Kế Thiên Sầu mặt không chút thay đổi, hướng về Vương Quyền Binh dụng lực ôm quyền nói: "Đa tạ!"
Mặc dù Kế Thiên Sầu có chút lãnh ngạo, nhưng Vương Quyền Binh hôm nay quả thật là bại trận nhưng tâm phục khẩu phục, bởi vì đối phương đã cho phép chính mình có cơ hội sử dụng tuyệt học thành danh "Kim long thập bát trảm". Ngay cả chiêu sát thủ cuối cùng đối phương cũng có khả năng phá giải, chính mình cũng thật sự là không có lý gì mà không phục, vì vậy hướng tới người xem ở dưới chắp tay, khẳng khái bước xuống lôi đài, ngay cả kim bài dùng để tham chiến cũng không thu hồi, người xem ở dưới đều hết sức bội phục.
Kế Thiên Sâu thắng trận đầu một chút cũng không vui mừng, cũng chỉ hướng bốn phía người xem lạnh lùng chắp tay cảm ơn, trở lại chỗ trọng tài thu hồi kim bài tham chiến của mình, sau đó không lên tiếng nào rút ra bảo kiếm, đứng lên trên, ngự kiếm bay qua đầu chúng nhân, trong nháy mắt biến mất tại bầu trời Lăng Vân đỉnh mờ ảo, làm người ta thấy có một cảm giác thần bí khó lường.
Phiêu Thiên văn sĩ ở bên cạnh Hoa Lân cảm thán thở dài: "Kế chưởng môn quả nhiên là cao thủ vô tung, vô ảnh. Vừa rồi nếu hắn ngay từ đầu đã dùng ngự kiếm để đối dịch, hơn nữa thi triển kiếm pháp cao thâm, có lẽ Vương Quyền Binh đã sớm thất bại rồi....."
Hoa Lân cười cười, tỏ vẻ đồng ý với quan điểm của hắn. Lúc này trọng tài Mạnh Lôi đã đi lên trên lôi đài lớn tiếng đọc: "Bây giờ là số 2 là Trác Diệu Thần của Cửu Đỉnh sơn trang, đấu với số 131 là Chân Lâm của La Tiêu kiếm tông....."
Hoa Lân nghe vậy tự nói: "Giống như hai người này đều không có danh tiếng gì!"
Đang tự nói, cách đó không xa đao khách Hồ Tu đang cười ha ha nói: "Sao người kiến văn lại cô lậu vậy?"
Liệt hoả kiếm pháp của Trác Diệu Thần thiên hạ có ai mà không biết? Còn 'Mật Lâm Thanh Phong Thứ' của Chân Lâm vang danh khắp Giang Nam, bọn họ danh tiếng không phải nhỏ đâu!
Lịch duyệt giang hồ của Hoa Lân thực sự rất ít, nghe thấy người ta chê mình là kiến văn cô lậu cũng chỉ có thể cảm thấy tức giận quay đầu đi. Chỉ thấy trên lôi đài hai cao thủ đang giao đấu bất phân thắng bại, hai thân ảnh như tia chớp liên tục thay đổi, kiếm khí sắc bén luôn theo sát thân thể bọn họ, rất khó khắn để tránh né, làm người xem trong tâm khiếp đảm. Ngay cả đá lát nền lôi đài, cũng sớm bị kiếm khí của hai người bọn họ lưu lại vô số vết tích, trận đấu kịch liệt, không khỏi làm mọi người xem đến xuất thần.
Nhưng Hoa Lân đối với kiếm khí của bọn họ không có hứng thú, bởi vì chính mình ba năm trước đây cũng đã có thể thi triển kiếm khí sắc bén như vậy. Vì vậy trộm nhìn người xem phia đối diện. Chỉ thấy Thượng Quan Linh nghiêm mặt đoan trang ngồi yên trên ghế, gió nhẹ thổi bay vài lọn tóc trên trán của nàng, khiến lòng người khỏi khỏi nổi lên cảm giác hâm mộ.
Lúc này Thượng Quan Linh hiển nhiên với trận đấu trên lôi đài cũng không còn hứng thú, mắt bất tri bất giác cũng hướng sang khán đài phía đối diện quan sát. Lúc này nàng đã nhìn sang phía đối diện mười ba lượt, nhưng chẳng hiểu vì sao, nàng thấy cảm giác bên kia có cái gì đang hấp dẫn chính mình, làm chính mình cũng không thể dừng lại được. Có lẽ đây chính là số mệnh của nàng sao?
Khi nàng vừa lúc nhìn thấy Hoa Lân hướng về phía mình nhìn lại, thì nàng lại cúi đầu xuống. Lẽ nào bản thân cảm thấy với ánh mắt của đối phương không dám đối diện sao? Nhưng lúc sau đôi mắt bối rối của nàng cũng chầm chậm nhìn lại hắn, rốt cục đã đón nhận ánh mắt khát vọng của Hoa Lân.
Hai mắt giao nhau, một lúc lâu không rời. Giờ khắc này, song phương đều đang chăm chú nhìn đối phương, chỉ cảm thấy khoảng cách như gần lại, thời gian như dừng hẳn lại.
Diệp Thanh đã sớm phát hiện bọn họ trong lúc này bắt đầu có điểm gì đó không ổn, nhưng nàng cũng chỉ biết yên lặng liếc mắt nhìn mà thôi. Bởi vì nàng biết rằng, ngay cả chính mình cũng không thể năm lần bảy lượt phá hoại tình ý của hai người bọn họ, bởi vì làm vậy công tử đối với mình sẽ trở lên phản cảm. Cũng may Diệp Thanh đã ở Hoa phủ từ nhỏ, ngay từ lâu Thanh Thanh cũng đau đớn hiểu được rằng, mình tuyệt đối không thể trở thành chánh thất phu nhân được, bây giờ không bằng thuận nước đẩy thuyền. Mà điều nàng lo lắng chính là công tử và tiểu sư thúc nếu dám cưới hỏi, vậy thì Hoa phủ và Thiên Sơn sẽ có phản ứng ra sao? Trên giang hồ có xuất hiện lời sàm ngôn sàm ngữ hay không?
Đương nhiên, những việc này không phải Diệp Thanh có thể khống chế được, nàng chỉ có thể ở một bên để mà nhắc nhở mà thôi. Tựa như lúc này Diệp Thanh đã nhất thời mềm lòng, không có ý lập tức ngăn cản Thượng Quan Linh và Hoa Lân hai người, mà để cho bọn họ nhìn nhau sâu lắng cả nửa ngày trời, rốt cục cũng gây ra sự chú ý cho người khác. Hai người này chính là Lý Lôi Vân của Thiên Sơn kiếm phái , cùng với Dương Phong Linh đồ đệ của Thượng Quan Linh.
Cảm giác của Dương Phong Linh trực tiếp thấy ngạc nhiên! Nàng phát hiện thấy sư tôn có điểm thất thố, vì vậy ánh mắt của nàng hướng về phía đối diện nhìn lại, phát hiện thấy Hoa Lân tại khán đài cũng đang tập trung nhìn về hướng sư tôn của mình. Dương Phong Linh trong lòng cả kinh, lập tức nhớ lại lúc Thiên Sơn, Hoa Lân đã năm lần bảy lượt "trêu trọc" sư tôn của mình, không nghĩ rằng sư tôn không những không tức giận, mà còn cho Hoa Lân một viên Bích vân đan để trị thương. Ngoài ra, Hoa Lân còn học được Tuyệt trần thất thập nhị kiếm pháp của sư tôn, điều này đã sớm cho thấy giữa hai người có điều không ổn, chỉ là không thể khẳng định giữa hai người bọn họ có quan hệ đột phá "qua lại" hay không thôi.
Nhưng lúc này vẻ mặt của bọn họ phỏng chừng như sớm đã có quan hệ sâu sắc với nhau.
Nghĩ đến đây, Dương Phong Linh trên mặt không khỏi đỏ lên. Đối với sự tình kiểu này, nàng cũng chưa từng xảy ra, không khỏi hướng về phía Trương Thiên Hoa liếc mắt nhìn. Nghĩ thầm rằng sao tên ngốc kia đối với mình lại chưa từng "đụng chạm" là sao? Có lẽ hắn không bao giờ dám làm gì chăng?....
Một nữ hài tử bình thường, mà lại nảy sinh ý nghĩ vậy thì thật là gì đây.....(gặp phải mình thì quên đi ^^, he he ^^)
Nhưng lức này Lý Lôi Vân lại hoàn toàn suy nghĩ khác! Hắn trong lúc vô tình đã thấy Thượng Quan Linh và Hoa Lân có biểu tình kỳ lạ, đầu tiên là cảm thấy không hiểu có điểm gì kỳ lạ, sau đó lại nghi hoặc, cuối cùng thì thực sự là cảm thấy phẫn nộ mà thôi.
Hắn không cần biết, cũng không để ý tới, chỉ không tin được rằng Tiểu sz muội yêu thương của mình lại đang kết người khác, mà người đó lại là một đệ tử bị trục xuất khỏi Thiên Sơn. Vì vậy trong lòng lại tự giải thích là: có thể bọn họ đang dùng ánh mắt để trao đổi một thông tin trọng yếu nào đó? (gà đến độ gà không thể hơn được, yêu người ta mà không gấu tới sao được ha ha ^^)
Nói thật nha, Lý Lôi Vân cũng không biết được rằng Dương Phong Linh đã biết một số tình tiết, cho nên hắn cũng không dám khẳng định Thượng Quan Linh và Hoa Lân giữa hai người đã có quan hệ gì chưa. Nếu không, hắn có lẽ đã sớm không thể ngồi yên như vậy. Dù sao, hắn cũng cảm thấy trong lồng ngực xuất hiện một khối áp lực cực lớn, khiến hắn có cảm giác hít thở rất khó khăn. Thật là muốn lập tức đánh cho Hoa Lân hai chưởng, tống hắn đi gặp tây thiên phật tổ ngay......
Tại thời khắc này, Diệp Thanh rốt cục cũng phát hiện có điều không ổn, vội vàng kéo kéo Hoa Lân lại nhẹ giọng nói: "Công tử à! Sắp tới lượt chàng thượng đài chưa vậy? Đối thủ của chàng là ai vậy? Hay để ta đi xem xét giúp chàng nhé!"
Hoa Lân phục hồi lại tinh thần, lắc đầu nói: "Ta còn lâu, tiểu sư thúc cũng đã thượng đài đâu!"
Diệp Thanh không chút tức giận nói: "Chàng toàn để tư tưởng ở bên Tiểu sư thúc không à?....Chàng xem Lý sư thúc ở khán đài đối diện kìa, ông ta như nhận thấy hai người có điểm không ổn đó! Hai người nhìn lại đi kìa, cẩn thận không Lý sư thúc lại đối phó với chàng đó!"
Hoa Lân thấy Diệp Thanh nói "cơ bản" không có ý riêng, chỉ có thể cười xoà nói :"Không cần để ý đến ông ấy..."
Diệp Thanh bị bọn họ làm cho tức chết, thật sự là "hoàng đế có chết, thái giám cũng không vội". Vừa hay trên lôi đài đột nhiên bộc phát ra một âm thanh lớn, chỉ thấy trên đài đã thay đổi cao thủ giao đấu, bây giờ đã đến lượt Ngộ Chân của Thánh Thuỷ cung, giao đấu với Phàm Y Thượng Nhân của Thần Tiên đảo.
Hai người này đều là cao thủ danh chấn thiên hạ, không thể nghĩ "vận khí" của họ lại hảo hợp vậy, ngay từ trận đầu đã gặp nhau rồi.
Chỉ thấy Ngộ Chân và Phàm Y thượng nhân đều đạp trên phi kiếm đứng trên không trung, tiến hành cuộc tỷ võ trên không của lôi đài, khó trách người xem ở dưới cổ vuũnhư sấm, huyên náo vô cùng....
Lần này Hoa Lân cũng cẩn thận quan sát ngay từ đầu, chỉ thấy Ngộ Chân và Phàm Y thượng nhân trường bào phiêu dật, hai người đều là thuật sĩ có tiếng, hơn nữa đều có vẻ tiên phong đạo cốt, làm cho người xem từ trong lòng đối với bọn họ đã sinh lòng kính trọng.
Gió nhẹ thổi bay trường bào của bọn họ, hơn nữa Lăng vân đỉnh khắp nơi đều mây mù mờ ảo, mọi người cùng sinh ra ảo giác như là thấy "tiên nhaâ giá lâm". Thấy bọn họ hai người cơ hồ đồng thời cùng hướng phía đối phương chắp tay, có vẻ như rất thân thiết với nhau. Nhưng là vận mệnh đã an bài, bọn họ cũng không nói chuyện nhiều chỉ đồng thành nói: "Mời..."
Ở dưới người xem chỉ thấy mắt hoa lên, trên bầu trời hai luồng chân khí một xanh một trắng cùng gặp nhau tại một điểm, đột nhiên truyền đến một tiếng nổ. Vừa thấy, bọn họ đã phân ra làm hai thay đổi phương vị cho nhau.
Mọi người còn không kịp khen hay, đã thấy Ngộ Chân và Phàm y thượng nhân đã nhanh chóng xuất ra bảo kiếm, hai ánh kiếm quang lần lượt thay đổi qua lại. Sau đó, một ánh lưu tinh cực lớn xuất hiện trong mắt, một tiếng nổ lớn "đinh đinh đang đang...." truyền đến, làm màng nhĩ người xem ong ong, không biết kết quả ra sao.
Chỉ có số ít người xem là thấy được sự việc, Hoa Lân thất thanh kêu lên: "Lợi hại thật! Lợi hại thật! Phàm Y thượng nhân đã xuất ra thất tinh kiếm quyết!"
Lời nói còn chưa dứt, chỉ thấy Ngộ Chân tay trái bấm quyết, ngón giữa bắn ra một viên thủy châu trong suốt như tia chớp bay về phía Phàm Y thượng nhân. Lời nói còn chưa dứt, chỉ thấy Ngộ Chân tay trái bấm quyết, ngón giữa bắn ra một viên thủy châu trong suốt như tia chớp bay về phía Phàm Y thượng nhân. Trong nháy mắt , dị tượng đột nhiên xuất hiện, chung quanh vốn mây mù mờ ảo nhanh chóng hội tụ mà đến, hình thành lên một các viên rõ ràng, tựa như vạn mũi tên cùng bắn, đều nhằm hướng Phàm Y thượng nhân vọt tới.
Dưới đất có người hoảng sợ kinh hô :"Thánh thuỷ vô hình"
Hoa Lân và Diệp Thanh sắc mặt đều biến đổi, kiểu phương thức công kích vậy, vượt xa phạm trù võ học, đã thuộc về tu chân pháp thuật, thảo nào mà không khiến người ta phải kinh hãi?
Chỉ thấy Phàm Y thượng nhân cũng không phải là hữu danh vô thực, trong miệng thì thào niệm vài câu chú ngữ, tả chưởng nhanh chóng mở ra, một đạo phòng ngự sáng chói tầng tầng lớp lớp ở trên người, tựa như là một mặt kính tưởng tượng. Lúc này hơi nước hình thành các viên rõ ràng hung hăng bắn vào mặt trước, hình thành các viên đạn băng, liên tục được điều động trên đầu mọi người đứng dưới đất, làm mọi người bị một phen hoảng sợ.....
Ngộ Chân vẫn đang giữ ưu thế, tay trái lại bắn ra một viên "thánh thuỷ", sương mù chung quanh ngưng kết lại rất nhanh thành các viên đạn băng, cứ nhằm hướng đối phương bắn tới. Phòng ngự tầng tầng lớp lớp của Phàm Y thượng nhân không ngừng bị công kích, càng ngày càng nhạt dần, hiển nhiên là mặt "kính tử" sắp bị vỡ tan. Không ngờ rằng, vẻ mặt của Phàm Y thượng nhân không có chút phật ý, trong nháy mắt tầng tầng phòng hộ đã vỡ tan, Phạm Y thượng nhân đột nhiên mạo hiểm xâm nhập vào trong, chuyển kiếm hướng về phía Ngộ Chân cách đó hai trượng, tựa như một mũ tên nhanh chóng bắn về phía đối phương. Hoá ra, tay trái của ông ta đã khéo léo tạo thành một cái lá chắn hình tròn, ngăn cản các viên đạn băng phía trước phóng tới, ngược hướng mà tới, trường kiếm trực tiếp tấn công vào đại huyệt toàn thân của đối phương.
Ngộ Chân không ngờ rằng đối phương lại lớn mật như vậy, thế nhưng thân đang rơi vào hiểm cảnh, đối mặt với kiếm khí sắc bén của Phàm Y thượng nhân, ông ta chỉ có thể xuất kiếm chiêu ngăn cản. Lúc này đây, hai người đột nhiên trở thành giáp lá cà với nhau, Phàm Y thượng nhân tay trái khéo léo tạo thành tấm chắn giơ lên trước mặt, phối hợp với trường kiếm ở tay phải, có công có thủ, không hề sơ hở, lập tức thay đổi cục diện, giành lại thế chủ động.
Ở dưới người xem lặng yên như tờ, bị kiếm chiêu của hai người hấp dẫn trên không. Chỉ thấy hai người trên không trung qua lại, trong tay trường kiếm liên tục biến ảo, từng chiêu công tới nơi yếu hại của đối phương, căn bản không có thời gian thay đổi phương thức công kích.
Thấm thoát, ba trăm chiêu đã qua, Ngộ Chân dần dần đã không ngăn cản được kiếm thuẫn hợp kích liên tục của Phàm Y thượng nhân, kiếm pháp trong tay chậm dần. Ông ta chỉ có thể bất chấp mạo hiểm, nhất chiêu công kích vào các chỗ yếu hại của đối phương mới miễn cưỡng duy trì ngang cơ. Nhưng lúc này, thực sự không phải là mong muốn của ông ta, rốt cục, Ngộ Chân sau một kiếm rời khỏi trường kiếm của đối phương, thân lùi lại hai trượng, chắp tay nói: "Ngươi thắng rồi!"
Người xem trên mặt đất đều chấn động, bởi vì bọn họ căn bản không ra nguyên nhân thất bại. Huống chi Ngộ Chân và Phàm Y thượng nhân đều chưa bị thương, đột nhiên lại thấy Ngộ Chân chắp tay nhận thua, làm cho bọn họ thực sự là không ngờ tới.
Phàm Y thượng nhân cảm nhận được tính thẳng thắn của Ngộ Chân, trong lòng cảm thấy kích động, lớn tiếng nói: "Thắng bại chưa phân, hai ta hoà nhau mà!"
Nhưng Ngộ Chân tiêu sái cười nói: "Được cùng Thượng Nhân giao chiến, đúng là việc vui mừng của Ngộ Chân, Thượng Nhân không cần quá khiêm nhượng!"
Phàm Y Thượng Nhân chắp tay nói: "Nhưng hai ta quả thật chưa phân thắng bại, người đột nhiên lại dừng tay nhận thua thật khó có thể nhận...." Nguyên lai tên thật của Phàm Y thượng nhân là Phàm Trần. Hắn xa rời giang hồ mấy năm, thật không dễ dàng có được thanh danh, cho nên dù thế nào cũng không chịu nhường Ngộ Chân nhận thua trong tay chính mình, đang muốn khuyên nhủ Ngộ Chân một hai câu, Ngộ Chân đột nhiên nghiêm sắc mặt nói: "Danh lợi như mây, trăm năm ngộ đạo đã hiểu đạo lý này....Ngộ Chân quả thật đã thua, không cần nói gì cả!" Nói xong, Ngộ Chân chắp tay, ngự kiếm xoay người rời đi, không mang theo một chút lưu luyến gì.
Phàm Y Thượng Nhân nhìn thân ảnh của đối phương biến mất, lẩm bẩm nói: "Danh lợi sao? như mây sao?...ài!"
Phàm Y Thượng Nhân trong lòng có điều buồn bã, vì vậy cứ đứng tại chỗ suy nghĩ: thế nào là thắg, thế nào là thua? Xem ra, cảnh giới của chính mình cũng kém một bậc so với Ngộ Chân.....
Hai người này một hồi đánh nhau kết thúc, mọi người đối với sự sôi nổi của kiếm điển càng kích động. Lần này tâm tình còn chưa lắng xuống, đột nhiên trên đài gọi tên: "Thượng Quan Linh của Thiên Sơn kiếm phái, đối chiến với Phương Diệc Thần của Cửu Liên Sơn...."
Toàn trường lại huyên náo ồn ào lên. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK