“Trí nhớ của ta rất tốt.” Diệp Tống ngẩng mặt nở nụ cười, chỉ chỉ mặt và cổ của mình, “Nhìn xem, cái này không phải là bằng chứng sao? Cần phải một tháng mới có thể hết đây.” Sắc mặt Tô Thần trở nên âm trầm, nàng lại nói, “Bất quá chuyện này là do ta không đúng trước, làm cho muội muội chịu thiệt rồi.”
Nam Khu lúng túng cười cười, “Là muội muội làm chưa tốt.”
“Ta nghe nói, nếu ta muốn mua hay đổi vật dụng đều phải thông qua ý của Vương gia?” Diệp Tống vừa ăn vừa nói, tướng ăn vẫn rất nhã nhặn, “Ta cần đổi vật dụng, mong Vương gia đồng ý.”
“Ngươi muốn đổi vật dụng là cái gì?” Tô Thần hỏi.
“Ta muốn đổi giường ngủ, vì thứ đó ban đầu không thể dùng được rồi.” Diệp Tống nói điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra.
Tô Thần nhíu chặt mày. Diệp Tống nhìn thật kỹ, kỳ thực dáng vẻ hắn cau mày rất dễ nhìn. Đôi mắt tu mỹ, mũi cao, đường nét rất rõ ràng, chỉ cần nhìn về phía người nào liền có thể áp đảo.
Tô Thần cảm nhận được ánh mắt dò xét của Diệp Tống, hắn rất ghét như thế liền đưa mắt tránh đi, đưa cho Nam Khu đĩa rau, thuận miệng hỏi một câu: “Đổi giường ngủ làm cái gì?”
“Bởi vì giường bẩn.”
Nam Khu chợt nắm chặt đôi đũa trong tay. Tô Thần trợn mắt nhìn sang, đúng lúc nhìn thấy ánh mắt lảng tránh của Diệp Tống, miệng nhếch lên lưu lại nụ cười yếu ớt, không khỏi ngẩn ngơ.
Diệp Tống cuối cùng cũng ăn no bụng, đá văng ghế đứng lên, giải thích: “Muội muội không nên hiểu lầm, Bái Thanh nhà ta lười biếng, phòng ngủ ám bụi dầy đặc mà nàng không chịu lau dọn sạch sẽ, giường bẩn cực kì. Đồ trong phòng cũng đã cũ, muốn đổi cái mới nên không sao chứ? Muội muội được Vương gia sủng ái, chắc hẳn mua gia cụ cũng không lo ngại gì chứ?”
Nam Khu nhìn sang Tô Thần, vội nắm tay trấn an hắn: “Vương gia?”
Tô Thần trầm mặc một lát, sau đó lạnh giọng căn dặn: “Ngày mai dẫn Vương phi đi làm lại gia cụ, chất liệu theo như Vương phi lựa chọn, những việc vặt như thế này không cần báo đến bản vương, chỉ cần nói cho Nam phu nhân là được rồi. Còn nữa, Nam phu nhân thân thể rất yếu, sau này, không cần phải đáp chào Vương phi cũng không cần đi thỉnh an Vương phi nữa.”
Diệp Tống một mặt bình thản nói: “Vương gia như vậy không tin tưởng chủ mẫu của Vương phi ta đối với Nam phu nhân, chi bằng đưa nàng lên làm Vương phi đi.”
Hôm sau, thợ làm gia cụ vào phủ đưa cho Diệp Tống bản thiết kế gia cụ, trong bản vẽ đều là kiểu đẹp nhất, Diệp Tống cảm thấy rất tốt, liền dặn dò thợ làm đo đạc phòng ngủ mà tùy ý thiết kế sao cho phù hợp. Những ngày làm gia cụ, Nam Khu thường hay lui tới, sân đầy vụn gỗ bay tứ tung, nàng vừa đến đã phải ho khan.
Diệp Tống thấy nàng chỉ cười rồi nói: “Ở đây rất bụi, hiếm khi thấy muội muội đến đây, muội muội nếu cảm thấy khó chịu thì hãy đi ra ngoài, lỡ như mắc bệnh sẽ không tốt.”
Nam Khu lấy khăn tay che mũi và miệng, nở nụ cười: “Đa tạ tỷ tỷ quan tâm, muội không sao, muội chỉ muốn đến đây nhìn một chút, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ muội sẽ giúp!” Nàng đi quanh viện một cách nhẹ nhàng, trên đất chất đầy gỗ lộn xộn thật không tiện đi lại, nàng cử nha hoàn Thanh Nguyệt đi giúp Bái Thanh quét dọn, còn nàng cùng Diệp Tống nói chuyện vài câu.
Trong lúc nói chuyện, Nam Khu không để ý dưới chân, bị vấp phải cọc gỗ mà té ngã, thấp giọng hô một tiếng, cả người nàng bổ nhào về phía trước. Ngã như thế này thì bó tay rồi, trên mặt đất ngoại trừ cọc gỗ còn có cả đinh sắt, làn da mịn màng của Nam Khu nếu đụng vào sẽ bị chảy máu, đau đến nỗi không thể nhúc nhích.
“Tiểu thư!” Thanh Nguyệt sắc mặt trắng bệch la to.
Đúng lúc đó, nhờ Diệp Tống nhanh tay lẹ mắt, lập tức bắt được tay của Nam Khu, một tay dùng để kéo, còn một tay còn lại thì nàng ôm eo của Nam Khu. Chỉ là Diệp Tống chưa từng anh hùng cứu mĩ nhân nên lực đạo không thể điều chỉnh, Nam Khu thì bị kéo về phía sau, còn nàng thì ngược lại, chính mình ngã về phía trước.
Đinh sắt sắc nhọn đâm vào mông và lưng của Diệp Tống, nhất thời nàng liền giật giật miệng.
“Tỷ tỷ! Tỷ tỷ không sao chứ?” Nam Khu kinh hoảng đến thất sắc, vội vã kéo Diệp Tống lên, trên lưng bị đâm không ít đinh sắt.
Bái Thanh thấy thế, không khách khí kéo Diệp Tống ra khỏi tay Nam Khu, sợ đến tay chân đều run rẩy, hỏi: “Tiểu thư, thế nào rồi?”
Diệp Tống nhíu nhíu mày hỏi: “Sau lưng ta có phải là bị đinh đâm không?”
Bái Thanh vừa nhìn, nước mắt đã rơi lã chã. Diệp Tống thấy vậy liền trấn an: “Ta không sao. Mau mau lấy ra giúp ta.”
Bái Thanh tay run run lấy ra từng cái từng cái đinh trên lưng nàng, mỗi khi rút ra một cái, máu tươi thấm đỏ cả xiêm y. Nam Khu thấy máu, đứng không vững, Thanh Nguyệt đỡ lấy nàng phòng cho nàng ngất xỉu lần thứ hai.
Lúc này, Bái Thanh đã rút kinh nghiệm, dồn nén cơn giận, dùng ngữ khí cứng nhắc mà nói: “Nơi này rất lộn xộn, nếu như làm tổn thương thân thể phu nhân, Vương gia sẽ rất đau lòng. Cho nên mời phu nhân về cho.”
“Tỷ tỷ bị thương…” Nam Khu lo lắng nói lắp bắp không thôi, nhiều lần rơi lệ, “Đều là tại muội không tốt, đi đứng không chịu nhìn, làm tỷ tỷ bị thương thay cho muội.”
Diệp Tống cắn răng nhịn đau phía lưng, nói: “Ta không sao, chỉ cần bôi chút thuốc là ổn rồi. Muội muội thân thể ngọc ngà, yêu kiều nên không thể chịu được bất kỳ tổn thương nào, Vương gia vì thế nên rất sủng ái muội muội, muội muội không nên bị thương như vậy. Muội muội mau về, ta thật không tiện đi tiễn muội.”
Nam Khu đối với Diệp Tống hơi hơi gật đầu, xoay người yêu kiều thướt tha rời đi.
Sau đó, Diệp Tống trở về phòng nằm lì trên giường, bàn tay mới lấy được áo ngủ bằng gấm, đã đau đến mức nước mắt chảy ròng ròng: “Bái Thanh, a, mau nhìn giúp ta, có phải sống lưng đều bị đứt thành đoạn hay không… Thật mẹ hắn* đau nhức…”
(*)Mẹ hắn: câu chửi thề tựa cmn.