Trương Tử Tinh kể sơ lược chuyện Nữ Bạt, Ứng Long một lượt, nghiêm trang nói: “xác đã hồn phi phách tán, từ nay sẽ không phục sinh, nơi này chỉ có ngự muội của quả nhân – Thanh lam công chúa mỹ lệ thiện lương”.
Nữ Bạt cùng Ứng Long đưa ánh mắt đầy cảm kích nhìn Trương Tử Tinh, Văn Trọng cũng bị cố sự xúc động, thận trọng gật đầu lia lịa, lại cùng hai người thi lễ lần nữa. Triệu Công Minh nghĩ đến một chuyện, bắt đầu đánh giá Thiên tử cẩn thận hơn: “nghe nói Nữ Bạt trúng phải trớ chú, tại Xi Vưu đại chiến năm xưa vì cứu Ứng Long mà không tiếc thi triển cấm thuật đến nỗi dung nhan bị hủy, không ngờ hôm nay lại hoản hảo như xưa. Nhìn thái độ của hai vị đạo hữu đối với Bệ hạ, tất là nhờ công của Bệ hạ, không dè Bệ hạ thân là thiên tử còn có đại thần thông thế này, thực khiến bần đạo bội phục”.
“Đạo trưởng trí huệ hơn người, đưa mắt đã phát hiện ra, chỉ là trước mặt đạo trưởng nói hai chữ “thần thông” thực là xấu hổ”, Trương Tử Tinh khiêm tốn vài câu, thuận thế thay đổi chủ đề: “Thái sư từng nói qua, thi đạo thuật nghịch thiên sẽ dính vào nhân quả, không được an ổn, đạo trưởng biết rõ hung hiểm mà vẫn trượng nghĩa tới giúp mới thực là khiến quả nhân kính phục”.
“Lần này bần đạo tới đây cũng không chỉ vì Văn đạo hữu nhờ vả, mà còn có công của ba vị muội muội”, Triệu Công Minh nói: “Mấy ngày trước bần đạo có lên Tam Tiên Đảo, gặp qua tiểu đồ Na Tra, quả nhiên là lương tài xuất chúng, đưa mắt nhìn khắp tam đại đệ tử Triệt giáo ta không người nào so nổi. Tam Tiên Đảo có được đồ đệ như vậy đều là nhờ vào Bệ hạ, ba vị muội muội cũng đánh giá Bệ hạ rất cao. Vì vậy bần đạo mới nguyện ý tới giúp Bệ hạ giải nạn, còn chút nhân quả nhỏ nhoi kia bần đạo không xem vào đâu”.
Đánh giá rất cao? Trương Tử Tinh cười khổ một tiếng, từ lời Na Tra kể lại, Vân Tiêu và Quỳnh Tiêu còn đỡ, vị Bích Tiêu nương nương kia đã triệt để biến hắn thành phần tử bất lương siêu cấp sắc lang cùng chuyên dạy hư tiểu hài tử, sao có thể nói tốt cho hắn? Bất quá từ việc này nhìn xem, Triệu Công Minh quả nhiên rất trọng nghĩa khí, thực là một bằng hữu đáng kết giao.
“Chuyện Na Tra cũng là duyên phận với Tam Tiêu nương nương, đạo trưởng trượng nghĩa như thế này khiến quả nhân kính phục vô cùng, chuyện Ứng Long và Nữ Bạt còn xin đạo trưởng giữ kín giùm cho”.
Triệu Công Minh gật đầu đã hiểu, cũng không chậm trễ, lập tức cùng Ứng Long đằng vân bay đi, chuyện thi thuật ở đại hải thế nào ở đây không nói nữa.
Chuyện giải quyết hạn tai đã nằm trong tầm tay, Trương Tử Tinh coi như đã thoát được một tảng đá lớn trong lòng, tâm tình hết sức thư sướng, hết lời khen thưởng Văn Trọng một hồi, ban cho trọng lễ, lại vì Nữ Bạt an bài một biệt viện trang nhã trong Triều Ca, tặng cho thị nữ phục hầu. Để tránh tai mắt người khác, từ nay Nữ Bạt trước mặt người khác liền đổi tên là Thanh Lam.
Trương Tử Tinh không vội vàng tổ chức khánh hội, tuy chuyện đại hạn đã có hi vọng, song ngày nào còn chưa thực sự được giải quyết còn phải lo lắng, mà từ một phương diện khác, trong chuyện này còn có nhiều chỗ có thể lợi dụng được.
“Khởi bẩm Bệ hạ, Diễm phi nương nương cầu kiến”, câu bẩm báo của nội thị làm đứt đoạn suy nghĩ của Trương Tử Tinh.
Đát Kỷ tới làm gì? Trương Tử Tinh mang đầy bụng hoài nghi cho ả tiến vào. Đát Kỷ bước vào ngự thư phòng, khép nép thi lễ: “thần thiếp ra mắt Bệ hạ, trời hôm nay đã tối mà Bệ hạ vẫn chưa dùng cơm, Hoàng hậu nương nương đặc ý cho thần thiếp tới dâng ngự thiện”.
Trương Tử Tinh giờ mới nhớ ra, hắn bận rộn suy tưởng, tới cơm chiều cũng chưa ăn, hắn vốn định bảo Đát Kỷ lui xuống, bỗng nghĩ thế nào lại thay đổi chủ ý: “Ái phi thực có tâm, không bằng ở lại đây bồi tiếp quả nhân thế nào?”
Đát Kỷ lộ vẻ vui sướng, ngồi xuống một bên. Trương Tử Tinh vừa ăn vừa thử hỏi chuyện ở Ký châu trước đây, Đát Kỷ đối đáp trôi chảy, còn thỉnh thoảng nói ra nhiều chuyện vui trước đây, Trương Tử Tinh trong lòng đoán được ả tất đã thu được ký ức của Tô Đát Kỷ. Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, thái độ hết sức hài hòa, Đát Kỷ thừa cơ thi triển thủ đoạn hồ mị, mặt đầy vẻ xuân, mắt hạnh đưa tình, Trương Tử Tinh cũng cố ý diễn kịch, tay chân bắt đầu không ngoan ngoãn múa may, nội thị cùng cung nữ hầu một bên thấy thế vội vã lui ra.
Đối với mỹ thực dâng lên tận miệng này, Trương Tử Tinh quả không thẹn với “sở trường” của mình, sau một trận điên loan đảo phưởng, Đát Kỷ thân thể ướt át gục trong lòng hắn, cả người mềm nhũn thoát lực, thở hổn hển nói: “phu quân thực là dũng mãnh, vừa rồi thiếp thân như rơi vào vân vụ, cả trái tim cũng bị chàng làm ngưng rồi…”
Trương Tử Tinh bị hơi thở thơm tho của ả phả vào người, dục hỏa vừa tan biến lại có xu thế trỗi dậy, thầm khen yêu tinh này lợi hại. Trong hậu cung, bốn nàng Khương Văn Sắc đều đã học xong toàn bổn Tố Nữ Kinh, Đát Kỷ chỉ được học một chút bề ngoài mà thôi, nhưng lại là người “luyến chiến” lâu nhất, cũng là người phóng túng nhất. Trương Tử Tinh thường chỉ chọn một mình ả hầu hạ, một là tỏ vẻ đặc biệt sủng ái, hai là có thể sử dụng các loại thủ đoạn tận tình hưởng thụ thân thể mỹ diệu này, ba là hắn không muốn Đát Kỷ thực sự gia nhập đội quân trên giường kia, chỉ là để diệt trừ nghi hoặc trong lòng ả, đôi lúc cũng phải gọi Khương Văn Sắc mấy nàng cũng chung chăn gối.
Đát Kỷ thân là hồ tộc, trời sinh mị cốt, tuy nhục thân đã mất, song từ khi tu luyện Thiên Yêu bí thuật, hoàn toàn dung hợp thân thể Đát Kỷ, mị thuật càng thêm bá đạo. Nàng biết thiên tử trên người có chút đạo thuật nên thường không dám chủ quan thi triển mỵ thuật quá mức, chỉ là những lúc ân ái như thế này mới hiển lộ ra, mong có thể dần dần bắt thiên tử si mê, chìm vào trong sắc dục.
Cho dù là vậy, sự cường tráng của thiên tử trong chuyện phòng the vẫn khiến nàng có cảm giác lực bất tòng tâm, mà mấy tư thế kỹ xảo kia thực là chưa nghe qua bao giờ, nên ngay cả bản thân tự thị tinh thông mị thuật cũng chỉ đành cam bái hạ phong.
“Phu quân, tha cho thần thiếp đi, thần thiếp thực chịu không nổi rồi”, Đát Kỷ thấp giọng khẩn cầu, lọt vào tai Trương Tử Tinh càng thêm kích thích.
Trương Tử Tinh không thèm để ý, đưa ngón tay vào huyệt động ẩm ướt kia dò xét, cố ý cười nhăn nhở nói: “nàng còn tỷ muội nào không? Nếu cũng có thân thể kiều mị như nàng, phu quân nhất định sẽ nạp vào cung, học theo Nga Hoàng, Nữ Anh, nhất long song phượng, tránh cho nàng khỏi cầu xin…”
Đát Kỷ trong đầu chợt hiện linh quang: “tuy giờ thiên tử đã bắt đầu chuyên sủng ái mình, song vẫn đối xử với bốn vị phi tử kia như cũ, so với hiệu quả mong muốn quá thấp, xem ra đã đến lúc gọi hai vị muội muội kia lại…”
Không chờ nàng kịp suy ngẫm đã bị Trương Tử Tinh đè lên người, thần kiếm đánh tới, một tràng đại chiến lại tiếp tục.
“Nghe nói thiên tử lại muốn cầu mưa tiếp!”
“Đúng a, lần này nghe nói thiên tử vì giải trừ tai ách chúng sinh, lại chọn ngày tốt, vài hôm tới sẽ tạm ngưng triều chính, một mình ở trong lầu Trích Tinh cầu phúc 7 ngày, hàng ngày không ngừng cầu bái, chỉ ăn chút lương khô để chứng lòng thành”.
“Thiên tử được thượng thiên chiếu cố, lần này tất sẽ thành công, chúng ta cũng nên trai giới cầu nguyện, cùng thiên tử một lòng cầu phúc đi…”
“Ngươi hôm nay không xem bảng vàng à, trên có nói rất rõ, trong thời gian thiên tử cầu phúc, quan lại lớn nhỏ phải giữ vững cương vị, không được chểnh mảng, bách tính phải sinh hoạt như thường, không cho phép hoang phế canh tác, thương nghiệp, bất kể người nào đều có thể tới gặp quan viên địa phương miễn phí nhận một tấm linh phù cầu chúc, trên linh phù có khắc chứ “Thương” giống như thiên tử, hàng ngày chỉ cần thành tâm đeo trên người là có thể tương trợ thiên tử”.
“Còn có chuyện này à! Ta phải tức tốc đi lĩnh linh phù cầu chúc kia! Chậm trễ sợ rằng…”
“không cần vội vã, bảng vàng có nói rồi, nếu không lĩnh được linh phù, có thể lấy gốm, sứ tiến hành phảng chế, chỉ cần thành tâm với thiên tử là được”.
Tin tức này rất nhanh được truyền đi khắp thiên hạ, do lần trước cầu mưa thành công, bách tính hăm hở vô cùng, một đoạn thời gian, các nơi đều sôi sục chế tạo linh phù, mỗi người đều cố có một linh phù cho riêng mình. Không giống với lần trước, tín ngưỡng lực lần này cơ hồ đều “cung phụng” cho mình Trương Tử Tinh mà thôi, mà vị Hạo Thiên thượng đế “oan uổng” kia không được hưởng tí sái nào. Còn chưa tới ngày cầu phúc, Trương Tử Tinh đã cảm thấy cỗ lực lượng tín ngưỡng bành trướng, lam sắc tinh vân trong linh thức đã lấp đầy những chỗ trống, lại không ngừng mở rộng diện tích thêm.
Đến ngày cầu phúc, bốn phía xung quanh lầu Trích Tinh bị giới bị nghiêm ngặt, bao gồm cả Hoàng hậu nương nương cùng chư vị hoàng phi, ai cũng không được lại gần nửa bước để tránh quấy nhiễu thiên tử. Nếu trong triều có yếu sự, có thể dâng cho Văn Trọng, Thương Dung, Tỉ Can ba người cộng đồng giải quyết.
Tại lúc người người đều tưởng thiên tử đang dùng quyết tâm và nghị lực rất lớn cầu phúc trong lầu Trích Tinh, thì Trương Tử Tinh lại đang tu luyện tại một nơi thâm sơn, không phải hắn tự nhiên nổi hứng đi tu luyện, mà là lực lượng do tín ngưỡng lực kia mang lại quá lớn, khiến hắn không thừa nhận nổi, may có thể thừa cơ hội này đi tiêu hóa một lượt. Do nơi cần làm mưa là cả diện tích Đại Thương, Ứng Long cần thời gian chuẩn bị, nên chỉ có một mình Nữ Bạt đứng hộ pháp cho Trương Tử Tinh.
Triệu Công Minh giúp đỡ Ứng Long hút nước thành công xong, tới Triều Ca từ biệt Văn Trọng xong liền cáo từ rời đi. Trương Tử Tinh khổ công khuyên ở lại không được, chỉ đành ẩn ước nói cho hắn ngày sau phải cẩn thận Đinh đầu Thất tiễn thư, Triệu Công Minh không để ý tới, mà lại đáp ứng cho Trương Tử Tinh một yêu cầu khác: tặng cho hắn một phần bản đồ của Tam Tiên Đảo.
Nhìn từ bên ngoài, trông Trương Tử Tinh ngồi ngay ngắn rất bình tĩnh an tường, nhưng linh thức bên trong lại sôi trào mãnh liệt, nguy hiểm vô cùng. Do quan hệ với tinh vân kim sắc, tinh vân lam sắc đã bành trướng tới một mức độ rất lớn. Vốn tại lúc hắn thành công độ kiếp đạt tới Luyện Hư Kỳ thì tinh vân trong cơ thể đã đạt tới trình độ gọi là “thêm một giọt nước sẽ thành biển lớn”. Xét cho cùng bất kể là khổ tu hay có kỳ ngộ thế nào, cũng không có ai trong thời gian ngắn như vậy đạt tới trạng thái “tinh hải” bão hòa này, thực không ngờ tín ngưỡng lực thanh niên thần bí kia giúp hắn phát triển lại có thể giúp hắn tìm được một con đường mới, không, thậm chí có thể nói là đường cao tốc a.
Mà khả năng, tốc độ tăng trưởng lực lượng do siêu xa lộ này mang lại thực quá khổng bố, vượt xa dự tính của hắn. Kỳ thật, lần trước hắn cầu mưa, tín ngưỡng lực thu được chỉ là một phần rất nhỏ mà thôi, phần lớn đều lọt vào tay vị Hạo Thiên thượng đế kia, cho nên mức độ Trương Tử Tinh thu được thực thấp không đáng nói.
Trong tinh vân lam sắc, từng chòm sao vận chuyển rất nhanh, khí thế như sóng cả ngập trời, theo lực lượng mạnh lên, tốc độ tinh vân cũng nhanh hơn, tốc độ quay tròn và phát sáng của các chòm sao trong đó cũng biến hóa tương ứng, cuồn cuộn sóng cồn.
Trương Tử Tinh mấy lần muốn ngăn chặn lực tín ngưỡng tiếp tục đổ vào, song không thể thành công, tinh vân kim sắc đại biểu lực tín ngưỡng cùng tinh vân lam sắc dụng hợp thành một thể, hóa thành một dòng suối năng lượng, chỉ có điều nó như tồn tại độc lập, không thể can thiệp, cũng không chịu sự khống chế của ý thức hắn.
Vốn là chỗ tốt đạt được lúc “nhân phẩm bạo phát” lần trước, không ngờ bây giờ lại đưa hắn vào nơi nguy hiểm vô cùng!
Là phúc? Hay là họa?