Diệp Tống dưỡng thương hơn nửa tháng, đã có thể dựa người trên thành giường, thế nhưng còn chưa xuống giường được. Giữa lúc xế chiều, Diệp Tống buồn bực ngán ngẩm định gỡ vốn tử, Bái Thanh nghiêm mặt đi vào nói: "Tiểu thư, Nam thị đã tới."
Diệp Tống mắt cũng không nhấc, ngón tay lật ra một tờ, nhàn nhạt nói: "Thật sao, hiếm thấy, mau mời nàng vào đi." Buổi trưa Bái Thanh cùng Linh Nguyệt tại nhà bếp náo động đến không vui, nàng không phải chưa nghe Bái Thanh nói tới, Bái Thanh cũng thực sự cầu thị, còn bắt chước ngữ khí của Linh Nguyệt nói lại với Diệp Tống, nghe được Diệp Tống hứng thú dạt dào, sau còn bình một câu, "Miệng ngươi mới rất tốt, sau này có cãi nhau sẽ giao cho ngươi làm."
Lúc đó Bái Thanh giận dữ và xấu hổ giậm chân một cái: "Tốt xấu gì nô tỳ cũng là vì tiểu thư, nhưng nô tỳ có thể vạn vạn không phải là người đàn bà chanh chua!"
Nam Khu đến Bích Hoa uyển, Diệp Tống không hề kỳ vọng, trong lòng cũng chưa chuẩn bị gì.
Rất nhanh Nam Khu dáng người mềm mại thướt tha đi tới phòng, hơi hơi phúc lễ nói: "Gặp tỷ tỷ."
Diệp Tống lúc này mới chuyển ánh mắt từ cuốn sách chuyển lên, cười đến rất nhiệt tình, nói: "Nguyên lai là muội muội đến rồi a, hiếm khi thấy muội muội tới, nhưng mà trước mắt ta khogn6 tiện xuống giường nên không thể nghênh đón, muội muội tùy ý ngồi, không nên khách khí."
Ánh mắt trên không trung tương giao, nụ cười của Diệp Tống không chê vào đâu được, Nam Khu nhìn thấy ngẩn người, lập tức đầy lúng túng, lặng yên hai bờ má ửng đỏ, vô hạn e thẹn.
Bởi vì trước đó Diệp Tống bị thương, nàng lại còn nhìn thấy Tô Thần cùng Nam Khu ân ái. Loại chuyện đó bị người khác gặp được, người cho dù da mặt dầy đến cỡ nào cũng không dám gặp lại.
Nam Khu đi tới bên giường Diệp Tống ngồi xuống, tràn đầy áy náy quan tâm nói: "Tỷ tỷ đã khỏe hơn chút nào chưa? Đều là muội không tốt, nếu không phải vì muội, Vương gia cũng sẽ không đối với tỷ tỷ như vậy..."
Diệp Tống nhàn nhạt cười nói: "Muội muội không cần tự trách, tất cả những chuyện này đều là tỷ tỷ tự tìm. Ai bảo tỷ tỷ bắt gặp chuyện không nên nhìn thấy."
Tai của Nam Khu đỏ tựa chảy máy: "Tỷ tỷ chế nhạo muội a."
Diệp Tống ý cười không giảm nói: "Ngã một lần, Vương gia ra tay cũng quá nặng một chút, những sự tình kia ta còn dám nhớ tới, đã tản đi cùng mây khói. Ngày đó là ta quá liều lĩnh, muội muội chớ trách móc."Nam Khu ngẩng lên mắt nhìn nàng chờ mong, nói: "Chuyện kia, muội có thể cùng tỷ tỷ vứt bỏ hiềm khích lúc trước sao, những chuyện đó xem như chưa từng xảy ra."
"Đương nhiên có thể."
Nam Khu điềm đạm nở nụ cười: "Tỷ tỷ thật tốt, khi về muội nhất định hảo hảo nói với Vương gia, lần sau không thể lại đối xử như thế với tỷ tỷ."
Nàng cho rằng, Diệp Tống chịu tổn thương khắp thân thể lại có thể dễ dàng cho qua như một bữa cơm sao. Chỉ nói một câu có thể giải quyết? Hay là ý nàng nói Diệp Tống bị thương như vậy là chuyện rất bình thường, cùng trong vườn hoa con mèo nhỏ trảo rách một đóa hoa sau đó tùy tiện quát khẽ hai câu như thế bình thường?
Diệp Tống cảm thấy, ít nhất phải là đem rút móng của con mèo ấy mới hợp lí.
Diệp Tống cười đến mắt càng ngày càng long lanh, nói: "Vậy thì đa tạ muội muội."
Nam Khu phất tay một cái, Linh Nguyệt dẫn lên hai nha hoàn trình một ít châu báu cùng đồ trang sức hảo hạng ra, vòng ngọc là ngọc thượng hạng, kim trâm cài tóc làm từ vàng tinh khiết. Nam Khu nói: "Tỷ tỷ, những thứ này là Vương gia bình thường mang về, muội chỉ có một mình sao có thể dùng hết, ngày hôm nay sang đây thăm tỷ tỷ, muội có mang theo một ít, tỷ tỷ nhất định phải nhận lấy."
Diệp Tống mắt cũng không hề liếc nhìn một chút, trên mặt liền hiện ra bộ dáng thập phần ưa thích, nói: "Muội muội thật có lòng, những đồ trang sức này thật sự rất đẹp, nếu ta từ chối thì thật bất kính quá."
Nam Khu lúc sắp đi, trong con ngươi, không dễ dàng phát hiện ra biểu hiện xem thường cùng thương hại.
Người vừa đi, Bái Thanh nhìn số châu báu đá quý kia không thể không tức giận, cầm lên đã nghĩ muốn ném ra bên ngoài, nói: "Không phải chỉ là một chút món trang sức ư, ai mà thèm a, đừng làm như chúng ta mua không nổi như thế, nàng ta đời này nghèo đến độ chưa từng thấy qua trang sức, Vương gia vừa mới ban thưởng một chút đã đến đây diễu võ dương oai! Phun! Đồ Vương gia ban thưởng, dơ bẩn!" Nàng khí thế hung hăng hỏi Diệp Tống, "Tiểu thư, những cái này làm sao xử lí, hay để nô tỳ nhét vào bụng chó đi!"
Diệp Tống cười đến lười biếng, nói: "Ném đi rất đáng tiếc. Giữ lại đi."
"Tiểu thư, " Bái Thanh chống nạnh, một mặt chỉ tiếc mài sắt không nên kim, "Người làm sao có thể bị những vật này làm cho mất đi thân phận như thế!"
"Ta không có cái quý khí đeo những vật trẻ con này", Diệp Tống cười híp mắt nói, "Không có nghĩa là người khác không thể mang, ta cảm thấy Bái Thanh ngươi nên mang đi tìm người thích hợp để đeo chúng." Bái Thanh muốn phản bác, nàng lại cúi thấp đầu xuống tiếp tục xem thoại bản, "Xem mấy nha hoàn đã đưa ta thoại bản, đem những này cầm thưởng cho các nàng đi. Không biết Tô tiện nhân khi thấy trang sức mình tặng cho nữ nhân lại được nha hoàn đeo sẽ như thế nào."
Bái Thanh phản ứng lại, mặt lộ vẻ mừng rỡ.
Sát theo đó Diệp Tống chống cằm suy nghĩ một chút, lại nói: "Không ổn lắm, nói không chừng mấy nha đầu đó sẽ gặp xui xẻo, không bằng đem ra ngoài cầm cố kiếm chút bạc."
Bái Thanh liền chạy đi làm.
Không nghĩ tới, mấy nha đầu hôm sau lại phong phong hỏa hỏa* chạy tới Bích Hoa uyển, điều này cũng làm cho Diệp Tống cảm thấy bất ngờ. Bốn người chỉnh tề quỳ thành một hàng, nói: "Vương Phi nương nương, nô tỳ biết nương nương thân thể không được khỏa, cảm động và nhớ ân đức của nương nương, nô tỳ đã đến chỗ quản gia cầu xin, từ hôm nay trở đi đến Bích Hoa uyển hầu hạ cho nương nương." Bốn nàng ánh mắt sáng ngời, sợ hãi nhưng cũng chờ mong mà nhìn Diệp Tống.
Diệp Tống nhìn về phía Bái Thanh hỏi: "Chuyện gì đã xảy ra?"
Bái Thanh khó dễ giải thích: "Tiểu thư, nô tỳ không chịu nổi các nàng tự mình dằn vặt, là các nàng kiên quyết muốn tới Bích Hoa uyển, nô tỳ mới đi hỏi quản gia, các nàng xung phong nhận việc. . . Thế là cứ như vậy. Tiểu thư, Bích Hoa uyển nếu có thêm vài nha hoàn sẽ càng thêm đông vui, có thể mệt mỏi, nhưng người sẽ đồng ý chứ?"