Mục lục
[Dịch] Tướng Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời phó viện trưởng Thiên Dụ Viên Mạc Ly thần quan giải thích là, Long Khánh hoàng tử trên đường từ Tây Lăng đến đô thành Trường An của Đại Đường thì ngẫu nhiên bị cảm phong hàn, cho nên vài ngày trước đó vẫn luôn thanh tâm dưỡng bệnh trong ngõ hẻm Hoa Đào, vì vậy vẫn chưa thể đến thăm hỏi huynh trưởng của mình, mà hôm nay biết được rằng ngày mai thái tử điện hạ sẽ khởi hành về nước nên không màng bệnh chưa khỏi hẳn đã đến đây gặp người.

Đại nhân vật Tài Quyết Ti của Tây Lăng Thần Điện, cường giả đã đứng bên bờ cảnh giới Tri Mệnh lại có thể bị phong hàn cảm mạo trên đường đi tới mức nằm giường không dậy nổi ư? Lý do lấy cớ này tự nhiên không có ai tin, mọi người nơi đây đều rõ ràng, Long Khánh hoàng tử chỉ không muốn gặp Yến thái tử quá sớm mà thôi, nhưng trường hợp cỡ này, nếu phía Tây Lăng đã đưa ra một lý do bào chữa, mọi người cũng chỉ có thể tiếp thu nó, chẳng lẽ còn có thể mắng thẳng nó không đúng sao?

Từ khi Long Khánh hoàng tử tiến vào đình viện, ánh mắt mọi người ở đây đều bị hắn thu hút, mấy nữ sinh thì lại càng như thế, thấp giọng nghị luận tán thưởng, ánh mắt đầy vẻ si mê, nghe thấy cái cớ của Mạc Ly thần quan, các nàng không khỏi tò mò liệu hắn sẽ trả lời như thế nào đây, trên mặt có thể hiện ra nét xấu hổ hay không?

Long Khánh hoàng tử không trả lời, thời điểm Mạc Ly thần quan giải thích, hắn chỉ bình tĩnh trầm mặc ngồi ở chỗ phía dưới Yến thái tử, khuôn mặt không có vẻ xấu hổ, chuẩn xác hơn mà nói, ngoại trừ nét mỉm cười có tính chất lễ nghi bên ngoài thì trên dung nhan xinh đẹp như vẽ kia của hắn cơ bản không có cảm xúc nào cả. Như thể bày tỏ với mọi người trong phòng, ta biết đây là kiếm cớ đấy, hơn nữa cái lý do này còn rất vô vị, nhưng có quan hệ gì với ta đâu?

Toàn thân hắn đầy vẻ ngay ngắn nghiêm túc, mặc dù dung nhan như vẽ cũng không thể khiến nó nhạt đi vài phần, cho đến lúc này mọi người trong phòng mới từ từ nhớ lại, Long Khánh hoàng tử ngoại trừ là một thiên tài tu đạo vạn người mê, hắn còn có một thân phận càng ghê gớm hơn, chính là chấp chưởng Tài Quyết thần điện, quyền cao uy nặng, không ai bì nổi.

Sau khi hai bên chia ra ngồi vào chỗ của mình, lập tức có người giới thiệu thân phận với nhau, biết được người đến cùng Long Khánh hoàng tử chính là Tằng Tĩnh đại học sĩ, đám học sinh bên dưới không khỏi lại muốn đứng dậy hành lễ.

Tằng Tĩnh đại học sĩ là vị thông nghị đại phu ở đối diện phủ Tuyên Uy tướng quân vào năm đó, bởi vì việc nhà không yên làm cho hoàng hậu nương nương tức giận, kết quả cuối cùng nhân họa đắc phúc, đắc tội thế gia vọng tộc quận Thanh Hà nhưng lại được bệ hạ và hoàng hậu nương nương thưởng thức, từ đó như diều gặp gió cho đến nay đã trở thành trọng thần có thể đếm được trên đầu ngón tay trong triều.

Học sinh thư viện mặc dù kiêu ngạo, nhưng nếu không vào được tầng hai, sau khi tốt nghiệp cũng sẽ vào triều làm quan, nào dám đắc tội đại nhân vật như vậy chứ, về phần Ninh Khuyết đang ngồi ở góc xa nhất, suy nghĩ đăm chiêu lại khác với đám bạn học, hắn tò mò đánh giá vị quan lớn xa xa kia, thầm nghĩ khi còn nhỏ đã từng gặp hắn, nhưng nào có quan uy bực này?

- Vãn sinh Lâm Xuyên Vương Dĩnh, ra mắt đại học sĩ.

- Mạt học Dương Quan Chung Đại Tuấn, ra mắt đại học sĩ.

- Nam Tấn Tạ Thừa Vận, ra mắt đại học sĩ.

Tạ Thừa Vận vươn người đứng lên mỉm cười chắp tay thi lễ, có mấy người chú ý hắn không tự xưng là vãn sinh mạt học, nghĩ một chút liền hiểu rõ, đây không phải là hắn vô lễ đối với đại học sĩ, mà chính vì không muốn rơi xuống thế hạ phong ở trước mặt người nào đó.

- Tạ tam công tử tài danh lan xa, lão phu sống trong thành Trường An đã lâu, cũng nghe nói phong cảnh của ngươi ở khoa thi Nam Tấn, nghe nói bây giờ ngươi học tập tinh thông cần mẫn trong khoa thuật thư viện, thật sự là khiến người ta vui mừng.

Tằng Tĩnh đại học sĩ mỉm cười vuốt râu, nhìn Long Khánh hoàng tử ngồi phía đối diện nói:

- Hoàng tử được xưng kỳ tài đương thời, lần này lại muốn vào thư viện tiến tu, nên cùng Tạ tam công tử tuấn ngạn cỡ này thân cận một phen mới phải.

Nghe câu này, Long Khánh hoàng tử khẽ gật đầu dường như tán đồng lời nói của đại học sĩ Tằng Tĩnh, nhưng bởi vì động tác đặc biệt khẽ của hắn nên rất khó nhìn ra thành ý, trên dung nhan xinh đẹp của hắn không có chút biểu tình nào cả, vẫn chẳng phải cái vẻ cố tình lãnh ngạo nào đó, chẳng qua loại vô tình này thể hiện vô cùng rõ ràng một thông điệp, đó chính là không quan tâm.

Diều hâu sẽ không kiêu ngạo ở trước mặt con kiến, núi cao sẽ không cố ý cúi đầu nhìn gò đất nhỏ bên dưới, bởi vì theo quan điểm của họ, vốn đã không cùng tồn tại trong một thế giới, căn bản không cần phải bày ra chút cảm xúc dư thừa nào cả. Chẳng qua đối với Tạ Thừa Vận thì biểu hiện không thèm quan tâm này đúng là càn rỡ sỉ nhục nhất, thứ coi thường đó chắc chắn là sự khinh miệt nhục nhã tàn nhẫn nhất.

Tạ tam công tử Tạ Thừa Vận ở trong thư viện xưa nay luôn nổi tiếng vì tài học phong độ giờ cô đơn trơ trọi đứng giữa phòng, thật lâu sau mới hơi mỉm cười ngồi lại trên chiếu, chăm chú nhìn kỹ mới phát hiện nụ cười của hắn có chút mất tự nhiên.

...

Đấy chẳng qua chỉ là một khúc dạo đầu nho nhỏ, bữa chính của yến tiệc trong Đắc Thắng Cư hôm nay còn chưa xuất hiện đâu. Long Khánh hoàng tử và Yến thái tử gặp nhau, bất kể huynh đệ hai người tranh hay không thì cũng là đấu đá nội bộ giành quyền thừa kế ngôi vị hoàng đế nước Yến. Công chúa Lý Ngư thực rõ ràng đã đứng bên phe Yến thái tử, mà Tằng Tĩnh đại phu đến đây cùng Long Khánh hoàng tử, tuy ngoài mặt là phụng ý chỉ bệ hạ đến nhưng nhưng ai có thể xác định có phải là đại biểu cho khuynh hướng của hoàng hậu nương nương hay không?

Quyền thừa kế ngôi vị hoàng đế nước Yến liên quan đến mối quan hệ giữa hai nước, đồng thời cũng sẽ tiếp tục tăng cường hay là suy yếu cán cân quyền lực giữa hai thế lực lớn trong hoàng thất Đại Đường, chẳng qua ở trước mặt người Yến và Tây Lăng thần quan còn có một đám học sinh nên cho dù là công chúa điện hạ hay Tằng Tĩnh đại học sĩ cũng phải duy trì tôn nghiêm cùng khí độ mà đế quốc nên có.

- Bệ hạ lệnh vi thần đi cùng Long Khánh hoàng tử làm quen Trường An, qua mấy phen nói chuyện với nhau, tuy không thâm sâu lắm nhưng thần sâu sắc cảm giác được học thức hơn người của hoàng tử, đặc biệt kính phục, cộng thêm kinh người, có thể nói việc vào tầng hai thư viện hẳn là không có gì khó khăn nữa.

Tằng Tĩnh đại học sĩ khẽ vuốt chòm râu rậm rạp, nhìn Long Khánh hoàng tử phía đối diện mà tán thưởng lắc đầu. Chẳng ai hiểu vị thần tử được hoàng hậu nương nương tin tưởng này đang suy nghĩ cái quái gì trong đầu, thế mà ở ngay trước mặt đám học sinh thư viện khen ngợi khách nhân ngoại lai, cho dù là để chèn ép sự hợp tác của công chúa và Yến thái tử thì cách này cũng thật sự quá khó coi.

Trong phòng chính là đại diện cho các học sinh trong thư viện, bình thường cũng là những kẻ ưu tú nhất của của thư viện nên tự nhiên sẽ có đôi chút ngạo nghễ trong người, có lẽ bọn hắn không biết chuyện thừa kế ngôi vị hoàng đế nước Yến nhưng nhìn cảnh Long Khánh hoàng tử coi thường Tạ Thừa Vận lúc trước thì đã sinh ra phản cảm cực kỳ lớn đối với người này rồi, giờ nghe Tằng Tĩnh đại học sĩ nói đến việc tiến vào tầng hai thư viện, bọn họ liền bừng tỉnh phát hiện vị Long Khánh hoàng tử này mới là đối thủ cạnh tranh cường đại nhất đang chờ mình thì không khỏi cả kinh.

Chung Đại Tuấn nhướng mày nói:

- Tầng hai thư viện... Cũng không phải dễ vào như vậy.

Không khí Đại Đường cởi mở, nơi yến tiệc cỡ này cũng là như thế, tùy ý chen lời không phải chuyện gì kỳ lạ, đặc biệt là khi tranh luận đến khí phách thể diện, Tằng Tĩnh đại học sĩ mỉm cười không nói gì nữa, dường như đối với câu trả lời này cũng chẳng có gì ngoài ý muốn.

Mạc Ly thần quan ngồi trên chiếu vẫn luôn trầm mặc lạnh lùng dõi mắt nhìn quanh gian phòng một cái, thản nhiên nói:

- Nhân tài Tây Lăng Thần Quốc ta xuất hiện lớp lớp, Long Khánh hoàng tử chính là người kiệt xuất nhất trong mười năm qua của Thiên Dụ Viện ta, hai mươi tuổi đã sắp bước vào cảnh giới Tri Mệnh, xứng đáng là người mạnh nhất thế hệ trẻ tuổi trên thế gian, nếu hắn không thể tiến vào tầng hai thư viện, còn ai có thể vào?

Hắn thân là phó viện trưởng Thiên Dụ Viện của Tây Lăng, thân phận tôn quý, có ai nghĩ tới lời hắn nói ra lại trực tiếp thậm chí có chút ngang ngược như thế. Chẳng qua tục ngữ có câu thô mà thật, hắn nhẹ hời hợt nói ra vài danh từ, ví dụ vài sự tích có thật trong những năm này đã chứng minh lời thô tục cỡ này rõ ràng có lực hơn nhiều: Nếu người mạnh nhất thế hệ trẻ tuổi trên thế gian cũng không thể tiến vào tầng hai thư viện, như vậy ai có tư cách tiến vào?

- Bước vào cảnh giới Tri Mệnh và cảnh giới Tri Mệnh vốn dĩ là hai việc khác nhau.

Đô Úy quận Cố Sơn Hoa Sơn Nhạc, sắc mặt hơi trầm xuống nói:

- Thế gian có biết bao nhiêu người được xưng là kỳ tài tu hành đều lầm lỡ cả đời ngay tại cái ngưỡng cửa đó, mắt thấy Tri Mệnh phía trước lại bất động không thể nâng nổi bước chân thứ hai. Dĩ nhiên ta không bằng Long Khánh hoàng tử thiên tư hơn người, nhưng Long Khánh hoàng tử hiện tại chỉ là cảnh giới Động Huyền đỉnh phong, nói hắn là người mạnh nhất thế hệ trẻ tuổi... Ta không biết đây có phải là quá khen hay không, chỉ cảm thấy lời này của thần quan sợ rằng tâng bốc quá mức rồi.

Thần quan Tây Lăng Thần Điện hành tẩu các nước trên thế gian nhận được đãi ngộ tôn sùng cỡ nào, chỉ có thời điểm bọn hắn tiến vào lãnh thổ Đại Đường, bước vào thành Trường An, phía triều đình nhìn như nhiệt tình có lễ nhưng thực tế ai mà chẳng như Hoa Sơn Nhạc lúc này, căn bản khinh thường đám đạo sĩ giả thần giả quỷ ấy, một khi đã tức giận thì nào còn quản được thủ pháp tu từ gì nữa chứ, lời nói phản bác nghi ngờ giễu cợt hệt như cầm cây gậy cứng rắn đập thẳng tới.

Mạc Ly thần quan mạnh mẽ đè nén tức giận trong lòng xuống, nhìn chằm chằm vào hai mắt Hoa Sơn Nhạc, lạnh giọng nói:

- Đại Hà Nam Tấn Nguyệt Luân quả thật còn có chút cường giả trẻ tuổi, chẳng qua mấy năm gần đây, thật sự không biết Đại Đường xuất hiện đại nhân vật nào nhỉ.

Hoa Sơn Nhạc không yếu thế chút nào trừng mắt nhìn lại, nói:

- Vương Cảnh Lược của Đại Đường ta hiện đang hiệu lực dưới trướng Trấn Quốc đại tướng quân, bởi vì những quy củ Thiên Xu Xử nên nay chỉ là một thân binh, cũng thực không tính là đại nhân vật gì, có điều danh hào vô địch dưới Tri Mệnh đó của hắn trước sau vẫn chưa ai có thể đoạt được.

Những lời này nói ra thực khí phách, Đại Đường Vương Cảnh Lược không phải xuất từ Tây Lăng, cũng không có quan hệ với phật tông, đơn giản là tự học thành tài, được xưng là vô địch dưới Tri Mệnh, tuy nói Long Khánh hoàng tử đến từ Tây Lăng, được xưng là thiên tài tu hành tuyệt thế, nhưng chỉ cần một ngày ngươi còn chưa bước vào cảnh giới Tri Mệnh, lại chưa đánh bại Vương Cảnh Lược thì khó xưng vô song chân chính.

Trạch viện thanh u lâm vào trầm mặc ngắn ngủi, sau đó sự trầm mặc này nhanh chóng bị một giọng cực kỳ bình thản đánh vỡ, chủ nhân giọng nói này lại chính là Long Khánh hoàng tử vẫn luôn trầm mặc trong bữa tiệc.

Long Khánh hoàng tử giơ chén rượu trong tay lên, lẳng lặng nhìn Hoa Sơn Nhạc, nhưng ánh mắt lại tựa như nhìn vào nơi nào đó cực xa, rơi vào trong quân doanh bên Đại Trạch mênh mang, hờ hững đáp:

- Vô địch dưới Tri Mệnh... Thật lâu trước kia ta đã muốn sửa lại danh hiệu này cho hắn, chỉ tiếc rằng vẫn chưa tìm được cơ hội.

- Hoa tướng quân, nếu thuận tiện thì không ngại truyền lời tới Vương Cảnh Lược thay ta, hi vọng hắn có thể mau chóng về Trường An một chuyến.

- Ngươi biết đấy, ta hiện tại không tiện rời thành Trường An.

Long Khánh hoàng tử thu hồi ánh mắt, đôi mắt không có lẫn lộn một tia cảm xúc, nhìn Hoa Sơn Nhạc nói:

- Nếu hắn xuất hiện quá muộn, ta sẽ không còn cơ hội đổi tên hào cho hắn nữa.

Nhìn cặp mắt yên lặng như mặt hồ không một gợn sóng kia, Hoa Sơn Nhạc bất giác lạnh cứng cả người, lời đã chuẩn bị tốt lại mạnh mẽ nuốt xuống, bởi vì hắn nhìn thấy không phải là chiến ý sau khi bị chọc giận trong ánh mắt Long Khánh hoàng tử, mà là vẻ bình tĩnh tự tin cố hữu.

Đa số mọi người trong phòng đều hiểu lời của hắn: Nếu Vương Cảnh Lược xuất hiện muộn, hắn sẽ không còn cơ hội đổi danh hào thay Vương Cảnh Lược nữa, chẳng phải hắn đã hết cơ hội giao thủ với Vương Cảnh Lược, cũng chẳng phải hắn cho rằng mình có khả năng sẽ thua, mà là bởi vì... Hắn tin chắc mình sẽ bước vào cảnh giới Tri Mệnh trong tương lai không xa, đến lúc đó đánh bại Vương Cảnh Lược, chẳng phải Vương Cảnh Lược vẫn có thể giữ danh hiệu vô địch Tri Mệnh trở xuống này ư? Xác định bản thân chắc chắn bước vào cảnh giới Tri Mệnh, thậm chí mơ hồ đáng tiếc trước khi phá cảnh lại không có cơ hội giao chiến với Vương Cảnh Lược mà hơn nữa còn đánh bại hắn – loại tự tin hờ hững này, phải trải qua quá trình như thế nào, thực lực đạt đến mức nào mới nói ra được chứ?

Bị một hoàng tử nước Yến, một kẻ địch đến từ Tài Quyết Ti Tây Lăng chấn nhiếp toàn trường, hai hàng lông mày tinh xảo của Lý Ngư chậm rãi nhăn lại, nhớ tới những lão già trong Thiên Xu Xử, nhớ tới các quốc gia xung quanh mấy năm gần đây xuất hiện nhiều cường giả trẻ tuổi, không khỏi sinh ra cảm giác vô lực nhàn nhạt.

Mấy trăm năm qua quốc lực Đại Đường cường thịnh, quân uy lại càng vô song, nhưng chỉ cần người trong hậu sơn thư viện không ra tay thì rất khó tìm ra nhân tuyển có thể chống chọi với kẻ địch bên ngoài trên mặt cá nhân, không thể không nói đây là một tiếc nuối cực kỳ lớn.

Ánh mắt nàng lướt qua đám học sinh thư viện ở đây, mang theo tia tức giận nghĩ, nếu ngươi thật sự là thiên tài tu hành mà Lữ Thanh Thần tiên sinh mong đợi, bản cung trong trường hợp này nào đến nỗi bị tên hoàng tử kia bức đến mức này? Suy nghĩ còn đang vẩn vơ trong đầu, nàng lại không tìm được bóng dáng của Ninh Khuyết trong góc tường nọ, không khỏi càng bực bội hơn.

...

Trong ngõ hẻm bên cửa hông Đắc Thắng Cư, Ninh Khuyết đứng cạnh ô cửa sổ xe ngựa không kiên nhẫn vẫy tay với Tang Tang đang nghi hoặc nhô đầu ra, nói:

- Ngươi không phải cả ngày ở nhà ồn ào nói muốn nhìn gần vị hoàng tử kia sao?

Tang Tang thực nghiêm túc giải thích:

- Thiếu gia, ta chỉ từng nói một câu vào buổi tối ngày đó, không có ồn ào cả ngày.

Ninh Khuyết dang tay nói:

- Được rồi, ngươi có muốn nhìn không.

Nghe được câu trả lời khẳng định, hắn dẫn Tang Tang đi vào Đắc Thắng Cư, có chút đau lòng mà móc ra một thỏi bạc đưa cho tên sai vặt Đắc Thắng Cư bôi trơn, sau đó vượt qua lộ đài không còn huyên náo kia đến gần trạch viện thanh u, hắn nghĩ Tang Tang muốn nhìn, cho liền dẫn nàng đi nhìn, dù sao Lý Ngư cũng quen biết nàng, hẳn là không có vấn đề gì đâu nhỉ.

Từ nhỏ nương tựa nhau mà sống, hai người đã sớm dưỡng thành thói quen nào đó, nhìn thấy thứ mà đối phương yêu thích liền theo bản năng giữ lại cho đối phương, tỷ như mì trứng chiên, tỷ như mì chua cay, tỷ như Lục Tuyết, tỷ như bạc, tỷ như hoàng tử.

Trong đình viện thanh u, sự chú ý của mọi người đều đã dồn hết vào cuộc tranh luận lúc trước, sau đó lại thêm lời nói bình tĩnh nhưng cực kỳ tự tin của Long Khánh hoàng tử chấn nhiếp nên chẳng có ai phát hiện ra hắn lặng lẽ dẫn Tang Tang vào trong phòng.

Giữa tiếng đàn sáo thanh nhã, đôi khi có giọng thì thầm nghị luận, trên chỗ ngồi cao, phó viện trưởng Thiên Dụ Viện Mạc Ly thần quan biểu tình ngạo nghễ, Tằng Tĩnh đại học sĩ thần sắc thản nhiên, bầu không khí có chút áp lực.

Tạ Thừa Vân nhìn chén rượu trên bàn, đột nhiên lắc đầu cười khẽ, hít sâu một hơi rồi vươn người đứng lên, chắp tay làm lễ, nhìn Long Khánh hoàng tử bên trên nói:

- Dám thỉnh giáo.

Nghe thấy ba chữ này, đình viện đột nhiên tĩnh lặng, tiếng đàn sáo trợ hứng cũng chẳng biết im bặt tự khi nào, Lý Ngư nhìn Tạ Thừa Vận nhẹ nhàng phong độ đứng giữa phòng, đôi mắt lộ ra chút tán thưởng, chỉ là nghĩ người này không phải người Đường, không khỏi có chút tiếc nuối.

Long Khánh hoàng tử nửa quỳ gối trên sàn nhà, nghiêm túc sửa sang lại quần áo, nhìn thẳng vào Tạ Thừa Vận, lần đầu tiên trong hôm nay lấy vẻ mặt ngưng trọng đối người, nghiêm túc nói:

- Mời Tạ huynh.

...

Góc đình viện.

Tang Tang nửa quỳ sau lưng Ninh Khuyết, rất cẩn thận ló đầu ra nhìn trước nhìn sau rồi thấp giọng nói:

- Thiếu gia, nơi này cách xa quá, còn xa hơn hôm nọ nhìn trên phố nữa đấy, chẳng rõ mặt hắn gì cả.

- Đừng ngắt lời.

Ninh Khuyết cầm đũa gắp miếng da cá ngâm dấm chua nhét vào trong miệng, nhai rôm rốp nói:

- Không phát hiện vai chính sắp lên sân khấu sao? Hai đại tài tử tranh luận, loại náo nhiệt này cũng không gặp nhiều đâu.

Tang Tang nào biết tranh luận là cái gì, tò mò nhìn đằng kia, hỏi:

- Thiếu gia, ngươi nghĩ ai sẽ thắng?

Ninh Khuyết uống một hớp rượu, lắc đầu nói:

- Ta chỉ hi vọng Tạ Thừa Vận không chết quá thảm thôi.

----------oOo----------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK