Mục lục
[Dịch] Tướng Dạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiết đầu thu, giữa cung Đại Minh phía bắc thành Trường An có một phiến cổ thụ vẫn rậm rạp tốt lành yên tĩnh, mấy trăm thậm chí gần ngàn năm thời gian sinh trưởng làm cho những cây cổ thụ này cực kỳ to lớn đồ sộ, chỉ có điều chúng vẫn không thể nào che lâp được khí phách hùng tráng của quần thể cung điện, không cách nào đè nén khí tức trang nghiêm của trung tâm chính trị toàn thiên hạ.

Chỗ đẹp nhất của cung thành chính là Thanh Tư Điện, từ lan can sau điện nhìn về phía hậu sơn, thấy cơn gió thu thổi vi vu qua những chiếc lá khô rơi tà tà, màu xanh biếc dĩ vãng đã bắt đầu pha chút vàng nhạt xen lẫn đôi điểm đỏ hồng, tươi đẹp động lòng người khó mà nói nên lời.

Đại Đường thiên tử Lý Trọng Dịch dung nhan thanh quắc, nhẹ nhàng nắm bàn tay ấm mềm cùa hoàng hậu, nhìn cảnh đầu thu nơi dãy núi trước điện, thấp giọng thở dài nói:

- Cây cối phải trải qua ngàn năm mưa gió mới có thể che trời, Đại Đường lập nước ngàn năm trải qua vô số trận chiến, hi sinh vô số danh tướng lương thần dũng sĩ mới có địa vị tôn sùng hiện nay. Lúc trước Phái Ngôn vì những đạo sĩ Tây Lăng kia lại dám hi sinh dân chúng thậm chí là tướng lĩnh của Đại Đường ta, e rằng hắn cũng chẳng ngờ làm việc như thế trong mắt đám đạo sĩ kia lại sinh ra chuyện ngoài ý muốn cỡ nào. Nếu Đại Đường ta không thể chống lại áp lực bên ngoài tùy ý hi sinh bề tôi, như thế Đại Đường làm gì có tư cách rung chuyển thế gian nữa? Ta thân là Đại Đường thiên tử nào có thể không để ý?

Hoàng hậu cầm trong tay phong thư Tây Lăng gửi kia đưa trả hắn, nhẹ nhàng nép vào bên người hắn, khuôn mặt tú lệ tự nhiên sinh ý quyến rũ dịu dàng, thấp giọng khuyên giải:

- Đều là chuyện của quá khứ rồi, bệ hạ cần gì tự phiền.

- Bề tôi Đại Đường đã chết vẫn là bề tôi của trẫm. Nếu hắn không phải thân đệ đệ của trẫm, nếu không phải...

Hoàng đế lòng đầy thâm ý nhìn hoàng hậu một cái, nói:

- Trẫm há có thể tha bọn chúng như vậy.

Hoàng hậu biết câu thứ hai đăng sau "nếu không phải" của hắn là gì, chậm rãi đứng thẳng dậy, bình tình nhìn nắng thu núi cây cổ thụ ngoài lan can, nói:

- Năm đó bệ hạ đi nam trạch nơi xa, thân vương điện hạ nhận được thư Hạo Thiên chưởng giáo gửi chỉ sợ cũng cảm thấy khó giải quyết, dù sao lần đó Tri Thủ Quan đã đánh vỡ trầm mặc mà mở miệng, thế gian nào ai biết điềm báo trong bảy quyển Thiên Thư rốt cuộc có tồn tại không?

Trầm mặc thời gian rất lâu, hoàng đế chậm rãi mở miệng đáp:

- Lúc còn nhỏ ở thư viện đọc sách, Phu Tử từng dạy bảo ta, đối với sự vật tạm thời không thể lý giải, thừa nhận nó tồn tại rồi mặc kệ nó đi, bởi vì nếu ngươi ngay cả chuyện thế gian cùng chưa xử lý rõ ràng thì cần gì phí công đi tự hỏi những chuyện mơ hồ kia?

- Truyền thuyết chung quy chỉ là truyền thuyết, năm ấy lên ngôi, ba kẻ đến từ nơi không thể biết hành tẩu đi cánh đồng hoang vu xa xôi kia cũng không tìm được chút manh mối nào, nếu bảy quyển Thiên Thư thực sự dự báo rõ ràng, vậy tại sao ngay cả nhân vật cỡ đó cùng không tìm được? Một khi đã như vậy, những chuyện phát sinh về sau kia chẳng qua là bọn thần côn đó hoảng loạn vọng động mà thôi.

- Về phần ngươi nói hoàng đệ năm đó khó giải quyết, quả thật có khả năng này, nhưng hắn cuối cùng vẫn đã phạm vào sai lầm chí mạng nhất. Hắn từ bé trưởng thành dưới che chở của ta nên thiếu mất thử thách, vì thế không thấy được rõ ràng tại sao Đại Đường ta có thể quét ngang thiên hạ, có thể không nhìn Tây Lăng Thần Điện, thậm chí đối mặt áp lực đến từ Tri Thủ Quan và Huyền Không Tự cũng có thể không thèm để tâm. Trừ quốc lực cường thịnh và thư viện che chở, quan trọng hơn chính là... Đại Đường xưa nay không thỏa hiệp.

Hoàng đế bệ hạ khi thì dùng trẫm khi thì dùng ta, đó là bởi vì mỗi chí hướng mỗi đoạn khác nhau, hoàng hậu nương nương lăng lặng nhìn gò má quen thuộc của hắn, phát hiện hắn cố ý không nhắc tới một cái tên, nói:

- Không phải ta muốn nói chuyện thay thân vương điện hạ, chỉ là việc này liên lụy quá rộng quá sâu, không phải do hắn không cận thận.

- Vì một truyền thuyết viển vông mà cẩn thận, vì kiếp số có thể có hoặc không xảy ra mà hi sinh tính mạng bề tôi dân chúng vô tội...

Hoàng đế bệ hạ chậm rãi nhíu mày, sau đó cười tự giễu, than nhẹ:

- Trẫm có thể hiểu áp lực nỗi khổ trong lòng của rất nhiều người, mấy năm nay không động vào bọn hắn cũng có nguyên nhân phương diện này.

Hoàng hậu hơi cúi đầu, mạnh mẽ đè xuống cảm động trong lòng, thấp giọng nói:

- Ta khiến bệ hạ khó xử rồi.

- Trẫm chính là chủ thiên hạ, vì nữ nhân của mình nhịn chút cơn giận không đâu, chịu chút chê bai có tính là gì?

Hoàng đế cười dài ôm nàng vào lòng, nâng cánh tay chỉ hướng rừng rậm rạp nhuộm thấm thu sơn trước điện, nói:

- Nay mảnh giang sơn này có rất nhiều chướng ngại, Đại Đường thiết kỵ ta tĩnh dưỡng nhiều năm, nếu bảy quyển Thiên Thư trong Tri Thủ Quan tỏ rõ ứng nghiệm cùng không hẳn là chuyện xấu, đến lúc đó trẫm nhất định phải suất lĩnh ngàn vạn binh sĩ đế quốc mở rộng lãnh thổ đế quốc Đại Đường ta đến đầu kia của thế giới, đến lúc đó ta muốn cùng ngươi đi Bạch Cốt Điện trong thần thoại ngắm cảnh thu, lại viết một thiên văn tế tinh diệu nói với các đời tổ tiên Lý gia ta, cũng coi như thay ngươi hoàn thành tâm nguyện to lớn của sư môn ngươi ngàn vạn năm qua.

Hoàng hậu nhìn bên gò má của nam nhân quen thuộc, nhớ những năm gần đây hắn sủng ái che chở đối với mình, trong đôi mắt tràn đầy ngưỡng mộ yêu thương say đắm, thấp giọng nói:

- Bệ hạ hùng tâm tráng chí, ta rất thích.

- Có câu thời khắc cá vượt biển, nhưng biển rộng nữa vẫn luôn có bờ biển bao quát, há có thể chứa được hùng niệm đế quốc thiên thu muôn đời của trẫm, thế nên tại sao ánh mắt chúng ta không thể hướng lên trên bầu trời cao hơn rộng hơn không có biên giới?

Hoàng hậu nghe lời này, nhớ tới hình ảnh thường thấy mấy ngày ở ngự thư phòng, nhịn không được nâng tay áo che miệng cười khẽ, con mắt khẽ đảo bổ sung:

- Hoa nở nơi thiên đường? Thoạt nhìn bệ hạ ngài thật sự rất yêu thích bức chữ kia, đã như thế, ngày sau nếu đế quốc Đại Đường thật sự có thể do bệ hạ mở mang bờ cõi đến nơi dị giới, ngày ấy viết văn tế cáo các đời tổ tiên của hoàng triều, nên mời vị thư gia kia ra sao chép một phen mới phải.

- Ngày ấy trẫm vốn định tặng năm chữ "thời khắc cá vượt biển" này cho Triều Tiểu Thụ, không ngờ cái tên đó thế nào cũng muốn rời đi, lúc ấy tâm tình trẫm khó tránh khỏi có chút phiền muộn bất an, chính lúc đó vị thư gia kia lại thay ta hoàn thiện năm chữ sau.

Hoàng đế cúi đầu khẽ hôn trên mặt nàng một cái, nét mặt thư thái cười:

- Năm chữ này thật đủ mở mang lòng dạ đế vương, thư gia đó thật là hiểu trẫm mà, nếu có thể tìm được hắn, trẫm nhất định phải thưởng hắn thật hậu.

Hoàng hậu thú vị nhìn hắn, cười nói:

- Bệ hạ tìm được người nọ rốt cuộc định thưởng cho hắn thế nào? Chẳng lẽ lại mời hắn vào thư các trong triều làm một thần tử? Theo ta thấy, vị thư gia kia chỉ sợ là đoán được tâm tư bệ hạ ngài, không cam lòng bị vây trong các tầm thường sống qua ngày nên mới mãi không chịu hiện thân.

Hoàng đế nghĩ quả thật có khả năng này, căm tức nói:

- Nói đến cũng lạ, trẫm cầm bức chữ đó hỏi qua mấy vị đại học sĩ trong triều vậy mà không một ai có thể từ nét chữ mà nhìn ra chút manh mối nào, trẫm còn phái không ít người đi nội thành Trường An tìm kiếm trong những thư trai lớn kia cũng chẳng thu hoạch được gì, thật không biết người nọ bây giờ trốn ở nơi nào. Vừa nghĩ đến người nọ có thể là vị quan viên nào đó trong triều, nay mỗi ngày vào triều thấy trẫm liền vụng trộm cười giễu cợt trẫm, trẫm liền đầy một bụng tức, hận không thể lập tức kéo hắn ra chém đầu.

- Bệ hạ mỗi ngày ở trong ngự thư phòng đoan trang ngắm năm chữ đó, thật có thể nói là yêu thích không buông tay, nếu thật tìm được vị thư gia kia, ta cũng không tin ngài nỡ chém hắn đâu.

Hoàng hậu cười nói.

----------oOo----------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK