Mục lục
[Dịch] Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong tiếng ngựa hí, trọng kỵ binh Tây Chu không ngừng ngã xuống. Đội quân trọng kỵ binh cực kỳ thiện nghệ việc tấn công trận hình địch nhân giờ chỉ còn là những kẻ vô dụng, toàn bộ trận hình đã trở nên tán loạn không chịu nổi. Đả kích trầm trọng này lập tức khiến cho Khương Tử Nha không thể phục hồi nổi tinh thần, chỉ cảm thấy như mình thật vất vả mới leo lên được đỉnh cao thì đã đau đớn ngã thẳng xuống vực sâu.

Đây là loại thất bại gì ? Chính là thất bại hoàn toàn.

Khương Tử Nha nào biết đâu rằng, ở N năm sau, Mông Cổ kỵ binh uy chấn Âu Á đại lục hoàn toàn phải dựa vào "An tức nhân xạ tiễn pháp" tung hoành thiên hạ, không ai có thể địch nổi, từng đại phá mười vạn đại quân Hung Nha Lợi (Hungary) bên bờ sông Đa Não Hà (Danube), gần như hoàn toàn tiêu diệt toàn bộ sự kháng cự của châu Âu, lấy máu tươi tấu lên khúc nhạc “Sông Đa – núyp đỏ” (lão tác giả này chơi chữ - đối ngịch lại bài ““Sông Đa – núyp xanh”)

Vậy, trọng kỵ binh mà Chu quân ỷ vào tác chiến như thế nào trên chiến trường? Trên thực tế, trước thời Mông Cổ, trọng trang kỵ binh đã dần dần biến mất trong quân đội. Bởi vì trong chiến trận, tính cơ động của quân đội cực kỳ trọng yếu. Uy lực của quân đội bình thường do ba bộ phận tạo thành là sức tấn công, khả năng phòng ngự và tính cơ động. Ba bộ phận đó nếu không thể đạt được cân bằng nhất định thì tổng thể ủy lực sẽ bị hạn chế. Trong khi đó, trọng trang kỵ binh hoàn toàn bị khinh trang bộ đội lợi dụng ưu thế ở tính cơ động, đánh bại trên chiến trường lớn. Về sau, trọng kỵ binh dần dần biến mất, khinh trang kỵ binh cũng trở thành lựa chọn tất nhiên.

Khương Tử Nha tuy rằng cũng có năng lực quân sự nhất định nhưng chưa bao giờ gặp phải chiến pháp và cung kỵ binh lợi hại như vậy. Nếu gặp phải trường hợp khác, kỵ binh chiến đấu ở thời đại này không nhiều, thực ra cũng chỉ có một binh chủng, với những kỹ thuật và trang bị đó của Tây Chu, chắc chắn sẽ đạt được kết quả tốt, có thể nói là kết quả siêu việt thời đại. Trước đây đã từng thắng trận liên tiếp, chưa từng bại trận, chính là nhờ sức uy hiếp vừa uy lực của vũ khí mới. Mà nói đến kinh nghiệm chiến đấu và chỉ huy vũ khí mới thì tất cả mọi người khác đều bằng không. Có lẽ chính vì thế mà Khương Tử Nha cũng đã quá mê tín mù quáng vào vũ khí mới này của mình.

Cho dù có trang bị và binh chủng nhưng thiếu chiến thuật tương ứng, sức chiến đấu đương nhiên cũng giảm rất nhiều. Lúc trước thì coi thường người ta trang bị kém cỏi, không đánh giá đúng thực lực của họ, bây giờ mắc phải miếng xương cứng Thương quân, lập tức bị áp chế gần như không thở nổi.

Lại nói tiếp, sự tình đảo ngược, giờ thì đúng là Thương quân coi khinh Chu quân. Cho dù Khương Tử Nha có phong phú kinh nghiệm chỉ huy, nhưng đối mặt với cung kỵ binh chiến pháp gần như vô địch thời đại vũ khí lạnh, cũng đành bất lực. Nếu nói trọng kỵ binh là vũ khí mạnh siêu việt thời đại thì cung kỵ binh với "An tức nhân xạ tiễn pháp" lại càng cao cấp hơn. Hơn nữa, cánh cung và mũi tên của đội kỵ binh này đều đã trải qua cải tạo đặc biệt, lực cung tên mạnh mẽ đủ năng lực phá giáp, thậm chí còn vượt cả cung kỵ nguyên bản của Mông Cổ.

Thấy đội trọng giáp kỵ binh đã tiêu phí đại lượng tiền tài ngã xuống từng đám, từng đám, Khương Tử Nha nóng lòng như lửa đốt, cũng đành thúc thủ vô sách - bó tay không biện pháp, đành phải mau chóng hạ lệnh toàn quân triệt thoái phía sau, để tránh tổn thất và thương vong lớn hơn nữa.

Liên tục bị đả kích, lúc này sĩ khí của Chu quân giảm xuống nghiêm trọng, nhất là đội trọng giáp kỵ binh. Từ trước đến nay, chúng vẫn kiêu ngạo đập nát tất cả các loại phòng ngự của địch nhân, giờ không còn sức để tấn công nữa, không có cách nào để tiếp cận đối thủ. Hơn nữa, vũ tiễn kia vẫn liên tục đả kích áp bức khiến đám trọng kỵ binh đều có cảm giác bi ai, không chỉ phòng ngự của thân thể mà tinh thần cũng đều suy sụp nhanh chóng.

Ngay khi Khương Tử Nha hạ lệnh lui quân, Thương quân vốn đang rút lui giờ lại xông lên, vẫn bắn tên tầm xa như cũ. Bộ binh phía sau giờ cũng bắt đầu toàn bộ xung phong. Chu quân binh bại như núi lở, chỉ riêng số lượng chết do trọng kỵ binh nhà mình giẫm chết cũng lên tới số lượng kinh người, bị Thương quân truy kích, thảm bại rút về.

Văn Trọng tính thấy tên của cung kỵ binh sắp hết, cũng không đuổi theo, thu binh quay về Kê Minh sơn. Thương quân với tổn thương nhỏ nhất, thu được trận thắng lớn nhất từ trước tới giờ, khí thế của binh sĩ tăng vọt. Ma Gia Tứ Tướng Và Dư Hóa bội phục sát đất đối với Văn Trọng mà không biết rằng trong lòng Văn Trọng cũng đang bội phục người sáng tạo cung kỵ binh là Trương Tử Tinh ---- Đội cung kỵ binh này đã được bí mật huấn luyện từ vài năm trước. Rất nhiều tướng sĩ tinh nhuệ được lựa chọn từ Đông Tề mà huấn luyện thành thần xạ thủ. Hiện giờ được thử thách trong thực chiến một lần, quả thực phát ra khí thế kinh người.

Trong Chu doanh, Cơ Phát sắc mặt xanh mét nghe Khương Tử Nha thỉnh tội, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, trọng giáp kỵ binh - một trong những vũ khí bí mật lớn nhất của mình, đầu tư cực kỳ nhiều tiền tài, lại gặp phải tổn thất thê thảm như vậy. Nếu là do bị địch quân bao vây, khổ chiến mà thất bại thì thôi, vậy mà giờ thậm chí còn không đụng nổi tới thân thể địch quân đã dễ dàng bị bắn chết từ xa, quả thực là thất bại thảm hại.

Tây Chu phạt Thương vốn là vô cớ xuất binh, hiện giờ lại thất bại trận chiến quan trọng nhất, sĩ khí tự nhiên suy giảm tới cực điểm. Chư tướng đều ủ rũ, không dám nhìn thẳng vào Cơ Phát. Trong trướng nhất thời trầm mặc không một tiếng động.

Cơ Phát nhìn Khương Tử Nha đang cúi đầu không nói, hận không thể một kiếm đầu chém hắn xuống, nhưng hắn cũng biết sau lưng lão gia hỏa này có hỗ dựa vững chắc rất lớn, chính mình thật sự còn rất nhiều việc cần nhờ vả hắn. Bởi vậy hiện giờ chỉ có thể trấn an, không thể xử phạt.

Cơ Phát cố gắng tự áp chế phiền muộn và lửa giận trong lòng, lạnh nhạt nói:

- Tướng phụ không cần tự trách, binh thế vô thường, thắng bại là việc không thể đoán trước được. Không ai có thể lường nổi quân địch lại có cung kỵ thuật như vậy. Bây giờ quân ta mới bại, tiếp theo nên nghênh địch thế nào?

Khương Tử Nha cảm kích nói:

- Đa tạ Đại vương khoan thứ cho tội của cựu thần. Theo cựu thần thấy, dưới trướng Văn thái sư có nhiều đạo sĩ. Hôm nay Võ Cát bị Dư Hóa bắt giữ, mà Ma gia Tứ tướng đều có uy danh hiển hách, từng lập nhiều công lớn khi Đại Thương bình định Đông Di ở phương đông và Khuyển Nhung ở phương tây năm xưa. Quân ta mặc dù có dũng lực nhưg cũng không thể nào đánh bừa với những người có đạo thuật. Kế sách hiện giờ, thần chỉ có thể tới một vài danh sơn, thỉnh cầu các vị đồng môn hỗ trợ…

Cơ Phát nghĩ lại lần trước Tiên Đấu thần kỳ đã giải cứu việc thiếu lương, ánh mắt lập tức sáng lên:

- Làm phiền Tướng phụ vất vả vậy.

Khương Tử Nha cáo biệt Cơ Phát, cưỡi Tứ Bất Tướng bay lên không đi mất. Lúc này binh sĩ báo lại:

- Quản đốc lương La Già tướng quân đã vận lương tới, đang đợi lệnh ở ngoài trướng.

Trong lòng Cơ Phát chợt động, nói:

- Truyền La Già vào trướng nhận lệnh, chư tướng còn lại giải tán nghỉ ngơi.

Chúng tướng tuân lệnh, đều tự tán đi, La Già vào trướng, thi lễ nói:

- Hôm nay đốc lương tới, nghe thấy quân ta đại bại, không biết đại vương đã có thượng sách gì chưa?

Cơ Phát vẻ mặt ôn hòa, nói với La Già:

- La tướng quân, ngày xưa Hồng Cẩm cho người ám sát cô vương, lập tức tướng quân và một kỳ sĩ ra tay, giải trừ tai ách của quả nhân, và ám trợ Vũ Thành Vương Hoàng Phi Hổ đả bại Hồng Cẩm. Hiện giờ Văn thái sư đem người đến, dưới trướng có rất nhiều đạo sĩ, không biết tướng quân có cách gì giải quyết nỗi lo này của quả nhân không?

La Già ra vẻ trầm ngâm nói:

- Lữ thừa tướng là đạo sĩ Côn Lôn, sao lại dễ dàng thất bại như vậy? Nếu ngay cả Lữ thừa tướng cũng không địch nổi thì thần cũng chẳng cách nào thắng nổi.

Cơ Phát nghe thấy thâm ý trong lời hắn, lộ vẻ ngượng nghịu, nói:

- Văn thái sư cực kỳ cao minh, trước mắt Thừa tướng đã đi tìm kiếm đồng môn hỗ trợ. Cũng không phải cô vương không tín nhiệm tướng quân, chỉ vì Thừa tướng là Xiển giáo, tướng quân là Tây Phương giáo. Ngày đó Thiên tử chinh tây, nghe nói hai giáo kết thù kết oán, quả nhân sợ xảy ra xung đột nên mới điều tướng quân đi sau đốc lương. Tướng quân hãy hiểu cho nỗi khổ của quả nhân.

- Đại vương có điều chưa biết, ngày đó Tây chinh, giáo của thần và Xiển giáo quả thực có chút ân oán nhưng hiện giờ hai bên đã có hẹn ngầm, hợp lực chống lại Triệt giáo. Khi xưa Hoàng Hà trận của Triệt giáo hãm hại đồng môn của thần, kết thành thâm cừu. Hiện giờ Thái sư Văn Trọng là môn hạ của Kim Linh Thánh Mẫu Triệt Giáo, thần sẽ mau chóng triệu tập môn hạ, kịp thời báo ứng hắn. Chẳng qua, thần từng hỗ trợ Khuyển Nhung cho nên không nên công khai lộ diện…

Cơ Phát vội hỏi:

- Tướng quân yên tâm, quý phái dù ở xa nhưng sự hỗ trợ đối với quả nhân thực sự rất nhiều, tuyệt đối không ít của phe Thừa tướng. Quả nhân vẫn khắc ghi trong tâm, ngày sau xin được báo đáp.

La Già hài lòng gật đầu, vội vàng cáo lui với Cơ Phát, chắc là đi triệu tập môn hạ. Cơ Phát nhìn bóng dáng La Già đi xa, trong mắt lộ ra thần thái kỳ dị, tựa như đã khôi phục lại không ít tự tin.

Kim Kê Lĩnh - bên trong Thương doanh, đại thắng một trận khiến Thương quân ai cũng mặt mày hồng hào, sĩ khí tăng cao.

Trong chủ trướng, Hồng Cẩm nói với Văn thái sư:

- Thái sư hôm nay thần uy, đại thắng một trận, không bằng thừa dịp sĩ khí quân địch đang thấp, đêm nay tập kích Chu doanh, đánh cho chúng manh giáp không còn!

Văn Trọng trầm ngâm nói:

- Thám báo báo rằng, phòng thủ ở phụ cận Chu doanh rất nghiêm mật, thả rất nhiều hươu chín sừng, trồng nhiều hàng rào gỗ, chướng ngại. Hơn nữa cung kỵ không lợi hành quân, nếu phải gỡ từng cái một, làm chậm trễ thời cơ chiến đấu, sẽ kinh động địch quân.

Lúc này Dư Hóa vào trướng, nói:

- Thái sư, Tổng binh Tỵ Thủy quan là Hàng Vinh tướng quân điều hai con trai là Hàn Thăng, Hàn Biên đem kỳ bảo tới trợ trận, đã tới ngoài trướng.

Văn Trọng hỏi:

- Ngươi làm tướng ở Tỵ Thủy quan nhiều năm, có biết khả năng của hai con trai Hàn Vinh không? Kỳ bảo đó là vật gì?

Dư Hóa suy nghĩ một chút, nói:

- Mạt tướng cũng rất ít lui tới với hai người này, nghe nói họ võ nghệ tầm thường nhưng đối xử với mọi người rất trung nghĩa, cũng không biết có dị năng hoặc kỳ bảo gì.

Văn Trọng ra lệnh cho quân sĩ truyền Hàn Thăng, Hàn Biên vào. Hai người đi vào chào. Văn Trọng thấy hai người này đều có tướng mạo và khí chất tầm thường, quả nhiên không giống người có đạo hạnh thâm hậu, hỏi:

- Hai vị tướng quân, không biết có dị bảo gì có thể phá địch?

Hàn Thăng nói:

- Hồi bẩm Thái sư, hai huynh đệ ta từng bái làm môn hạ của dị nhân pháp giới, được truyền thụ kỳ bảo tên là Vạn Nhận xa, đặc biệt tới tương trợ Thái sư đánh tan nghịch tặc Cơ Phát.

Văn Trọng vừa nghe tên pháp giới, vui vẻ nói:

- Hóa ra hai vị tướng quân là môn nhân của đạo hữu pháp giới. Không biết Vạn Nhận xa là bảo vật thế nào? Có thể xuất ra xem được không?

- Xin mời Thái sư xem, đây là Vạn Nhận xa.

Hàn Biên xuất ra một vật, trông như chiếc may xay gió bằng giấy: giữa có cánh quạt quay quanh một cái trục, trên có bốn cánh, trên mỗi cánh có phù có ấn, lại có bốn chữ “Địa, thủy, hỏa, phong".

Thế này mà cũng gọi là dị bảo? Chư tướng trong doanh đưa mắt nhìn nhau, Ma Lễ Thanh nhịn không được, mở miệng nói:

- Hàn Biên tướng quân, đây là đồ chơi trẻ con, sao có thể phá địch, chiến thắng được?

Hàn Thăng, Hàn Biên đáp:

- Mạt tướng cả gan, mời Thái sư và chư vị tướng quân ra ngoài doanh, đánh giá uy lực của pháp bảo này.

Văn Trọng cũng đã nghe nói năng lực của pháp giới, lập tức cùng chúng tướng ra khỏi trướng, xem rốt cuộc Vạn Nhận xa này có gì ảo diệu.

Hai huynh đệ Hàn Thăng xõa tóc giơ trường kiếm, miệng lẩm bẩm, chỉ thấy mây mù nổi lên, âm phong ào ào, lửa bốc tận trời, giữa không trung có trăm vạn lưỡi đao bay tới. Chúng tướng đều kinh hãi, Văn Trọng cười ha hả nói:

- Hai vị tướng quân, quả nhiên là bảo vật tốt, không biết có bao nhiêu xe này vậy?

Hàn Thăng đáp:

- Có ba nghìn xe này, chỉ cần cấp cho ta ba nghìn tinh binh liền có thể địch lại hơn mười vạn hùng binh.

Ma Lễ Thanh khen:

- Hai vị tướng quân, xin thứ lỗi cho chúng tôi vô tri, bảo vật này thực là lợi hại. Nếu chỉ uy lực đơn thể thì thua xa pháp bảo Thanh Vân kiếm của ta, nhưng nếu cả ba nghìn đều xuất hiện thì uy lực vô cùng, phạm vi công kích cực lớn. Cho dù cá biệt có đạo sĩ siêu phàm thoát được thì cho kể cả mười vạn phàm nhân cũng chỉ biến thành bột mà thôi. Càng huyền bí chính là pháp bảo này dường như không hề hao phí pháp lực gì, quân sĩ bình thường cũng có thể điều khiển. Có Vạn Nhận xa ở đây, lo gì không phá được Cơ Phát!

Hồng Cẩm cảm thán nói:

- Nếu có thể thanh trừ hươu sừng và chướng ngại, lấy Vạn Nhận xa này đánh lén Cơ Phát thì chắc chắn một trận là thành công!

Hàn Thăng nói:

- Việc hươu sừng không khó, Vạn Nhận xa này của ta nguyên bản không ngại chướng ngại vật trên đường, chỉ tiến lên chậm một chút mà thôi. Huống hồ lần này huynh đệ ta đến đây còn mang đến một mãnh tướng của Tỵ Thủy quan, Ô Văn Hóa. Có người này sẽ dễ dàng quét sạch chướng ngại trên đường.

Văn Trọng giục Hàn Thăng đem mãnh tướng kia đến. Chỉ thấy Ô Văn Hóa thân cao mấy trượng, trông như người khổng lồ kim cương, cao lớn sừng sững, quả thật là hùng tráng kinh người. Nghe Hàn Thăng giới thiệu, sức của Ô Văn Hóa mạnh vô cùng, có thể chèo thuyền trên đất bằng, một bữa ăn hết một con bò, tay cầm một cây Bài Bái mộc (cái xẻng gỗ? cái mái chèo gỗ?), đúng là khắc tinh của hươu sừng.

Văn thái sư mừng rỡ, lập tức cho bày yến tiệc, mời chư tướng ăn no nê, bình tĩnh chờ đêm đến.

Đêm khuya, Ô Văn Hóa đứng mũi chịu sào, đi tới trước cửa Chu doanh, quái lực phát ra, Bài Bái khổng lồ trong tay dễ dàng đánh hươu chín sừng, hàng rào, chướng ngại ở tứ phía, quét sang hai bên.

Quân sĩ Chu doanh vừa phát hiện manh mối thì Hồng Cẩm, Dư Hóa ở phía sau Ô Văn Hóa mang Hàn Thăng, Hàn Biên đã tới trước mặt. Hàn Thăng cho quân Thương mặc kệ hết thảy, bày ra ba nghìn Vạn Nhận xa. Chỉ thấy Vạn Nhận xa vừa quay, phong hỏa lập tức cùng tới.

Lực sát thương của Vạn Nhận xa này vốn rất lớn, lại là đêm tối, Chu quân sao có thể phòng chống nổi? Ba nghìn xe lửa lọt vào cửa, chỉ thấy mây đen dày đặc, phong hỏa bốc lên, lưỡi đao xuất hiện với khí thế trời long đất lở. Vạn Nhận đi tới đâu, Chu quân máu chảy thành sông, thi hài khắp nơi, ngựa đạp lên ngựa, người dẫm lên người. Ô Văn Hóa cũng phấn khởi thần lực, thoải mái đánh giết, đi đến đâu là chỗ đó tan tác.

Dư Hóa thống lĩnh một đội cung kỵ, nhắm hướng quân Chu bắn tới, sát thương vô số. Cơ Phát bừng tỉnh khỏi giấc mộng, được Mao Công Toại, Cơ Đán và chư tướng bảo vệ, vội trèo lên ngựa, liều mạng thoát đi. Dư Hóa mắt tinh, thấy chủ doanh Chu quân hình như có người ủng hộ chạy ra, vội vàng giục Kim Tinh thú đuổi theo, lớn tiếng quát:

- Cơ Phát đừng vội chạy!

Cơ Phát hồn vía lên mây, thúc ngựa bỏ chạy, Mao Công Toại nhờ Cơ Đán bảo vệ Vũ Vương đi trước, còn mình quay lại múa thương nghênh đón. Dư Hóa nóng lòng lập công, cũng không dây dưa với Mao Công Toại, xuất ra Lục Hồn Phiên, lập tức bắt lấy Mao Công Toại, ném cho cung kỵ phía sau, còn mình tiếp tục thúc dục Kim Tinh thú đuổi theo Cơ Phát.

Cơ Đán thấy Dư Hóa tới gần, múa đao liều mình đánh tới, một lòng muốn để Vương huynh tranh thủ thời gian đào thoát. Cơ Phát âm thầm kêu khổ, hét lớn:

- Có ai đến bảo giá cô vương không!

Dư Hóa đang muốn lấy Lục Hồn Phiên bắt Cơ Đán, bỗng nhiên một đạo kim quang hiện lên, một người chặn ở trước mặt. Trong ánh lửa có thể thấy được đó là một nam tử cường tráng. Nam tử đó quát:

- Có Quân Đồ Lợi ta ở đây, ai có thể gây thương tổn tới Vũ Vương điện hạ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK