Mục lục
[Dịch] Tướng Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm rời giường, Tang Tang sau khi chải đầu cho Ninh Khuyết, nấu nước nóng, liền rời khỏi cửa hàng mua hai bát canh mì chua cay về, còn cố ý bỏ thêm hai muôi thịt bò thái. Rửa mặt đánh răng xong, Ninh Khuyết khoác cái áo đơn bắt đầu ăn điểm tâm, Tang Tang thì mở tủ lấy quần áo giày tất. Đêm hôm qua trang phục mùa xuân của thư viện đã được là phẳng, giày tất toàn bộ đều là mới, mấy năm gần đây nghiêm túc trang trọng xử lý quần áo của Ninh Khuyết như vậy chỉ có mùa xuân năm trước ngày thư viện khai giảng.

Ninh Khuyết được Tang Tang hầu hạ bắt đầu mặc quần áo. Hai tay hắn kéo sợi đai lưng mới tinh dệt dày đặc hoa nhỏ, dùng sức kéo. Tang Tang lại lấy một đống lệnh bài nơi đầu giường nhét vào đai lưng của hắn, vậy mà nhét hồi lâu vẫn chưa xong.

Ninh Khuyết nhận lấy tấm lệnh bài gỗ tinh xảo phong cách cổ xưa trong tay nàng, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve đường vân bóng loáng ở giữa, thầm nghĩ bệ hạ đêm qua cho mình tấm lệnh bài Thiên Xu Xử không biết có dụng ý gì, hơn nữa cái lệnh bài này cảm giác hẳn là đã tồn tại từ rất lâu rồi.

Lệnh bài vốn nên đeo ở trên đai lưng chứ không phải nhét vào trong quần áo, chỉ là số lượng lệnh bài trong tay Ninh Khuyết bây giờ thật sự quá nhiều -- lệnh bài ám thị vệ, lệnh bài thư viện, yêu bài thư viện tầng hai, Ngư Long Bang năm trước cho một khối lệnh bài khách khanh, lại thêm ngày hôm qua lệnh bài Thiên Xu Xử mới tới tay, nếu đeo hết ở trên lưng thì hắn có thể đi múa thổ phong được rồi.

Ninh Khuyết sờ sờ bên hông căng phồng, cau mày, vặn lưng trước mặt Tang Tang, cười nói:

- Đến thành Trường An một năm kiếm được không ít bạc, lệnh bài cũng mang về kha khá, chỉ là thắt lưng thiếu gia ta còn chưa đủ to, ngày sau lệnh bài nếu nhiều chút nữa chỉ sợ sẽ không treo được.

Tang Tang ngẩng khuôn mặt nhỏ, nhìn hắn cười nói:

- Thiếu gia, ngươi đừng có khoe khoang như vậy được không?

Ninh Khuyết đắc ý nói:

- Ở bên ngoài cần làm bộ yên tĩnh ôn hòa, ở nhà vì sao lại không thể khoe khoang vài bận chứ?

Rời cửa chính Lão Bút Trai, dưới nắng sớm mờ mờ, lão Đoạn xa phu và xe ngựa sớm đã im lặng dừng ở cửa ngõ chờ, chỉ là hôm nay lão Đoạn không ở trên xe chờ, mà là thành thành thật thật đứng ở ngoài cửa tiệm, vẻ cung kính kỳ lạ.

Lão Đoạn xa phu không biết tầng hai thư viện, cũng không biết hoa nở nơi thiên đường cái gì. Hắn đêm qua được ông chủ tiệm xe ngựa kêu đi dặn dò thật kỹ một phen, ông chủ nói hắn có vận may, sau này nhất định phải hầu hạ Ninh Khuyết thật tốt, vì thế hắn liền thành thành thật thật như hòn vọng phu hơn nửa đêm đã rời khỏi giường, thay một bộ quần áo sạch sẽ, lấy nhựa cây chấm thuốc quý đánh bóng xe ngựa sạch sẽ vô cùng, sau đó đi vào ngõ bốn mươi bảy chờ đợi.

Nhìn xa phu và xe ngựa sạch sẽ, Ninh Khuyết không khỏi có chút kinh ngạc, hỏi vài câu liền đoán được đại khái là ông chủ tiệm xe ngựa đã biết một số chuyện, nhịn không được cười lắc lắc đầu, thầm nghĩ không khoe khoang cũng khó.

Bánh xe đè con đường đá tảng trong ngõ dần dần rời xa, đi rời khỏi đồng thành lại vào đường lớn Chu Tước, sau đó rời của nam thành Trường An, lên đường cái của đế quốc hướng về thư viện phương xa dưới ánh nắng buổi sớm đẹp như tiên cảnh.

Ninh Khuyết nhìn cây xanh hoa dại ruộng nương bên đường ngoài cửa sổ, sắc mặt bình tĩnh như thường, cảnh vật trên đoạn đường nay hắn đã nhìn không biết bao nhiêu lần, cũng không thể khiến hắn tán thán gì nữa, chỉ nhìn một lúc rồi buông màn xuống.

Ngồi ở trong xe hơi lắc lư, hắn chậm rãi nhắm mắt, cơn mệt mỏi lẫn khẩn trương mấy ngày qua đã sớm rời khỏi thân thể, hắn mới có cơ hội lần đầu tiên suy nghĩ lại tình huống những ngày qua.

Nắng sớm xuyên vào rèm cửa lại qua mi mắt hắn càng thêm ảm đảm, dần trở nên tương tự như ánh sáng trên cánh đồng hoang vu sắp sửa nghênh đón hắc ám, suy nghĩ của hắn thoáng chốc như trở về trong giấc mơ kỳ quái đó, và cả cảnh tượng kỳ quái nhìn thấy lúc lên núi nữa.

Không biết qua bao lâu, Ninh Khuyết mở mắt lắc đầu.

Thời gian vừa rồi hắn suy nghĩ lại cảnh quang minh xen lẫn hắc ám kia, cảm giác mời gọi đến từ nơi xa xăm nhất trong trời đất hay chỗ sâu thẳm nơi đáy lòng, rồi chợt phát hiện những thứ đó quả thật không liên quan gì đến mình cả. Nếu bước cuối cùng đó là khảo nghiệm của thư viện, vậy đại tu hành giả của thư viện sao biết mà tạo ra ảo cảnh huyền diệu như thế, và tại sao hắn lại biết được chính xác như thế?

Khảo nghiệm của thư viện trước khi đăng đỉnh thật sự quá mức siêu hình và nghiêm túc, Ninh Khuyết chẳng qua chỉ là một người tu hành nhỏ yếu mới bước vào cảnh giới Bất Hoặc, bảo hắn trả lời vấn đề này có khác nào giáo sư triết học của đại học Heidelberg hỏi đứa trẻ mới vào tiểu học: Ngươi là ai, ngươi từ đầu tới đây, người muốn đi đâu.

Đứa nhỏ kia chắc chắn sẽ không ôm đầu đau khổ suy nghĩ nửa thế kỷ cho đến khi biến thành pho tượng mà vẫn không thể trả lời, chắc chắn nó sẽ đáp lại vừa to vừa rõ như sau: Ta tên là XX Vitch, đến từ Frankfurt, muốn đi câu cá ở sông Neckar.

Có lẽ giáo sư triết học của đại học Heidelberg cũng dạy thần học, có lẽ giáo sư này trong xương tủy cũng giống những đại sư thiền tông của Trung Quốc cổ đại đam mê những thứ cứt chó phức tạp hóa sự đơn giản, nghe được câu trả lời lập tức cả người chấn kinh mãnh liệt, thấy đứa nhỏ trả lời nhìn như đơn giản lại tinh diệu nhắm thẳng vào bản tâm, càng về sau càng cảm thấy đứa nhỏ đó là thiên tài bất thế.

Sắp chính thức tiến vào tầng hai thư viện học tập nhưng nói thật cho đến lúc này hắn vẫn không biết vì sao thư viện, vì sao sơn đạo dài dằng dặc và các đại nhân vật bố trí ảo cảnh lựa chọn lại chọn mình, Ninh Khuyết suy tư thật lâu, chỉ có thể ra kết luận thế này.

- Phu Tử bởi vì quá cao thâm cho nên hóa hồ đồ, mà ta chính là đứa nhỏ đó.

...

Trên đường cái thẳng rộng rãi hướng tây nam của thành Trường An, đội ngũ do mấy cỗ xe ngựa và mấy chục kỵ sĩ đang trầm mặc đi tới, những cỗ xe ngựa này trang trí bên ngoài lấy hai màu vàng đen làm chủ, cao quý đẹp đẽ mà uy nghiêm khó thể hình dung, mấy chục kỵ sĩ dù không mặc mũ giáp nhưng chiến bào chỉnh tề màu đen cùng vẻ kiên nghị trên mặt vẫn phát ra vẻ thần thánh không thể xâm phạm.

Những kỵ sĩ này chính là Hộ Giáo Quân uy chấn thiên hạ của Tây Lăng Thần Quốc, được xưng kỵ binh tinh nhuệ nhất trên đời, mấy cỗ xe ngựa có tư cách được bọn họ bảo hộ ở giữa tuyệt nhiên đều là đại nhân vật của thần điện. Lúc này sắc trời còn sớm, đoàn xe đã xuất hiện ở trên đường cái phía nam Trường An, rõ ràng bọn hắn định rời khỏi thành Trường An ngay khi cửa thành mở ra.

Đội ngũ do đại nhân vật và Hộ Giáo Quân của thần điện nếu đi ở các quốc gia khác trên thế gian nhất định sẽ thu hút vô số người vây xem, thậm chí là những tín đồ ngu phụ dập đầu bên đường. Chỉ tiếc bọn hắn đăng ở cảnh nội đế quốc Đại Đường, sắc trời vẫn còn sớm cho nên chẳng ai thèm nhìn qua chứ đừng nói là nước mắt thành kính gì. Đội ngũ trầm mặc nhanh chóng di chuyển có vẻ như thế nào cũng muốn rời đi thật mau.

Long Khánh hoàng tử ngồi trong cỗ xe ngựa màu vàng đen sang trọng mà uy nghiêm chính giữa kia, ánh mắt bình tĩnh xuyên qua cửa sổ nhìn nhà dân Đại Đường và cánh đồng cải dầu như tấm chăn lông vàng óng, nghe tiếng vó ngựa bốn phía xen lẫn tiếng hít thở dồn dập của đám kỵ sĩ, cảm thấy bầu không khí áp lực mà trầm mặc quái dị, hắn bỗng mỉm cười mở miệng nói:

- Lúc ta tới cả thành Trường An vui mừng, tín đồ nữ ấu đều ra đường hoan nghênh, hoa quả trái cây ném loạn lên xe ngựa, thế mà khi đi lại trầm mặc im lặng vô cùng, thậm chí còn phải chọn lúc cửa thành mở ra để lặng lẽ rời khỏi, có phải rất giống chó nhà có tang hay không?

Phó viện trưởng Thiên Dụ Viện Mạc Ly thân quan ngồi đối diện thần sắc khẽ đổi, không hiểu tại sao Long Khánh hoàng tử lại ra một câu như vậy, mạnh mẽ đè nén tức giận trong lòng, nói:

- Đại nhân cần gì tự nhục như thế?

Trên mặt Long Khánh hoàng tử hiện lên nét trào phúng nhàn nhạt, nói:

- Hộ Giáo Thần Quân bất kể đi đến chỗ nào trên thế gian đều cả người áo giáp hoàng kim, hào quang rực rỡ bốn phương như thiên thần, nhưng tiến vào cảnh nội người Đường liền phải cởi giáp giao thương, bằng không... Liền không cho tiến vào, đây... Mới là nhục nhã.

Không đợi Mạc Ly mở miệng, hắn tiếp tục mỉm cười nói:

- Phó viện trưởng, người biết vì sao ở trong thành Trường An ta muốn ở trong ngõ Đào Hoa không?

Mạc Ly thầm lạnh run, không biết Long Khánh hoàng tử đặt câu hỏi có phải muốn thử hắn hay không, nhìn thấy đối phương mỉm cười, chẳng biết tại sao hắn càng lúc càng lạnh, sau khi do dự một lát thành thực trả lời:

- Bởi vì vật bản mạng của hoàng tử là hoa đào.

- Không sai, vậy ngươi biết ta vì sao lại chọn hoa đào làm vật bản mạng hay không?

Long Khánh hoàng tử hỏi.

Mạc Ly thần quan lắc đầu, người Tây Lăng đã lén thảo luận chuyện này từ lâu nhưng vẫn chưa tìm ra được đáp án nào xác thực.

- Bởi vì Phu Tử năm đó vào Tây Lăng, vừa uống rượu vừa chém rụng toàn bộ hoa đào trên thần sơn, mà lúc ấy không ai dám ra ngăn cản hắn.

Long Khánh hoàng tử nhìn cánh đồng cải dầu đầy vẻ đẹp hoang dã bên ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói:

- Đó chính là nhục nhã lớn nhất Tây Lăng Thần Điện ta trăm năm qua gặp, ta chọn hoa đào làm vật bản mạng để nhắc nhở bản thân không được quên mối nhục này.

Long Khánh hoàng tử lạnh nhạt nói:

- Lần này ta tự hạ thân phận muốn vào tầng hai thư viện, đó là muốn theo Phu Tử học tập để ngày sau có thể thay thần điện trả lại mối nhục, nhưng không ngờ lại bị Ninh Khuyết sỉ nhục thêm một phen.

Mạc Ly thần quan muốn an ủi hắn vài câu, nhưng phát hiện thực sự không tìm thấy lời nào thích hợp.

- Ngươi vừa rồi nói lời đó của ta là tự nhục... Thật ra không đúng, nhục nhã không liên quan đến người khởi xướng, nó chỉ quan tâm đến thực lực, nếu ta mạnh hơn người ta, lời nói đó là chế giễu, nếu ta yếu hơn người ta, lời nói đó mới là tự nhục.

- Người Đường có thể bắt Hộ Giáo Thần Quân của ta cởi giáp, Phu Tử có thể chém hết hoa đào trên núi, Ninh Khuyết có thể khiến ta như con chó chạy khỏi Trường An, cũng không phải bọn hắn cố ý làm nhục ta, mà là bởi vì ở một số phương diện nào đó, bọn họ mạnh hơn.

- Nhưng ta thật sự cảm ơn lần nhục nhã này. Nói cho ngươi một tin tốt, có lẽ ta đã bước ra một bước kia, hiện tại ta hi vọng Ninh Khuyết có thể nhanh chóng mạnh lên, để ta có cơ hội trả lại mối nhục này.

Mạc Ly thần quan nghe vậy cả kinh, chợt mừng như điên, thầm nghĩ nếu Long Khánh hoàng tử có thể tiến vào cảnh giới Tri Mệnh trên quãng đường trở về thì thần điện có lẽ sẽ nhìn chuyện này mà bỏ qua lần đi sứ làm thần điện nhục nhã này.

Sau tiếng chúc mừng, hắn âm thầm hạ quyết tâm sau này nhất định phải ôm đùi hoàng tử chặt thêm một chút. Chợt hắn nghĩ đến một việc, thấp giọng hỏi:

- Sùng Minh thái tử đã trở về Yến Quốc, tin tốt hoàng tử tiến vào cảnh giới Tri Mệnh có phải nên nhanh chóng báo cho Yến hoàng không?

Long Khánh hoàng tử khẽ cười tự giễu:

- Để phụ hoàng biết chuyện này thì có ý nghĩa gì? Tranh đoạt ngôi vị hoàng đế? Chẳng lẽ ngôi vị hoàng đế Yến Quốc hấp dẫn hơn Hạo Thiên đại đạo sao?

Mạc Ly thần quan chân thành đề nghị nói:

- Những ngôi vị hoàng đế này vốn nên là của hoàng tử ngài.

- Là của ta, vĩnh viễn đều là của ta.

Long Khánh hoàng tử nhớ lại những ảo cảnh nhìn thấy trên hậu sơn thư viện, nhất đại quang minh và thứ khủng bố nhìn thấy trong những bước cuối cùng kia, sắc mặt hơi tái trắng, chợt kiên nghị nói:

- Bất cứ ai muốn cướp đi thứ của ta, đều sẽ thành người chết.

Hắn thu lại cánh tay bên cửa sổ, không biết khi nào trên ngón tay đã có thêm một đóa hoa đào ướt át.

Hắn tùy ý cắm đóa hoa đào trên vạt áo của mình, không biết dưới đóa hoa tràn ngập sức sống đó có phải là một cái lỗ xuyên suốt không?

Long Khánh hoàng tử nhìn khói bếp từ nhà và cánh đồng cải dầu hoa ngoài cửa sổ, trầm mặc thời gian rất lâu, bình tĩnh mỉm cười:

- Thêm mấy năm nữa, ta muốn đạp nát toàn bộ những ngôi nhà Đường khó coi này, diệt trừ tất cả ruộng cây cải dầu, sau đó thiêu trụ hết, hủy diệt hết những tội ác bẩn thỉu kia, đốt ra một thánh địa thánh khiết quang minh.

...

Xe ngựa dừng bên bãi cỏ ngoài thư viện như thường ngày, Ninh Khuyết đi xuống xe, sau đó phát hiện hôm nay không khí thư viện trở nên rất khác, vẫn là đám học sinh đứng từ xa xa nhìn hắn nghị luận, chỉ có điều trong mắt không tràn ngập khinh bỉ chán ghét mà đổi thành khiếp sợ hâm mộ xen lẫn hối hận.

Dưới những ánh nhìn chăm chú, Ninh Khuyết đi vào thư viện, khẽ gật đầu chào hỏi Thường Chinh Minh cạnh thềm đá, liền thấy một tiểu thư đồng đứng trong nắng sớm phất tay với mình thì khẽ ngẩn người.

Tiểu thư đồng đó bộ dạng mi thanh mục tú, khuôn mặt nhỏ cực kỳ nõn nà giống như ngọc điêu phấn mài. Hắn nhìn Ninh Khuyết đi lại chỗ mình, cực kính cẩn hành lễ, nói:

- Tiểu tiên sinh, ta là thư đồng của thiếu gia nhà ta, phụng lệnh mang ngài lên núi.

Thư đồng nho nhỏ lại cứ muốn bày ra tác phong lão phu tử, Ninh Khuyết nhịn không được bật cười, hỏi:

- Vấn đề là thiếu gia nhà ngươi là ai? Hơn nữa vì sao lại gọi ta tiểu tiên sinh?

Tiểu thư đồng cười khanh khách, sờ sờ đầu, giải thích:

- Thiếu gia nhà ta đứng hàng hai, xưng hô là quy củ thiếu gia đặt ra cho ta, ngài là vị nhỏ nhất hậu sơn cho nên ta phải gọi ngài tiểu tiên sinh.

Ninh Khuyết vô cùng hứng thú hỏi:

- Vậy... Trần Bì Bì là tiên sinh thứ mấy?

Tiểu thư đồng giọng trẻ con đáp:

- Trước kia hắn là tiểu tiên sinh, hiện tại ngài đã là tiểu tiên sinh, cho nên hắn chính là thập nhị tiên sinh.

Ninh Khuyết giật mình, lắc đầu cười nói:

- Mập mạp đó và tiểu tiên sinh... Nghe chẳng thấy liên quan gì.

Tiểu thư đồng nghiêm túc nói:

- Thật ra... Ta cũng cho là như vậy.

...

Hôm nay đường Ninh Khuyết tiến vào hậu sơn thư viện, đương nhiên không có khả năng là sơn đạo giày vò hắn nửa cái mạng kia. Tiểu thư đồng dẫn hắn đi một cái ngõ tắt, từ một con đường đá cạnh Cựu Thư Lâu cắm chéo lên, sau đó dừng bước trước sương mù dày đặc.

- Tiểu tiên sinh, trong tầng hai của Cựu Thư Lâu cũng có đường, nhưng mà thiếu gia nói hôm nay là ngày đầu tiên ngài đến nên mới đi bên này.

Ninh Khuyết nhìn mây mù trước người, theo bản năng nhớ tới sương mù trên con đường dài dằng dặc hôm trước, cả người hơi cứng ngắc, trầm mặc một lát, nhìn tiểu thư đồng ôn hòa hỏi:

- Trong sương... Không có gì cổ quái chứ?

Tiểu thư đồng cười khúc khích, nói:

- Đương nhiên không có, ta cũng thường xuyên đi.

...

Mảng sương núi này quả thật không có gì cổ quái, ví dụ như lá trúc biến thành phi kiếm, suối biến thành thác nước, ao nhỏ biến thành biển lớn.

Trong mảng sương núi này cực kỳ cổ quái, Ninh Khuyết chỉ đi mười mấy bước mà đến giữa sườn núi hậu sơn thư viện.

Hắn vung tay áo thổi đi luồng sương mù cuối cùng trước người, nhìn cảnh trí nơi sườn núi trước mắt ở dưới nắng sớm giống như tiên cảnh thì ngây dại.

Ngọn núi lớn nhìn từ thư viện to lớn dốc nghiêng dốc vô cùng, thế mà ở phía đông lại có một bãi đất bằng lớn như vậy.

Trên bãi bằng phẳng có hồ nhỏ như gương, có hoa dại nở rộ, có cỏ xanh điềm tĩnh, có cổ thụ che trời.

Hoa có ngàn loại vạn loại, trong đó cũng có hoa đào nhưng xen ở giữa không bắt mắt chút nào.

Dưới cổ thụ che trời có mười mấy gian phòng hình thức đơn giản, khói bếp lượn lờ bốc lên cao.

Giữa vách núi sau phòng ốc có dải bạc đang trút xuống, là một thác nước cực xa.

Chim chóc màu đen hót vui bay lượn giữa vách đá và thác nước.

Trong nắng sớm, mỹ cảnh như thế ập thẳng vào mắt khiến Ninh Khuyết kinh ngạc không biết nên diễn tả thế nào.

Cảm nhận thiên địa nguyên khí mà sức sống thanh u phía sau núi, một ý niệm không biết từ khi nào mãnh liệt trào vào trong đầu hắn.

-- bất kể là ai muốn hủy diệt nơi xinh đẹp như vậy, ta nhất định sẽ diệt hắn trước.

----------oOo----------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK