"Đứng lại?" Diệp Tống thoáng nghiêng đầu, để cho Tô Thần nhìn thấy một khuôn mặt thập phần xinh đẹp. Chân trời tầng mây tản ra, tia ánh sáng mặt trời đầu tiên soi sáng khắp nơi, hào quang vạn trượng, làm cho khuôn mặt xinh đep kia hiện lên ánh sáng nhàn nhạt. Trong nháy mắt đôi mắt của Tô Thần sáng ngời. Hắn rất nhanh phục hồi lại tinh thần, không nói ra được tức giận, sáng sớm nguyên bản tâm tình rất tốt kết quả không chú ý đạp một đống cứt chó, xui xẻo!
Hắn vừa định nói, Diệp Tống nhanh chóng bỏ chạy, dùng tốc độ nhanh nhất, tránh Tô Thần như tránh thần Ôn Dịch, miệng nói lẩm bẩm một cái liền chạy như bay: "Ngươi kêu ta đứng lại ta liền đứng lại, con mẹ nó ngươi khi ta là kẻ đần sao, sẽ chờ ngươi đến giết ta a... Sáng sớm, quá xúi quẩy rồi..."
Xúi quẩy... Tô Thần đứng một hồi, từng điểm từng điểm phản ứng lại hai chữ này lại là dùng ở trên người hắn, hắn vô cùng nổi nóng, dùng giọng trầm thấp tàn nhẫn nói: "Diệp Tống, mặc kệ ngươi chơi trò xiếc gì, tốt nhất đừng cho bản vương tóm được ngươi."
Sau đó phạm vi chạy bộ vào sáng sớm của Diệp Tống liền bị thu hẹp, tuyệt đối không nên gặp lại tiện nhân Tô Thần. Chỉ cần không gặp hắn, chính mình một ngày tâm tình đều rất tốt. Mấy nha hoàn trong quý phủ thích đọc thoại bản kia cũng thập phần tự giác, hôm sau liền để cho Bái Thanh đem đến chỗ Diệp Tống các câu thoại tâm đắc trong thoại bản kia đưa cho nàng. Mới đầu Diệp Tống cảm thấy còn có chút thú vị, xem hết từng quyển từng quyển nhưng sau đó nàng lại cảm thấy nghìn bài một điệu không khỏi vô vị, không nguyện nhìn lại đống thoại bản nữa.
Thấy Diệp Tống cau mày thở dài, không có tinh thần nhấc quyển thoại bản nằm trên mặt lên đọc, Bái Thanh không đành lòng, khẽ cắn răng nói: "Tiểu thư, người thích xem kiểu sách gì, người nói cho nô tỳ, nô tỳ cùng với các nha hoàn đồng thời đi chợ giúp người mang về."
Diệp Tống ngẩn ra, cuốn sách từ trên mặt rơi xuống, mặt mày lập tức hớn hở: "Ta tại sao không nghĩ tới, ta có thể tự mình đi chợ chọn lựa."
A nha nàng thực sự là quá trì độn rồi, bị lừa đến cổ đại lâu như vậy, lại chỉ hạn chế đi lại trong Vương phủ này, còn chưa từng thấy quang cảnh khu chợ bên ngoài như thế nào, quả thực là chịu thiệt, quá bị thua thiệt. Càng nghĩ, hứng thú trong người Diệp Tống càng thêm mãnh liệt, không được, nàng phải đi ra ngoài một chuyến, không thể bị nhót tù túng trong này mãi được.
Diệp Tống nghĩ như thế nào liền làm như thế đó, Bái Thanh có cản cũng không cản được. Diệp Tống đi đến cửa lớn của Vương phủ, lại bị thủ vệ ngăn cản, chết sống cũng không được đi ra ngoài.
Diệp Tống nói: "Bản Vương phi muốn đi chợ, các ngươi có gan ngăn cản.”
Thủ vệ bên ngoài quẳng cho nàng một câu: "Vương Phi nương nương thứ tội, không có lệnh của Vương gia, nương nương không thể ra phủ."
Diệp Tống không nói, cương quyết xông ra ngoài, hai đao của thủ vệ chắn ngang trước mặt nàng, chướng mắt cực kỳ, thiếu tình người như thế tựa hồ nếu Diệp Tống còn muốn xông ra ngoài, hai người họ không chút lưu tình chém thẳng tay.
Bái Thanh kéo tay áo Diệp Tống, khuyên nhủ: "Tiểu thư, chúng ta nên đi về đi."
Diệp Tống mặt mày xám đen, có chút thất bại xoay người rời đi, quay đầu lại nhìn thủ vệ một chút: "Các ngươi sẽ biết tay ta. "
Khi trở về Diệp Tống trầm tư suy nghĩ, quyết định dù như thế nào cũng phải có được Thông Hành Lệnh, nàng cũng tự bố trí cho chính mình vài đường lui.
Sau bữa tối, hai chủ tớ cùng đến hoa viên tản bộ để tiêu cơm. Chạng vạng tối phong cảnh lại có phần êm dịu.
Đi qua cây cầu nhỏ, đình đài thủy tạ (1), trong Vương phủ bách hoa đua nhau nở rộ vô cùng tuyệt đẹp, bất tri bất giác (2) cả hai đi tới một chỗ hẻo lánh, phía sau chỗ quẹo cua hai bên đều là Hải Đường sáng lạn.
(1)Đình đài thủy tạ: là cái đình để dừng chân thường thấy trong các bộ phim cổ trang.
(2)Bất tri bất giác: Không biết khi nào.
Nhưng, phía trước có tỳ nữ dừng lại, thấy Diệp Tống đến, vội vã hành lễ nhưng chặn lại rồi đường đi của nàng, nói: "Vương Phi nương nương mời trở về đi."
Diệp Tống nhướng mày: "Tại sao, chỗ phía trước bản vương phi không thể đi được?"
Chúng tỳ nữ ngập ngừng. Bái Thanh ở phía sau tiếp lời: "Chỗ này giống như là Vương gia làm cho Nam thị cái Hải Đường uyển, nghe nói Nam thị rất yêu thích hoa hải đường, là chỗ này phải không?"
Tỳ nữ thấp giọng xác nhận.
Diệp Tống hỏi: "Vương gia cùng Nam phu nhân ở bên trong?"
Chúng tỳ nữ lại gật đầu xác nhận. Diệp Tống cười híp mắt nói: "Vương gia có nói rõ cấm chỉ bản vương phi chỗ này?" Một ngày bị ngăn cản hai lần, nàng trên miệng nói cười khách khí, nhưng trong lòng lại khó hiểu toát ra một luồng hỏa khí.
Tỳ nữ không đáp, không biết trả lời như thế nào cho phải. Tô Thần xác thực chưa từng hạ xuống mệnh lệnh như vậy, bởi vì trước kia Vương phi vô sự căn bản sẽ không ra khỏi Bích Hoa uyển, lại càng không đi loanh quanh đến nơi này.
Sau một khắc Diệp Tống lạnh lùng phất tay áo, nói: "Nếu không có lệnh cấm chỉ, bản Vương phi muốn đến nơi nào, cũng phải thông qua sự đồng ý của các ngươi?"
"Nô tỳ không dám!"
"Vậy còn đứng đó làm cái gì, còn muốn bản vương phi mời các ngươi tránh ra sao?" Vừa nói xong, chúng tỳ nữ bất đắc dĩ nhường đường cho nàng đi vào.
Nếu chủ nhân ở bên trong, Bái Thanh tốt nhất là không nên đi theo, nàng cũng chỉ có thể chờ ở bên ngoài. Diệp Tống thích thú khép lại tay áo đi lên mười bậc thang, đi thẳng con đường u ám dẫn đến Hải Đường uyển.
Hải Dường uyển ở sâu bên trong, một vườn hoa hải đường đỏ kiều diễm đẹp rực rỡ, trong gió nhẹ mang theo mùi thơm thoang thoảng. Diệp Tống đi bộ bước nhỏ, góc quần nhẹ nhàng phất qua cành hải đường, cánh hoa rung nhẹ nhưng không rơi xuống.
Bỗng nhiên, một đạo âm thanh nam nữ dây dưa không rõ ràng truyền vào tai nàng, nữ tử vô lực thở gấp, nam nhân dày nặng hô hấp, mang theo vô tận ám muội.
Diệp Tống theo tiếng kêu nhìn lại, thấy khóm hoa phía trong thoáng rung động.