Mục lục
[Dịch] Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Triều Ca, Hiển Khánh Điện, Tử Giao cùng Tử Hồng đang hưng phấn bừng bừng xem biểu diễn ca múa.

Do Trương Tử Tinh xuất hiện, giúp cho một số nhạc khí sớm xuất hiện, mà thiên “Nhạc” trong Đại Thương Lễ Nhạc còn có một chương “Nhạc khí”, giới thiếu đầy đủ nhạc khí mới. Một đoàn cung nữ theo tiếng nhạc dìu dặt bước ra ca vũ, từng bước theo nhịp điệu, giọng hát thánh thót vang: “kiêm gia thương thương, bạch lộ vi sương. Sở vị y nhân, tại thủy nhất phương. Tố hồi tòng chi, đạo trở thả trường. Tố du tòng chi, uyển tại thủy trung ương…”

Lúc này, một cô gái tuổi trẻ xinh đẹp xuất hiện giữa đám cung nữ, có vẻ là người múa chính, nàng vừa xuất hiện, tư sắc và vũ đạo của cung nữ xung quanh lập tức bị lu mờ. Thiếu nữ này dung mạo tuyệt sắc, tuy mặc váy dài kín đáo, nhưng không che nổi thân hình nóng bỏng kia, điệu múa càng tuyệt vời ưu mỹ, như một con chim nhỏ sắc hồng, hướng bầu trời cất tiếng ca chào đón.

Một khúc qua đi, thiếu nữ phập phồng hít thở, yểu điệu đi tới bên người Tử Giao, ôn nhu cúi người hành lễ. Tử Giao nắm tay ngọc nàng, dẫn tới ghế trên, thương yêu lau đi mồ hôi nơi trán nàng. Thiếu nữ nở nụ cười động lòng người, thuận thế ngã trong lòng hắn, thay Tử Giao châm đầy chén rượu. Tử Giao vui vẻ nhận lấy, một hơi uống cạn.

Tử Hồng ở một bên thấy cảnh này, vẻ mặt không khỏi lộ ra vài phần ghen tị, cố ý mở miệng nói: “hoàng huynh thực có phúc khí, đi Đông Giao săn bắn mà cũng có thể gặp được vị tuyệt sắc giai nhân như Mị Nương đây, có điều…chỉ sợ hoàng tẩu Lam Ngọc sẽ không vui a”. “Hồng đệ nếu còn nghĩ đến tình anh em, đừng đề cập tới con đàn bà kia nữa!”, vừa nhắc tới chánh thê nguyên phối của mình, Tử Giao liền không nhịn nổi tức giận trong lòng. Vị chánh thê Sùng Lam Ngọc kia chính là cháu gái của Bắc Bá Hầu Sùng Hầu Hổ, lớn hơn Tử Giao ba tuổi, được Thiên tử tứ hôn lúc Tử Giao làm lễ thành nhân. Sùng thị này tướng mạo đoan trang, kể cũng xứng với hắn. Theo lý thuyết, phu thê trẻ tuổi, mới hưởng mùi vị ân ái, tình cảm phải rất không sai mới phải. Nhưng Tử Giao hết sức khó chịu loại hôn nhân chính trị này, tiếc là hắn bị thân phận bắt buộc, tuy là hoàng tử được chúng nhân kính ngưỡng, nhưng cũng không thể phản kháng.

Do tâm lý khó chịu ngay từ đầu, khiến cảm tình giữa hai người rất không dung hợp, lại thêm Sùng Lam Ngọc có một cái tính Tử Giao rất ức chế, đó chính là hay ghen, mà ghen rất dữ, không chịu nổi bất cứ nữ nhân nào ghé vào người trượng phu.

Nếu đây là xã hội một vợ một chồng vài nghìn năm sau, chuyện này thực rất bình thường, nhưng ở thời đại này, đó lại bị coi là điển hình đố kị. Sùng Lam Ngọc không chỉ đố kị, mà còn rất hay ngờ vực trượng phu, thủ đoạn trong tay cũng không vừa. Ví như Tử Giao không cẩn thận nhìn cô thị nữ nào nhiều vài cái, thị nữ kia lập tức bị Sùng thị trừng phạt một cách đáng sợ, thậm chí là xử tử. Kết quả đem lại, chính là Tử Giao càng ngày càng chán ghét và xa cách nàng.

Tử Giao tuyệt không phải loại đàn ông nhu nhược, dù Trương Tử Tinh từng dạy hắn phải đối xử tốt với thê tử, nhưng nhiều lúc không nhịn nổi, cũng khó tránh hành vi bạo lực gia đình phát sinh. Tại thời đại nam nhân làm chủ này, Sùng thị không thể phản kháng Tử Giao, nhưng nàng cũng có cách trút giận, đó là nhận trách phạt của Tử Giao xong, liền đem lệ khí trong lòng trút lên đầu thị nữ trong cung. Tử Giao từng nhiều lần định bỏ Sùng thị, nhưng do nàng là cháu của Bắc Bá Hầu Sùng Hầu Hổ đang được Thiên tử “trọng dụng”, đoạn hôn nhân chính trị này không thể dễ dàng kết thúc, lại thêm gần đây phụ hoàng độc sủng Đát Kỷ, không màng gia sự, khiến cho hắn có khổ cũng không dám kêu. Sùng thị chính là ngắm chuẩn điểm này, cho nên không hề sợ hãi.

Tử Giao bất đắc dĩ, đành tuyên bố chiến tranh lạnh với Sùng thị, ngày thường dù ở trong phủ gặp mặt, cũng coi như không nghe không thấy, có lúc thì tới phủ đệ của đệ đệ Tử Hồng qua đêm luôn ở đó. Thẳng cho tới lúc Trương Tử Tinh chinh Tây, đem sự vụ trong triều giao cho hắn, ẩn ý ngày sau lập làm thái tử. Tử Giao tuy theo một đoàn thái phó, thái sư học tập nhiều năm, nhưng dù sao là lần đầu lo việc triều chánh, cũng hết sức coi trọng sự tín nhiệm của phụ hoàng, hàng ngày đều cẩn thẩn xử lý mọi chuyện lớn nhỏ, tuy rất mệt ỏi, nhưng cảm giác thoải mái hơn trước nhiều, cũng có thể danh chính ngôn thuận không về phủ.

Nhóm đại thần như Tỉ Can, Hoàng Phi Hổ thấy vị Thái tử tương lai này cố gắng như vậy, so với Thiên tử gần đây trầm mê nữ sắc thì tốt hơn nhiều, thầm mừng Đại Thương có người kế tục, cũng hết sức tận tâm phò tá, một đoạn thời gian, trong triều mưa thuận gió hòa.

Một ngày nghỉ triều, Tử Giao đi Đông Giao săn bắn, bất ngờ làm bị thương một nàng thiếu nữ. Thiếu nữ này tên Mị Nương, sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đi theo nàng còn có một vị lão nhân tùy tòng. Lão phó nói Mị Nương là con nhà khanh sĩ, vì gia cảnh suy tàn, cha mẹ bệnh ặng qua đời, ẩn cư nơi phụ cận. Tử Giao thấy rất có lỗi với việc ngộ thương nàng, vời nữ tử vào cung, gọi ngự y tới chữa trị, lại lưu lại trong cung trị thương. Trong lúc đó, hai người dần sinh tình cảm.

Không bao lâu, lão phó kia chợt bệnh nặng qua đời, một thiếu nữ yếu đuối như Mị Nương càng khó một mình xoay xở, Tử Giao lập tức mượn cớ lưu nàng lại bên người.

Mị Nương không có tính xấu như Sùng Lam Ngọc kia, lại cũng không hay sợ sệt như Tôn Du, có một loại mị lực khiến người nhìn mà muốn thân cận. Trước Tử Giao hàng ngày đều kiên trì luyện tập Ngọc Thanh tiên quyết do Quảng Thành Tử truyền dạy, xử sự cẩn thận, đầu óc thanh minh, được Tỉ Can hết sức tán thưởng. Nhưng không biết vì sao, từ lúc gặp Mị Nương, hắn liền sinh ra cảm giác mê luyến mãnh liệt, phảng phất có thể vì nàng vứt bỏ hết thảy.

Tử Hồng trên yến tiếc cố ý nhắc tới Sùng thị, thấy ca ca lộ vẻ khó chịu, trong lòng cũng thấy bình tĩnh lại, nói: “Mị Nương diễm lễ như này, không hề kém Diễm phi nương nương, nếu bị phụ hoàng nhìn thấy, chỉ sợ khó giữ được, mà nếu đem về trong phủ, hoàng tẩu bên đó cũng khó để yên, e rằng Mị Nương sẽ chịu ủy khuất…”

Tử Giao nghe vậy gật đầu nói: “Hồng đệ nói rất có lý, ta đã sớm chuẩn bị một biệt viện ở Triều Ca cho Mị Nương, đảm bảo an toàn”.

Tử Hồng vốn định bảo để Mị Nương tạm thời tới phủ mình, giờ nghe vậy không khỏi thầm giận bản thân. Tử Hồng lại hỏi: “Không phải hoàng huynh rất thích Tôn Du bên người mẫu hậu sao? Giờ phụ hoàng vắng mặt, chẳng phải là lúc có thể thỏa ước nguyện sao?”. “Hồng đệ quả nhiên hiểu ý ta”, Tử Giao cười nói: “Không giấu Hồng đệ, mấy hôm trước ta tới thăm mẫu hậu, đã thành hảo sự với Tôn Du. Chờ phụ hoàng hồi triều, ta sẽ tới bẩm rõ, xin phụ hoàng ban Tôn Du cho ta làm trắc thất”.

Tất nhiên, hắn cũng không quên Mị Nương kiều mị trong lòng, nói: “Mị Nương tuy gia cảnh không còn, nhưng cũng là dòng dõi khanh sĩ, tin rằng phụ hoàng cũng sẽ không ngăn trở”.

Mấy ngày trước hắn tới thăm mẫu hậu Khương Văn Sắc cùng hai vị di nương, lúc li khai nhìn thấy Tôn Du, không biết vì sao, tình ý và dục vọng trong lòng đè nén đã lâu bỗng nhiên không chịu khống chế, tinh trùng thượng não, lập tức bất kể Tôn Du khóc lóc, cường bạo kéo nàng tới một gian cung điện, đoạt đi tấm thân trong trắng của nàng.

Chuyện xong, nhìn Tôn Du ôm mặt khóc lóc, Tử Giao rốt cuộc bình tĩnh lại, nghĩ đến mẫu hậu từng ẩn ý nói Tôn Du là phi tử “dự bị” của phụ hoàng, không khỏi sợ hãi trong lòng.

Hắn từ lúc mới trưởng thành, đã hết sức yêu thích Tôn Du, giờ ván đã đóng thuyền, tâm nguyện coi như thỏa mãn, bèn cắn răng quyết định, cho dù bị phụ hoàng trách phạt, cũng phải có trách nhiệm với nàng. Tôn Du dù sao cũng rõ tâm ý hắn, lại nghe hắn thề non hẹn biển bên tai, tâm tình rốt cuộc tốt hơn nhiều, nhưng nghĩ đến thân phận mình vẫn không khỏi lo lắng. Do lo lắng hoàng hậu cùng hai vị hương nương, nàng không chịu đáp ứng theo Tử Giao đi biệt viện, mà tiếp tục lưu lại trong cung.

Tử Hồng nghe hắn có được Tôn Du xong, trong lòng càng thêm đố kỵ, liên tục đưa chén giải sầu. Mị Nương ở một bên nhìn thấy hết, nhưng vẻ mặt vẫn như thường.

Tử Giao đang lúc cao hứng uống rượu, bỗng nhớ tới điều gì đó, nói: “Hồng đệ, đệ đã rất lâu không đi thăm mẫu hậu rồi. Mấy ngày trước ta đi gặp mẫu thân, phát hiện người hình như tâm tình bất ổn, ngôn từ hành động cũng rất cứng nhắc, cơ hồ còn không nhận ra ta, chẳng nhẽ đã bị bệnh gì? Hoàng nương nương và Dương nương nương cũng vậy!”.

Tử Hồng vừa nghe, đố kị trong lòng lập tức vứt sang một bên, kinh hãi nói: “đã gọi thái y tới chẩn trị chưa?”

Tử Giao lộ vẻ lo lắng nói: “Thái y không tìm ra bệnh gì. Duệ phi nương nương nghe tin tới thăm, nói là buồn bã lâu ngày, phiền muộn úc kết trong lòng mà thành bệnh. Nếu muốn trị dứt, không chỉ cần thuốc men, mà quan trọng nhất là giải trừ tâm bệnh”.

Tử Hồng lo lắng nói: “Duệ phi nương nương là đệ nhất tài nữ Đại Thương, người đã nói vậy tất không sai, vậy tâm bệnh kia làm sao giải trừ?”

Tử Giao thở dài nói: “Duệ phi nương nương nói, tâm bệnh phải có tâm dược trừ. Mẫu hậu mấy người bị phụ hoàng xa cách, nhung nhớ quá độ mà thành bệnh, chỉ có phụ hoàng mới có thể giải được. Vấn đề là phụ hoàng giờ độc sủng Diễm phi nương nương…Hồng đệ, chờ lúc phụ hoàng hồi triều, ta đệ cùng tới can gián, xin phụ hoàng niệm tình phu thê nhiều năm, nhất định phải cứu mẫu hậu cùng hai vị nương nương. Vì mẫu hậu, cho dù làm phụ hoàng giận dữ…cũng không thể không làm…”

“Chỉ sợ phụ hoàng người…”, Tử Hồng do dự hồi lâu, cuối cùng cắn răng gật đầu. Mị Nương nghe thấy, nét cười càng đậm, ánh mắt chớp lên quang mang khó hiểu.

Ca múa tửu yến xong, Tử Giao đưa Mị nương về biệt viện, vốn định lưu lại qua đêm, nhưng đột nhiên nhớ ra còn chính sự chưa xử lý, vội vàng dặn dò Mị Nương vài câu, ngồi xe trở về.

Tử Giao vừa đi không lâu, bỗng vài chiếc xe ngựa hào hoa xuất hiện bên ngoài biệt viện. Tiếp đó, một vị thiếu phụ hoa lệ bước xuống, dẫn theo một đoàn nô phó, khí thế hung hăng đi tới đại môn. Mấy kẻ hầu trong biệt viện thấy thế, đang muốn ngăn lại quát hỏi, liền bị tùy tòng bên người thiếu phụ một quyền đánh ngã, máu chảy ròng ròng.

Tùy tòng hét lớn: “Đây là Đại hoàng tử phi, nếu còn muốn sống, mau cút sang một bên!”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK