Mục lục
[Dịch] Bàn Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối như mực. Mây đen che phủ ánh trăng, mặt đất tối tăm. Bỗng nhiên...

Chín luồng ánh sáng trắng loá mắt bay về phía công quốc Xã Lý. Bay đến nửa đường, năm đạo hào quang đó bay về năm thành tì nhỏ của công quốc, còn bốn đạo hào quang tiếp tục bay về quận thành công quốc Xã Lý.

Khi gần đến nơi mới phát hiện ra.

Nhưng đạo hào quang sáng trắng đó chính là Thiên sứ Nhu Hoà Thánh Quang. Mỗi một Thiên sứ này đều có bốn cánh. Khi đến gần tất thảy đã biến thành hình hài Thiên sứ có thịt có xương thể hiện sức mạnh của họ.

Theo sự phân bậc của Thiên sứ.

Thiên sứ có hai cánh là Thiên sứ hèn yếu nhất. Thiên sứ bốn cánh là bậc trung, sáu cánh là đỉnh cao Thánh Vực. Còn Thiên sứ tám cánh... và cuối cùng là Thiên sứ mười hai cánh thực lực tuyệt đỉnh kinh hoàng.

Nhưng tiếc thay, trên đại lục Ngọc Lan làm gì tìm thấy nổi Thiên sứ mười hai cánh bao giờ.

“Thật là tiếc”... Ô Sâm Nặc đi sau bốn Thiên sứ, nhìn các Thiên sứ lắc đầu: “Chúa Quang Minh sáng tạo nên Thiên sứ loại binh khí hình người này, họ lại không có tính năng đột phá. Đã thế, thời gian càng lâu lên thực lực không hề có sự vuowtj trội, y nguyên như ban đầu”.

Ô Sâm Nặc thuộc đẳng cấp siêu hạng hiểu rất rõ sự tồn tại ra làm sao của mỗi loại Thiên sứ.

Thiên sứ, trên thực tế là không có sinh linh, mà là Chúa Thần Quang Minh sáng tạo nên loại binh khí hình người. Còn sáng tạo như thế nào thì Ô Sâm Nặc không rõ. Tuy nhiên Ô Sâm Nặc biết, Thiên sứ không thể nào biết đột phá, sáng tạo ra cấp bậc mấy thì cứ thế tồn tại, mấy cánh thì cứ giữ nguyên mấy cánh. Ví dụ trong nội bộ Quang Minh Giáo Diên có Thiên sứ sống hàng ngàn năm tuổi mà thực lực vẫn y nguyên như thuở ban đầu được sáng tạo nên.

Thiên sứ mạnh thì đúng là mạnh, nhưng không có khả năng tiến bộ.

điều này khiến cho Ô Sâm Nặc coi thường Thiên sứ, coi Thiên sứ chỉ là một dụng cụ không hơn không kém. Hành động lần này, Ô Sâm Nặc điều khiển đều là Thiên sứ. Ngoài bản thân Ô Sâm Nặc ra không có thêm bất kỳ Thánh Vực Cường Giả nào khác tham gia. Trong con mắt của Ô Sâm Nặc, chỉ Thánh Vực Cường Giả loài người mới là có khả năng tiến bộ khôn cùng, đáng quý hơn Thiên sứ nhiều.

... ...

Tại một thành trì nhỏ trong quận thành công quốc Xã Lý, một vị Thiên sứ bay đến trên bầu trời. Thiên sứ bốn cánh toàn thân là ánh sáng mềm mại đột nhiên mạnh mẽ lên, ngời sáng như Mặt trời chói chang chiếu sáng toàn bộ toà thành.

Dân chúng trong thành thấy bầu trời tự dưng sáng chói thì đổ xô cả ra ngoài nhìn.

“A! Thiên sứ”.

“Là Thiên sứ”!

Dân chúng thành nhỏ đều sợ hãi cả lên, bởi bấy lâu nau dưới sự dạy dỗ của Quang Minh Giáo Diên, những dân chúng này đều tín ngưỡng Chúa Quang Minh. Lúc này, mọi người đều hiểu, Chúa Trời cử họ đến để cứu vớt dân chúng.

Đông đảo dân chúng đều quỳ cả xuống.

“Tín ngưỡng Chúa thì được Chúa bảo vệ. Chống lại Chúa thì bị Chúa huỷ diệt”. Giọng thánh thót của Thiên sứ vang vọng cả thành trì.Gần bốn ngàn bin sĩ trong thành nhỏ có quá nửa quỳ xuống nghe Thiên sứ phán, trong số đó còn có cả những binh sĩ đến từ Hắc Thổ thành. Còn những ai thì đứng nguyên nhìn lên bầu trời ngạc nhiên.

Thiên sứ?

Có phải là Thiên sứ trong truyền thuyết không?

“Giết chết những kẻ khác đạo đi”! Bỗng nhiên có người vung kiếm chém một viên quan quân. Những viên quan quân này đều đến từ quận thành Mạc đặc và nhiều thành trì khác. Họ không tín ngưỡng Chúa Quang Minh. Những ngày vừa qua họ đều tham gia phá huỷ nhà thờ.

Và hôm nay...

Đông đảo binh sĩ đông đúc chung quanh cùng dân chúng giết chết những viên quan quân đến từ nơi khác.Thiên sứ chỉ xuất một chiêu nhẹ nhàng, toà thành này được lấy lại.

“Các tín đồ của Chúa. Chúa sẽ bảo vệ các con chiên của Chúa”. Thiên sứ bốn cánh dõng dạc nói.

Toàn bộ dân chúng có mặt trong thành đều quỳ gối xuống, thành kính vô cùng. Mặt Thiên sứ bốn cánh nở nụ cười. Thiên sứ nhìn thấy mười mấy người tu luyện Ma pháp Quang Minh, Thiên sứ bốn cánh vội sà xuống, đến gần bên một kẻ mạnh nhất: “Ngươi tên là gì”?

Vị mái tóc màu ánh bạc cảm động, cung kính: “đại nhân Thiên sứ tôn kính và vĩ đại! Tên con là Phí Nhĩ Đốn ạ. Là Thần phủ trước đây của ngôi nhà thờ này. Con mong được bảo vệ tính mạng”.

Thiên sứ bốn cánh gật đầu: “Từ hôm nay, Phí Nhĩ Đốn là chủ của toà thành này”. Giọng của Thiên sứ vang vọng không gian, lan khắp toà thành.

“Phí Nhĩ Đốn”!

Dân chúng trong thành hò reo rền vang. Từ trong giọng hò reo của họ Thiên sứ bốn cánh bay lên, với vòng ánh sáng chói chang bủa vây vị Thiên sứ rời toà thành này bay về toà thành nhỏ khác của quận thành.

... ...

Bón toà thành nhỏ khác cũng xẩy ra chuyện tương tự. Sự xuất hiện của Thiên sứ, khiến cho dân chúng tín đồ tin thờ Quang Minh Giáo Diên như cuồng điên cả lên. Họ tranh giành nhau giết chết kẻ ngoại đạo, phong cho người tu luyện Ma pháp Quang Minh hoặc kẻ mạnh làm chủ thành trì.

Còn ở quận thành công quốc Xã Lý.

Khi bốn Thiên sứ còn lại bay đến quận thành công quốc này, trong khắp mọi nơi lửa cháy rực trời, bởi có không ít quan quân binh sĩ đến từ quận thành Mạc đặc và thành trì Hắc Thổ, khiến cho cuộc chiến đấu vô cùng quyết liệt.

“Đại nhân trưởng quan toà”. Năm Thiên sứ bay đến bên cạnh Ô Sâm Nặc.

Ô Sâm Nặc đang đứng giữa trời cao nhìn ba trận chiến đấu giữa ba Thiên sứ bốn cánh và ba chiến sĩ bất tử.

“Chiến sĩ bất tử”? Một Thiên sứ sợ hãi hỏi. Ô Sâm Nặc gật đầu. Khi Ô Sâm Nặc dẫn bốn Thiên sứ đến đây, thông qua sự uy hiếp của Thiên sứ, khiến cho dân chúng trong thành đã nổi lên giết chết nhiều binh mã của phía Lâm Lôi.

Ngay cả đến binh sĩ quân đội cũng sợ hãi mà phản bội

Cuộc chiến, đã hoàn toàn bất lợi cho phía Lâm Lôi.

“Cổn”! Một thân hình đáng sợ với chiều cao ba mét, cánh tay thô như thân thể người, bắp thịt nổi cuồn cuộn tựa như một cỗ máy chiến tranh hình người, bên ngoài lại còn một lớp áo giáp bảo vệ màu trắng, tất cả chỉ lộ ra mỗi bộ mặt với mày xanh lá cây nom dễ sợ.

Đó là chiến sĩ bất tử Thánh Vực.

Ba Thiên sứ bốn cánh đánh nhau với ba chiến sĩ bất tử Thánh Vực.

“Nhị ca. Tốc độ của họ quá nhanh”! Giọng tức tối của Cái Từ vang lên. Ba người Cái Từ, Hắc Sa, An Khoa, ba người họ chỉ là chiến sĩ cấp chín, cho dù là chiến sĩ bất tử biến thân thành, cũng chỉ mới gia nhập vào Thánh Vực, có chăng chỉ có thể dựa được voà ưu thế sức mạnh phòng ngự của chiến sĩ bất tử để liều mạng với Thiên sứ bốn cánh bực trung của Thánh Vực.

Thiên sứ tương đối linh hoạt.

Một Thiên sứ bốn cánh nhanh nhẹn bay sang một phái đá cho Cái Từ một cú rõ mạnh. Cú đá mạnh đến mức có thể làm nát vụn tảng đá to đúng vào áo giáp Cái Từ, khiến chi Cái Từ lảo đảo.

Cái Từ lúc này nhìn thấy trên cao không còn có Thiên sứ bay tới nữa, hô to lên: “Nhị ca, Tam ca, nhanh chạy. Có thêm Thiên sứ nữa tới.

đến có ba Thiên sứ mà chẳng làm gì nổi, trên kia còn những sáu Thiên sứ và một Thánh Vực Cường Giả loài người, thì làm sao ba chiến sĩ bất tử Thánh Vực trụ lại nổi.

Ba người đặt chân xuống mặt đất, đất như động nổ tung vậy. Mặt đất nứt toác mai rùa, ba người chiến sĩ bất tử tựa ba khối Thiên thạch sợ hãi bay về phía bắc.

Nhưng tốc độ bay của chiến sĩ bất tử chỉ có tốc độ cấp bốn thôi, rất chậm.

Thiên sứ có ưu thế tốc độ.

Cánh Thiên sứ vừa động đậy, bốn Thiên sứ đã bay chặn phía trước mặt ba chiến sĩ bất tử. Những Thiên sứ còn lại cùng bay đến vây sau trên dưới.

“Lão Ngũ! Làm sao bây giờ”? Hắc Sa hỏi Cái Từ.

Vốn Cái Từ là người thông minh linh lợi nhất trong số năm huynh đệ chiến sĩ bất tử, nay thấy bốn chiều trên dưới trước sau đều bị vây, lúc này Cái Từ chỉ có muốn khóc mà thôi. Trời à! Thực lực chênh nhau quá lớn.

Bọn họ một chọi một, chỉ cố giữ thế cầm cự.

Giờ đây chín chọi ba, làm sao chọi nổi?

“Làm thế nào”? Mắt Cái Từ loé lên luồgn sáng điên cuồng: “Mẹ chúng nó. Liều mạng, liều sống chết một phen, có chết cũng chẳng sợ”! Giọng Cái Từ rốgn vang lên cổ vũ, toàn thân lao vào phái Thiên sứ. Bốn Thiên sứ phòng ngự quá tốt, nhưng lại không dám ứng chiến với cú liều mạng đó của Cái Từ.

Ô Sâm Nặc ở chốn xa nói: “Thiên sứ, vào trận”.

Lúc này...

Ba chiến sĩ bất tử bay vọt ra ngoài, nhưng ngay lập tức các Thiên sú lại bủa thành vòng vây, vây chặt ba chiến sĩ bất tử lại.

“Phá”! Cái Từ lao mạnh sang bên nơi hào quang đã tạo nên tường thành.

“Ầm”.

Một cú thúc mạnh kinh hoàng chuyền qua áo giáp của Cái Từ, Cái Từ bị bật mạnh trở lại.

“Lão Ngũ, không sao chứ”? An Khoa đến bên nâng dậy.

“Không sao”. Miệng Cái Từ nhổ ra một bãi máu. “Sức mạnh này ghê gớm, e sánh ngang với đỉnh cao Thánh Vực. Nhưng chưa làm chết ngay chiến sĩ bất tử Thánh Vực được. Nếu mạng nhỏ thì e là đã chết ngay lập tức”.

Ô Sâm Nặc lúc này bay tới, lạnh lùng nhìn Cái Từ, Hắc Sa và An Khoa: “Các chiến sĩ bất tử Thánh Vực, gia tộc A Man Đat”?

Cái Từ và hai người anh em không thèm đếm xỉa tới Ô Sâm Nặc.

“Ta cho ba các ngươi một cơ hội. Chỉ cần các ngươi dựa vào Giáo Diên chúng ta, ta sẽ tha chết cho các ngươi”! Ô Sâm Nặc dụ dỗ.

Cái Từ, Hắc Sa, An Khoa đưa mắt nhìn nhau.

“Mẹ kiếp! Có giỏi thì đến mà giết”! Cái Từ ngẩng đầu lên: “Mày chớ có mà thổi da trâu. Lẽ nào Quang Minh Giáo Diên bọn bay chưua được nghe lời cảnh cáo của đạo nhân Hi Tái hử”? Lúc bấy giờ, sát thủ Hi Tái từng tuyên bố, nếu dám chọi lại năm huynh đệ bọn Cái Từ thì Hi Tái sẽ giết đến đảo Giáo Diên Quang Minh.

Ô Sâm Nặc nghe nói thế đâm hoảng.

Vừa rồi, Ô Sâm Nặc chẳng qua chỉ hù doạ ba huynh đệ Cái Từ mà thôi chứ không dám giết chết ba người này. Suy cho cùng, lời của Hi Tái Ô Sâm Nặc không dám chống lại. Hi Tái vốn là vua sát thủ từ năm ngàn năm trước, thực lực quá mức kinh hoàng.

Đặc biệt là mấy năm trước đã trở thành Thần Vực.

Kẻ mạnh cấp Thần.

Nếu cho Ô Sâm Nặc thâm chục buồng gan nữa thì Ô Sâm Nặc cũng chẳng dám làm gì, nếu không thì Quang Minh Giáo Diên hoặc là tồn tại hạơc sẽ diệt vong.

“Giải toả trận chiến Thiên sứ”. Ô Sâm Nặc căn dặn.

“Ô”! Ba người bọn Cái Từ lại đưa mắt nhìn nhau. Lẽ nào Ô Sâm Nặc có bụng dại tốt đến thế ư? Khi sáu Thiên sứ bốn cánh giải toả vòng vây cho ba huynh đệ Cái Từ, Ô Sâm Nặc liền biến thành ánh sáng màu đen, cả ba bọn Cái Từ còn chưa kịp trốn.

“Ầm, ầm, ầm”.

Ba bóng chân đá tới tấp vào ba huynh đệ Cái Từ, ba bọn Cái Từ tự như sao rơi rơi xuống mặt đất.

“Ầm”. Mặt đất nứt tự hình mai rùa, máu ộc ra từ miệng ba người này. Áo giáp màu trắng trên thanh mình họ nứt toác, máu vẫn chảy ra từ miệng.

Ba huynh đệ Cái Từ không còn thấy động đậy nữa. Ô Sâm Nặc đứng giữa không gian rất giỏi. Ba bọn Cái Từ tuy trọng thương nhưng không nguy hiểm tính mạng.

Ô Sâm Nặc lôi từ trong người ra ba sợ xích bằng bảo ngọc màu đen ném cho ba Thiên sứ: “Trói chúng lại. Hai các người canh giữ chúng tại đây. Còn lại theo ta”.

Ô Sâm Nặc dứt lời, chẳng cần nhìn lại ba bọn Cái Từ bay về phái bắc. Bảy Thiên sứ bốn cánh bay theo.

Hai quận thành công quốc Xã Lý và Mạc Đặc cách xa nhau những cả trăm dặm.

Bọn Cái Từ bị tấn công bất ngờ, muốn mách lại với người anh em nhưng giờ đây thì đành chịu. Bởi không có sự tính toán trước, quận thành Mạc Đặc cung bị Ô Sâm Nặc và bảy Thiên sứ tấn công bất ngờ. Lần này Ô Sâm Nặc ra tay rất nhanh.

Khi Ba Khắc, Bố Ân còn đang chưa kịp biến thân Ô Sâm Nặc đã cho mỗi người một cú đá.”Ầm, ầm”.

Hai chiến sĩ bất tử bị đá bắn làm vỡ cả tường sân, mặt đất cùng nứt vỡ hình mai rùa, lõm xuống rất sâu.

“Còn một Ma thú Thánh Vực nữa”! Tinh thần Ô Sâm Nặc rất nhạy bén lập tưc sphát hiện ra “Hắc Lỗ” báo hoa màu đen lúc này bay tháo thân. Hắc Lỗ nhìn thấy Ba Khắc và Bố Ân bị hạ gục, nên nó biết thế bèn trốn đi. Nó thừa hiểu Thánh Vực Cường Giả thần bí loài người kai thực lực ghê gớm lắm..

Hắc Lỗ còn chưa kịp chiến đấu lập tức chuồn khỏi.

“Chủ nhân. Chủ nhân, mau trở về”. Hắc Lỗ nghĩ trong lòng như vậy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK