Mục lục
[Dịch] Ngã Vi Trụ Vương Chi Ngạo Khiếu Phong Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Tiễn thi lễ nói:

“Ta phụng lệnh Nhiên Đăng lão sư, đến tiếp ứng cho sư thúc, sư thúc mau đưa thảo nhân cho ta cầm, để đối phương đuổi theo ta, tránh khỏi gia hại sư thúc.”

Khương Tử Nha vừa mới nhận thức được sức chiến đấu đáng sợ của đám người Hình Thiên, biết thảo nhân chẳng khác một củ khoai lang nóng bỏng tay, nên trong lúc bối rối cũng không nghĩ lại, liền lập tức giao cho Dương Tiễn:

“Địch nhân rất lợi hại, ngươi không được coi thường.”

Dương Tiễn gật đầu:

“Sư thúc yên tâm, doanh trung đã có an bài, xin người nhanh chóng trở về.”

Khương Tử Nha đang nóng lòng thoát thân, lại biết năng lực của Dương Tiễn, nên cũng không nói gì nhiều, lại tiếp tục thi triển thổ độn bỏ chạy về hướng đại doanh.

Sau khi Khương Tử Nha rời đi, hình dáng Dương Tiễn liền nhanh chóng thay đổi, biến thành một nàng tuyệt sắc, diện mạo lạnh như băng, chính là người vừa bị Lục Áp “đánh chết”, Băng Tuyết.

Khương Tử Nha chạy được một đoạn đường, chợt cảm thấy có chỗ không hợp lý: từ khi Ngọc Đỉnh chân nhân bỏ mình ở trong Thập Tuyệt trận, Dương Tiễn liền bế quan tại Kim Hà động tiềm tu, tại sao lại đột nhiên đến đây? Mặt khác, Nhiên Đăng đạo nhân không phải đang ở tiền tuyến sao? Nếu Nhiên Đăng biết được Thủ Dương Sơn có biến, sao chỉ cho một mình Dương Tiễn tiếp ứng?

Khương Tử Nha độn thổ thêm một đoạn, đến phía trước địa doanh, vừa lúc gặp Nam Cung Thích, vội hỏi:

“Nam Cung tướng quân, chiến sự ở tiền phương thế nào?”

Nam Cung Thích đáp:

“Vũ Thành Vương đang cùng các vị tiên trưởng đại chiến với Văn Thái Sư, hiện vẫn chưa trở về.”

Trong lòng Khương Tử Nha nhen nhóm cảm giác bất diệu, liền hỏi thêm:

“Ngươi có thấy Dương Tiễn sư diệt ta không?”

Nam Cung Thích lắc đầu, Khương Tử Nha mặt như màu đất, hét to một tiếng :

“Trúng kế rồi!”

Trong nguyên tác, Dương Tiễn dựa vào biến hóa để lừa lấy thảo nhân từ tay hai người Trần Cửu Công, hiện tạo Băng Tuyết cũng dùng biến hoá thuật, lại lừa lấy thảo nhân từ tay Khương Tử Nha, không biết đây có phải là báo ứng hay không?

Lúc này Trương Tử Tinh đã nhận được tín hiệu báo cáo của Băng Tuyết. Trong lòng hắn mừng thầm, liền quay lại Thủ Dương Sơn, hợp cùng Hình Thiên phá vây mà đi. Hình Thiên chiến lực kinh nhân, vừa chém mất một phân thân của Lục Áp, Thái Vi chân nhân lại bị Băng Tuyết gây thương tích, mọi người đều có tâm lý kiêng kị, vì vậy không dám cương quyết ngăn trở, đành trơ mắt nhìn hai người mở một đường máu, độn quang đi xa.

Thái Vi chân nhân dùng tiên thức cảm nhận được địch nhân đã đi xa, thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, thò tay mang từ trong lòng một cái bình ngọc, hắn muốn lấy đan dược ra chữa thương, nào ngờ trong bình rỗng tuếch. Toàn bộ pháp bảo trong túi đều giống như vừa bị cường đạo cướp sạch, tất cả đan dược có được đều tiêu thất hết, các pháp bảo thì tựa như bị vật gì hút khô kiệt linh khí như nhau, đều trở thành phế vật.

Thái Vi chân nhân cho dù có ngốc, cũng hiểu được đã bị người tính kế, mà hết thảy nguyên nhân là do viên lam châu mà hắn cho là “Côn Lôn tinh ngọc” gây ra. Thái Vi chân nhân trong lòng cực kỳ phẫn nộ, nhưng ngày trước hắn vì muốn tư nuốt “Tinh ngọc” đã che dấu Huyền Cơ Chân Nhân và Độ Ách Chân Nhân sự thực khi truy kích Tiêu Dao Tử, nên cũng khó nói ra, chỉ đành khép nép xin Huyền Cơ Chân Nhân một chút tiên đan chữa thương.

Huyền Cơ Chân Nhân thấy Thái Vi Chân Nhân hai mắt mù, đầu và nửa trên người xương thịt trơ ra, thương thế mười phần nghiêm trọng, cũng phải giật mình. Hắn cân nhắc người này vẫn còn giá trị lợi dụng nhất định, liền lập tức xuất ra ba viên đan dược giao cho Thái Vi Chân Nhân, thở dài:

“Nếu ngay từ đầu bốn người chúng ta đồng tâm hiệp lực, dùng toàn lực đối phó với Hình Thiên, thì sao có thất bại hôm nay? Độ Ách đạo hữu cũng không đột tử như vậy.”

Lời này cũng không sai, nếu bốn người ngay từ đầu ra tay toàn lực với Hình Thiên, thì phía Trương Tử Tinh đã nhất định bại trận, nhưng với tâm cơ và bản chất của bốn người này, sao có thể làm được như vậy?

Thái Vi Chân Nhân nghe ra trong giọng Huyền Cơ Chân Nhân có điểm bất mãn, nhưng lúc này chỉ biết nén giận, cảm tạ ơn ban cho linh dược. Hắn uống một viên đan dược, hai viên còn lại bóc ra thoa khắp vết thương bên ngoài thân. Dược hoàn đó hết sức linh nghiệm, thương thế mau chóng sinh cơ cầm máu, ngay sau đó liền khôi phục trở lại nguyên trạng, tuy nhiên nhãn lực nhất thời khó thể chữa khỏi ngay, đồng thời nguyên khí cũng tổn hao nghiêm trọng, thần tình hết sức ủ rũ.

Phân ảnh thuật của Lục Áp tuy rằng huyền diệu, nhưng vô cùng hao tổn nguyên khí, hơn nữa thương thế của phân thân cũng ảnh hưởng đến bản thể, nên hắn cũng chịu thiệt hại không nhẹ hơn Thái Vi Chân Nhân bao nhiêu, nên cũng uống vào đan dược tự chế, nói:

“Tiêu Dao Tử kia thật là lợi hại, không ngờ có thể tính được chuyện Đinh Đầu Thất Tiễn Thư! Lần này mặc dù gặp phải tà thuật của Tiêu Dao Tử khiến Độ Ách đạo hữu thân tử, nhưng Tử Nha đã kịp mang thảo nhân về lại doanh trung, cuối cũng ngăn cản thành công bọn chúng.”

Lời này của Lục Áp cũng vì tự bào chữa việc mình dùng trảm tiên phi đao ngộ sát Độ Ách Chân Nhân, thuyết minh mọi việc đều xuất phát từ “Tà thuật” của Tiêu Dao Tử, bản thân hắn không liên can. Huyền Cơ, Thái Vi đều là người thức thời, cùng gật đầu khen phải.

Nhưng đúng lúc đó, chợt thấy Khương Tử Nha hổn hển lao vào, một mạch hô lớn:

“Không ổn, không ổn rồi!”

Lục Áp lấy làm kinh hãi, vội vàng đứng ra nghênh tiếp.

Khương Tử Nha thở không ra hơi, đem chuyện “Dương Tiễn” lừa gạt thảo nhân nói xong, liền thấy sắc mặt Lục Áp đại biến, tinh tế nhớ lại tình hình Băng Tuyết, không khỏi ảo não vô cùng, giậm chân đấm ngực:

“Không thể tưởng tượng đến tận cùng vẫn không thoát được quỷ kế của Trương Tử Tinh!”

Đến lúc này, nếu Triệu Công Minh được cứu thoát, không chỉ việc mưu tính cướp lấy Định Hải thần châu bị thất bại, hơn nữa còn dẫn tới chuyện bị trả thù tận cửa. Nếu là Triệu Công Minh, Hình Thiên, Tiêu Dao Tử cùng tìm đến cửa, lúc đó lại dùng đến uy lực của Định Hải thần châu, thì chính mình sao có thể chống nổi?

Lục Áp tính toán một hồi, tâm niệm liền động, sắc mặt lộ vẻ tàn nhẫn, liền xuất ra một cái giỏ hoa. Lục Áp từ trong giỏ hoa lấy ra một chiếc cung nhỏ, dùng ba mũi tên bằng gỗ đào, sau đó vận huyền công phun ra hoả diễm tinh huyết vào ba mũi tên.

Ba mũi tên gỗ đào sau khi nhận tinh huyết lực liền phát ra hồng quang quỷ dị. Lục Áp nói:

“Tử Nha, người hành công, ta dùng tiên lực tương trợ ngươi cảm ứng chỗ thảo nhân, giương cung này bắn, có thể vượt qua trăm ngàn dặm mà bắn tới thảo nhân. Lần này mặc dù khó có thể lấy được tính mạng Triệu Công Minh, nhưng cũng khiến hắn hôn mê bất tỉnh, ít nhất là mất hết tu vi, không thể nào tiếp tục tương trợ Văn Trọng nữa. Nhưng sau khi ta thi triển bí thuật này, sẽ tổn hao tâm thần, phải tìm nơi bí ẩn chữa thương khôi phục, trong thời gian ngắn sẽ không thể tiếp tục tương trợ ngươi.”

Khương Tử Nha mắt sáng rực lên, vội vàng cảm tạ Lục Áp, liền thỉnh hắn đặt hai tay lên lưng mình, dùng tiên lực khống chế thân thể. Lục Áp quả nhiên cảm ứng được vị trí của thảo nhân, liền khống chế thân thể Khương Tử Nha giương cung cài tên, ba mũi tên gỗ đào đã thấm tinh huyết Lục Áp lần lượt bắn ra.

Ba mũi đào tiễn quả nhiên quỷ dị, ngay sau khi rời cung liền biến mất trong không trung. Bắn xong tam tiễn, thần sắc Lục Áp đột nhiên ủ rũ xuống, giống như vừa bị bệnh nặng, Khương Tử Nha cũng cảm thấy cả người trầm trọng, cư nhiên không còn chút hơi sức nào.

Cùng lúc đó, Trương Tử Tinh đang nắm giữ thảo nhân chợt cảm thấy có điều khác thường, liền nhìn đến thảo nhân trong tay tự nhiên có thêm ba mũi tiểu tiễn!

Trương Tử Tinh kinh hãi, chỉ thấy tam tiễn này bắn trúng vào hai mắt và trên ngực, giống như đúc phương vị được miêu tả trong nguyên tác. Trương Tử Tinh biết sự tình không ổn, lúc này vừa tới Kim Kê Lĩnh, ba người vội vàng hạ xuống đất, đi gấp vào doanh trung.

Chỉ thấy Tiêu Thăng và Tào Bảo cùng tiến lên nghênh đón:

“Mới vừa rồi Triệu đạo trưởng bỗng quát to một tiếng, rồi ngồi bật dậy, giống như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, rồi lại ngã nằm xuống.”

Trương Tử Tinh thầm kêu không hay, nhanh chóng chạy vào trong doanh xem Triệu Công Minh, chỉ thấy tại lỗ rốn Triệu Công Minh có vết máu, hai mắt sau mặt nạ cũng giống như rỉ máu. Nhưng tình trạng vẫn chưa tuyệt hẳn sinh cơ, tựa như hoạt tử nhân (người thực vật). Mấy chỗ thương dù dùng đan dược điều trị cũng vô pháp khôi phục.

Trương Tử Tinh trong lòng đại hận: Không thể tưởng thiên tân vạn khổ mới lấy được thảo nhân trở về, nhưng vẫn không tránh khỏi độc thủ. Nhận thức của hắn với Đinh Đầu Thất Tiến Thư chỉ đến mức độ như trong nguyên tác, nhưng hiện tại Đinh Đầu Thất Tiến Thư lại rút ngắn thời gian bái lễ quá nhiều, đồng thời tam tiễn phóng trước thời hạn này không biết mang đến hậu quả tột cùng thế nào?

Bởi vì ngay Hình Thiên cũng không biết được cụ thể về Đinh Đầu Thất Tiến Thư, nên Trương Tử Tinh đành không dám vọng động đến tam tiễn trên thảo nhân. Nguyên là lần này tranh đoạt thảo nhân đáng nhẽ ra đã lấy được toàn thắng, tuy rằng Hình Thiên thụ thương không nhẹ, nhưng không vào đến căn bản, mà phía Tây Chu Độ Ách tử trận, Thái Vi Chân Nhân bị thương nặng, kể cả Lục Áp cũng thiệt hại ít nhiều. Nhưng đáng tiếc lại phát sinh biến cố, làm cho Trương Tử Tinh không thể cao hứng nổi.

Không lâu sau đó, Văn Trọng cũng lĩnh quân trở lại Kim Kê Lĩnh, trận chiến hôm nay cùng Hoàng Phi Hổ hai bên đều không phân định được thắng bại, đều tự lui binh. Văn Trọng nghe được chuyện Triệu Công Minh liền không khỏi kinh hãi, nhanh chóng chạy đến xem xét, nhìn thấy thảm trạng của Triệu Công Minh, không khỏi lệ rơi lã chã.

Trương Tử Tinh trầm ngâm nói:

”Lúc này thảo nhân đã thu hồi, nhưng lại bị đối phương thi bí thuật bắn trúng. Tình huống của Triệu đạo hữu thật sự rất tồi tệ. Bất quá thuật đó vẫn chưa thi triển hết hoàn toàn, nên vẫn còn có sinh cơ. Duy nhất bây giờ chỉ có một đường là đến Bích Du cung cầu Thông Thiên thánh nhân giải cứu.”

Văn thái sư khẽ gật đầu, Trương Tử Tinh bèn lưu Hình Thiên lại vừa để chữa thương, vừa giúp Văn Trọng ổn định cục diện. Theo tình hình trước mắt, Chu quân cùng Thương quân kiêng kỵ lẫn nhau, đều sẽ không chủ động tiến công. Song phương tiến vào tình thế giằng co, nhưng so sánh lâu dài, Thương quân có hậu cần sung túc, lòng người ổn định, còn hậu phương Tây Chu dự trữ vật tư lương thực rất không lạc quan, nếu tiến hành cuộc chiến tiêu hao, sẽ không phải đối thủ của Thương quân.

Lần này Băng Tuyết phản hồi, trên người tựa như đã xảy ra một ít biến hoá kỳ quái, cần quay về Triều Ca tiếp nhận Siêu Não kiểm tra đo lường. Trương Tử Tinh mang theo Viên Hồng, Tiêu Thăng, Tào Bảo, bốn người cùng nâng giường gỗ đặt Triệu Công Minh, tiến thẳng về Bích Du Cung.

Ba người Tiêu Thăng lần đầu tiên đi vào nơi thánh địa Triệt Giáo, trong lòng hết sức khẩn trương. Trương Tử Tinh là ngựa quen đường cũ, nên khi đến vùng vô danh tiên sơn, liền cho ba người thủ hộ Triệu Công Minh đợi ở một bên núi, còn chính mình chậm rãi bay tới hướng tiên sơn Bích Du cung.

Lúc này đây, Trương Tử Tinh liền bị một người quen cũ - Hỏa Linh Thánh Mẫu - cản đường. Hoả Linh Thánh Mẫu lần trước ngăn trở, bị bại nơi Trương Tử Tinh, mặc dù sau được Quy Linh Thánh Mẫu khuyên giải, nhưng trong lòng thuỷ chung vẫn có khúc mắc. Hiện giờ nàng tái kiến Tiêu Dao Tử, tất nhiên là không hề khách khí quát:

“Người nào dám xâm nhập vào Thánh Nhân cấm địa?”

Trương Tử Tinh vội hỏi:

“Hỏa Linh đạo hữu, mong ngài cấp báo với thánh nhân, ta có chuyện vô cùng quan trong, vô cùng cấp bách cần cầu kiến”

Hỏa Linh Thánh Mẫu hừ lạnh nói:

“Ngươi chính là nhất giới Tán Tiên, có chuyện gì quan trọng để gặp chưởng giáo lão gia? Chưởng giáo thánh nhân lúc này không rảnh gặp người, ngươi nên rời ngay khỏi đây, chớ có làm náo loạn, không tất bị nghiêm trị!”

Hôm nay Trương Tử Tinh không có tâm tình dây dưa cùng Hoả Linh Thánh Mẫu, liền quát:

“Hoả Linh đạo hữu! Việc này thập phần cấp bách, xin đừng ngăn trở ta, nếu ngươi không muốn thông truyền, ta liền đi tìm Kim Linh cùng Quy Linh hai vị đạo hữu!”

“Keng!” Thái A kiếm trên lưng Hoả Linh Thánh Mẫu đã tự rời bao, lơ lửng trên không, chỉ thẳng vào Trương Tử Tinh:

“Đây là Bích Du Cung, chỗ của thánh nhân, chẳng lẽ là nơi để ngươi đi lại ngang nhiên!”

Trương Tử Tinh nguyên vì việc của Triệu Công Minh, trong lòng lo lắng, thấy nàng cố ý làm khó dễ liền không khỏi giận dữ, cũng không giải thích nhiều, quát to:

“Hỏa Linh! Ngươi tiếp tục vô lễ như thế, đừng trách ta hạ thủ vô tình!”

Hỏa Linh Thánh Mẫu tức giận cười gằn, không nói lời nào, Thái A kiếm loé ra hồng quang chói loá, bay tới hướng Trương Tử Tinh. Trương Tử Tinh cười lạnh, không tránh không nhường, trong tay liền xuất Ly Địa Diễm Quang Kỳ của Lão Tử. Kỳ này chính là kỳ bảo, trên có ngũ hành khí, có khả năng phòng hộ cực lớn, ngay cả bảo vật như Phiên Thiên Ấn còn không lay động nổi mảy may, huống chi đây chỉ là Thái A kiếm.

Hỏa Linh Thánh Mẫu thấy bảo kiếm của mình chỉ quay tròn phía trước Tiêu Dao Tử, nhưng không cách nào đi tới, liền muốn thi triển Kim Hà Quan, đã thấy trong tay Tiêu Dao Tử ngân quang chói mắt, nhanh chóng bay tới. Hỏa Linh Thánh Mẫu liền thấy trên người căng thẳng, đã bị một chiếc ngân tác chói chặt.

Trương Tử Tinh nguyên chỉ vì khó chịu Hỏa Linh Thánh Mẫu gây khó dễ cùng vô lễ mới ra tay, lấy Phược Long Tác trói trụ nàng sau, cũng không gia hại, ngược lại đem Thái A kiếm cắm trả lại vào vỏ kiếm bên người Hỏa Linh Thánh Mẫu. Tiêu Thăng, Tào Bảo, Viên Hồng nhìn thấy bảo quang loé sáng ở trước tiên sơn, lại nghe tiếng Trương Tử Tinh quát, biết có biến cố. Ba người liền hội bàn. Viên Hồng một phiếu không địch nổi đành hai phiếu, đành chịu ở lại khán hộ Triệu Công Minh. Tiêu Thăng liền xuất ra Lạc Bảo Kim Tiền, cùng Tào Bảo cẩn thận bay đến phía trước tiên sơn.

Trương Tử Tinh bắt Hỏa Linh Thánh Mẫu xong, đang muốn đi tìm Quy Linh Thánh Mẫu hoặc Kim Linh Thánh Mẫu, bất chợt nghe thấy phía trước có người bay tới quát:

“Kẻ nào dám dương oai ở Bích Du Cung?”

Hỏa Linh Thánh Mẫu vừa thấy người này, liền vội gọi:

“Sư tôn cứu con với! Người này tự tiện bay vào Tử Chi Nhai, thậm chí còn cậy pháp bảo bắt giữ đồ đệ!”

Người tới đúng là Đa Bảo Đạo Nhân, Triệt Giáo đệ nhất huyền tiên, đại đồ đệ của Thông Thiên giáo chủ. Đa Bảo Đạo Nhân nghe vậy, nhìn thấy đồ nhi quả nhiên bị bắt, không khỏi giận dữ.

Trương Tử Tinh giật mình kinh hãi, vội buông lỏng Phược Long Tác, nói:

“Đa Bảo đạo hữu, đừng vội hiểu nhầm, ta lần này tới là có việc quan trọng cần cầu kiến thánh nhân lão gia, mới vừa rồi chỉ vì Hỏa Linh đạo hữu cố ý làm khó, cho nên phát sinh xô xát.”

Đa Bảo Đạo Nhân hừ lạnh nói:

“Sư tôn xác thực đã bế quan, không tiếp bất cứ ai, sao lại nói là đồ nhi ta cố ý làm khó ngươi?”

Trương Tử Tinh lúc này mới nhớ đến lời Thông Thiên Giáo Chủ ngày đó nói về việc bế quan tìm hiểu Tru Tiên Trận, không khỏi nóng lòng như lửa đốt. Đa Bảo Đạo Nhân cười lạnh nói:

“Tiêu Dao Tử, ta biết ngươi cùng hai vị sư muội Kim Linh, Quy Linh có giao tình, nhưng lần này ngươi mạnh mẽ ra tay, vũ nhục đệ tử ta, ta sao có thể nhìn mà coi như không thấy? Ta cũng không làm khó dễ ngươi, chỉ cần người cũng cho ta dùng dây trói buộc một hồi, mọi việc coi như cho qua!”

Đa Bảo Đạo Nhân nói xong, trong tay liền bay ra hai đạo kim quang như giao long quăng tới hướng Trương Tử Tinh. Trương Tử Tinh trong lòng đang như có lửa, tay liền hiện Ly Địa Diễm Quang Kỳ, khẽ lay động, hai đạo kim quang kia nhất thời không thể nào tiến gần được.

Mời các bạn tham gia dịch Trụ Vương tại đây: /showthread.php?t=52020

Mời các bạn thảo luận Trụ Vương tại đây: /showthread.php?t=39987

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK