Mục lục
[Dịch] Bàn Long
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở trung tâm của vùng Ma Thú sơn mạch quanh năm hiếm thấy bóng người, nơi đây thất cấp và cửu cấp ma thú khi có khi không, e ra chỉ có cửu cấp cường giả mới có đủ đảm lược mà đi xuyên qua Ma Thú sơn mạch. Vào lúc này Lâm Lôi cũng vừa tới khu vực trung tâm, rồi sau đó đi thẳng theo trục giữa của Ma Thú sơn mạch trực chỉ hướng bắc mà tiến tới. Hành động phi thường như vậy, e rằng ngay cả cửu cấp cường giả bình thường cũng không dám điên rồ đến thế.

Lâm Lôi chỉ mặc một chiếc quần vải bố dài rách rưới, nửa thân trên để trần, đi chân đất, trên lưng mang theo Hắc Ngọc trọng kiếm, bước thoăn thoắt giữa chốn không người qua lại này.

Bối Bối ở trên vai, dòm ngó tứ phía.

“Rắc, rắc——”

Lâm Lôi dẫm lên thảm lá khô dày, gương mặt thờ ơ. Hành trang của hắn, Tử Huyết nhuyễn kiếm, bình đao, y phục cùng những thứ khác đều bỏ vào không gian giới chỉ. Trong không gian giới chỉ của Khắc Lai Đức, ngoại trừ cự ngạch ma tinh tạp giá trị hai mươi hai ức kim tệ, còn có hơn mười thứ vật phẩm trân quý khác, thứ tệ nhất cũng đáng giá tới mấy trăm vạn kim tệ. Sự tích lũy cả mấy ngàn năm của Phân Lai vương tộc, quả là đáng sợ.

Như hiện tại đối với Lâm Lôi mà nói.

Tài phú chỉ là vật ngoài thân, chân chính quan trọng là thực lực của chính mình. Nguyên nhân gì khiến Đạo Sâm thương hội lại sẵn sàng chi ra một ức kim tệ để mời Lâm Lôi gia nhập với bọn họ? Đó là vì hắn có khả năng đạt tới Thánh vực cường giả. Nếu như thực sự mời một vị Thánh vực cường giả, cái giá đưa ra sợ là càng khiến cho người ta phải hết hồn.

Vì vậy có thể thấy được, thực lực bản thân mới là quan trọng nhất.

Lâm Lôi đi trong khu vực trung ương, hắn ý thức được rằng trong vòng mười dặm xung quanh không hề có bóng dáng của một ma thú nào. Ở khu vực này mà lại không có ma thú trong vòng mười dặm, có nhiều khả năng nơi đây là lãnh địa của Thánh vực ma thú. Lâm Lôi mặc dù tự tin nhưng cũng không muốn động chạm tới Thánh vực ma thú.

Trên đường đi, phải vừa dọn đường vừa đi tới, Lâm Lôi tốc độ không thể nhanh được.

“Tất cả đều phải luyện tập từ cơ bản”. Lâm Lôi rất thực tế, mỗi ngày đều mang Hắc Ngọc trọng kiếm trên lưng. Các động tác cơ bản như phách (chặt), khảm (chém), liêu (kéo), thứ (đâm) và các động tác khác, hắn luôn luôn thử qua, mỗi lần thử đều tận lực để cải thiện cho lực công kích tăng lên.

Cách luyện tập của Lâm Lôi cũng thay đổi không giữ nguyên một kiểu.

Nhưng hắn cũng ngẫm nghĩ đến các mối liên hệ, căn cứ theo thư tịch truyền thừa của gia tộc mình có miêu tả một chút về sự tu luyện của các bậc tiền bối lúc trước, mà suy đoán ra con đường tu luyện đúng đắn.

Con đường tu luyện không thể quá cao vời.

Đầu xuân, giữa hạ, tháng chín mùa thu, giá rét mùa đông. Bất kỳ lúc nào Lâm Lôi cũng chỉ mặc chiếc ma bố trường khố, thân trên để trần bởi vì nhiều lần long hóa làm rách nát áo quần.

Hắn phát hiện… Để chân trần càng làm tăng thêm rõ ràng cảm ứng với sự rung động trên mặt đất, tâm hồn cũng trở nên trầm ổn như mặt đất. ‘Hắc Ngọc Trọng Kiếm’ của Lâm Lôi sử dụng cũng có một thứ cảm giác cùng với mặt đất.

Nữa thân trên để trần.

Cảm thụ gió thổi trên người. Lâm Lôi có cảm giác như mình là một phần ngọn gió, gió vốn vô hình. Việc sử dụng ‘Tử Huyết Nhuyễn Kiếm’ cũng ngày càng thành thục tới mức tùy tâm sở dục.

Vì như thế, Lâm Lôi tạo cho người khác một cảm giác vừa trầm ổn nặng chắc, lại vừa phiêu dật như gió. Hai thứ cảm giác trái ngược nhau xuất hiện một cách kỳ quái trên cùng một người, nhưng lại rất tự nhiên, hòa hợp.

Tu luyện trọng kiếm là chính, nhuyễn kiếm là phụ, có lúc thì lại tiến hành điêu khắc thạch điêu. Về đêm thì thực hành Minh tường… Cứ như thế, cả bản thân Lâm Lôi tiến vào một trạng thái tu luyện rất đặc thù.

Đôi khi nhìn thấy thác nước ào ào tuôn chảy, hắn nổi hứng lên trực tiếp ngồi ngay dưới thác nước tu luyện.

Có khi nhìn thấy dòng sông thuần tịnh, Lâm Lôi có thể thả mình bơi lội trong dòng nước.

Lúc lại thấy một hòn đá lớn khiến hắn nảy sinh cảm hứng, trực tiếp leo lên, hoàn thành một tòa thạch điêu. Một lần gia công khắc tượng có thể mất tới mấy ngày đêm.

Tùy tâm sở dục. (Theo ý mà làm)

Lâm Lôi trước giờ chưa từng tiếp cận gần với tự nhiên như thế này, với cách tu luyện như vậy khiến hắn hoàn toàn quên đi thời gian, chỉ còn cảm giác được thực lực bản thân nâng cao mỗi ngày, mỗi lần tăng lên đều làm cho hắn trong lòng cực kỳ vui sướng, cảm động.

Con đường tu luyện khúc khuỷu mà xa xôi.

Tuy rằng gian nan, nhưng mà trong quá trình đi tới lại không ngừng thu hoạch lãnh ngộ, cũng khiến cho người ta phải động lòng.

Lâm Lôi râu ria rậm rạp, mái tóc ngắn ban đầu cũng từ từ mọc dài ra, nhưng con mắt đầy sát khí thì lại trở nên bình đạm tự nhiên với thời gian.

Chỉ có đôi lúc trong khi tu luyện thì nhãn thần bỗng trở nên lăng lệ đáng sợ.

Tâm tính Lâm Lôi cũng tự nhiên trở nên trầm ổn hơn. Không có sự chỉ dẫn của Đức Lâm Kha Ốc Đặc, cũng như không có ai đằng sau để dựa vào, Lâm Lôi tự nhiên không ngừng phát triển, ngày càng trưởng thành.

“Ầm đùng đùng~~~”

Từ trên cao trăm thước, thác nước ào ạt đổ xuống, cuối cùng đập vào cái hồ sâu thẳm phía dưới, bọt nước văng lên vô số. Ở ngay giữa hồ này, dựa vào thác nước lồi ra một tảng đá.

Trên tảng đá có một người đang khoanh chân ngồi, trên đùi hắn là một cây trọng kiếm màu đen cán xanh.

Lúc này trời còn sớm, bình minh vừa ló dạng, trong Ma Thú sơn mạch, không khí trong lành của buổi sáng khiến cho Lâm Lôi phải tham lam hít vào một hơi thật sâu.

“Ài.” Hắn mở to mắt.

Quay đầu nhìn thoáng qua, Bối Bối cuộn người bên cạnh Lâm Lôi, móng vuốt nho nhỏ bám chặt vào tảng đá, căn bản không cần phải lo là sẽ bị rớt xuống dưới.

“Bối Bối, đến lúc đi rồi.” Lâm Lôi cười gọi.

Bối Bối hai mắt tỉnh táo mở ra, dòm ngó xung quanh một chút, sau đó lắc lắc đầu rồi đứng dậy: “Lão đại. ta đói bụng rồi”

“Đi thôi, đợi lát nữa rồi ăn.” Lâm Lôi bước chân xuống tảng đá, cả người như là ngọn gió phiêu dật bay mấy chục thước từ chỗ hồ sâu vào tới bờ, từ phiến đá Bối Bối như hắc sắc tàn ảnh lao tới ngay bên chân Lâm Lôi.

Một người một thú, một lần nữa lại lên đường.

Nhưng vừa đi được một lát, Lâm Lôi bỗng dừng bước chân lại, Bối Bối nghi hoặc nhìn hắn.

“Có một ma thú ở xung quanh đây.” Lâm Lôi dùng linh hồn truyền âm cảnh giác.

Bối Bối trừng mắt, hiện tại nó coi như đã bước vào cửu cấp ma thú. Nếu là ma thú bình thường thì không tới gần cũng cảm giác được. Nhưng lần này nó lại không hề có cảm giác gì hết.

Lâm Lôi chân đạp đất, cảm thụ phong động.

Xung quanh mà có động tĩnh gì thì khó mà tránh khỏi cảm giác của hắn.

“Ma thú này bước chân nhẹ nhàng, ta căn bản không cảm giác được rung động của mặt đất, nhưng khi nó di chuyển thì làm cho không khí xao động.” Lâm Lôi dùng linh hồn truyền âm nói.

Bối Bối gật gật đầu.

Một con Kim văn báo dài chừng ba thước bám trên chạc cây, thân hình bất động. Loại ma thú họ báo này trên mặt đất tốc độ được coi là nhanh nhất trong các loài chạy bộ.

Đặc biệt Thánh vực ma thú ‘Bôn Lôi Lưu Điện Báo’ khi chuyển động chẳng khác nào một Thánh vực ma thú đáng sợ cả.

Mà Kim văn báo, là một loài thất cấp ma thú. Bản thân là ma thú họ báo, tự nhiên thừa hưởng sự am hiểu về tốc độ của ma thú loài báo. Nó mà bộc phát tốc độ chỉ trong chớp mắt thì ngay đến bát cấp ma thú cũng không bằng.

Kim văn báo dùng sức tứ chi.

“Vù-”

Nhảy trực tiếp vọt lên nhánh cây, ma thú họ báo này tinh thông nhất là di chuyển trên cây, cũng rất nổi danh về điểm này. Kim văn báo giữa đám lá cây rậm rạp trên không đã thấy được bóng loài người từ phía xa xa.

Nó lẳng lặng chờ đợi, đợi cho người nọ tới gần.

Quả nhiên kẻ nọ đã tới gần cùng với một hắc sắc Ảnh thử.

“Hắc sắc ảnh thử ư? Chẳng có tí uy hiếp nào cả.” Thất cấp ma thú trí tuệ cực cao. Mục tiêu chủ yếu của Kim văn báo dồn vào người nọ, khí thế trên người hắn làm nó kinh hãi. Bất quá nó lại có một cảm giác, đó là: cái tên nhân loại này xem ra không quá mạnh.

Cái tên nhân loại đó chính là Lâm Lôi, hiện tại mới chỉ là thất cấp hậu kỳ mà thôi.

So với thất cấp chiến sĩ thì thất cấp ma thú chiếm ưu thế hơn.

“Vèo.” Mạnh mẽ lấy đà từ nhánh cây lớn, Kim văn báo chợt biến thành một đạo kim sắc tàn ảnh, quỹ đạo phiêu hốt nhắm ngay hướng Lâm Lôi màphóng tới.

Lâm Lôi vốn không có chút cử động gì, đột nhiên----

Một tia thiểm diện bàng bạc bỗng chớp lên, chính là Hắc Ngọc trọng kiếm, cả người mượn lực lui về, cùng lúc thuận thế mang theo sức lực tựa vạn quân trực tiếp bổ tới Kim văn báo.

Ở giữa không trung Kim văn báo không có cách nào để cải biến phương hướng, chỉ còn biết ráng sức nghiêng đầu qua.

“Phập.”

Hắc Ngọc trọng kiếm như thiểm điện đột nhiên bổ vào thân thể Kim văn báo. Chỉ thấy thân thể nó bị đứt ra một cách quỷ dị rớt xuống dưới, đồng thời thanh âm gẫy vụn của xương cốt cũng vang lên.

Một tiếng ‘Bùm’ vang lên khi thân thể Kim văn báo chạm đất. Nó nằm co giật trên mặt đất, máu tươi từ trong miệng ứa ra, chưa tới mười giây thì đã chết.

Lâm Lôi rất tự nhiên thu lại trọng kiếm.

“Bối Bối, hôm nay ăn sáng bằng thịt con báo này.” Hắn tùy ý nói.

Đối với Lâm Lôi và Bối Bối mà nói, chuyện này bình thường như cơm bữa, ở Ma Thú sơn mạch hầu như mỗi ngày đều giết chết ma thú lợi hại.

Nếu như có cao thủ xài kiếm quan sát thì có thể thấy rõ ràng, Lâm Lôi gần tới thất cấp hậu kỳ, cũng là một thanh trọng kiếm nặng 3600 cân song cách sử dụng rất cao minh. Sức nặng của trọng kiếm không hề tạo trở ngại cho Lâm Lôi mà ngược lại hắn còn có thể mượn lực trợ giúp khiến cho tốc độ trọng kiếm càng nhanh hơn.

Hơn nữa sau khi chém xuống, có thể một kiếm mà giết chết thất cấp ma thú, uy lực thật là kinh người.

Lâm Lôi và Bối Bối ở lại vị trí này của Ma Thú sơn mạch, nổi lửa nướng thịt báo.

“Lão đại, trọng kiếm của huynh hiện tại công kích cực mạnh mà có mỗi bấy nhiêu thôi a. Mấy hôm trước huynh nói là có đột phá mà?” Bối Bối hỏi.

Vào trong Ma Thú sơn mạch đã hơn năm rồi, trong khoảng thời gian này Lâm Lôi để hết tâm ý hoàn toàn dung hợp với tự nhiên, đắm chìm trong tu luyện. Trong một năm, tốc độ tu luyện tiến bộ đến khiếp người.

“Tối cường công kích lực ư? Khó nói lắm. Ít nhất là đối với bát cấp ma thú bình thường, với hình trạng nhân loại ta vẫn chống nổi.” Lâm Lôi tự tin trả lời.

Cái này không phải là kiêu ngạo, mà chỉ là hắn tin tưởng vào thực lực của mình.

“Thịt báo thật thơm tho a.” Cái mũi Bối Bối hít hà.

“Thế à?” Lâm Lôi nhướng mày, đột nhiên cười nói, “Bối Bối, thường thì thịt nướng hay hấp dẫn ma thú khác tới. Lần này thì coi bộ là ma thú rất nặng a.”

Lâm Lôi, Bối Bối chỉ một lát sau đã nhìn thấy một ma thú.

Tấn mãnh long.

“Tấn mãnh long?” Lâm Lôi nở một nụ cười, với chúng hắn đã quen thuộc lắm. Tấn mãnh long dù là thất cấp ma thú nhưng khả năng phòng ngự cũng xem như thuộc loại phi thường biến thái. Cùng là thất cấp ma thú, khả năng phòng ngự của chúng so với Kim văn báo thì biến thái hơn nhiều.

Nhưng tốc độ của Kim văn báo thì nhanh hơn hẳn.

“Lão đại, huynh thử nói xem lực công kích mạnh của huynh có thể một kiếm giết chết Tấn Mãnh long không?” Bối Bối đột nhiên cất tiếng hỏi.

Lân giáp Tấn mãnh long dày tới gần nữa thước, phần đầu yếu hại còn có xương sọ cứng rắn đáng sợ. Mặc dù Tấn mãnh long di động từ tốn, nhưng khả năng phòng ngự coi như ngang ngửa với bát cấp ma thú.

“Một kiếm ư? Chưa có thử qua, để hôm nay thử xem sao.”

Lâm Lôi rút Hắc Ngọc trọng kiếm từ sau lưng ra, trực tiếp từng bước từng bước đi về hướng Tấn mãnh long.

Tấn mãnh long cao tới cả hai tầng lầu, cả người dài khoảng hai chục thước, cơ thể khổng lồ. Lâm Lôi so với nó chỉ như là một cái chấm nhỏ mà thôi.

“Hống~~” Tấn mãnh long đối mặt Lâm Lôi rống lên.

Lâm Lôi vẫn cứ như trước tay cầm Hắc Ngọc trọng kiếm, bước chân nhẹ nhàng từng bước từng bước một.

Bất thình lình -

Cước bộ hắn gia tăng đột ngột, vọt tới Tấn mãnh long, Tấn mãnh long gầm lên giận dữ, long vĩ mạnh bạo quét ra. Tốc độ của cái đuôi nó nhanh đến kinh hồn.

“Keng.” Hắc Ngọc trọng kiếm tốc độ cực nhanh chặn lại long vĩ.

Nhưng mà lực của long vĩ quá lớn, Lâm Lôi cả người bị ấn xuống gần sát mặt đất, ngạnh tiếp sức ép của long vĩ bổ tới. Hắn trực tiếp đối mặt với Tấn mãnh long đang nhào tới.

Tấn mãnh long trông thấy nhân loại phía trước mặt, lập tức mở rộng cái miệng to như chậu máu.

“Hả, cái tên nhân loại này?” Nó kinh dị phát hiện ra, nhân loại trước mắt đang huy khởi Hắc Ngọc trọng kiếm nhẹ nhàng uyển chuyển tựa như đang huy vũ một ngọn cỏ, sau đó bổ thẳng về phía đầu nó.

Tấn mãnh long rất tự tin, đầu của nó chính là phần cứng rắn nhất trên thân thể.

Quả nhiên…

Chuôi trọng kiếm uyển chuyển này vừa chạm vào đầu thì căn bản không hề có một chút uy hiếp nào. Song vừa mới chạm vào đầu trong chốc lát, một cỗ lực lượng kinh khủng bỗng đột nhiên truyền đến, tựa như hồng thủy xô vỡ đê, cỗ lực lượng hãi nhân kia chỉ trong nháy mắt đã xộc tới, nó chỉ còn kịp nghe thấy âm thanh vỡ vụn của xương đầu, rồi sau đó chẳng còn hay biết gì nữa.

Bối Bối khiếp sợ nhìn cảnh tượng này.

Chỉ một kiếm của Lâm Lôi bổ vào phần đầu cứng rắn nhất của Tấn mãnh long, rồi sau đó đầu Tấn mãnh long đã vô cùng yếu ớt trực tiếp tách đôi ra, não tương, máu tươi bắn tung tóe. Thân thể cao lớn của Tấn mãnh long trực tiếp đổ rầm xuống đất, còn Lâm Lôi thì phiêu nhiên từ tự hạ xuống.

“Lão đại, oa, sao lại lợi hại như vậy?” Bối Bối hưng phấn vọt tới.

Lâm Lôi cười đáp: “Đã hơn một năm trôi qua rồi, ta đem lực lượng phối hợp với Long huyết đấu khí tựa hồ đã gần tới mức hoàn mỹ, rồi sau đó dựa vào sự cảm ngộ đối với đại địa, mới đơn giản có được sự đột phá về mặt lực lượng, trình độ đấu khí, lĩnh ngộ ra cảnh giới ‘Cử Trọng Nhược Khinh’ của các bậc tiền bối Ba Lỗ Khắc gia tộc ta, từ đó có được một chiêu ‘Bôn Lôi’.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang