Mục lục
[Dịch] Bàn Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vù vù!” Hàn phong thét gào như cuốn bay cả trời và đất, khắp bốn bề chìm đắm trong ngàn vạn bông tuyết tung bay.

Địch Lỵ Á khoác trường bào làm bằng lông trắng trên mình, đứng ở sau khung cửa lặng lẽ ngắm nhìn trời đất bên ngoài ô cửa sổ. Phía sau nàng là 2 con ma thú, chính là Đại địa chi hùng ‘Cáp Đốn’ và Cuồng lôi tật phong ưng ‘Cáp Lôi’. Cả 2 ma thú đều im lặng. Một tiếng thở dài toát ra trên môi Địch Lỵ Á.

“Phụ thân, mẫu thân…” Địch Lỵ Á trên mặt lộ ra một nụ cười đau khổ, nàng thực sự không ngờ rằng ngay cả cha mẹ mà cũng lừa gạt nàng. Lúc đầu nói cái gì mà nãi nãi (bà) bị bệnh nặng, làm nàng phải cuống cuồng cưỡi Cuồng lôi tật phong ưng cực nhanh quay trở về, đến nơi thì mới phát hiện, nãi nãi của nàng thân thể vẫn khỏe mạnh nguyên si.

Buổi tối hôm mà nàng trở về…

Địch Lỵ Á tức giận trách vấn cha mẹ mình: “Phụ thân, mẫu thân, các người vì sao lại phải gạt con quay về?”

Nguyên lai Địch Lỵ Á vẫn muốn đi theo Lâm Lôi.

Phụ thân Địch Lỵ Á là Đại Á Lai Ân bất ngờ hỏi lại: “Ngươi có phải là thích cái gã Long huyết chiến sĩ tên là Lâm Lôi ấy không? Ngươi trở về đã bao nhiêu năm như vậy rồi mà không hề chấp nhận một nam nhân nào cả, có phải cũng chính là vì hắn?”

Địch Lỵ Á lúc ấy thực sự giật mình, nàng vốn chưa từng nói cho phụ thân biết.

“Người sao lại biết?” Địch Lỵ Á bèn hỏi.

Mẫu thân nàng thì lại thở dài đáp: “Địch Lỵ Á, trong lòng con có chuyện gì sao lại không nói cho chúng ta biết chứ? Chuyện này chính là do lão sư Long Nhĩ Tư đại sư của con sau khi từ đế quốc trở về nói cho chúng ta biết. Ông ta bảo chúng ta chuẩn bị cho hôn lễ của con với Lâm Lôi.”

Địch Lỵ Á đang lúc nộ khí trùng trùng, trong lúc nhất thời bỗng trở nên thẹn thùng.

Phụ mẫu Địch Lỵ Á cùng đưa mắt nhìn nhau, cùng lắc đầu cười khổ, phụ thân nàng ‘Đại Á’ cuối cùng cũng lên tiếng: “Nữ nhi yêu quý của ta, ta bây giờ phải trịnh trọng nói với ngươi, chuyện của ngươi với Lâm Lôi là không thể được.”

“Sao ạ?” Địch Lỵ Á nhìn phụ thân nàng.

Phụ thân nàng nghiêm túc nói: “Địch Lỵ Á, đệ đệ của Lâm Lôi là trượng phu của Áo Bố Lai Ân đế quốc Thất công chúa, chẳng nghi ngờ gì nữa, Lâm Lôi hắn chính là Thánh vực cường giả của Áo Bố Lai Ân đế quốc. Mà chuyện giữa Áo Bố Lai Ân đế quốc với Ngọc Lan đế quốc chúng ta ngươi hẳn là biết rõ.”

“Đúng. Ngọc Lan đế quốc chúng ta cùng Áo Bố Lai Ân đế quốc là hai đế quốc cường đại nhất trên đại lục, cùng đối nghịch lẫn nhau. Chuyện này với việc giữa con và Lâm Lôi thì có quan hệ gì?” Địch Lỵ Á rất bất bình: “Chẳng lẽ phụ thân người cho rằng, con cùng Lâm Lôi sống với nhau sẽ ảnh hưởng đến gia tộc?”

“Đúng vậy.”

Đại Á Lai Ân gật đầu nói. “Đối với một gia tộc cường thịnh, như quả ngươi cùng Lâm Lôi kết hôn… Nếu một khi giữa Ngọc Lan đế quốc chúng ta với Áo Bố Lai Ân đế quốc phát sinh chiến tranh trên diện rộng thì đế quốc sẽ không còn dám tin tưởng vào Lai Ân gia tộc chúng ta nữa.”

Địch Lỵ Á lúc này rất là phiền muộn.

Lời phụ thân nói khiến nàng cảm thấy thật buồn cười.

“Địch Lỵ Á, ngươi thử ngẫm lại xem. Nếu ngươi là hoàng đế, phát hiện trong đế quốc có nữ tử của một đại gia tộc lại cùng kết hôn với Thánh vực cường giả của địch quốc, liệu có lo lắng rằng gia tộc ấy sẽ phản bội lại mình hay không?” Đại Á Lai Ân nghiêm túc nói.

Địch Lỵ Á cứng lại.

Nàng không thể nói được gì vì trong lịch sử đã từng có tiền lệ.

La Áo đế quốc vào năm đó có một vị quý tộc tiểu thư trong một gia tộc được gả cho một vị quốc vương của một vương quốc ở đại thảo nguyên ở cực đông, rồi sau đó cả gia tộc này đều rời bỏ vương quốc, gia nhập vương quốc ở thảo nguyên kia. Ngàn vạn lần đừng cho rằng La Áo đế quốc mạnh hơn so với thảo nguyên vương quốc kia quá nhiều.

Cực đông đại thảo nguyên có tổng cộng tam đại vương quốc.

Người dân thảo nguyên vốn bản tính hung dữ, mỗi một người trời sinh ra đã là một chiến sĩ dũng mãnh, tuy nhiên luận về nhân khẩu thì lại chẳng bằng một góc của La Áo đế quốc, Lai Nhân đế quốc. Có điều tam đại vương quốc này vốn đã đối đầu với lưỡng đại đế quốc lâu như vậy rồi mà lại chẳng hề bị rơi xuống thế hạ phong.

“Phụ thân, con cùng Lâm Lôi…” Địch Lỵ Á liền nói.

Đại Á Lai Ân ngắt lời: “Địch Lỵ Á, hết thảy, Lai Ân gia tộc chúng ta phải tích lũy qua hàng ngàn năm mới có được địa vị như ngày hôm nay. Nếu ngươi gả cho Lâm Lôi, bệ hạ mặc dù sẽ không tỏ thái độ gì với gia tộc chúng ta… song nhất định sự tín nhiệm của người đối với gia tộc chúng ta sẽ giảm sút.”

“Một khi sự tín nhiệm giảm sút, rất nhiều con em của gia tộc chúng ta trong quân đội, quan trường khả năng thăng tiến sẽ khó hơn rất nhiều.” Đại Á Lai Ân thở dài một tiếng. “Địch Lỵ Á, hy vọng ngươi có thể lo lắng vì gia tộc.”

“Nhưng thưa phụ thân, Lâm Lôi hắn không còn ở Áo Bố Lai Ân đế quốc nữa. Hắn hiện tại dã đến Hỗn loạn chi lĩnh rồi!” Địch Lỵ Á vội vàng nói.

“Hỗn loạn chi lĩnh?” Đại Á Lai Ân ngẩn ra.

Địch Lỵ Á liền mau chóng giải thích: “Đúng vậy, phụ thân, Lâm Lôi hắn chí không tại Áo Bố Lai Ân đế quốc, hắn là muốn mở cục diện tại Hỗn loạn chi lĩnh. Hắn sau này sẽ chỉ biết thuộc về nơi ấy. Phụ thân… Hỗn loạn chi lĩnh không phải là địch đối với đế quốc chúng ta phải không.”

Đại Á trầm mặc trong chốc lát rồi chậm rãi gật đầu.

Đích xác là như thế. Khắp đại lục nếu có thể trở thành đối thủ của Ngọc Lan đế quốc thì chỉ có Áo Bố Lai Ân đế quốc mà thôi.

Về phần Hỗn loạn chi lĩnh thì là một vùng đất hỗn loạn cùng một lúc tồn tại tới hơn mười công quốc, chẳng phải là đối thủ của ai cả.

“Như quả Lâm Lôi hắn thực sự mở ra lãnh địa riêng tại Hỗn loạn chi lĩnh thì việc ngươi gả cho hắn đương nhiên không còn là vấn đề quá lớn.” Đại Á Lai Ân chậm rãi nói. Câu nói này giống như ánh sáng giữa đêm đen làm Địch Lỵ Á trong lòng thở phào một hơi.

Đại Á Lai Ân nhìn Địch Lỵ Á nghiêm túc nói: “Ngươi… trừ phi có một ngày ở trước mắt đế quốc hoàng tộc, chứng minh rằng cái tên Lâm Lôi kia không thuộc về Áo Bố Lai Ân đế quốc thì ngươi mới có thể ở cùng với hắn, nếu không thì tuyệt đối không được.”

“Phụ thân, con biết rồi.” Địch Lỵ Á cũng rất yêu cha mẹ, yêu gia gia, yêu nãi nãi, yêu ca ca, yêu biểu tỷ cùng rất nhiều những thân nhân khác của nàng. Nàng không hề nghĩ đến việc mình sẽ đi tới bước phải quyết liệt với cả gia tộc.

Đại Á khẽ gật đầu: “Mấy ngày này ngươi tốt nhất là cứ ở yên tại đế đô, đừng có đi tìm cái tên Lâm Lôi kia nữa.”

Nhớ lại cái đêm nói chuyện hôm ấy, Địch Lỵ Á lại khe khẽ thở dài một tiếng, nàng hiểu rất rõ… Lâm Lôi đã là Thánh vực cường giả, thọ mệnh gần như là vô hạn. Nàng hiện tại cũng đã là thất cấp ma đạo sư, cứ như vậy mà tu luyện thì thọ mệnh cũng sẽ rất dài. Vậy thì cũng không việc gì phải vội vàng trong một vài năm sắp tới.

Xuyên thấu qua cửa số nhìn về hướng đông bắc xa xăm, toàn bộ đất trời đều bị che phủ bởi màu trắng của những bông tuyết phiêu phiêu đãng đãng.

Đúng, chẳng thấy rõ một thứ gì hết, nhưng ánh mắt ấy của Địch Lỵ Á lại phảng phất như xuyên qua khoảng không gian xa xăm, tới Hắc Thổ thành tại Hỗn loạn chi lĩnh…

Tại ngoại thành của Hắc Thổ thành, trên vùng hắc thổ từng đoàn từng đoàn đội ngũ chính phụ đang không ngừng chạy, bên cạnh mỗi một chi đội lại có quan quân liên tục hô hào: “Nhanh lên một chút, nhanh lên một chút, đừng có bỏ đội, mẹ kiếp, nếu rời đội thì đừng nghĩ tới chuyện ăn điểm tâm.”

Tại một gò cao trên mặt đất, lão tứ ‘Bố Ân’ cùng lão ngũ ‘Cái Tỳ’ trong số năm huynh đệ chỉ mặc quần dài, để trần một nửa cơ thể hùng tráng phía trên, đang quan sát chung quanh.

Hắc Thổ thành trong khoảng thời gian này không hề công thành chiếm đất mà chỉ một mực lo luyện binh. Điều này cũng khiến cho các thành trì trong phạm vi xung quanh cảm thấy sự uy hiếp đến từ Hắc Thổ thành, đám thành chủ này cũng rất khẩn trương, có điều bọn chúng cũng không dám ngang nhiên tuyên chiến.

Đột nhiên Lâm Lôi đi tới, vừa nhìn đám chiến sĩ đang huấn luyện, vừa đi tới chỗ của Cái Tỳ, Bố Ân hai người.

“Đại nhân, thế nào?” Cái Tỳ tự hào khoe.

Lâm Lôi gật đầu hài lòng: “Quả là không tệ, được rồi. Các ngươi định làm thế nào để bắt đầu công kích các thành trì xung quanh?” Về chiến tranh thì có rất nhiều chuyện, song Lâm Lôi vẫn một mực chẳng màng đến. Trừ khi đến lúc tối hậu quan đầu, nếu không thì cũng chẳng cần đến hắn phải ra tay.

Bố Ân hiền hậu cười: “Đại nhân, chúng ta còn chưa công kích mà trong các thành này đã có một số người đầu hàng chúng ta, nói chuẩn bị theo chúng ta trong ứng ngoại hợp.”

“Ủa, có chuyện này sao?” Lâm Lôi cũng bật cười.

Cái Tỳ vội vàng đáp: “Còn giả được ư? Đại nhân, người không biết chứ, sau khi thực lực của 5 huynh đệ chúng ta được truyền bá đi, rất nhiều thành đô ở xung quanh đều vô cùng sợ hãi. Đối phó với các thành trì này căn bản không cần sử dụng quân đội, nếu muốn chỉ cần mấy huynh đệ chúng ta trực tiếp ra tay chém giết thì sẽ rất dễ dàng.”

Lâm Lôi chỉ cười cười.

Với những thành trì nhỏ như thế này, một cao thủ đích xác là có thể quyết định tất cả. Dù sao số lượng quân nhân tại Hắc Thổ thành cũng khoảng mấy ngàn người. Mấy ngàn người còn chưa đủ cho một cửu cấp chiến sĩ chém giết. Cửu cấp chiến sĩ có thể trực tiếp giết chết thủ lĩnh khiến mọi người phải đầu hàng.

Có điều nếu là công kích một công quốc nào đó thì không giống như vậy.

Một công quốc quân đội có lẽ phải đông tới hơn 10 vạn người, nếu sau này cùng giao chiến với Quang Minh giáo đình, có lẽ đối phương nhân mã còn nhiều hơn… Đối phó với chiến thuật biển người, một chiến sĩ cao thủ liệu có thể giết được bao nhiêu đây? Còn ma pháp sư thì tác dụng sẽ lớn hơn nhiều.

Còn nếu không có ma pháp sư cấp bậc Thánh vực, với chiến thuật biển người thì tố chất và năng lực của quân nhân 2 bên mới là chủ yếu.

“Huấn luyện này của các ngươi là?” Lâm Lôi nhíu mày nhìn các tiểu đội linh hoạt tách riêng ra kia.

Bố Ân giải thích: “Đại nhân, đây là dựa theo việc phân phó mỗi người huấn luyện cho một trung đội. Cứ mỗi một người lại được phân công huấn luyện cho một tiểu đoàn 300 người. Mỗi trung đội trưởng của một trung đội lại có 6 tiểu đội trưởng cùng giám thị, huấn luyện, như vậy hiệu quả sẽ cao hơn rất nhiều.”

Cái Tỳ, Bố Ân bọn họ tại Bắc vực 18 công quốc cũng đã từng huấn luyện binh sĩ, cho nên biết là cần phải huấn luyện như thế nào.

Quay về Hắc Thổ thành nắm rõ tình hình phát triển xong, Lâm Lôi lại trở lại Hắc Ô sơn.

Thân ảnh hắn như một làn khói xanh phiêu nhiên tiến vào một nơi sâu thẳm trong Hắc Ô sơn. Chỗ ở của Lâm Lôi tại Hắc Ô sơn chính là một vùng ở giữa hồ nước mỹ lệ, xung quanh phương viên mấy chục thước toàn là cự thạch. Lâm Lôi sau một hồi tìm kiếm trong Hắc Ô sơn thì phát hiện ra khu vực này, liền một kiếm bổ ra, khai hoang san bằng khu vực giữa hồ này làm địa bàn.

Ở giữa hồ nước, bề mặt đám cự thạch chỉ cao hơn so với mặt nước khoảng trên dưới nửa thước, Lâm Lôi đã xây dựng một căn mộc ốc tại chính nơi này.

“Bối Bối, ngươi lại làm trò gì vậy?” Lâm Lôi đạp nước mà đi, phiêu nhiên đến giữa hồ thì bỗng phát hiện ra thân thể nhỏ bé của Bối Bối đang hì hục đào bới thứ gì đó ở dưới đám cự thạch bên bờ.

“Lão đại.” Bối Bối quay đầu cười hì hì với Lâm Lôi, đồng thời cái móng vuốt nhỏ bé nhanh chóng bới đám cự thạch lên, khiến đám cự thạch này không ngừng bay tán loạn. “Ta đang làm thang a, làm mấy bậc thang ở chỗ này, khi nào bơi dưới nước lại có thể ghé vào bậc thang này. Vừa rồi ngâm mình dưới nước thật là thoải mái a. Lão đại, bối bối ta thông minh đấy chứ.”

Lâm Lôi khẽ cười.

“Phập ——” Một vuốt bới xuống, bậc thang thứ 6 đã được Bối Bối bới ra rồi. Một bậc thang này đại khái cao khoảng 10 công phân, vì vậy khi bơi dưới nước, Bối Bối nếu đặt mông ngồi ở tầng thấp nhất thì tứ chi có thể tùy ý vẫy vùng trong nước, rất là khoái trá.

Lâm Lôi cười cười, thấy bên bờ hồ có một đám loạn thạch bèn vung nắm đấm lên ——

“Vù.” Cuồng phong gào thét, gió lốc dễ dàng cuốn một khối cự thạch cao hơn người ở đằng xa dựng đứng lên giữa không trung, cuối cùng cuộn tới trước mặt Lâm Lôi. Cảnh vật ưu mỹ tại Hắc Ô sơn này khiến cho tâm tình của Lâm Lôi thực sự tĩnh lặng, chẳng buồn lo nghĩ gì đến những chuyện của thế nhân.

Hắn nhếch môi khẽ mỉm cười.

Thò tay lấy ra một thanh bình đao, Lâm Lôi bắt đầu tiến hành điêu khắc trên khối cự thạch này, dần dần… một hình người đại khái ở dạng phôi thai bắt đầu xuất hiện. Bối Bối hai cái móng vuốt nhỏ tựa vào trên bậc thang, ngẩng đầu nhìn khối đá điêu khắc này. “Ô, lão đại, huynh là điêu khắc một nữ nhân a, ha ha, ta biết rồi, nhất định là Địch Lỵ Á.” Bối Bối ở một bên hỉ hả cười nói.

Có điều Lâm Lôi lại hoàn toàn đắm chìm trong điêu khắc, bình đao khi thì mạnh mẽ dữ dội như tia chớp, khi thì nhẹ nhàng linh xảo tựa làn gió nhẹ thổi qua, đã đạt tới trình độ điêu khắc của cảnh giới tông sư khiến cho Lâm Lôi trong khi gọt đẽo có thể đem toàn bộ những suy nghĩ trong lòng mình mà điêu khắc ra.

Những nét khắc rất nhỏ của mô phôi… Lâm Lôi hoàn toàn để tâm vào điêu khắc.

Từ sáng sớm cho tới đêm khuya của ngày hôm sau, suốt hai ngày một đêm, Lâm Lôi rốt cuộc cũng dừng bình đao ở trong tay.

“Phù.” Hắn khẽ thở nhẹ một hơi, những hạt bụi nhỏ nhẹ nhàng bay trong gió, bức thạch điêu điêu khắc hình nữ nhân này có một loại anh khí đặc biệt, nhất là ở ánh mắt kia… quả thực khiến cho thạch điêu trở nên sinh động vô cùng.

Lâm Lôi hài lòng nhìn lại bức thạch điêu, rồi lại quay về hướng tây nam xa xôi, trong lòng thầm nhủ: “Địch Lỵ Á, hẳn là nàng cũng đã nhận được tin của ta rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang