Hoa Lân nghe được Thượng Quan Linh thi đấu trong lòng cả kinh, không khỏi liên tưởng đến chính mình cuối cùng cũng có thể cùng Thượng Quan Linh giao thủ, mặc dù chính mình và nàng tại Thiên Sơn đã giao thủ không dưới cả trăm lần rồi, nhưng lần này vì đoạt kiếm mà phải cùng nàng so chiêu, tâm lý thực sự không cảm thấy thoải mái. Bởi vì ở Thiên Sơn, mỗi lần giao đấu Thượng Quan Linh đều nhân nhượng chính mình, tạo cơ hội để mình phát huy toàn lực. Lần này giao thủ, không biết nàng có còn nhường nhịn hay không?
Đương nhiên, Hoa Lân chỉ là thoáng suy nghĩ trong đầu mà thôi, bởi vì hắn có thẻ là số 29, mà Thượng Quan Linh là số 14. Dựa theo quy tắc luận võ lần này, bản thân hắn cũng khó có thể gặp được nàng. Hoa Lân trong lòng cảm thấy yên tâm hơn sau khi đã tính toán, còn nếu gặp được Thượng Quan Linh, chính mình cũng phải trải qua bảy vòng đấu, hơn nữa phải giành được thắng lợi thì mới có thể cùng nàng so chiêu. Nhưng cứ sau mỗi vòng đấu đã đào thải đi đối thủ, kế tiếp gặp cao thủ càng ngày càng lợi hại hơn. Sau bảy vòng đấu, nếu mình có bị đánh bại của bởi Thượng Quan Linh, đến lúc đó rồi có lẽ cũng đã trở thành người có uy danh rồi.
Đang mang tâm sự, chỉ thấy Thượng Quan Linh vén quần lụa mỏng chậm rãi bước lên lôi đài, ở dưới vô số người xem đều nín thở, tất cả đều tập trung trên thân thể hoàn mỹ của Tuyệt Trần Kiếm.
Đến Phương Diệc Thần của Cửu Liên Sơn đã có mặt trên lôi đài chờ đợi, càng cảm thấy cháng váng đầu óc. Nghĩ thầm rằng vận khí của mình thật sự là quá tốt, có cơ hội cùng đệ nhất mỹ nữ mà võ lâm công nhận giao thủ, cho dù thua cũng đáng. Chỉ có điều duy nhất khiến hắn không hài lòng đó chính là trên mặt Thượng Quan Linh vẫn che một tấm lụa mỏng, phương dung thấp thoáng làm câu hồn người, nhưng dù thế nào cũng không thể nhìn rõ ràng được, trong lòng cảm thấy có ý cuồng nộ thiếu chút nữa không thể kiềm chế được.
Hoa Lân đột nhiên phát hiện, Thượng Quan Linh trong tay ưu nhã cầm một cây sao ngọc trong suốt, nghĩ thầm tự hỏi tại sao nàng lại thay đổi vũ khí vậy? Thế kia có thi triển ngự kiếm thuật kiểu gì đây, chẳng lẽ phi kiếm nằm hoàn toàn trên người nàng sao?
Điều này thì Hoa Lân đã hoàn toàn đoán trúng, Thượng Quan Linh đã luyện tới cảnh giới lấy khí ngự kiếm, vô luận là cái gì trên tay nàng đếu có thể trở thành lợi khí. Cho nên đoản kiếm hoàn toàn có thể sử dụng để ngự kiếm, trong tay cầm vũ khí là sáo ngọc, nếu gặp cao thủ, giành phần thắng cũng không khó khăn.
Thượng Quan Linh đi lên lôi đài, ưu nhã hướng phía Phương Diệc Thần hành lễ rồi nói: "Mời..."
Thanh âm của nàng uyển chuyển, thanh thoát, thực sự động lòng người, Phương Diệc Thần nghe được không khỏi mất hồn mất vía, thẫn thờ nói: "Nàng....mời nàng trước!"
Thượng Quan Linh từ trước đến giờ ghét nhất là bị người khác giương mắt lên nhìn sững sờ, trong tay sao ngọc vung lên, trên không trung hiện ra một đạo hào quang xinh đẹp, làm thế thủ khởi thức để nhắc nhở đối phương. Sau đó thân thể mềm mại đột nhiên lay động, sáo ngọc trong tay điểm đến đại huyệt toàn thân đối phương, chặn đứng toàn bộ đường lui của Phương Diệc Thần, ra tay không một chút lưu tình.
Phương Diệc Thần nhất thời "cảm giác" thấy tinh quang cứ nhằm chỗ mình hướng tới, trong lòng thoáng hoảng hốt, nghĩ thầm giang hồ đồn đãi quả nhiên là thật, Tuyệt Tình Kiếm một khi xuất chiêu đúng là không bao giờ nhân nhượng. Lập tức không dám hân thưởng sắc đẹp nữa, lao nhanh lên trên không, tránh né một chiêu sắc bén này, rồi nhanh chóng bay lên trên trời, sử dụng ngự kiếm thuật.
Thượng Quan Linh và người xem ở trên đều cả kinh, không nghĩ rằng Phương Diệc Thần có thể sẽ sử dụng ngự kiếm thuật, thoáng sửng sốt, tuy nhiên chiêu Hàn Quang thiểm mà Thượng Quan Linh vừa sử dụng há chỉ có vài biến hoá như vậy thôi sao? Thân thể mềm mại đột nhiên phòng vút lên cao, một luồng kiếm quang sắc bén đánh thẳng lên không trung hướng tới Phương Diệc Thần, không lệch một chút nào, giống như đã đoán được đối phương chắc chắn sẽ bay lên không để tránh né.
Phương Diệc Thần cảm thấy kiếm quang phía sau mãnh liệt công tới, nhất thời xuất mồ hôi lạnh toàn thân, mặc dù võ công của hắn cũng là nhất đẳng cao nhân, nhưng đã bị Thượng Quan Linh cướp mất tiên cơ, rốt cuộc khó có thể thay đổi tình thế. Không có cách nào khác, Phương Diệc Thần đành phải xoay người, trường kiếm đánh bừa lại. "Phanh!" một tiếng nổ lớn vang lên, kiếm khí đánh thẳng vào thân kiếm trên tay của Phương Diệc Thần, khiến hắn huyết khí nhộn nhạo, hoảng sợ phát hiện kiếm khí của Thượng Quan Linh hùng hậu vô cùng. Vẫn không ngừng công tới....
Thượng Quan Linh đối với việc vừa rồi Phương Diệc Thân mất hồn mất vía nhìn mình, trong lòng cảm thấy căm tức, quyết định cho người xem toàn trường biết uy, nàng muốn mọi người phải hiểu rằng, mình tuyệt đối không phải chỉ có sắc đẹp để người ngắm. Lúc này ngự kiếm nhanh chóng truy lên trên không, trong tay sáo ngọc kêu lên liên tiếp chém ra tám đạo kiếm khí, kiếm quang tung hoành ngang dọc đan thành một cự võng, làm cho Phương Diệc Thần ở trên trời không còn chỗ ẩn thân.
Phương Diệc Thần sắc mặt đại biến! Phải biết rằng, vô luận thế nào khi phát ra một đạo kiếm khí sắc bén, thì phải ngưng kết chân khí mới có thể phát kiếm tiếp được. Nhưng nhìn thấy động tác Thượng Quan Linh, liên tiếp xuất ra tám đạo kiếm khí hoàn toàn dễ dàng, tựa như là phất tay. Điều này làm hắn trong lòng làm sao không kinh hãi được cơ chứ?
Hơn nữa, Phương Diệc Thần vừa rồi bị một đạo kiếm khí của Thượng Quan Linh khiến cho khí huyết nhộn nhạo, trong thời gian ngắn không vận được công lực để ngăn chặn tám đạo kiếm khí đang công tới, trong lòng thở dài: "Ta chết chắc rồi..."
Hắn đang ở thế chờ chết, đột nhiên thấy trước mặt xuất hiện một đạo kiếm quang lớn, không khí bị chấn động dữ dội, nguyên lai có một người xuất hiện ở bên phải mình ngăn cản một kích trí mạng vừa rồi. Tuy nhiên, Phương Diệc Thần cũng bị chấn động, bị ép từ trên không xuống dưới đất.
Bị sa xuống từ trên không, Phương Diệc Thần rốt cục thấy một văn sĩ trẻ tuổi đã giúp mình chặn kiếm khí của Thượng Quan Linh, nhớ mang máng hình như đó là một trong những trọng tài của Thục Sơn kiếm điển, Lưu vân kiếm hiệp Thượng Quan Truy Vân.
Ngay sau đó, Phương Diệc Thần đột nhiên thấy thân thể mình được người khác đỡ lấy, hoá ra là Bôn Lôi Kiếm Cốc Thanh Phong tiền bối. Không khỏi cảm thấy đỏ mặt lên, si ngốc hướng lên bầu trời nhìn lại, chỉ nghe thấy Thượng Quan Truy Vân đang giao huấn Thượng Quan Linh: "Này, sao vừa rồi ta đã bảo con thu chiêu! Con tại sao vẫn xuống tay không phân biệt nặng nhẹ vậy, vạn nhất đả thương nhân mạng, con làm sao đối diện được với đồng đạo võ lâm bây giờ?"
Thượng Quan Linh trước mặt cha vẫn bình thường, ngẩng mặt lên bĩu môi, trong mắt thoáng xuất hiện một tia tình cảm, phản bác nói: "Con biết cha khẳng định sẽ xuất thủ cứu người, cho nên con mới ra tay vậy. Dù sao, con xuất chiêu cũng có tính toán, hắn chắc chắn không chết được đâu!" Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK