Mục lục
[Dịch] Bàn Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Lôi ngẩng đầu nhìn về phía hơn trăm con cự long đang vần vũ không ngừng xoay quanh trên không trung. Mỗi con hoả long bên ngoài thân toàn là hoả diễm làm cho nhiệt độ không khí không ngừng tăng lên, mà trong khi đó khí lạnh từ lân giáp màu xanh biếc của Lục long lại tản ra băng hàn chiến khí khiến lòng người nguội lạnh

Băng hỏa lưỡng trọng thiên a!

Mà ở phía dưới Lâm Lôi, hai con bát cấp ma thú khổng lồ ‘Tấn Mãnh Long’ lại còn nghiêng đầu thích thú nhìn hắn. Lúc này Lâm Lôi đang lơ lửng giữa không trung cách mặt đất khoảng bảy mươi thước, căn bản không có chỗ để trốn chạy. Mà đám cự long bay lượn trên không trung này cũng đều hướng ánh nhìn về phía hắn.

Trí tuệ của bát cấp ma thú tuyệt đối không dưới nhân loại, Lâm Lôi lẽ nào không biết. Giờ đây đám cự long coi mình chẳng khác con kiến là mấy, việc sống chết của mình với đối phương căn bản chẳng cần quan tâm, cái bọn chúng cần chính là… mình có thể đem lại cho bọn chúng một chút vui thú trong cuộc sống dài đằng đẵng này hay không.

Hí lộng!

Giống như nhân loại hí lộng một con kiến con, khi không còn hứng thú là một cước đạp chết.

“Ta thật không muốn giống như một con kiến hôi, Bối Bối.” Lâm Lôi cùng Bối Bối nhìn nhau. “Chuẩn bị chạy thôi!”

“Vù!”

Cả người Lâm Lôi cực nhanh hướng xuống phía dưới mà đáp xuống, dựa vào thể trọng cùng với phụ gia của ‘Phi Hành Thuật’, toàn thân Lâm Lôi tựa như một cây chuỳ nặng đập mãnh liệt xuống mặt đất, song khi tới gần sát mặt đất, thân hình đột nhiên đứng sững lại. Từ quá trình cực nhanh đến ngừng lại đột ngột làm cho máu trong cơ thể hắn bị dồn ép sôi trào, thiếu chút nữa là bị hộc máu a.

“May mà mình chẳng những là ma pháp sư mà còn là tứ cấp chiến sĩ nên thân thể mới kháng trụ được.”

Hiện phía sau người là hai ‘Tấn Mãnh Long’ khổng lồ, còn trên trời là hơn trăm con cự long khổng lồ đang giương đôi cánh to khủng khiếp. Cố không ít thì nhiều, Lâm Lôi trực tiếp hướng tới vùng hoang vu phía trước mà vọt đi

“Hống ~~~!” Hai con ‘Tấn Mãnh Long’ đồng thời gầm lên.

''Hống ~~~'' ''Hống ~~~'' ''Hống ~~~''……

Trên bầu trời, hơn trăm con Hoả long, Lục long cũng kêu rống lên, ngay sau đó hai ‘Tấn Mãnh Long’ lập tức triển khai các bước chân khổng lồ mà truy đuổi theo Lâm Lôi. Mỗi bước giậm đều khiến mặt đất rung chuyển. Đồng thời hơn trăm con Hoả long, Lục long trên bầu trời cũng bay xuống, trong nháy mắt Lâm Lôi cảm thấy bầu trời dường như tối sầm lại.

Một con cự long đã là là quá lớn rồi, hơn trăm con, hoàn toàn muốn che phủ cả bầu trời. Hơn mười con rồng lửa không hẹn mà cùng há to cái miệng có thể nuốt chửng cả một người, phun ra một loạt đại hoả cầu, hướng Lâm Lôi phía dưới mà bắn đi.

''Oanh!'' ''Oanh!'' ''Oanh!'' ''Oanh!''

Mỗi viên hoả cầu to cũng gần bằng Lâm Lôi, các hoả cầu to lớn cứ thế mà từ trên trời bắn xuống. Hoả cầu của bát cấp ma thú cũng không phải là loại hoả cầu bình thường, không chỉ là ma pháp mà còn ẩn chứa long viêm (lửa rồng) của chính bản thân Long tộc, nhiệt độ cực cao, e rằng khải giáp của thất cấp ma thú ‘Tấn Mãnh Long’ cũng sẽ bị thiêu rụi.

“Bang!”

Một viên đại hoả cầu nện ở gần sát bên cạnh của Lâm Lôi. Lâm Lôi đang chạy trối chết nhất thời ngửi thấy mùi khét lẹt của lông tóc bị đốt trụi.

“Lão đại, tóc huynh bị đốt trụi rồi.” Tiếng của Bối Bối vang lên trong lòng Lâm Lôi.

Chính bản thân Lâm Lôi cũng biết, tóc căn bản không phải là bị đốt trụi, mà chỉ vì nhiệt độ của hoả cầu quá cao mà thôi.

Bị đánh vào gần sát nên làm tóc bị tiêu biến mất. Cả người Lâm Lôi phảng phất giống như một con khỉ con không ngừng thay đổi phương hướng, không ngừng né tránh đám hoả cầu.

Đám Hoả long này cũng không muốn cùng lúc giết chết Lâm Lôi, mà là trêu đùa dùng hoả cầu đùa nghịch với hắn.

“Thực lực chênh lệch quá lớn. Ta mặc dù là thất cấp song hệ ma pháp sư nhưng mà phải chống lại với bát cấp ma thú thì hẳn là sẽ chết chắc không phải nghi ngờ a.” Lâm Lôi cảm thụ được nhiệt độ kinh khủng của hoả cầu, mà con Hoả long này có thể dễ dàng phun ra hoả cầu liên tục liên tục.

May mắn là đám Hoả long không muốn giết Lâm Lôi ngay lập tức.

Đột nhiên Lâm Lôi cảm thấy một cỗ khí cực lạnh ập đến, thân thể tuy thích ứng với nhiệt độ cao nhưng không khỏi phải rùng mình.

“Chíu!” Một mũi băng trong suốt màu xanh biếc cắm ở ngay bên cạnh Lâm Lôi, rồi sau đó băng bị vỡ ra, hàn khí kinh khủng toát ra làm Lâm Lôi lập tức nhanh chóng thay đổi phương hướng.

Chỉ thấy trên bầu trời hơn mười con Lục long đều há miệng ra, từng đạo băng tiễn bắn xuống. Đối với thể tích cực lớn của Lục long mà nói thì chỉ là băng tiễn, nhưng đối với Lâm Lôi mà nói thì đó là cự hình băng tiễn dài gần ba thước, tất cả đều là một ngọn tiêu thương kinh khủng bằng băng.

Dưới sự công kích của Long viêm hoả cầu, Hàn băng tiêu thương, toàn thân Lâm Lôi hao phí tâm lực không ngừng né tránh, thay đổi phương hướng.

Mệt chết đi!

Hắn cảm thấy tâm thần của mình mỏi mệt, tinh thần lúc nào cũng bị đe doạ căng thẳng như dây cung, thời gian ngắn thì còn được, nếu kéo dài một lúc sau, tinh thần sẽ như dây cung kéo hết cỡ mà bị đứt mất. Lâm Lôi cảm thấy tránh né có chút lực bất tòng tâm. Dùng tốc độ nhanh nhất liều mạng chạy thì thể lực tiêu hao cũng đặc biệt lớn.

“Bang!” Một viên hoả cầu đánh trúng cánh tay phải của Lâm Lôi.

Một loạt các tiếng rạn nứt vang lên. Ngọc thạch giai Đại địa thủ hộ chiến giáp trên người Lâm Lôi liền xuất hiện các vết nứt. Địa hệ nguyên tố thổ hoàng sắc liền hiện vờn quanh vết rách, lập tức chữa trị vết thương ở chỗ này.

“Lực công kích quá kinh khủng, nếu bị đánh trúng trực diện, phỏng chừng Ngọc thạch giai Đại địa thủ hộ chiến giáp cũng chỉ có thể kháng trụ được một chút.” Trước lằn ranh sinh tử, tiềm lực sinh mạng của Lâm Lôi tựa hồ được bộc phát, lại một lần nữa tăng tốc, không ngừng quỷ dị mà né tránh.

Năng lực né tránh như thế này thậm chí ngay cả bản thân Lâm Lôi cũng còn cảm thấy kinh ngạc.

Đây tuyệt đối chính là là trạng thái đỉnh của mình. Đáng tiếc là trạng thái đỉnh mà phải đối mặt với hơn trăm con cự long thì không có một chút phần thắng nào cả.

''Hống ~~~'' ''Hống ~~~''

Trên không trung hơn trăm con Hoả long, Lục long hứng thú bừng bừng hí lộng Lâm Lôi, nhìn hắn không ngừng né tránh bọn chúng càng cảm thấy thú vị hơn. Hai con cự hình ‘Tấn Mãnh Long’ ở mặt sau thỉnh thoảng cũng dùng long vĩ mà uy hiếp Lâm Lôi một chút.

Giờ phút này…

Lâm Lôi tựa như một con kiến, một con kiến nhỏ đang bị một đám cao thủ cường đại hí lộng.

Nếu chỉ không cẩn thận một chút thôi, Lâm Lôi sẽ bị giết chết ngay. Sinh tử của hắn lũ cự long căn bản không cần biết, lũ cự long này chỉ có chung một suy nghĩ: “Tên nhân loại nhỏ bé này rốt cuộc có thể kiên trì đến khi nào đây?”

Năm phút trôi qua!

Lâm Lôi đã kiên trì trải qua đợt ‘Hí Lộng’ được năm phút.

Năm phút, ba trăm giây!

Nghe có vẻ ít, nhưng mà Lâm Lôi lại không cảm giác đó là thời gian yên ả trôi qua. Mỗi một giây hắn đều đứng ở trên lằn ranh sinh tử mỏng manh.

“Cái lũ khốn nạn, nếu ta không kịp né là bị bọn chúng giết rồi. Chẳng lẽ chúng một chút cũng không muốn rời đi, tiếp tục cuộc sống yên vui thong thả của chúng sao?” Lâm Lôi hiểu rất rõ, mình chính là một chút gia vị nho nhỏ thêm vào trong cuộc sống của đám cự long mà thôi.

Tốc độ của Bối Bối kỳ thật so với tốc độ của đám cự long còn nhanh hơn, một thân một mình có thể chạy trốn thoát được. Bối Bối bây giờ chỉ có thể ở trên vai Lâm Lôi, mở to mắt ra nhìn đám hoả cầu, tiêu thương trên không trung nhắc nhở những nguy hiểm cho Lâm Lôi biết.

“Lão đại, cẩn thận! Có ba hoả cầu!” Bối Bối đột nhiên vội vàng hô lên.

Lâm Lôi biến sắc.

“Ầm!”

Một Long viêm hoả cầu nện thẳng vào người hắn, sau đó nổ bung ra. Mặt ngoài của Ngọc thạch chiến giáp trên người Lâm Lôi hoàng thổ quang mang loé ra cực nhanh, sau đó “Ầm!” một tiếng hoá thành một lượng lớn Địa hệ nguyên tố tiêu tán mất.

“Xùy!” Lông tóc Lâm Lôi trong nháy mắt bị tiêu huỷ mất, da thịt bên ngoài bị nhiệt độ cao thiêu đốt đau đớn vô cùng.

May mà có Ngọc thạch chiến giáp bảo vệ toàn thân trước Long viêm hoả cầu hay là Băng hàn tiêu thương, nếu không chỉ cần trúng một chút Long viêm hoả cầu hay là Băng hàn tiêu thương thôi thì ắt hẳn chết chắc không cần phải nghi ngờ.

“Ta đỡ không nổi nữa rồi.” Lâm Lôi cảm thấy cơ thể toàn thân đều phát run lên, đầu óc đau đến choáng váng, hắn tự biết đã đạt đến điểm cực hạn, nếu cứ vậy mà tiếp tục duy trì thì tự mình tuyệt đối sẽ thất thủ sớm muộn mà thôi.

“Lâm Lôi, phía trước bên phải khoảng một trăm hai mươi thước có một hòn tiểu sơn cao khoảng hai mươi thước, dưới hòn tiểu sơn đó có một huyệt động. Hòn tiểu sơn đó không có gì chắn lối vào huyệt động, còn để một khe nứt nhỏ đủ để hai người chui xuống được, ngươi mau chạy nhanh tới, may ra có thể chạy thoát mạng.” Tiếng của Đức Lâm Kha Ốc Đặc vang lên.

Từ lúc bị đám cự long đuổi giết, Đức Lâm Kha Ốc Đặc vẫn chưa nói tiếng nào, mà lúc ông vừa phát ra tiếng đã làm Lâm Lôi có chút hy vọng sinh tồn.

Tốc độ Lâm Lôi vốn đã khó có thể tin vậy mà lại có thể tăng lên một bậc, hy vọng sinh tồn quả nhiên mang đến một lực lượng kinh người

Hơn trăm con Hoả long và Lục long trên không trung không có chút phòng bị phản ứng ngoài ý muốn của Lâm Lôi.

“Hả?”

Khi phát hiện Lâm Lôi thẳng hướng đến hòn tiểu sơn mà phóng đi, vốn đang mang tâm tình hí lộng hắn, hơn trăm con cự long lập tức trở nên phẫn nộ. Cả trăm con cự long không hẹn mà đồng thời phun Long viêm hoả cầu cùng Băng hàn tiêu thương, bao trùm hoàn toàn khu vực hai ba mươi thước.

“A!”

Với tốc độ của Lâm Lôi, đại khái chỉ mất hai ba giây thời gian ngắn ngủi là đã vọt tới bên hòn tiểu sơn, vậy mà lúc đó một lượng lớn Long viêm hoả cầu và Băng hàn tiêu thương cũng đã điên cuồng oanh tạc tới.

“Khe hở!” Trong phút chốc Lâm Lôi đã thấy được một động khẩu cao khoảng hai thước, hắn không chút do dự liền trực tiếp chui tọt vào.

Song còn chưa kịp chui vào động khẩu, một viên Long viêm hoả cầu đã bắn xuống tới, tốc độ Long viêm hoả cầu so với tốc độ của Lâm Lôi còn nhanh hơn nhiều. Mới chỉ còn cách Lâm Lôi khoảng hai ba mươi phân, thế mà y phục của Lâm Lôi đều đã bị đốt cháy. “Bang!”

Thân hình Bối Bối quỷ dị bành trướng to lên, sau đó dùng thân thể hung hãn va chạm với Long viêm hoả cầu một cái. Thế là Lâm Lôi may mắn trốn được vào trong huyệt động, còn lại Bối Bối ngay sau đó bị chìm vào trong đống Long viêm hoả cầu, Băng hàn tiêu thương bắn tới.

“Phù!”

Lâm Lôi rơi thẳng một mạch xuống dưới, rớt xuống độ sâu đại khái khoảng bảy tám chục thước, như trái cây chín rụng xuống mặt đất. Nơi này chỉ toàn một màu u ám, chỉ có phía trên động khẩu còn để lại một chút ánh sánh, bất quá thị lực của Lâm Lôi vô cùng tốt, chỉ cần một tia sáng mỏng manh cũng đủ để thấy rõ ràng hết thảy mọi thứ. Nhưng giờ phút này..

Lông tóc Lâm Lôi bị đốt trụi, trên da cũng có hai ba chỗ bị thiêu đốt thành đỏ, thành đen.

Bị huỷ dung!

Hắn lúc này bất chấp mọi chuyện, điều hắn lo lắng chính là Bối Bối.

“Chíu!” Một bóng đen từ phía trên cao đang rơi xuống, sau đó rơi ngay cạnh mặt đất gần Lâm Lôi, “Ay da, thật là thoải mái a, lúc thì nóng trong chốc lát rồi lại lạnh trong chốc lát, toàn thân ta thật là thoải mái.” Tiếng của Bối Bối vang lên trong đầu Lâm Lôi.

Lâm Lôi cao hứng ôm chặt lấy nó: “Bối Bối, ngươi không có việc gì chứ?”

Bối Bối trên mặt có chút bân bẩn, nhưng nó lại phổng phổng lỗ mũi đắc ý nói: “Đó là điều đương nhiên, thực lực của Bối Bối ta so với một năm rưỡi về trước còn mạnh hơn, nếu trực diện chiến đấu cùng bát cấp ma thú, ta còn không sợ, há lại sợ cái cục lửa cục băng nhỏ nhoi này sao?”

Lâm Lôi bật cười, Bối Bối không có việc gì, trong lòng hắn cũng cảm thấy thoải mái được một chút.

“Thế sao ngươi không cùng cự long chém giết?” Lâm Lôi đùa nói.

Bối Bối phẫn nộ không cam lòng: “Bối Bối ta há sợ bọn chúng? Chỉ là lân giáp bọn chúng quá dầy, ta lại quá nhỏ, miệng quá nhỏ, cắn một nhát cũng không xuyên hết nổi lân giáp bọn chúng. Ta giết bọn chúng tuy rất khó nhưng bọn chúng cũng đừng hòng mơ tưởng giết được ta.”

Lâm Lôi bật cười ha hả.

“Lão đại, mặt huynh sao vậy? Dung mạo bị huỷ rồi a!” Thanh âm nghẹn ngào của Bối Bối vang lên trong đầu Lâm Lôi.

Khẽ nhúc nhích da mặt của mình, Lâm Lôi cảm thấy một trận đau rát vì bỏng, chỉ có thể cười khổ mà nói: “Bối Bối, ta mặc dù rèn luyện lực lượng thân thể, nhưng mà cho dù rèn luyện cỡ nào cũng không thể rèn luyện cho cơ nhục da mặt được, lực phòng ngự không đủ a.”

“Phù, Bối Bối, trước tiên ta cần nghỉ ngơi cái đã. Ta đang mệt muốn chết đây.”

Lâm Lôi buông Bối Bối ra, nằm thẳng cẳng trên mặt đất.

Qua một đoạn thời gian vừa rồi, cho là thân thể hay tinh thần Lâm Lôi đều đã đạt tới cực hạn. Tình huống nguy hiểm vừa rồi quá ghê gớm, nhưng giờ đây đã an toàn, Lâm Lôi cũng cảm thấy mỏi mệt vô cùng, hắn bây giờ chỉ muốn nghỉ ngơi và nghỉ ngơi

Trong sơn cốc, hơn trăm con cự long chỉ xoay quanh ở trên không trung, phía dưới còn có hai con bát cấp ‘Tấn Mãnh Long’, tất cả đều nhìn vào vị trí hòn tiểu sơn

“Hống~~” Đột nhiên một con Hoả long có thể tích lớn nhất rống lên.

Tất cả cự long cùng Tấn mãnh long đều lùi bước ly khai. Riêng con cự long thể tích lớn nhất nhìn vào hòn tiểu sơn, trong mắt có một tia sợ hãi.

Thực ra khi xưa cửa vào huyệt động rộng lớn vô cùng, thậm chí một con cự long lớn nhất cũng có thể chui vừa. Nhưng sau này Hoả long nhất tộc và Lục long nhất tộc nhận được một mệnh lệnh nên đã đem hòn tiểu sơn chắn lấp miệng huyệt động.

Đối với cự long mà nói, khe hở chỉ khoảng hai ba thước chẳng gây ra chuyện gì. Hình thể của bọn chúng chẳng thể chui vào được.

Nhưng đối với Lâm Lôi mà nói, lại có thể dễ dàng chui vào trong đó được.

“Tiến vào cấm địa, tên nhân loại chắc chắn phải chết không cần nghi ngờ.” Con Hoả long có thể tích lớn nhất thầm nghĩ rồi sau đó cũng phóng lên cao, bay khỏi nơi này.

Đây là cấm địa của Mê vụ sơn cốc, đừng nói là nhân loại, cho dù là Hoả long nhất tộc, Lục long nhất tộc cũng không dám tiến vào.

Một khi đã đi vào, sẽ không còn một con đường sống mà trở ra. Đây là thiết luật trong Mê vụ sơn cốc.

(Hết chương 17)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK