Mặc dù mối tình đầu thất bại đã để lại bóng ma ám ảnh trong tâm lý tình cảm cũng như những hành động của Lâm Lôi, có điều Địch Lỵ Á lại là bạn từ thuở nhỏ của hắn, Lâm Lôi buộc phải thừa nhận – hắn thích cái cảm giác ấm áp, thân quen khi được ở bên Địch Lỵ Á.
Từ khi còn học trong học viện, Lâm Lôi đã biết rằng Địch Lỵ Á có cảm tình với hắn.
Hắn biết, Địch Lỵ Á vẫn luôn chờ đợi hắn nói ra, nhưng sau khi mối tình đầu thất bại đã để lại trong lòng Lâm Lôi có một vết thương, khiến hắn không tài nào mở miệng được.
Tại đế đô của Ngọc Lan đế quốc xa xôi, mặc dù mặt trời đã lên cao song khắp thiên địa vẫn chìm đắm trong làn hơi lạnh. Địch Lỵ Á khoác một tấm áo hoa dày đang ngồi trong đình viện nhàn nhã thưởng thức từng tia nắng. Trong tay nàng đang cầm phong tín kiện mà Lâm Lôi vừa gửi tới. Phong thư này cũng là thông qua hệ thống đưa tin của Đạo Sâm thương hội mà chuyển đến.
Đọc lá thư trong tay, Địch Lỵ Á không kìm hãm được niềm vui trên khuôn mặt, những nụ cười cực kỳ hạnh phúc.
“Địch Lỵ Á, xem cái gì vậy?” Một giọng nói trầm đục vang lên, chính là Đại địa chi hùng ‘Cáp Đốn’. Đôi mắt nhỏ đáng yêu của Cáp Đốn đang nhìn chằm chằm vào phong thư trong tay Địch Lỵ Á. “Qua đây, Địch Lỵ Á, cho ta xem một chút a, để ta cũng được vui vẻ một chút.”
Địa địa chi hùng ‘Cáp Đốn’ có cảm tình rất thân thiết với Địch Lỵ Á.
Địch Lỵ Á trông thấy nó, lập tức đem phong thư giấu vào trong ngực, cái mũi chun lại trách cứ. “A Hoàng, ngươi lại tới làm loạn nữa rồi, sao không ở lại bên cạnh lão sư vậy?”
Đại địa chi hùng lắc đầu hoảng hốt đáp: “Chủ nhân ông ấy đã bế quan tĩnh tu rồi, chưa được mươi ngày nửa tháng thì nhất định sẽ không đi ra, bây giờ không cần có ta ở bên cạnh, cho nên A Hoàng đến tìm Địch Lỵ Á.” Đoạn nó quay sang nhếch miệng cười với nàng.
Địch Lỵ Á hôm nay tâm tình rất tốt nên đã cùng chơi đùa với Đại địa chi hùng trong chốc lát.
“Địch Lỵ Á, bức thư là do cái tên Lâm Lôi kia gửi tới phải không?” Đại địa chi hùng khẽ dò hỏi.
Địch Lỵ Á liếc ánh mắt có chút giận dỗi nhìn nó một cái, song cũng gật đầu. Ánh mắt nàng có muốn che giấu cũng không được niềm vui trong lòng. Thư của Lâm Lôi chỉ là kể lại những chuyện đã phát sinh trong mấy ngày này, đồng thời cũng kể về việc mình đang ở Hắc Thổ Thành tại Hỗn loạn chi lĩnh, địa chỉ, đường xá cụ thể, hết thảy đều kể cho Địch Lỵ Á biết.
Mặc dù Lâm Lôi không có nói rõ rằng muốn Địch Lỵ Á tới, song đường xá, địa chỉ miêu tả cụ thể như vậy, ý tứ của Lâm Lôi đã rất rõ ràng rồi.
“Cái tên ngốc này, cứ luôn che giấu cái gì chứ. Muốn người ta đến thì nói rõ ra đi.” Địch Lỵ Á trong lòng cười thầm.
Tâm tình vui vẻ, Địch Lỵ Á ngồi trên ghế gặp ai cũng mỉm cười, còn Đại địa chi hùng thì đứng ở bên cạnh nàng lại chẳng hề nói một câu.
“Địch Lỵ Á, ngày mai đã là Ngọc Lan tiết rồi, tối nay cô có phải về nhà không?” Đại địa chi hùng ‘Cáp Đốn’ khẽ hỏi.
Địch Lỵ Á nghe thế, mày ngài không tự kìm hãm được khẽ nhíu lại, thở dài một hơi: “Ừ, tối nay cả gia tộc sẽ tụ tập ăn tối. Ài… thật là không muốn về.” Trong khoảng thời gian này, Địch Lỵ Á có về nhà 2 lần, lần nào người nhà cũng đều khuyên bảo là nên từ bỏ Lâm Lôi.
Nhưng…
Điều này có thể không?
Địch Lỵ Á lúc đầu vốn nghĩ rằng Lâm Lôi đã chết, thậm chí đã quyết định cả đời này sẽ không lấy chồng dù là bất cứ ai. Cứ như vậy suốt gần 10 năm, nàng bây giờ đã biết Lâm Lôi vẫn còn sống, hơn nữa sẽ có thể rất nhanh thành lập lãnh địa của riêng mình, lúc này bảo nàng làm sao có thể từ bỏ được đây?
Tối hôm đó.
Những thành viên quan trọng của Lai Ân gia tộc đều tề tụ tại đại sảnh. Gần 100 thành viên gia tộc trọng yếu đều nhiệt tình nâng chén, cùng nhau chuyện trò. Sáng chói nhất trong ngày hôm nay hiển nhiên chính là gia tộc tộc trưởng Địa Á Lai Ân. Ông ta chẳng những bản thân vô cùng thành đạt mà còn có 2 người con vô cùng lợi hại.
Địch Khắc Tây hiện tại đã là bát cấp ma pháp sư, đồng thời còn là thân truyền đệ tử của Đại Đế Ti nữa.
Còn Địch Lỵ Á thì đạt đến thất cấp ma pháp sư đã nhiều năm, cũng là đệ tử của Phong hệ Thánh ma đạo ‘Long Nhĩ Tư’ đại sư.
Đôi nam nữ trẻ tuổi này đều là cực kỳ vĩ đại.
Hôm nay dù cho Địch Lỵ Á có mặc trang phục thế nào đi chăng nữa thì vẫn toát ra khí chất cao quý, dung mạo được thiên nhiên ban tặng, khiến cho nàng chói sáng hơn bất kỳ một quý tộc tiểu thư nào khác. Có điều Địch Lỵ Á lại chỉ bưng chén rượu ra một góc của đại sảnh rồi ngồi xuống.
Một vị trung niên nhân ở giữa đám người đang cầm chén rượu, nhìn thấy Địch Lỵ Á ở đằng xa bèn tiến tới trước mặt Đại Á Lai Ân cười nói: “Đại ca, Địch Lỵ Á quả là càng lớn càng xinh đẹp, ở đế đô đã có không biết bao nhiêu quý tộc thanh niên bị hớp hồn mất rồi.”
Đại Á Lai Ân chỉ lạnh nhạt cười.
“Đại ca, nhi tử của Lý Đức thân vương điện hạ vốn luôn ngưỡng mộ Địch Lỵ Á. Huynh nói hai người bọn họ có…”
Đại Á Lai Ân lắc đầu đáp: “Lão tam, đừng nhắc đếm đám quý tộc nữa, nếu có thể thì đã sớm cưới xin từ mấy năm trước rồi. Bây giờ… ngươi tốt nhất là đừng có đi thuyết phục nữa, đợi lát nữa để ta nói với phu nhân là được rồi.”
Tại yến hội, mọi người cứ cùng Đại Á Lai Ân nhắc đến chuyện này.
Là bởi vì Địch Lỵ Á tuổi còn trẻ, chẳng những xinh đẹp mà còn có cả năng lực, đặc biệt còn là đệ tử của Thánh ma đạo. Sau lưng lại có Lai Ân gia tộc hùng mạnh nữa… Một nữ nhân ưu tú hoàn mỹ như vậy, đám quý tộc thanh niên muốn theo đuổi quả là nhiều không kể xiết.
Ở một góc, Địch Lỵ Á một thân một mình lặng lẽ ngồi.
“Muội muội.” Một gã thanh niên anh tuấn thân cao gần 1 thước 8, mái tóc dài màu vàng thẳng tắp phủ xuống ngang vai đã bước tới.
Địch Lỵ Á ngẩng đầu nhìn, rồi mỉm cười: “Ca.” Người vừa đến chính là ca ca ruột của Địch Lỵ Á, ‘Địch Khắc Tây’. Địch Khắc Tây của hiện tại không hề thay đổi so với năm đó tại Ân Tư Đặc ma pháp học viện, vẫn y nguyên cái dáng vẻ lãnh khốc của mình. Song đối với muội muội mình, hắn lại vô cùng chiều chuộng.
Địch Khắc Tây ngồi đối diện với Địch Lỵ Á.
“Sao thế, hình như tâm tình không vui hả?” Địch Khắc Tây mỉm cười dò hỏi.
Địch Lỵ Á lắc đầu bất đắc dĩ đáp: “Ca, huynh suốt ngày ở bên cạnh Đại Đế Ti tu luyện, đối với chuyện của ta huynh không hiểu rõ được đâu.”
“Có liên quan đến Lâm Lôi phải không?” Địch Khắc Tây lại hỏi.
Địch Lỵ Á trừng mắt nguýt ca ca mình một cái: “Ca, huynh thật là thông minh., có điều, phụ thân và mâu thân dường như phản đối chuyện ta sống cùng với Lâm Lôi. Ta thực sự rất khổ tâm…. Dù sao thì ta cũng không muốn làm loạn trước cả gia tộc.”
Địch Khắc Tây gật đầu, hắn hiểu rõ suy nghĩ của muội muội. Từ nhỏ đã chứng kiến Địch Lỵ Á lớn lên, Địch Khắc Tây hiểu rất rõ – Địch Lỵ Á mặc dù là một cô gái vô cùng quyết đoán, song ở nơi sâu thẳm trong tâm hồn, nàng cũng không muốn phải rời xa gia tộc thân nhân của mình.
“Phỏng chừng tối nay mẫu thân sẽ cùng ta đàm luận về đám thanh niên, xem thanh niên nhà ai là khá nhất.”
Hắn cười khổ nói.
Cứ mỗi lần quay trở về, cha mẹ thế nào cũng sẽ tìm hắn để trao đổi về việc này.
Địch Khắc Tây nhíu mày nói: “Đám thanh niên lêu lổng ấy mà cũng muốn kết hôn với muội ư? Mà cái tên Lâm Lôi này cũng thật là, hắn lẽ ra nên quang minh chính đại trực tiếp đến đế đô cầu hôn muội mới phải! Nếu hắn làm như vậy, ta dám chắc sẽ ủng hộ hắn.” Từ đáy lòng, Địch Khắc Tây vẫn luôn đánh giá cao Lâm Lôi.
Dù sao đó cũng là một thiên tài nhân vật còn tài năng hơn so với hắn.
“Hắn đến cầu hôn?” Địch Lỵ Á ngẩn ra, rồi lại nở nụ cười.
Nàng nhớ đến cái đêm đầu tiên của mình tại Ô Sơn trấn, nàng đã hôn Lâm Lôi một cái, khiến cho bộ dạng hắn bỗng trở nên kinh hoảng thất thố. Điều đó đã ám chỉ rằng, Lâm Lôi cũng không dám trực tiếp nói yêu nàng. Như vậy thì làm sao hắn có thể đến đế đô để chủ động cầu hôn cơ chứ?
“Ca, Lâm Lôi không giống như huynh tưởng tượng đâu.” Địch Lỵ Á cười nói.
Giữa lúc yến hội ở bên cùng ca ca mình đàm luận, Địch Lỵ Á tâm tình coi như là không tệ. Có điều sau khi yến hội chấm dứt, cùng cha mẹ nói chuyện một lúc, tâm tình của nàng cũng trở nên xấu đi. Cha mẹ nàng thực không quản khổ cực, cứ lần lượt khuyên bảo nàng.
Nàng đã quá mệt mỏi với những chuyện này rồi.
Ngọc Lan tiết hôm ấy, Địch Lỵ Á liền tới trụ sở chính của Đạo Sâm thương hội tại Ngọc Lan đế quốc.
“Địch Lỵ Á tiểu thư.” Người phụ trách nơi này cũng biết Địch Lỵ Á.
“Phiền tiên sinh giúp ta mang phong tín này gửi đến tay Lâm Lôi.” Địch Lỵ Á liền xuất ra một phong thư.
Người phụ trách lúc này gật đầu: “Xin cứ yên tâm. Phong tín này ta nhất định sẽ phái người đưa đến chỗ của Lâm Lôi đại sư.” Đạo Sâm thương hội đối với những chuyện của Lâm Lôi vĩnh viễn vẫn cứ đề cao như vậy, cùng ngày đã có người sử dụng ma thú phi hành mang theo tín kiện rời khỏi đế đô.
Đêm qua, bỗng nhiên có rất nhiều tuyết phủ xuống. Tới sáng, khi bước chân từ căn phòng gỗ đi ra, Lâm Lôi chợt phát hiện cả Hắc Ô sơn đã bị bao phủ trong một màu trắng xóa, một ít tuyết đọng vẫn còn đang lở lửng trôi nổi trên mặt nước hồ. Mặt trời ấm áp của buổi sớm đã treo ở đằng đông, tỏa ánh sáng lên khắp cây cối chung quanh hồ cùng những mảng tuyết đọng trên các khối cự thạch, phản xạ ra những tia sáng vô cùng chói mắt.
“Phù.” Hít một hơi thật sâu, cảm thụ bầu không khí mát mẻ ngập trong tuyết, Lâm Lôi trên mặt bỗng nở một nụ cười.
Bối Bối từ trong mộc ốc đi ra, đôi mắt nhỏ còn đang mơ mơ hồ hồ, bốn cái móng vuốt vẫn còn lưu lại dấu vết trên tuyết.
“Đại nhân, đại nhân.” Một tiếng gọi rất to từ xa đã vang lên, thậm chí còn khiến cho một ít tuyết đọng trên những nhánh cây phải ‘Rào Rào’ mà rơi xuống. Lâm Lôi ngoái đầu nhìn lại, một thân ảnh cao lớn đang cực nhanh vọt tới đây, mỗi bước chân đều là hơn 10 thước. Chỉ thấy hắn đang bật một cú thật mạnh trên mặt hồ, toàn thân băng qua khoảng cách tới hơn bảy tám chục mét, đáp xuống đúng một khối cự thạch ở giữa hồ.
“Cái Tỳ, có chuyện gì mà gấp như vậy?” Lâm Lôi cười hỏi.
Cái Tỳ hi hi cười nói: “Đương nhiên là chuyện của đại nhân rồi, nếu không ta sao phải mau chóng chạy tới báo như thế này.”
“Chuyện của ta.” Lâm Lôi có vẻ hơi nghi hoặc.
“Đây.” Cái Tỳ từ trong người rút ra một phong thư. “Đây là thư của Địch Lỵ Á tiểu thư, do người của Đạo Sâm thương hội vừa mới đưa đến Hắc Thổ thành của chúng ta. Ha ha, người của Đạo Sâm thương hội a, đã quyết định trực tiếp mở một chi nhánh tại Hắc Thổ thành rồi.”
“Của Địch Lỵ Á?”
Lâm Lôi tiếp nhân phong tín này, mở ra rồi bắt đầu chăm chú đọc, lúc ấy, Bối Bối quay sang Cái Tỳ gầm nhẹ quát: “Cái Tù, cái tên to xác này đứng bên canh, đừng có mà nhìn trộm thông tin giữa Địch Lỵ Á và lão đại ta,”
“Biết rồi, biết rồi.” Cái Tỳ thực dở khóc dở cười.
Song Cái Tỳ hắn cũng không dám chọc giận Bối Bối cái tên súc sinh đáng sợ này. Ngay cả Thánh vực ma thú ‘Hắc Lỗ’ còn phải tự nhận không phải là đối thủ của Bối Bối thì Cái Tỳ hắn sao dám chọc vào Bối Bối đây?
Lâm Lôi lúc này đang chú tâm đọc vô cùng cẩn thận.
“Lâm Lôi đại sư tôn kính.
Hy vọng huynh vui vì sớm nhận được thư!
Huynh quả là rất lợi hại a, đã chiếm lĩnh được Hắc Thổ thành rồi. Có điều Hắc Thổ thành mới chỉ là một tòa thành nhỏ, huynh đường đường là Lâm Lôi đại sư với thân phận gì cơ chứ, chẳng lẽ chỉ chiếm lĩnh một cái thành bé tẹo rồi bảo ta tới hay sao? Vậy thì huynh còn gì là mặt mũi nữa.
Ừ, ta đã quyết định rồi, tối thiểu phải chờ khi huynh tại Hỗn loạn chi lĩnh kiến tạo được một công quốc, ta mới tới. Nếu không… Hừm, sẽ không thèm gặp huynh đâu.
Về việc huynh hỏi ta hiện tại thế nào? Cũng vẫn ổn, ta hiện tại đang cũng lão sư yên tĩnh tu luyện, thân thể nãi nãi ta cũng đã khá hơn nhiều rồi. Chuyện của ta, huynh đừng lo lắng. Huynh cứ dồn tâm tư tại Hỗn loạn chi lĩnh mà tu luyện cho tốt vào.
Nhớ cho kỹ, ta đang đợi công quốc của huynh đấy.
Sau khi công quốc của huynh được thành lập, ta cũng sẽ rời khỏi Ngọc Lan đế quốc, đó chính ước định giữa chúng ta!
Có điều huynh phải cẩn thận một chút, đừng để quá mệt mỏi đấy. Ta có thời gian, vì thế sẽ chờ cho công quốc của huynh được thành lập, chờ để được gặp huynh!
Địch Lỵ Á… của huynh!”
Nhìn phong tín, Lâm Lôi trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp, khuôn mặt không giấu nổi nụ cười, đem phong tín kiện cất vào trogng không gian giới chỉ. Cái Tỳ đứng bên cạnh bèn chế nhạo: “Đại nhân hình như rất cao hứng, trên mặt cứ thấy cười hoài, Địch Lỵ Á tiểu thư viết cái gì vậy a.”
“Đúng vậy, lão đại, viết cái gì vậy a.” Bối Bối cũng ngước cái khuôn mặt nhỏ nhắn hướng về Lâm Lôi hỏi.
Lâm Lôi chỉ cười, quay sang Cái Tỳ nói: “Được rồi, ta hỏi ngươi, các ngươi chuẩn bị bao giờ thì công kích các thành trì khác?”
“Chúng ta lúc nào cũng có thể, nhưng bâu giờ mới qua Ngọc Lan tiết…” Cái Tỳ ấp úng. Ngọc Lân thiết chính là ngày lễ quan trọng nhất của toàn Ngọc Lan đại lục, rất nhiều quân nhân cũng trở về đoàn tụ với gia đình. Đương nhiên vẫn có một bộ phận quân nhân kiên thủ với cương vị.
Lâm Lôi lắc đầu nói: “Xuất kỳ bất ý thì tổn thất mới có thể là nhỏ nhất.”
“Vậy là đại nhân đã hạ lệnh rồi.” Cái Tỳ mắt sáng rực lên.
Lâm Lôi khẽ gật đầu: “Ngươi hôm nay trở về chuẩn bị, sáng mai sẽ bắt đầu tiến sang các thành trì xung quanh phát động công kích. Cần phải chinh phục các thành trì xung quanh trong thời gia sớm nhất… Kế hoạch hiện tại của chúng ta chính là trước tiên sẽ chiếm lĩnh một công quốc có lãnh địa lớn nhỏ.”
“Vâng, thưa đại nhân.” Cái Tỳ hưởng ứng đáp.
“Ngươi đi đi.” Lâm Lôi khẽ cười nói.
Cái Tỳ bèn gật đầu, lập tức rời khỏi Hắc Ô sơn. Hắc Thổ thành vẫn đang trong quá trình chuẩn bị, sau khi Cái Tỳ mang theo mệnh lệnh của Lâm Lôi hạ lệnh, rốt cuộc đã bắt đầu khẩn trương hẳn lên. Hắc Thổ thành vốn im lặng nằm chầu phục lâu như vậy rồi, nay rốt cuộc cũng đã chuẩn bị vươn lợi trảo của họ ra những thành trì ở xung quanh.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK