Trương Tử Tinh cũng không muốn giảng về dân chủ ở thời đại này (kỳ thật ý nghĩa chế độ xã hội thị tộc công xã đầu tiên đã tương đương với một loại cao cấp dân chủ), điều này hiển nhiên không phù hợp với tình huống phát triển thực tế của xã hội này. Hắn chính là nghĩ lấy thân phận thiên tử, đến luận chứng trước trước mắt để chứng tỏ chế độ quân chủ chuyên chế không thể thích ứng lâu dài với sự phát triển của xã hội. Lấy cái “Khuyết Thiếu” của “Tương lai” để phủ định cái “Đầy đủ” của “Hiện tại” tiến tới luận chứng “Một nhà độc đại” là không hợp với “Thiên đạo”, lấy chính mình để khuyên can mục đích của Thông Thiên Giáo Chủ.
Hắn hứa hẹn với Thông Thiên Giáo Chủ là : Sau này thiên hạ đại định, sẽ không phế truất trăm nhà, độc tôn cho Triệt Giáo, nhưng có thể cung cấp một hoàn cảnh phát triển tốt nhất cho Triệt Giáo, còn đưa ra một bộ phương pháp “Tán bá giáo nghĩa” tiên tiến, ngay cả Thông Thiên Giáo Chủ cũng thầm khen không ngớt. Theo cách này, với phần đông nhân tài và các tiêu chí đơn giản của Triệt Giáo, rất dễ dàng để có thể truyền bá giáo lý, xâm nhập lòng người, thậm chí còn có thể kéo dài muôn đời, trường thịnh không suy.
Thông Thiên Giáo Chủ suy tư thật lâu, rốt cục cũng ra quyết định, thở dài nói:
“Bệ hạ thân là chí tôn vị lại có thể khám phá quyền thế như vậy, dù chưa sáng giáo lập thuyết, còn nhìn thấu triệt hơn so với ta là người đứng đầu Triệt Giáo! Lời ấy cũng có có thể coi là đại thiện!”
Trương Tử Tinh mừng rỡ, hướng Thông Thiên Giáo Chủ hành lễ lớn, Thông Thiên Giáo Chủ cũng trịnh trọng đứng dậy hoàn lễ. Hai người nhìn nhau cười, xem như cuối cùng cũng đạt thành nhận thức chung.
Thông Thiên Giáo Chủ sở dĩ đồng ý điều kiện của Trương Tử Tinh, không chỉ có bởi vì lời nói cùng duyên cớ kia, hơn nữa cũng còn căn cứ vào bản thân Trương Tử Tinh với mục đích và nguyên nhân sâu xa. Nếu kế hoạch của Tam Hoàng thành công, vị nhân giới thiên tử là Trương Tử Tinh cuối cùng không chỉ là an toàn vượt qua sát kiếp mà thôi, còn có thể trở thành người đứng đầu thiên giới.
Bất kể là bây giờ hay đến sau này, số mệnh Triệt Giáo cũng sẽ cùng nhân giới phát triển, hoặc là vì Triệt Giáo môn nhân thượng bảng phong thần mà nói, hiện giờ giao hảo với Trương Tử Tinh tuyệt đối thuộc loại đầu tư lâu dài siêu giá trị. Huống chi, Trương Tử Tinh cũng trình bày những lý luận kia, quả thật làm cho Thông Thiên Giáo Chủ cảm thấy thán phục và động tâm.
Trương Tử Tinh mãn ý từ trong cung đi ra, thấy Đa Bảo Đạo Nhân đang nói chuyện cùng với Tam Tiêu.
Đa Bảo Đạo Nhân đã biết thân phận thực sự của hắn, nhưng hứa sẽ giữ bí mật, ngay cả đệ tử đắc ý nhất là Hỏa Linh Thánh Mẫu cũng không có lộ ra, trước mắt người khác chỉ xưng hô đạo hữu. Trương Tử Tinh hỏi tình huống Viên Hồng. Nhắc tới đệ tử giống chính mình cùng có thủy hỏa thân thể, Đa Bảo Đạo Nhân không khỏi lộ một trận đắc ý. Thủy hỏa lực của hài cốt Vu Chi Kỳ và Chân Viêm Châu kia quả nhiên lợi hại, phối hợp khảm ly tiên quyết, hơn nữa Khổng Tuyên, Đa Bảo hai đại huyền tiên đỉnh giai trợ lực, khiến cho thủy hỏa lực cùng thể chất đặc thù của Viên Hồng hoàn toàn phù hợp một thể. Trong đó cũng không thiếu hung hiểm đau khổ, may mà Viên Hồng được Bát Cửu Huyền Công rèn luyện cho cực kỳ vững chắc, tuy có mạo hiểm nhưng bằng vào nghị lực cũng ngộ tính của bản thân, dưới sự bảo vệ của hai vị minh sư, cuối cùng cũng vượt qua cửa ải khó khăn, thành công hấp thu thủy hỏa lực, lực lượng đại tăng, tu vi cảnh giới đã siêu việt thoát khỏi lẽ thường. Trước mắt khoảng cách tới huyền tiên cũng chỉ cách một đường, nếu có thể tham ngộ, đạt tới cảnh giới huyền tiên, tiền đồ không thể hạn lượng.
Chân Viêm Châu là một trong tam đại pháp bảo của Lục Áp, có hỏa nguyên lực cường đại vô cùng, là một trong những hỏa tính pháp bảo lợi hại nhất thế gian. Vu Chi Kỳ là thượng cổ thủy thần, trong hài cốt ẩn chứa huyền tiên cùng với thủy nguyên lực. Hai kiện bảo vật đều là cực kỳ quý hiếm, nhưng mấu chốt nhất vẫn là thủy hỏa thân thể cực kỳ hiếm của Viên Hồng. Nếu là đổi một người khác, cho dù thân có Bát Cửu Huyền Công cũng không thể dựa vào Khảm ly tiên quyết đạt tới loại thực lực nhảy vọt này. Đây cũng là nguyên nhân chủ yếu Đa Bảo Đạo Nhân vừa thấy Viên Hồng đã hết sức coi trọng.
“Phu quân, lại mà xem pháp bảo sư huynh tặng cho ta này.”
Bích Tiêu xuất ra một vật, chợt lóe lên một cái trước mặt Trương Tử Tinh.
Trương Tử Tinh vừa thấy pháp bảo trong tay Bích Tiêu là một tấm kính cổ, có hồng bạch hai mặt, hình thức cổ sơ. Trương Tử Tinh nhận thấy vật ấy đúng là Âm Dương Kính, pháp bảo đắc ý của Xiển Giáo kim tiên Xích Tinh Tử, không khỏi giật mình kinh ngạc.
“Còn đây nữa!”
Trong tay Bích Tiêu lại xuất ra thêm một chiếc ấn cổ. Trước đó Trương Tử Tinh đã có lần nhìn thấy ấn cổ này ở chỗ Ân Giao, không khỏi kinh hô một trận.
“Phiên Thiên Ấn!”
Lập tức Vân Tiêu cùng Quỳnh Tiêu cũng đem pháp bảo được tặng của chính mình ra, có Tứ Tượng Tháp, Lạc Hồn Chung, Nhật Nguyệt Châu Đằng, số lượng cũng không ít.
Trương Tử Tinh mơ hồ đoán ra pháp bảo này là do vị Đại Suy Huynh phỏng chế theo “Sơn trại hóa” (hàng nhái), vừa hỏi Đa Bảo Đạo Nhân, quả nhiên là thế. Cuộc đời Đa Bảo Đạo Nhân yêu nhất luyện chế pháp bảo, năm rồi từng bắt chước một ít pháp bảo nổi danh của Xiển Triệt hai giáo tiến hành luyện chế, uy lực mặc dù kém so với nguyên bản, nhưng cũng không thể khinh thường.
Ngày xưa khi cùng Trương Tử Tinh với Khổng Tuyên đối địch, Đa Bảo Đạo Nhân vì ngại thân phận, cũng không có thi triển loại pháp bảo bắt chiếc này. Hôm nay nghe được pháp bảo Tam Tiêu là Hỗn Nguyên Kim Đấu cùng Kim Giao Tiễn còn chưa hoàn toàn chữa trị xong, lúc này đem pháp bảo phỏng chế này ra, đưa cả cho ba vị sư muội làm vật tạm thời để phòng thân. Nếu là gặp thời khắc nguy ngập, còn có thể dùng bí pháp bùng nổ pháp bảo này, đạt được thời cơ bỏ chạy.
Trương Tử Tinh cảm thấy Đa Bảo Đạo Nhân quả là danh bất hư truyền, hai chữ “Đa Bảo” lại càng thêm tán thưởng, nhận nhân tình này của hắn, lại cùng Triệu Công Minh và các môn nhân nói chuyện phiếm, sau đó mang Tam Tiêu bái biệt Thông Thiên Giáo Chủ, rời vô danh tiên sơn ra đi.
Trương Tử Tinh đạt thành mục đích, tâm tình tốt đẹp, đáp ứng thỉnh cầu của Bích Tiêu “Một ngày du hành”, không có lập tức quay về Triều Ca mà là cùng tam nữ một đường du sơn ngoạn thủy, từ từ đi.
Bích Tiêu lớn mật nhất, đơn giản ngay cả Liên Hoa Linh Điểu cũng không ngồi, liền cùng Trưởng Tử Tinh cùng cưỡi Long Mã. Vân Tiêu cùng Quỳnh Tiêu phân biệt ngồi trên Thanh Loan cùng Hồng Hộc (thiên nga), mỉm cười nhìn bộ dạng thân mật của phu quân cùng muội muội. Bốn tiên cầm dị thú đều có linh tính, hiểu được tâm tư chủ nhân, đều thả chậm tốc độ, chậm rãi mà đi.
Vợ chồng bốn người tới một chỗ thế núi hùng vĩ tuyệt đẹp, có nhiều thắng cảnh, núi non trùng điệp, trên núi mây mù lượn lờ, linh khí tươi mát, làm người ta vui vẻ thoải mái. Nghe Vân Tiêu giới thiệu, đây là Quát Thương Sơn, là tiên động nổi tiếng, trong đây có một tiên phủ là Ngưng Chân Động. Bên trong Ngưng Chân Động có Kim Tiên là Ẩn Huyền Tán Nhân cùng Vân Tiêu là bạn cố tri, giao tình cũng không tệ lắm, hiện giờ vừa lúc đi thăm một phen.
Tư liệu trong Siêu Não biểu hiện, trong Thiên Địa Cung Phủ Đồ của họ Tư Mã từng nói Ngưng Chân Động là một trong mười động tiên, có thể thấy được sự huyền bí trong đó. Nhưng Trương Tử Tinh lại không quan tâm đến điều này. Hắn nghe thấy Ẩn Huyền tán nhân kia cùng Vân Tiêu là “Tình bạn cố tri”, cái lỗ tai lập tức dựng đứng lên, bắt đầu bóng gió hỏi tình huống của vị Ẩn Huyền tán nhân này.
Vân Tiêu nhìn ra tâm tư nhỏ nhen của nam nhân, mỉm cười, Quỳnh Tiêu cùng đại tỷ tâm ý tương thông, cùng không trả lời, chính là cố ý đả kích hắn. Nhưng Bích Tiêu lại là người thiếu kiên nhẫn, sau khi ăn uống một trận, câu nói đầu tiên làm cho Trương Tử Tinh cảm thấy thoải mái:
“Ẩn Huyền tán nhân là nữ tử!”
Vân Tiêu mỉm cười, nói:
“Lấy tâm tính của phu quân đại nhân nhà ta, tất nhiên là không thể để dễ dàng gặp được. Để tránh thèm nhỏ dãi sắc đẹp tán nhân kia, lại sinh tâm tư khác.
Trương Tử Tinh cười mỉm nói:
“Vân Tiêu bảo bối, như thế nào lại nghĩ về phu quân bất kham như thế?Phu quân các người đã có đủ chuyện vui rồi, như thế nào lại tiếp tục để ý các nữ tử khác?”
Vân Tiêu cùng hai vị muội muội đối diện nhau cười, dù không ngôn ngữ, nhưng xem biểu tình trên mặt tam nữ, rõ ràng là đang nói ba chữ: bất tương tín (Không tin)!
Trương Tử Tinh thấy Tam nữ như thế, không khỏi có chút buồn bực: về phương diện hậu cung, hắn quả thật không chút tìm kiếm. Bình tĩnh mà xem xét, nữ từ nào, cho dù có được một vị cũng đều là phúc duyên to lớn, càng đừng nói là mọi việc đều thuận lợi, thu hết trong phòng như hiện nay. Theo các góc độ mà nói, hắn cảm nhận “Cứu vớt” được các mỹ nữ trong danh sách hoàn thành, sẽ không lại có ý niệm này trong đầu, hiện giờ đang nói lời chân tâm (thật lòng), lại không ai tin tưởng.
Quỳnh Tiêu cười nói:
“ Bây giờ đã đến Quát Thương Sơn, không bằng tiến đến bái phỏng một phen, cũng làm cho phu quân đại nhân đạt thành tâm nguyện gặp được mỹ nữ.
Vân Tiêu gật đầu nói:
“Huyền Ảnh đạo hữu thái độ làm người hào sảng. Trong Ngưng chân động trời sinh tử sát chi khí, những năm trước Tử Loan Kiếm của tam muội may được vị đạo hữu này hỗ trợ luyện chế, hôm nay nên đi trước bái phỏng.
Bốn người một đường đi bộ. Ven đường thấy vân sơn vụ hải, quả nhiên là kỳ cảnh phi phàm. Lại đi vào đỉnh núi Ngưng chân động thì lại phát hiện dị thường.
Huyền Chân Động có sương mù dày đặc lượn lờ, xem ra không phải là thật, dải sương kia mang một cỗ lực lượng kỳ dị, khiến người khác không thể đến gần. Nhìn về nơi xa, bên trong ẩn có tử quang thoáng hiện, giống như là có người thi triển pháp thuật nào đó.
Bích Tiêu lộ ra vẻ thất vọng, xoay người muốn đi:
“Nếu vị đạo hữu này thi triển bí thuật, ta nghĩ cùng không tiện quấy rầy.”
“Chậm”
Quỳnh Tiêu thận trọng quan sát cỗ sương mù kia một trận, nhíu mày nói:
“Được nghe đại tỷ nói qua, Huyền ẩn tán nhân tu chính là Thanh Bình Hoành Nhiên đạo, nhưng mây mù này vì sao lại tà dị như vậy, còn lộ ra một cỗ huyết tinh khí?”.
“Ta cũng thấy vậy”.
Vân Tiêu cùng cảm thấy có chút kỳ quái, tròng mắt như thủy tinh xuất hiện hồng quang mang nhàn nhạt, nguyên bản đôi mắt đẹp lam sắc chợt biến thành ô hắc, hướng về phía mây mù. Đây đúng là sau khi Vân Tiêu cùng Trương Tử Tinh song tu, kích phát lực lượng kỳ dị của vô thượng ma thể, ánh mắt kia không chỉ có ảo diệu có thể vượt qua hết thảy ngăn trở, mà còn có diệu dụng khác.
Vân Tiêu nhìn vài lần,cả kinh nói:
“Huyền Ẩn đạo hữu có hung hiểm! Chúng ta nên nhanh chóng phá vỡ sương mù này đi trước cứu người!”
“Ta đến!”
Bích Tiêu niệm chú ngữ, phất tay áo một cái, một cơn gió lốc mãnh liệt bỗng dưng xuất hiện, hướng về màn sương mù dày đặc, nhưng mà khi tiến vào đám sương mù dày đặc kia lại như trâu bùn xuống biển, biến mất vô tung.
Quỳnh Tiêu nói:
“Tam muội đừng vội xem thường đám sương mù này, bên trong ẩn chứa dị lực, hòa cùng linh khí bốn phía thành một thế, tuyệt không bình thường
“Bích Tiêu bảo bối, cứ xem phu quân đi.”
Trương Tử Tinh tiến lên, không quên thuận tay sờ soạng trên kiều đồn Bích Tiêu một phen. Nếu là Vân Tiêu cùng Quỳnh Tiêu, chỉ sợ đã thẹn thùng né tránh, vị Bích Tiêu nương nương này cũng không phải là nhẫn nhục chịu đựng, vụng trộm làm một cú phản kích ở bên hông hắn, lần này cố ý dùng tới huyền tiên lực, đau thẳng đến răng người nào đó.
Trên người Trương Tử Tinh thản nhiên toát ra một màn sương đen, hội tụ thành một cái đầu thú thật lớn, đúng là Thao Thiết. Thao Thiết mở cái miệng lớn ra, sương mù dày đặc kia nhanh chóng hội tụ lại hướng miệng Thao Thiết, không bao lâu, toàn bộ đỉnh núi hết sạch sương mù, hiện ra cảnh tượng bên trong.
Chỉ thấy ở giữa có ba gã đạo nhân chia ra các phương vị ngồi ngay ngắn ở trước sơn động, vây quanh một bãi đá lóe ra tử quang,chung quanh bãi đá, mặt đất lộ ra ký hiệu kỳ dị đỏ như máu, có vẻ thập phần quỷ dị. Có một vị nữ tử mặc đạo bào màu trắng nằm ở trên bãi đã, đại bộ phận áo bào trắng trên người đã bị máu tươi nhiễm hồng, dường như hôn mê bất tỉnh, trên ba người kia ẩn hiện tử quang.
Trương Tử Tinh nhìn thấy ba gã đạo nhân này, lông mày nhăn lại, ba người này tướng mạo độc nhất vô nhị, đúng là Lục Áp!
Loại thế trận này năm đó từng gặp qua ở Mai Sơn, dường như là yêu tộc bí pháp nào đó. Bích Tiêu từng giao thủ cùng Lục Áp, lúc ấy còn suýt chết dười Trảm Tiên Phi Đao, lại thấy hắn thi tà thuật độc hại Huyền Ẩn tán nhân, lúc này giận giữ quát lên một tiếng, trong tay hiện ra Phiên Thiên Ấn được Đa Bảo đạo nhân tặng cho, không phân trần gì đánh tới đỉnh đầu người kia.
Ba gã đạo nhân sớm đã biết có người xâm nhập, nhưng lại như đang trong lúc cực kỳ khẩn yếu không thể gián đoạn, thậm chí vừa rồi bị Thao Thiết hút hết sương mù dày đặc, vẫn ngồi ngay ngắn bất động như cũ, trên người tử quang ẩn hiện càng thêm dồn dập. Hiện giờ nhìn thấy Bích Tiêu gầm lên công tới, tất nhiên là không thể ngồi chờ chết, vừa nhìn thấy pháp bảo kia, lúc này kinh hô hét lên:
“Phiên Thiên Ấn!”
Lục Áp biết rõ sự lợi hại của Phiên Thiên Ấn, tự thị là không thể đón đỡ, đành phải hóa thành một đạo cầu vồng, tránh thoát. Hắn vừa ly khai vị trí kia, tử quang trên hai người còn lại nhất thời ảm đảm đi. Bích Tiêu không chút nào thả lỏng, tiếp tục chỉ huy Phiên Thiên Ấn “bản nhái” truy kích, mà Quỳnh Tiêu cũng đem Nhật Nguyệt Châu đánh tới người Lục Áp. Lục Áp bất đắc dĩ, đành phải đem tam thân hợp nhất, trốn tránh pháp bảo công kích, mà bên kia, Vân Tiêu đã cứu Huyền Ẩn tán nhân từ trên bãi đá xuống dưới.
Đối với ba nữ tử “Xa lạ” vào thời khắc mấu chốt phá hư chuyện tốt của mình, Lục Áp tất nhiên là đại hận. Nhưng khi hắn nhìn đến tên còn lại, trong mắt lóe ra sát khí sắc bén, nghiến rắng nghiến lợi nói ra ba chữ:
“Tiêu! Dao! Tử”
Trương Tử Tinh tự nghĩ mình cùng Lục Áp coi như là tử địch, hiện giờ đụng phải sự việc này, tất nhiên là không tính toán nhiều, cười lạnh nói:
“Lục đạo hữu, ngươi với ta thật là có duyên, xem ra bần đạo lại quấy rầy chuyện tốt của người, thật sự là áy náy.
Quả thật, hắn cùng với Lục Áp thật sự là rất có “Duyên”. Năm đó ở Mai Sơn gặp gỡ, kết thù cho tới bây giờ, cùng vị truyền kỳ sắc thái Tán Tiên trong nguyên tác này đã giao đấu qua lại nhiều lần. Mỗi một lần đều là tranh đấu không ngớt, mạo hiểm vô cùng.
Có lẽ, hai người thật sự là “Bát tự” tương khắc. Lần trước, Lục Áp sau việc Đinh Đầu Thất Tiến Thư thất bại, tự thân cũng là nguyên khí đại thương, cần trở lại Tây Côn Lôn dưỡng thương, lại không biết vì sao bị vị Tây Vương Mẫu nương nương kia hạ lệnh trục xuất khỏi địa hạt Tây Côn Lôn. Lục Áp có thương tích trong người, thêm Tây Vương Mẫu thân lại có vị giai lực, ở Tây Côn Lôn gần như là tồn tại vô địch, cho dù là Trảm Tiên Phi Đao cũng không làm gì được, đảnh phải phẫn nộ rời đi, tránh ở một chỗ trong núi dưỡng thương.
Sau khi thương thế phục hồi như cũ, Lục Áp vội vàng tu luyện phân ảnh thuật cao nhất của yêu tộc “Tử ảnh thuật”, chờ thời cơ báo thù. Hắn tìm kiếm thấy Quát Thương Sơn Ngưng Chân Động trời sinh tử sát chi khí, lập tức đến nơi này, bắt giữ người có kim tiên tu vi là Huyền Ẩn tán nhân, chiếm lấy tiên động, cũng lấy Huyền Ẩn tán nhân để bố trí yêu trận, dẫn tử sát chi khí ra, ở trong trận tu luyện Tử ảnh thuật. Lục Áp ở đây thiết trận hơn tháng, mắt thấy sắp thành công, lại ở giai đoạn cuối cùng bị phá hỏng, thậm chí sắp thành lại bại. Nếu lần này tu luyện thành công, có thể trở thành gã huyền tiên nổi danh nhất, thực lực cũng tăng bội phần so với lúc đầu, thực là cực kì giận dữ.
Càng làm cho Lục Áp thống hận chính là, phá hư chuyện tốt của hắn lại là lão cừu nhân Tiêu Dao Tử cầm đầu “Tập đoàn phạm tội”!
Vân Tiêu do thám biết Huyền Ẩn tán nhân khí tức mỏng manh, tính mạng bị đe dọa, nhanh chóng xuất ra một viên đan được, đứng dậy lãnh đạm nói:
“Yêu đạo, ngươi dám thi tà thuật như thế, hại Huyền Ẩn đạo hữu, hôm nay tất không buông tha cho ngươi!”
Bích Tiêu cùng Quỳnh Tiêu cũng đều cầm pháp bảo, bao vây Lục Áp.
Lục Áp nhìn ra cừu nhân Tiêu Dao Tử không ngờ tu vi tổn hao nhiều, chính là Chân tiên, lúc này sát khí càng sâu, chỉ có điều vẫn phải kiêng sợ ba nữ tiên xa lạ kia. Ba người này đều đã đến huyền tiên cảnh giới, trong tay không ngờ còn có dị bảo Phiên Thiên Ấn của Xiển Giáo Quảng Thành Tử, cũng không biết đến tột cùng là có lai lịch gì.
Lục Áp tâm niệm vừa chuyển, nói với Vân Tiêu:
“Vị đạo hữu này, bần đạo vốn muốn mượn nơi đây tu luyện Tử Sát chi khí, tiếc rằng cùng Huyền Ẩn tán nhân có xung đột, thậm chí động thủ đánh xỉu nàng. Lần này quả thật là bần đạo hơi quá, bần đạo nguyện thi thuật cứu giúp Huyền Ẩn đạo hữu. Chẳng qua, Tiêu Dao Tử này cùng ta có đại cừu, trước tiên muốn cùng hắn chấm dứt, sau . . . . . . . .”
Nói còn chưa xong, đã bị Bích Tiêu ngắt lời:
“Lục Áp! Đừng vội làm bộ làm tịch! Ta là Tam Tiên Đảo Bích Tiêu, năm đó suýt nữa bị ngươi dùng Hồ Lô Phi Đao giết chết, hôm nay ngươi lại làm hại hảo hữu của đại tỷ ta, vừa lúc thanh toán một thể!”
Bích Tiêu! Lục Áp lắp bắp kinh hãi, lại nhìn sang Vân Tiêu cùng Quỳnh Tiêu, lộ ra vẻ giật mình: hóa ra là môn hạ Triệt Giáo, Tam Tiên Đảo Tam Tiêu nương nương, trách không được đều có tu vi huyền tiên. Ngày trước tam nữ đều đội mặt nạ, không thể tưởng được diện mạo thực đúng là như thế. Lục Áp bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện trọng yếu: Tam Tiên Đảo ba vị nương nương bị Xiển Giáo thánh nhân Nguyên Thủy Thiên Tôn phá hủy Hỗn Nguyên Kim Đấu cùng Kim Giao Tiễn, thậm chí nguyên thần bị thương nặng, thực lực đại giảm.
Trách không được các nàng cũng không có sử dụng Hỗn Nguyên Kim Đấu đáng sợ kia! Nói vậy Phiên Thiên Ấn và những pháp bảo khác cũng là vật mê hoặc mắt của chúng nhân. Không có Hỗn Nguyên Kim Đấu cùng Kim Giao Tiễn, hơn nữa nguyên thần bị thương nặng, tam Tiêu nương nương cũng không gây nên sự sợ hãi gì. Hiện giờ Hình Thiên, Khổng Tuyên cùng hai gã chân tiên có pháp bảo kỳ quái đều không có ở đây, xem ra đây đúng là cơ hội tốt ngàn năm có một để báo thù rửa hận, đơn giản cùng nhau kết thúc!
Nghĩ đến đây, Lục Áp cười dài một tiếng:
“Tam Tiên Đảo ba vị đạo hữu, ta hôm nay chỉ giết một mình Tiêu Dao Tử, nếu các ngươi không thức thời, cũng không trách được bần đạo đắc tội!”
Bích Tiêu không giận mà cười:
“Khẩu khí thật lớn! Dám nghĩ muốn hại phu quân của tỷ muội ta, chịu chết đi!”
Lục Áp nghe vậy mới biết được quan hệ giữa Tiêu Dao Tử cùng Tam Tiêu, lập tức cũng không nói nhiều, nắm trường kiếm trong tay. Bích Tiêu biết Lục Áp bất phàm, cũng không đánh bừa, Phiên Thiên Ấn trong tay bay lên, đánh xuống dưới.
Lục Áp toàn thân hồng quang đại thịnh, trường kiếm trong tay bốc lên ngọn lửa hừng hực, rời khỏi tay, dây dưa một chỗ cùng Phiên Thiên Ấn, thế nhưng dần dần áp chế Phiên Thiên Ấn xuống. Lục Áp thấy thế, càng thêm xác định ý nghĩ trong lòng: Phiên Thiên Ấn kia là đồ giả.
Bích Tiêu vừa thấy Phiên Thiên Ấn không có hiệu quả, lập tức thu hồi, vụng trộm xuất ra Âm Dương Kính giả, chiếu về phía Lục Áp. Ánh sáng của kính chiếu lên người Lục Áp chỉ làm người hắn rung lên hai cái, nhưng cũng không hề hấn gì. Kỳ thật, những pháp bảo phỏng chế của Đa Bảo Đạo Nhân nếu dùng cho kim tiên bình thường thì cũng có thể phát ra hiệu quả không tồi, nhưng đối phó với Lục Áp là huyền tiên thì lực lại chưa đủ.
Lục Áp thấy pháp bảo này quả nhiên uy lực không lớn, cười ha ha, hóa thành cầu vồng, hướng mục tiêu lớn nhất là Trương Tử Tinh. Bỗng nhiên chỉ thấy Bích Tiêu không biết từ khi nào đã hiện ra bên cạnh Trương Tử Tinh, trong tay xuất ra một cây đoản thước, phát ra quang mang nhàn nhạt, rời tay bay đến hướng Lục Áo.
Lục Áp nhận ra đó là Càn Khôn Thước của Linh Thứu Sơn Nguyên Giác Động Nhiên Đăng đạo nhân, bởi vì có vết xe đổ Phiên Thiên Ấn, Âm Dương Kính, cho nên nhận định đây cũng là “Sản phẩm thấp kém”, trong lòng lơ đễnh.
Mắt thấy đại cừu nhân Tiêu Dao Tử động tay có thể tới, cho nên Lục Áp cũng không trốn tránh Càn Khôn thước “Giả” kia, chỉ vận công hộ thể, đồng thời cảnh tay hóa thành điểu trảo thật lớn, chộp tới Trương Tử Tinh.