Gò má đau rát, nàng ngẩng đầu, không tin nhìn Tô Thần, Tô Thần tay không kịp thu lại.
“Đã nói xong?” Tô Thần hờ hững nói.
Nàng… nàng bị tát vào mặt?
Tô Thần khinh thường cười gằn, “Lúc trước ngươi giả bộ ôn nhu với ta, bản vương quả thật đã coi thường ngươi!”
Diệp Tống thuận miệng trả lời một câu: “Cũng là ta đã đánh giá ngươi quá cao, là một Vương gia mà không có một chút đạo đức!”
Tô Thần bị nàng chọc giận, tay dùng lực siết cổ Diệp Tống, đem nàng dồn vào tường, hai mắt lạnh như lợi kiếm, năm ngón tay nắm chặt, hai chân Diệp Tống nhất thời giãy dụa, sắc mặt đã đỏ chót.
Bên tai Diệp Tống vang lên một hồi âm thanh: “Không nên điếc mà không sợ súng, biết điều một chút bản vương còn cho ngươi một con đường sống. Nếu như ngươi còn dám tổn thương Khu nhi, bản vương sẽ giết ngươi.”
Thời điểm trước mắt Diệp Tống là một màu đen, trên giường Nam Khu bỗng nhiên tỉnh dậy, liếc mắt thấy cảnh này, sắc mặt càng thêm trắng bệch, quỳ xuống, vội la lên: “Vương gia, không thể, kính xin hạ thủ lưu tình*!”
[/SIZE][/FONT]
(*)Hạ thủ lưu tình: 手下留情 xin nương tay á!
Bàn tay Tô Thần thả lỏng ra, Diệp Tống được cứu rồi, ngồi sụp xuống đất, hít lấy hít để từng ngụm không khí.
Tô Thần đỡ Nam Khu ngồi lại trên giường, ngón tay vuốt nhẹ gò má nàng, khuôn mặt vẫn lạnh như băng, nhưng ngữ khí thập phần dịu dàng, cầm tay nàng hỏi: “Sao lại đột nhiên té xỉu, có còn cảm thấy không thoải mái ở chỗ nào không?”
Nam Khu suy nhược cười một cái, thuận thế dựa vào lồng ngực của Tô Thần, lắc lắc đầu nói: “Thiếp không sao, có thể là do… Tối hôm qua không nghỉ ngơi tốt!” nói tới chỗ này, trong tiếng cười mang theo một điểm e lệ, “Nhưng chuyện này thật sự không liên quan đến tỷ tỷ, Vương gia không nên tức giận, bỏ qua cho nàng đi.”
Thấy Tô Thần và Nam Khu chàng chàng thiếp thiếp, Diệp Tống khó khắn đứng lên đi ra ngoài, nàng nghĩ thầm không nên tiếp tục chờ đợi. Không chờ Tô Thần lên tiếng, bản thân nàng tự biết phải đi ra ngoài.
Muốn nói đây chính là phòng của nàng. Đảo chủ thành khách* mất rồi.
(*) Đảo chủ thành khách: ý nói là đây là phòng của Tống tỷ tỷ mà tỷ tỷ lại bị đuổi ra ngoài.
Bái Thanh thấy nàng đi ra, trên mặt còn in rõ dấu tay, cổ lập tức nghẹn ứ lại, nước mắt bắt đầu rơi xuống, “Vương gia đánh người sao?”
Diệp Tống sờ sờ khóe miệng bị sưng đỏ, nhẹ nhàng nói: “Không sao đâu, chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi. Sau này, ngươi không được làm khó dễ Nam phu nhân, lần này nhớ kĩ một chút.”
“Đều là lỗi của nô tỳ…” Bái Thanh đau lòng luộc một cái trứng gà, một bên xoa cho nàng một bên vò đầu bức tóc mà khóc.
Rất nhanh, Tô Thần liền ẵm Nam Khu đi ra, cũng không quay đầu lại mà rời đi. Diệp Tống nhìn bóng lưng cao ngất của nam nhân tuấn tú kia, cùng Nam Khu quần áo bay phất phơ trong gió, nói nhẹ như mây gió: “Trước đây ta yêu thích cái con người đáng ghét này, đúng là có mắt như mù mà!”
Lời nói có chút hờ hững, trải theo gió mà bay đi, đặc biệt êm tai dễ nghe. Cũng không biết Tô Thần có nghe thấy không, chân đột nhiên khựng lại một cái, sau đó biến mất khỏi cửa Bích Hoa uyển.
Buổi trưa, lúc Diệp Tống nghỉ ngơi, bên trong Bích Hoa uyển, lúc xế chiều Bái Thanh đi tìm vài hạ nhân đến, đem đồ đạc trong phòng nàng dời đi.
Lúc đó, Diệp Tống đang ở ngoài sân uống trà ăn hạt dưa.
Hạ nhân hỏi nàng vì sao đem đồ đạc trong phòng dẹp đi, nàng mạn điều tư lí* nhấp một ngụm trà, trên mặt và trên cổ vết đỏ vẫn chưa hết, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nên ném đi hoặc là có thể đốt hết, liền cho căn phòng trở nên trống không như chưa có một ai ở. Ngày mai ta sẽ mua mới lại tất cả vật dụng.”
(*)Mạn điều tư lí: 慢条斯理地 thanh thản ung dung
Hạ nhân cảm thấy thật khó khăn, ấp úng trả lời: “Nhưng mà… Vương gia có lệnh, Vương phi nếu cần mua cái gì thì cũng đều thông qua ý của ngài. Chúng nô tài không dám tự ý quyết định.”
“Thật là như vậy?” Diệp Tống ngừng ăn hạt dưa, để Bái Thanh đem hạt dưa thưởng cho bọn họ, còn cho chút hoa quả, nói: “Ta tự đi nói với Vương gia, các ngươi cứ tiếp tục làm việc.”
Bọn hạ nhân đi ra khỏi Bích Hoa uyển thật xa, nhìn quà thưởng trong tay, nói bỏ thì không nỡ nhưng nếu ăn thì lại thấy lúng túng. Dù sao đối với bọn hạ nhân trong Vương phủ này đều đối với vị Vương phi kia đều khinh bỉ. Mấy hạ nhân trên đường đi còn nói chuyện phiếm, đối với Vương phi này đều đồng tình với cách làm của nàng.
“Kỳ thực Vương phi cũng rất đáng thương.”
“Đúng là như vậy. Vương gia ngay cả liếc cũng không thèm liếc nàng một cái, một lòng một dạ bên Nam phu nhân.”
“Ôi chao các ngươi có cảm thấy Vương phi khác xa lúc trước không, như biến thành người khác vậy…”
Ngày hôm nay là một ngày đẹp trời, một mực râm mát, không có một tia nắng, Diệp Tống cực kỳ yêu thích khí hậu như thế này. Nằm trên ghế được một lúc, Diệp Tống đứng dậy hoạt động gân cốt một chút, dẫn Bái Thanh cùng đi tản bộ.
Vương phủ này lớn như vậy, nàng phải đi tham quan chứ, cảnh sắc cũng không tệ lắm. Chỉ có điều, bọn hạ nhân trong phủ nhìn thấy nàng, gương mặt đều kinh hồn bất định, căn bản không nghĩ tới nàng sẽ xuất hiện ngoài Bính Hoa uyển.
Đi dạo một hồi liền đi vào nhà bếp, đúng lúc Tô Thần đang giúp Nam Khu cùng chuẩn bị bữa tối.
Bọn hạ nhân không dám cản, Diệp Tống tựa như không để ý bước vào, liếc mắt nhìn, một bàn đầy sơn hào hải vị, nàng nhướn mày tựa cười như không cười, nói: “Ta đến, không quấy rầy muội muội cùng Vương gia chứ?”
Tô Thần híp híp mắt, nhìn khuôn mặt của Diệp Tống tỏa ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt lộng lẫy, còn thêm cái biểu cảm cười như không cười kia, thật khó để người khác rời mắt, chỉ là hắn càng nhìn lại càng chán ghét.
“Làm sao mà phiền chứ, sớm biết tỷ tỷ cũng đến đây dùng bữa, muội sẽ kêu người mời tỷ qua đây.” Nam Khu bảo nha đầu chuẩn bị thêm bộ bát đũa.
Diệp Tống bắt đầu say sưa ngồi ăn.
Tô Thần nhìn trên mặt và trên cổ nàng vết đỏ vẫn chưa hết, nói: “Xem ra lá gan của ngươi rất lớn, trí nhớ hình như không được tốt cho lắm.”