Mục lục
[Dịch]Vương Phi Khó Nuông Chiều: Kiêu Ngạo Vương Gia Xin Tự Trọng! - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vì phòng ngừa bệnh phong, Bái Thanh bất đắc dĩ đi lấy bình rượu thuốc về xoa cho Diệp Tống. Rượu vừa mới định vào vết thương liền đau nhức, tay Diệp Tống nắm chặt cái chăn như muốn biến dạng, đầu đầy mồ hôi, càng về sau càng khó chịu, nàng ai oán mà la lớn lên.

Bái Thanh thấy nàng như vậy, một bên lau nước mắt vừa nói: “Thật không ngờ được, Nam thị lại có lòng dạ độc ác như thế!”

Diệp Tống cắn răng: “Ân, ta cũng không ngờ được…”

Tô Thần đối với chuyện Diệp Tống bị thương hoàn toàn không hay biết, cũng chẳng hỏi đến. Ngày ấy khi Nam Khu trở về nhìn thấy Tống Thần, trong lòng vẫn còn sợ hãi muốn nói chuyện Diệp Tống bị thương cho hắn biết, Tô Thần chỉ ôm Nam Khu, bàn tay trắng noãn nhẹ nhàng nhéo nhéo gò má mềm mại của Nam Khu, nhu tình như nước hơi hơi cau mày nói: “Sao nàng lại đến Bích Hoa uyển? Nếu Vương phi làm hại nàng thì phải làm sao bây giờ?”

Nam Khu thẹn thùng trốn bàn tay của hắn, cười khanh khách nói: “Sẽ không đâu, tỷ tỷ là người tốt, sẽ không bắt nạt thiếp. Thiếp chỉ muốn đến xem có thể giúp tỷ ấy được việc thì giúp.”

“Biết người biết mặt khó biết lòng. Về sau nếu không có việc gì thì đừng nên đến đó.” Hắn đem nữ tử không an phận áp vào ngực mình, cằm dụi dụi vào tóc nàng, bô dạng phục tùng, “Đói bụng sao? Để ta xuống nhà bếp nấu cho nàng tổ yến bồi bổ thân thể, chịu không?”

“Ừm!” Nam Khu thẹn thùng gật đầu, “Đời này thiếp được Vương gia quan tâm như vậy, đúng là phước cho tổ tông.”

“Đồ ngốc!” Tô Thần nở nụ cười, nụ cười kia như dòng nước khiến cả căn phòng sáng bừng lên, “Chỉ toàn nói lời ngốc.”

Đêm đó, Diệp Tống bị đau đến mất cả lí trí, toàn thân chảy mồ hôi ròng ròng, lại còn hôn mê bất tỉnh. Ngày thứ hai khi tỉnh lại, toàn thân đều mệt mỏi rã rời, hoàn toàn không thể cử động được.

Nghỉ ngơi mấy ngày, sắc mặt của Diệp Tống chẳng khá lên một tí nào. Bái Thanh cực kỳ lo lắng, cầm bàn tay trắng như tuyết kia, một lúc sau xoay người rời đi, “Nô tỳ đi gọi Vương gia đến.”

Diệp Tống tựa ở thành giường, không phân biệt hỉ nộ nói: “Ngươi đi là tự rước lấy nhục sao?”

Diệp Tống cười cười, liếc mắt nhìn nàng nói: “Mặc dù sự tình trước ngày đại hôn của Tô thần ta đều không nhớ, nhưng tiểu thư của ngươi bắt nạt hắn không ít lần, chịu ít khổ cực này có nhằm nhò gì.” Thấy Bái Thanh đứng ngốc ra đó, Diệp Tống bước xuống giường, “Nằm càng lâu càng mau mệt, ngươi theo ta đi ra ngoài dạo một chút.”

Dương liễu vốn đã xanh, còn gặp thêm ánh nắng của buổi chiều làm tăng thêm thập phần long lanh, nước từ khe hở đổ xuống tạo thành một dòng suối nhỏ, hiện ra thứ ánh sáng nhàn nhạt. Diệp Tống mặc một chiếc áo màu lục cùng quần sam*, so với dương liễu còn non nớt hơn ba phần. Tóc dài dùng trâm Bạch Ngọc Liên Hoa búi lên gọn gàng, khuôn mặt trắng ngần chưa hề dùng qua chút phấn vẫn xinh đẹp như hoa dù khuôn mặt có hơi bơ phờ vì bệnh, cái cổ tinh tế ưu mỹ, tựa như có một loại khí phách bao quanh.

[(*)Quần sam: váy dài

Cái gọi là xinh đẹp tự nhiên, cũng không thua gì cái này. Chỉ là quanh năm bị giam cầm trong Bích Hoa uyển đó, nên chẳng ai phát hiện chẳng người nhìn thấy.

Nàng và Bái Thanh đi đến chỗ dòng suối nhỏ, nhưng mà đúng lúc Tô Thần phía bên kia cũng đi qua chỗ dòng suối để đến Phương Phỉ uyển gặp Nam Khu. Tô Thần trong lúc lơ đễnh chếch mắt, liền nhìn thấy nàng, đôi mắt bỗng trở nên sắc lạnh.

Diệp Tống vẫn không biết gì, không khí trong vườn rất tốt, cây cỏ xanh mát, tâm tình nàng lúc này cũng đã khá hơn. Nàng bất giác nở nụ cười, nụ cười dưới ánh nắng mặt trời thập phần tỏa sáng, khiến cho người khác khó có thể mà quên. Nhưng trong mắt Tô Thần, nụ cười ấy thật chán ghét.

Đột nhiên hắn muốn biết, Diệp Tống đang đùa giỡn cái gì, mà còn có thể cười đùa vui vẻ đến như vậy. Hắn cũng rất muốn, tự tay đem nụ cười kia mà dập tắt, nhìn rất chướng mắt. Bất tri bất giác hắn liền đi qua cây cầu, đến chỗ dòng suối nhỏ.

Diệp Tống đứng dưới cây liễu, với tay bẻ vài cành liễu, nàng đưa cho Bái Thanh một ít, hai người vừa đi, vừa dùng cành liễu huơ huơ lên những chậu hoa.

Bái Thanh dùng sức huơ lên khóm hoa, nói: “Tiểu thư, nô tỳ muốn biến đám hoa cỏ này thành mặt của Nam thị kia, dùng sức đánh vào mặt nàng ta cho hả giận.”

Diệp Tống cười: “Ngươi như vậy thật quá dễ dãi. Để tiểu thư dạy ngươi cách trút giận.” Nói rồi, nàng hướng về đám hoa quất mạnh một cái: “Theo ta, ngươi nên nghĩ đám hoa này là tên Tô Thần tiện nhân mới đúng!”

Bái Thanh có chút kinh sợ: “Tiểu thư… Nói Vương gia như vậy là tội bất kính!”

Diệp Tống liếc nàng: “Ngươi quên chính hắn đã hành hạ ta sao? Đồ vật của hắn cũng giống như hắn, đáng ghét giống nhau.”

Bái Thanh bừng tỉnh: “Tiểu thư nói rất đúng.”

“Nào, nói cùng ta. Tô Thần, ngươi làm đồ tiện nhân.”

“Tô… Tô… Tô Thần, ngươi là đồ tiện nhân.”

Diệp Tống cười đến hai mắt híp lại, nhìn thấy vẻ mặt khốn quẫn của Bái Thanh liền nói: “Nói lớn một chút! Tô Thần, ngươi là đồ tiện nhân!”

Bái Thanh bước lên phía trước, nghe theo nàng mà nói: “Tô Thần, ngươi là đồ tiện nhân!”

Tô Thần núp sau bụi cây, sắc mặt âm trầm đáng sợ, mím mím môi. Hắn nhìn dòng suối nhỏ xuôi nước, nếu có cơ hội muốn đá cho nữ nhân kia một cước xuống suối a!

Sau đó thấy Diệp Tống và Bái Thanh bắt gặp được vài nha hoàn túm tụm dưới gốc cây, nên hắn mới nhẫn nhịn, không đi ra.

Trong Vương phủ, nha hoàn rất nhiều. Lúc trước, khi Diệp Tống mới đến đây, không thể quản lí được đám hạ nhân này, hiện nay khi Nam phu nhân vừa vào, tuy cơ thể suy nhược, chỉ hỏi có mấy câu, đối xử với họ rất tốt, nên đám nha hoàn cảm thấy rất ung dung tự tại. Làm xong việc của mình, có thể lén lút đi nghỉ ngơi, đi ăn là chuyện bình thường.

Trước mắt các nàng túm năm tụm ba ngồi vây quanh dưới gốc cây, một người cầm trong tay một quyển vở, tựa như đang ngồi đọc sách, mà còn đọc rất say sưa, Diệp Tống và Bái Thanh đến bọn họ cũng chẳng biết gì. Diệp Tống ra hiệu Bái Thanh chớ có lên tiếng, nàng chậm rãi bước đi thong thả đến sau lưng một nha hoàn nhìn vào cuốn vở, hỏi: “Đang đọc gì thế?”

Nha hoàn kia thuận miệng nói: “Thoại bản*, đừng ầm ĩ, đang gây cấn a!”

(*)Thoại bản: là truyện chữ, giống giống truyện ngôn tình hiện nay vậy.

“Hay lắm sao?”

Nha hoàn lại nói: “Hay đến không tưởng, làm ta không thể dừng lại được.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK