“Thật không?” Diệp Tống cười cười, nàng lập tức khom người, đưa tay từ trên đầu nha hoàn xuống lấy mất quyển sách, “Cho ta xem với.”
Nha hoàn bị hành động này làm cho cả kinh, còn không chờ nàng phát tác, ngẩng đầu lên nhìn thấy Diệp Tống thì toàn bộ sức lực biến đi đâu mất, lúc này nha hoàn vội quỳ gối: “Nô tỳ không biết là Vương phi nương nương, xin Vương phi nương nương thứ tội!”
Những nha hoàn khác thấy vậy, đồng loạt quỳ gối, cả cơ thể lạnh run.
Diệp Tống lật quyển sách ra xem, phát hiện nội dung bên trong rất hấp dẫn, giống như những bộ tiểu thuyết ngôn tình ở hiện đại vậy, không khỏi nổi lên hứng thú, hỏi: “Những cái này các ngươi lấy từ đâu?”
Nha hoàn thành thật trả lời: “Nô tỳ, nô tỳ mua trong lúc đi chợ…”
Diệp Tống giả vờ giận dữ nói: “Giờ làm việc mà còn có thời gian đọc ba cái thứ linh tinh này, tịch thu, tịch thu hết!”
Bọn nha hoàn lòng đau như cắt. Diệp Tống nhíu mày, an ủi: “Chớ có nản chí, biểu hiện tốt một chút, bản Vương phi ta vẫn có thể xem xét trả lại những thứ này cho các ngươi.”
Bọn nha hoàn gật đầu lia lịa, cuối cùng cũng coi như trao đổi xong xuôi, sau đó, từng người một lui xuống làm việc.
Diệp Tống ước lượng xấp thoại bản kia, cùng Bái Thanh trở về Bích Hoa uyển, cười như không cười nói: “Lần này có thứ để giết thời gian rồi.”
Dưới gốc cây, Tô Thần nhìn chằm chằm bóng lưng của Diệp Tống, có quá nhiều sự nghi ngờ mà hắn cố giấu trong đáy mắt, nhưng rồi nhanh như cắt xoay người rời đi.
Hắn xác thực Diệp Tống lúc này và Diệp Tống lúc trước rất khác nhau, những cái này nàng đều đang giả vờ? Nhưng bất kể là như thế nào, hắn đối với nàng vẫn như trước, không thèm liếc nhìn.
Sau đó, mấy ngày liền Diệp Tống không bước chân ra ngoài, cả ngày chỉ biết vùi đầu vào đống thoại bản kia, say mê không thể tự kiềm chế được. Ngày một chăm chú hơn, sự tình phiền lòng đều không có, sắc mặt khôi phục rất nhanh, thân thể cũng dần khỏi hẳn, một bữa phải ăn ba bát cơm, trên eo bự ra hai lạng.
Lúc Diệp Tống để Bái Thanh đem thoại bản trả về chủ cũ, liền phát hiện mình mập ra hai lạng liền than ngắn thở dài. Sau đó chật vật quyết định: “Bái Thanh, bắt đầu từ sáng mai, ngủ sớm dậy sớm cùng ta chạy bộ, không được chậm trễ!”
Bái Thanh mặt đầy khổ sở: “Tiểu thư, em không có béo a, còn… Người muốn chạy bộ buổi sáng à?”
Diệp Tống liếc nàng một cái, không nói được câu nào: “Làm sao? Muốn ngươi rèn luyện thân thể, ngươi oan ức sao?”
Bái Thanh lập tức nghiêm nghị: “Không oan ức, tiểu thư lo lắng cho nô tỳ, nô tỳ rất may mắn!”
“Ân, rất tốt.” Diệp Tống xoay người đi đến tủ quần áo lục lọi tìm xem có bộ y phục đơn giản để mặc chạy bộ, nói: “Khi ngươi đem trả thoại bản, cùng mấy cô nương kia nói chuyện một chút, nhờ các nàng sưu tầm các câu nói tâm đắc trong mấy thoại bản kia, xong đem về cho ta xem.”
Bái Thanh không hiểu: "Tiểu thư muốn xem những cái đó làm cái gì?"
Diệp Tống hừ hừ hai tiếng: "Học tập, lấy làm gương."
Bái Thanh xem chừng đã hiểu rõ, vui vẻ đem chồng thoại bản đi trả.
Xiêm y của Diệp Tống toàn bộ đều là đơn sắc tiểu thư khuê các, không thích hợp để mặc đi chạy bộ. Cho nên suốt đêm nàng đem một ít quần áo ra chỉnh sửa lại, tay áo không cần thiết đều xé bớt, ống tay dùng làm dây buộc tóc, cổ áo che kín, váy dài sửa thành quần.
Diệp Tống vốn cũng yêu thích nằm ỳ, bất đắc dĩ ở thời cổ đại lại không hiểu sao khogn6 thích nằm chờ, giảm béo là tất yếu, giữ gìn tốt thân thể mới có thể chuẩn bị đánh chiến lâu dài, để không bị giống như lần trước bị đinh đâm một cái liền nằm trên giường mấy ngày thực không giống tác phong của nàng. Cho nên nàng có niềm tin kiên định, Diệp Tống lôi Bái Thanh đang ngủ mơ thức dậy, kéo ra ngoài cùng chạy bộ.
Thời gian hiện tại là thâm xuân. Không khí vào sáng sớm vẫn còn mát lạnh, trên đầu cỏ non còn vương lại vài giọt sương như thủy châu óng ánh long lanh. Hơi thở thở ra đều biến thành những làn sương mỏng.
Bái Thanh dần dần cũng rất tinh thần, rất nhanh vào trạng thái, theo Diệp Tống chạy vòng quanh hoa viên. Tóc dài đen cùng tà áo, theo động tác chạy bộ của Diệp Tống bay phất phơ trong gió, gò má gầy gò hiện lên một tầng đỏ ửng, đôi mắt buổi sáng có hơi mơ màng, người ngoài nhìn vào sẽ nhầm phàm nhân tiên tử a.
“Khụ, tiểu thư, nô tỳ không thể nhanh nữa, chạy hết nổi rồi!”
Diệp Tống giương giọng quát lớn: "Kiên trì chính là thắng lợi, một hai một! Một hai một!" Nàng ý chí chiến đấu sục sôi, Bái Thanh bị bỏ rơi lúc nào nàng cũng không hề hay biết, chỉ khi quay đầu lại nhìn thì mới phát hiện chỉ có một mình nàng, hơn nữa con đường này... Aiz… Chạy lầm đường, mà hình như cũng có người đang chạy tới.
Nhưng mà không ngờ được, khi nàng quay đầu lại nhìn liền đụng phải một bức tường thịt, làm nàng hoa mắt, đầu óc choáng váng.
Nước mắt Diệp Tống chảy ra hai bên thái dương, nàng ngẩng đầu lên, trong con ngươi hiện lên thân ảnh tuấn tú cao lớn thân mặc hắc y, khí thái hiên ngang bất phàm, dừng một chút, sau đó nàng nhìn mặt người đó, trên mặt hắn hiện ra nụ cười không thể chê vào đâu được, nàng liền phúc lễ nói: "Thì ra là Vương gia."
Thấy nàng một bộ thái độ khôn khéo như vậy, Tô Thần không khỏi nhíu mày.
Cảnh tượng Tô Thần tát nàng lần trước hiện ra rõ mồn một, Diệp Tống nhìn thấy hắn liền phòng bị. Mặc dù là cười, nhưng trong lời nói có phần cách xa so với lời Tô Thần chán ghét với nàng, đặc biệt là khi thấy khuôn mặt đẹp đẽ kia, nàng liền cảm giác gò má cùng cổ của mình có chút đau rát. Giờ khắc này là hắn cùng nàng đơn độc hai người, để cho an toàn không thể bị diệt khẩu tại chỗ này, Diệp Tống cảm thấy hay là nên đi trước cho an toàn.
Nghĩ đến đây, nàng liền cười thêm phần xán lạn, đánh giá Tô Thần một chút rồi nói: "Xem Vương gia vội vã đi như vậy, nhất định là đi lâm triều? Lâm triều là chuyện đại sự trì hoãn không được, ta đi trước, không quấy rầy Vương gia." Dứt lời nàng xoay người liền chuẩn bị tránh đi.
"Đứng lại." Tô Thần mở miệng, lạnh lùng lãnh đạm đưa ra hai chữ, động một cái liền bùng nổ cảm xúc như dao găm muốn đâm người.