Lúc thấy Linh Nguyệt hầm đã gần cạn nước chén thuốc, nha hoàn lấy dũng khí ngăn lại, sức lực rõ ràng không đủ nhưng lại dị thường dũng cảm, nói: "Vương gia là có đã thông báo mỗi ngày cho Nam phu nhân uống tổ yến hầm cách thủy, dặn mỗi ngày buổi chiều giờ Thân để Linh Nguyệt tỷ lại đây lấy. Nhưng mà Linh Nguyệt tỷ tới sớm hai canh giờ."
Linh Nguyệt cười nói: "Vậy thì như thế nào?"
Nha hoàn nói: "Cái này không phải cho Nam phu nhân, mà là cho Vương phi nương nương. Nam phu nhân cũng có một phần, nô tỳ sẽ chuẩn bị thứ tốt nhất, xin Linh Nguyệt tỷ trở lại sau."
Linh Nguyệt nghe vậy ngẩn người, lập tức cười nhạo một tiếng: "Ngươi lúc nào đả bị Vương phi sai vặt thế?"
Nha hoàn đỏ mặt, cúi đầu đáp: "Nô tỳ không phải người trong viện của Vương phi nương nương, nhưng cái này do Vương phi nương nương bị thương, Bái Thanh thường đến đây, nàng nhờ nô tỳ giúp canh chừng."
"Ngươi đã còn không phải người của Vương phi, cứ như vậy không kịp chờ đợi chân chó làm gì?" Linh Nguyệt bỗng nhiên nói lớn, không chút lưu tình răn dạy, để những nha hoàn nghe lén đều có thể nghe thấy, "Ngươi không thể ở đây giúp phu nhân hầm cách thủy đồ bổ, vậy ngươi thẳng thắn đi Bích Hoa uyển làm người hầu a, Vương gia cho ngươi ở nơi này có ích lợi gì?! Nếu như làm trễ nãi thì thân thể của phu nhân sẽ như thế nào, ngươi có thể chịu trách nhiệm sao?!"
Linh Nguyệt cương quyết đem đồ bổ đổ đi, liếc mắt một cái nhìn nha hoàn bị nàng mắng đôi ba câu đang khóc thút thít, cười lạnh một tiếng, lại nói: "Nịnh nọt cũng không ai như ngươi không biết nhìn người, Vương phi là ai, Nam phu nhân là ai , ai được Vương gia ân sủng lẽ nào ngươi còn không thấy rõ? Phi, không biết phân biệt cẩu vật!"
"Nhưng mà chỉ là tiểu thiếp mà thôi, chẳng lẽ muốn so với chính thất nương nương đòi danh vọng?" Bất thình lình một giọng nói vang lên, Linh Nguyệt sắc mặt rất khó nhìn. Nàng theo tiếng xoay đầu lại, đúng lúc Bái Thanh vừa đút thuốc cho Diệp Tống xong quay trở về.
Chớ nhìn Bái Thanh bình thường tại Diệp Tống trước mặt mãng va đụng, có thể ở trước mặt người ngoài nàng cũng là có thể một mình chống đỡ một phương, đặc biệt khi theo hầu hạ Diệp Tống, tính cách cũng bị ảnh hưởng nàng không ít. Phẫn hận trừng mắt với Linh Nguyệt khi đi tới, nàng có vẻ thập phần khí định thần nhàn, còn đầu kia đi đổ chén đồ bổ, đối với Linh Nguyệt mặt giãn ra cười nhẹ một tiếng: "Nghe nói xưa nay Nam phu nhân ôn nhu, hiền lành, thông minh, khéo léo đối với Vương gia dốc sức mà làm", bốn chữ "dốc sức mà làm" nàng đặc biệt nhấn mạnh, nghĩa bóng Linh Nguyệt nghe sẽ không hiểu, chỉ đơn giản là Nam Khu dâng thân thể lấy lòng hầu hạ Vương gia, Linh Nguyệt không khỏi giận dữ, không chờ nàng tức giận Bái Thanh lại nói, "Không nghĩ tới Linh Nguyệt cũng như vậy mà quan tâm, chủ tử nhà mình không hầu hạ được, đến cho Vương Phi nương nương đồ bổ, ta đúng lúc đang bận bịu đây, rất cảm ơn ngươi đã giúp đỡ."
Dứt lời, Bái Thanh liền bưng đồ bổ ra nhà bếp.
Phía sau Linh Nguyệt tức điên nở nụ cười, tràn đầy trào phúng, nói: "Vương phi có cái gì tốt để mà khoe khoang, trái cũng Vương phi nương nương phải cũng Vương phi nương nương, Vương gia đối với Vương phi nương nương như thế nào, tất cả mọi người đều rõ như ban ngày, trong lòng ấm lạnh chua xót, chắc hẳn cũng chỉ có Bái Thanh và chủ tử của ngươi đều biết cả rồi."
Bái Thanh ngoái đầu nhìn lại nở nụ cười, chậm rãi nói: "Linh Nguyệt ngươi cũng thật là to gan, dám lén lút nghị luận việc riêng tư của Vương gia. Nhưng mà lỡ không được sủng ái thì lại làm sao, lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa béo, tiểu thư ta dầu gì cũng là Vương phi nương nương. Lại kém, nhà mẹ đẻ còn ở Phủ tướng quân, nhóc tỳ ngươi đây, nhà mẹ đẻ lại ở Tố Hương lầu đi."
"Ngươi!" Linh Nguyệt trợn lên giận dữ nhìn Bái Thanh, tức giận đến nỗi môi bị răng cắn đến trắng nhách, nhìn Bái Thanh chầm chậm rời đi.
Mấy nha hoàn bị Linh Nguyệt mắng lúc này mới bắt đầu phối nguyên liệu làm đồ bổ hâm cách thủy cho Nam Khu, Linh Nguyệt tùy tiện lấy mấy thứ điểm tâm ngon, giận đùng đùng quay trở về.
Bên trong Phương Phỉ uyển, Nam Khu tâm tình rất tốt đang ngồi vẽ tranh, thấy Linh Nguyệt trở về vành mắt hồng hồng, hỏi: "Có chuyện gì thế?"
Linh Nguyệt bật thốt lên: "Nô tỳ đến nhà bếp gặp Bái Thanh, người của Vương phi nương nương, Bái Thanh đoạt đồ bổ mà Vương gia chuẩn bị cho phu nhân, cãi lại nói ra ác ngôn. Nàng nói nô tỳ cũng chỉ là phận tôi tớ, dù sao nô tỳ cũng là ăn nhờ ở đậu cũng được, thế nhưng nô tỳ không thể nhịn được chính là nàng nhục mạ phu nhân!" Nói xong nàng liền khóc lên giống như rất oan ức.
Nam Khu thả xuống bút vẽ, tới an ủi nàng, nói: "Nàng ta nói cái gì?"
Linh Nguyệt vừa khóc vừa nói: "Nàng nói, nàng nói phu nhân chỉ là một tiểu thiếp, còn nói, còn nói phu nhân là gái lầu xanh... Nô tỳ chính là không ưa vẻ mặt đó của nàng, Vương phi xuất thân cao quý thì thế nào, Vương gia yêu cũng chỉ có phu nhân! Nàng đoạt vị trí của phu nhân, nha hoàn như vậy còn làm nhục phu nhân!"
Nam Khu cười đến nhu hòa, bàn tay trong tay áo mềm mại bắt chặt lấy nhau, lông mày nhíu lại tràn ra một chút thê lương cùng khổ sở, nói: "Bái Thanh nói không sai, ta là thiếp, cũng xuất thân thanh lâu. Vương phi nương nương có thương tích trên người, so với ta càng cần những đồ bổ kia hơn, chúng ta để cho nàng đi, Nguyệt nhi không nên tức giận khó chịu."
"Phu nhân!" Linh Nguyệt rưng rưng oan ức có giận nàng một chút, "Nô tỳ chính là vì phu nhân tổn thương nên mới bất công!"
Nam Khu sờ sờ đầu của nàng, cười nói: "Nha đầu ngốc." Nàng ăn một ít điểm tâm, đem bức tranh còn lại vẽ xong, vẽ chính là rất giống Tô Thần, một thân hoa phục, anh tuấn kiên cường phong thái thanh nhã, đôi mắt có chút nhợt nhạt, bầu trời hơi lan, hoa rơi vô số.
Linh Nguyệt thấy chân dung như vậy, những chuyện không vui lúc trước quét đi sạch sành sanh, vui rạo rực nói: "Phu nhân thực sự là tài nữ, cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, nô tỳ cảm thấy tốt nhất vẫn là họa, chẳng trách Vương gia yêu phu nhân như thế."