắn nói:

- Nhan sư thúc, người ta quen thì quen, nhưng vẫn phải có chứng cứ.

Nhan Sắt trừng mắt nhìn hắn nói:

- Thư viện có chứng cứ nói mình không giở trò sao?

Hoàng Hạc nghe lời của hắn không phân rẽ phải trái, tức giận nói:

- Sư thúc, ngươi là lại muốn bắt đầu chơi xấu phải không?

- Ta chơi xấu thì thế nào?

Nhan Sắt trợn mắt tam giác đáng khinh, nói:

- Dù sao Phu Tử không ở thành Trường An.

Phu Tử không ở thành Trường An, không ở thư viện, hắn thân là cung phụng Nam Môn Hạo Thiên Đạo liền không có gì phải sợ. Thân là thần phù sư địa vị thần thánh cao thượng lại chẳng chút kỵ làm rõ chuyện này, chơi xấu này quả thật có chút quang minh chính đại.

Các đại nhân vật trong thư xá nhìn Nhan Sắt dõng dạc tỏ vẻ phản đối thì đều tự sửng sốt, liên tưởng đến lúc trước ở trên bãi đá mấy phen tỏ thái độ, không khỏi âm thầm cân nhắc Nam Môn Hạo Thiên Đạo hôm nay rốt cuộc là bị sao vậy, lại ra sức ủng hộ Tây Lăng Thần Điện như thế?

Mạc Ly thần quan nhìn bóng lưng Nhan Sắt, cũng tự cảm thấy kỳ quái, thầm nghĩ năm trước ngươi lúc về thần điện sỉ nhục Thiên Dụ viện trưởng một phen, thậm chí còn làm ầm ĩ lên cùng đại thần quan một trận, vì sao hôm nay như thế, hay là người đối với Long Khánh hoàng tử động ý tiếc tài?

Tiếc tài quả thật là tiếc tài, chẳng qua hắn không ngờ Nhan Sắt liều mạng phản đối muốn tiếc tài lại là kẻ khác.

Hoàng Hạc giáo thụ lạnh lùng nhìn Nhan Sắt nói:

- Sư thúc, tuy ngươi địa vị tôn sùng, bối phận lại cao, nhưng đây dù sao cũng là chuyện của thư viện, ngươi gân cổ phản đối nữa cũng không có bất cứ tác dụng gì đâu.

Nhan Sắt gân cổ gầm lớn:

- Thư viện là thư viện của thiên hạ, người trong thiên hạ đều có lý do đưa ra ý kiến nghi ngờ! Thư viện là thư viện của Đại Đường, ta thân là người Đại Đường cũng có tư cách bày tỏ phản đối! Ngươi nói phản đối vô dụng, ta vẫn muốn phản đối! Ninh Khuyết không thể vào tầng hai!

...

Không biết khi nào, Lý Ngư lặng yên không một tiếng động rời khỏi thư xá, đi tới bãi trống trước thư viện.

Một quan viên phủ công chúa đứng ở sau nàng, hoàn toàn khó có thể che giấu vẻ chấn động trên mặt khi nghe kết quả lần lên núi vào tầng hai từ chỗ điện hạ, hắn không khỏi nhớ tới năm trước mình đề nghị điện hạ, nói Ninh Khuyết này không có tiền đồ bồi dưỡng, lòng đầy hối hận.

- Sau tối nay, vô số người sẽ đi tim hiểu Ninh Khuyết rõ ràng, khẳng định sẽ tra được chuyện năm trước hắn hộ tống điện hạ về kinh.

Vì bù đắp sai lầm, quan viên kia suy nghĩ như lật sách, không đồng ý nói:

- Bất kể thế nào, Ninh Khuyết cũng thân cận với bên chúng ta hơn, điện hạ lúc trước nên ở lại thư xá, bảo đảm việc hắn vào tầng hai.

Lý Ngư lạnh nhạt trào phúng nói:

- Những đại nhân vật nơi đó đều lớn tuổi hơn ta, kiến thức sự việc đều nhiều hơn ta, nhưng bọn hắn lại quên một chuyện quan trọng nhất. Tầng hai mở ra là thu đệ tử thay Phu Tử, Ninh Khuyết có thể giành trước một bước lên núi, đó là Phu Tử lựa chọn hắn làm đệ tử, một khi đã như vậy bọn họ ồn ào lâu nữa hung hăng nữa cũng không có bất cứ ý nghĩa gì.

Nàng ngẩng đầu nhìn phía ngọn núi cao phía sau thư viện, nghĩ thiếu niên trên đỉnh núi kia lúc này hẳn đang hưng phấn vui thích cỡ nào, lại nhớ tới mùa xuân năm trước đường về tràn ngập giết chóc kia, nhớ tới chuyện cũ mình chiêu mộ đối phương lại bị từ chối, mặt mày không khỏi toát ra mê võng buồn bã, thất thần thì thào:

- Lúc ấy ta vốn tưởng rằng đã đủ coi trọng hắn, cho thành ý trả giá cũng đủ nhiều rồi, hiện nay xem ra mới biết được vì sao hắn lúc trước từ chối ta, chung quy còn chưa hiểu rõ hắn mà.

Tên quan viên kia nhìn biểu cảm trên mặt điện hạ, đoán được nàng đang buồn bã chuyện gì, thấp giọng trấn an:

- Điện hạ đối đãi tiểu thị nữ kia của hắn thân hậu, nghe nói hắn và tiểu thị nữ đó cảm tình rất sâu, vậy hẳn sẽ niệm vài phần ân tình của điện hạ.

- Đây là hai việc khác nhau.

Lý Ngư chậm rãi lắc đầu, trầm mặc một lát, nhíu mày nói:

- Đương nhiên, hiện tại có thể biến thành một chuyện.

...

Mọi người ở sân trước thư viện đều dựng thẳng lỗ tai, muốn nghe các đại nhân vật trong thư xá đang nghị luận cái gì, muốn biết đến rốt cuộc là ai đi lên đỉnh núi trước, rốt cuộc là ai tiến vào tầng hai thư viện. Có rất nhiều người chú ý tới công chúa điện hạ rất sớm rời khỏi thư xá, yên tĩnh đứng ở cách đó không xa, thì nhìn không được nhìn lén thần sắc trên mặt nàng, muốn từ đó đoán được chân tướng thật sự.

Tư Đồ Y Lan khá thân quan với công chúa điện hạ, không cần đứng xa nhìn. Nàng trực tiếp đi đến trước người Lý Ngư, sau khi cung kính thi lễ, nhằm chằm chằm vào Lý Ngư, giọng khẽ run:

- Điện hạ, rốt cuộc là ai thắng?

Lý Ngư nhìn phía thư xá, nghe bên trong mơ hồ truyền đến tiếng tranh chấp kịch liệt, đột nhiên nhướng mày lên, trên mặt hiện lên nét cười nắm chắc, quyết định dao sắc chặt đay rối, chốt hạ vụ việc này trước.

- Hắn thắng rồi.

Chỉ ba chữ vô cùng đơn giản, cũng chưa nhắc tới tên kẻ thắng, Tư Đồ Y Lan đương nhiên nghe hiểu ý Lý Ngư muốn biểu đạt, đưa tay bịt kín miệng không để phát ra tiếng kinh hô, trong đôi mắt lóe sáng tràn đầy kinh ngạc cùng vui sướng.

Tiếng kinh hô chung quy không thể mãi bị bàn tay che khuất, thiếu nữ kinh hỉ hô lên đánh vỡ yên tĩnh trời đêm thư viện, nàng hưng phấn nhảy dựng lên, vừa cười vừa chạy đến chỗ đám người, dắt tay cô bạn gái liều mạng lắc.

Lúc này không cần Tư Đồ Y Lan nói bất cứ lời nào nữa, mọi người đều đã biết kết quả cuối cùng, trên sân đá một mảnh trầm mặc tĩnh mịch.

Sắc mặt Chung Đại Tuấn xanh mét, run giọng thì thào:

- Sao... Sao... Sao có thể là hắn?

Thân thể Tạ Thừa Vận hơi nhoáng lên một cái, nhẹ nhàng rời khỏi Kim Vô Thải đỡ bên cạnh, quật cường đứng thẳng người, sắc mặt hơi trắng nhìn phía Tư Đồ Y Lan, hơi nghẹn giọng:

- Ngươi luôn biết hắn che giấu thực lực sao? Cho nên ngươi luôn chờ bọn ta làm trò hề sao.

Từ sau ngày mùa hè buổi thi cuối kỳ đó, Ninh Khuyết bị các học sinh thư viện xa lánh, chỉ có Tư Đồ Y Lan và Chử Do Hiền vẫn đối xử với hắn như cũ, Chử Do Hiền là thiếu gia phóng khoáng, vốn cũng chẳng phải người chung đường với đám học sinh thư viện, không cần nhiều lời, mà Tư Đồ Y Lan xuất thân hào tộc, cùng đám người Tạ Thừa Vận mới là một thế giới, lại đối với Ninh Khuyết luôn quan tâm có thừa. Tạ Thừa Vận và đám học sinh thư viện hôm nay chấn động khó nói nên lời, cẩn thận nhớ lại tình cảnh ngày đó, tự nhiên cho rằng Tư Đồ Y Lan biết một số bí mật nào đó của Ninh Khuyết.

Tư Đồ Y Lan nhìn Tạ Thừa Vận sắc mặt tái nhợt cùng các học sinh thư viện kinh ngạc như khúc gỗ, cười lạnh nói:

- Ta không biết Ninh Khuyết ẩn giấu thực lực cái gì, ta chỉ biết, nếu không phải hơn nửa năm qua các ngươi luôn cười lên chuyện của hắn, như vậy hôm nay, các người sẽ không biến thành trò hề buồn cười nhất trên đời này.

Trước kia trong mắt các đám sinh thư viện, Ninh Khuyết chính là một kẻ tính tình ti tiện, chính là trò cười lớn nhất trong thư viện, nhưng hôm nay nhìn hắn leo núi cao, đám học sinh mới vô cùng nhục nhã phát hiện, Tư Đồ Y Lan trào phúng lại chuẩn xác như vậy, chính bọn hắn mới là trò cười lớn nhất trên đời này.

Bốp - một tiếng vang nhỏ, chút thức ăn còn lại cuối cùng trong tay Chử Do Hiền rơi xuống đất, hắn ngơ ngác nhìn núi cao phía sau thư viện, trong lòng mừng như điên thầm nghĩ mình lại quen được một người ghê gớm như vậy, nếu để phụ thân đại nhân biết thì hắn còn dám nói ta ngày thường ở trong thư viện toàn kết bạn xấu nữa không? Cha, ngươi lần này sai to rồi!

Trên sân đá lặng ngắt như tờ, các học sinh đình trệ ở trong cảm xúc xấu hổ thật sâu, thậm chí có những người lặng lẽ cúi thấp cái đầu bình thường kiêu ngạo ngẩng cao của mình, có những người bởi vì loại chấn động tinh thần này mà trở nên có chút chết lặng hẳn đi.

Ngay lúc này, một tiếng hét to phẫn nộ từ trong thư xá vang lên, nổ vang ở trên sân đá.

- Ninh Khuyết tu vi kém như vậy, sao có thể để cho hắn vào tầng hai!

...

Chung Đại Tuấn từ trong chấn động tinh thần kịch liệt miễn cưỡng khôi phục lại, nghe tiếng hét to đó, giống như bắt được một cây đao nhọn cuối cùng, nhướng lông mày run giọng vội vàng nói:

- Các ngươi nghe coi, các người nghe đi, đó là Nhan Sắt đại sư đang nói...

- Hắn nói Ninh Khuyết tu vi kém, không thể vào tầng hai, Nhan Sắt đại sư, đó chính là Nhan Sắt đại sư, nghe nói hắn là thần phù sư trong truyền thuyết, còn là sư huynh quốc sư Đại Đường ta, ngay cả lão nhân gia cũng cho rằng như vậy, kẻ nào dám khẳng định Ninh Khuyết nhất định có thể đi vào tầng lầu hai?

Chung Đại Tuấn quay đầu, dùng ánh mắt vô thần trừng mắt nhìn Tư Đồ Y Lan, nói:

- Người nghe thấy chưa? Sự việc cũng không phải như ngươi nghĩ.

...

Trong thư xá, Nhan Sắt sắc mặt xanh mét quát:

- Thấy chưa, đây là lệnh bài Nam Môn Hạo Thiên Đạo ta, lời ta hôm nay nói sẽ đại biểu thái độ toàn bộ Nam Môn Hạo Thiên Đạo, ta nghĩ bất kể là Tây Lăng Thần Điện hay là hoàng đế bệ hạ đều phải tôn trọng một chút chứ?

Hoàng Hạc giáo thụ nhìn lão như nhìn thằng ngốc, trầm mặc thời gian rất lâu, nhíu mày hỏi:

- Sư thúc, ngươi hôm nay đến thư viện rốt cuộc là muốn làm gì? Ngươi có thể nói thẳng yêu cầu ra, sau đó chúng ta xem xem có thể thương lượng hay không?

- Ợ...

Vẻ mặt Nhan Sắt đột nhiên thay đổi, mặt mày hớn hở chỉ vào Hoàng Hạc nói:

- Là chính ngươi nói đấy nhé, nếu lúc nữa mà không thương lượng ra kết quả vừa lòng ta, ta nhất định không thuận theo.

Hoàng Hạc giáo sư khóc không ra nước mắt nhìn vị thần phù sư đại khái ở trong thành Trường An bổi phận cao nhất này, buông tay nói:

- Ngươi nói trước.

Nhan Sắt sau khi ho hai tiếng nói:

- Nói tới cảnh giới tu vi, Ninh Khuyết kém Long Khánh hoàng tử quá xa, nhưng nói tới một số bản lĩnh bàng môn tả đạo, ta cảm thấy hắn có chút tiềm chất bồi dưỡng, cho nên ta cảm thấy hắn không thích hợp vào tầng hai thư viện, thích hợp làm đồ đệ ta hơn.

Hắn nói đã tận lực bình thản, vẻ mặt tận lực tự nhiên, nhưng những lời này lại vẫn làm các đại nhân vật trong thư xá chợt biến sắc, Hoàng Hạc giáo thụ trừng mắt đạp lên trước một bước, Mạc Ly thần quan kinh hãi đứng dậy.

- Ngươi là nói... Ninh Khuyết có tiềm chất trở thành thần phù sư?

Hoàng Hạc giáo thụ nhìn chằm chằm lão hỏi.

Nhan Sắt nhìn vẻ mặt hắn liềm thầm hối hận, thầm nghĩ mình đã nhịn thời gian dài như vậy, sao có thể ở thời khắc mấu chốt này nhịn tiếp, lập tức quyết định phá bình phá suất, hừ lạnh một tiếng nói:

- Phải thì làm sao? Hắn là ta nhìn trúng trước.

Trên thế giới này, truyền nhân thần phù sư quý hiếm như lông phượng trong truyền thuyết, bất kể là đối với bản thân thần phù sư hay là tông phái tương ứng hắn mà nói, đều quá mức quan trọng.

Lúc này nghe được Nhan Sắt xác nhận việc này, các vị đại nhân vật bên trong rốt cuộc không thể bảo trì trấn tĩnh, Mạc Ly thần quan càng là vượt lên vài bước, phẫn nộ nhìn chằm chằm Nhan Sắt nói:

- Sư bá! Đã phát hiện nhân tuyển có tiềm chất trở thành thần phù sư, ngươi nên thông báo thần điện trước!

- Nói nhảm, thông báo cho các ngươi thì còn cơm cháo của ta sao?

Nhan Sắt trừng mắt nói.

Bây giờ đến lượt Hoàng Hạc giáo thụ mặt mày hớn hở, hắn nhìn Nhan Sắt cảm kích nói:

- Sư thúc, người cảm thấy thư viện chúng ta biết chuyện này rồi, còn có thể thả Ninh Khuyết ra sao?

Nhan Sắt đột nhiên biến sắc, chỉ vào Hoàng Hạc giận dữ rít gào nói:

- Hay cho người tên tiểu nhân vô sỉ! Lúc trước nếu không phải người nói có thể thương lượng, ta nào đến nỗi đem chuyện này nói cho các ngươi!

Nghĩ đến việc hôm nay tầng hai thư viện có thêm một học sinh, ngày sau thậm chí có thể có thêm một vị thần phù sư, Hoàng Hạc giáo thụ cảm thấy vui mừng, đắc ý nói:

- Thương lượng tự nhiên là có thương có lượng, nếu toàn bộ thương lượng đều có kết quả trước, vậy cần gì thương lượng.

Nhan Sắt cả giận nói:

- Ngươi vô lại vô sỉ!

Hoàng Hạc cười nói:

- Học từ sư thúc thôi.

Nhan Sắt râu tóc dựng ngược lên, giận dữ lớn tiếng quát:

- Nhan Sắt ta nửa đời mới tìm được một lượng tài như Ninh Khuyết, ai dám tranh đồ nhi này với ta, ta tất cùng hắn không đội trời chung, cho dù thiêu thân vỡ xương, cũng phải đem hắn nghiền xương thành tro!

Hoàng Hạc lắc đầu cười to, nói:

- Sư thúc lời này thật tàn nhẫn, sự điệt nếu không phải sau lưng có cả thư viện, có lẽ thực sự... sợ quá.

...

- Nhan Sắt ta nửa đời... Ninh Khuyết... lương tài... đồ nhi... không đội trời chung... nghiền xương... thành tro.

Lời nói trong cơn giận của thần phù sư Nhan Sắt giống như tiếng sấm truyền ra ngoài thư xá, ở trên sân đá của thư viện nổ vang.

Chung Đại Tuấn vừa mới nặn ra ý cười kia nhất thời cứng ngắc ở trên mặt, cực kỳ buồn cười.

Nếu nói Ninh Khuyết đăng đỉnh thành công, tiến vào tầng hai thư viện là sự thật, là tiếng sấm đầu tiên đánh vào trong lòng đám học sinh thư viện, như vậy lúc này một thần phù sư địa vị tôn sùng điên cuồng hổ muốn thu Ninh Khuyết làm đồ đệ như thế, ý nghĩa Ninh Khuyết ngày sau có thể trở thành một thần phù sư, chính là tiếng sấm thứ hai đánh vào trong lòng mọi người.

Tiếng sấm qua đi, đám học sinh thư viện như bị điện giật, ngây ngốc đứng ở trên bãi đá, hoàn toàn không biết nên nói cái gì.

Chử Do Hiền nhìn Chung Đại Tuấn sắc mặt tái nhợt, đồng tình thở dài nói:

- Ta nếu là ngươi, liền đi phòng bếp nhặt miếng đậu phụ thối qua đêm đập đầu cho rồi, như vậy sẽ không lãng phí đậu phụ mới, mùi vị lại rất hợp với cái mồm chua ngoa thối um của ngươi.

----------oOo----------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK