Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vòng đấu luận võ thứ hai ngay từ đầu, Thượng Quan Linh đương nhiên cũng dễ dàng thắng lợi.
Nhưng mọi người Thiên Sơn tịnh không lập tức rời đi, bởi vì họ đã có thói quen ở lại xem Hoa Lân giao đấu - mặc dù Hoa Lân đã không phải là đệ tử của Thiên Sơn kiếm phái.
Đương nhiên, mức độ và mục đích quan tâm của mỗi người không giống nhau, thậm chí có người còn hy vọng Hoa Lân vừa lên sàn đấu đã bị người khác một cước đá bay xuống. Hạng Tiêu Vân là một trong những người đó. Hạng Tiêu Vân hôm nay xem ra bắt đầu có điểm khác thường, trên mặt thinh thoảng hiện ra nụ cười kỳ quái, ánh mắt thỉnh thoảng lại ánh lên một tia hàn quang rất khó có thể phát hiện, phảng phất như công lực của hắn đột nhiên có tiến bộ. Nam Cung Vân ngồi ở bên cạnh hiển nhiên phát hiện ra biến hoá của hắn, ôn nhu nói: "Hạng đại ca! Hai ngày nay ban đêm người đi đâu vậy?"
Nam Cung Vân nói ra những lời này trên mặt không khỏi ửng đỏ, mặc dù quan hệ của mình và Hạng Tiêu Vân rất cởi mở, nhưng từ "ban đêm" này rõ ràng có điểm không ổn. Cũng may là các vị sư huynh cũng không chê bai, không có chú ý tới vẻ mặt ngượng ngùng của Nam Cung Vân.
Hạng Tiêu Vân nghe thấy Nam Cung Vân hỏi vậy, nụ cười trên mặt đột tắt, nghiêm túc nói: "Ta và Trần sư đệ đi tìm mấy vị bằng hữu để gặp mặt, nàng không cần phải để ý đâu!"
Ài! Thượng Quan LInh và Lý Lôi Vân tự nhiên sẽ không quản lý chuyện tình yêu giữa các đệ tử với nhau, bởi vì chính bọn họ bất quá đã ứng phó được. Mà Nghiêm Liệt Phong, Trịnh Phi Vũ, Hà Kiếm Minh, Lệ Hành Không, Trương Thiên Hoa cùng với Trần Kiêu mấy đệ tử của Thiên Sơn đang tập trung tinh thần xem giao đấu, không chú ý đến việc bất ổn của Hạng Tiêu Vân thời gian gần đây?
Chỉ nghe thấy Nghiêm Liệt Phong đang thầm nói: "Trận đấu này, Tử Ảnh Đao quả nhiên dễ dàng chiến thắng. Tại vòng đấu này, có lẽ Hoa sư đệ ở tình huống không ổn rồi"
Mọi người đều tỏ vẻ đồng ý, Lý Lôi Vân yên lặng quay đầu lại, âm thầm quan sát vẻ mặt Thượng Quan Linh. Chỉ thấy Thượng Quan Linh mặc dù che một tấm lụa mỏng, nhưng bộ dạng lo lắng của nàng không thể gạt được ánh mắt lợi hại của Lý Lôi Vân.
Lý Lôi Vân trong lòng sợ hãi, thấy bộ dáng của sư muội, giống như là đối với tiểu tử Hoa Lân kia quả thật là có điều không ổn. Trong lòng không khỏi đau khổ. Đang suy nghĩ miên man, Mạnh Lôi trên lôi đài rốt cục kêu lớn: "Hoa Lân của Kiếm Tiên Phái, đấu với Trang Hoà Kim của Tử Ảnh Sơn Trang!"
Mạnh Lôi vừa dứt lời, một thân ảnh màu tím đã xuất hiện trên lôi đài. Mọi người chỉ nhìn thấy ánh tím loé lên, căn bản không thấy rõ tướng mạo người này. Chỉ khi Tử Ảnh Đao đưa kim bài tham chiến giao cho Mạnh Lôi, mọi người mới nhận thấy nguyên lai là một trung niên khí độ phi phàm. Chỉ thấy hắn cầm theo một thanh bảo đao tử quang, vững vàng đứng trên lôi đài, cầm kim đao trong tay để sát vào người, lặng lẽ đứng chờ đối thủ lên đài. Khí thế to lớn của hắn, nhanh chóng nhận được tiếng cổ vũ nồng nhiệt.
Hoa Lân cầm Hàn Tinh Kiếm, tiêu sái dời khỏi khán đài, Phiêu Thiên Văn Sĩ chạy nhanh ra dặn dò: "Nếu đánh không lại thì nên sớm nhận thua đi! Biết chưa vậy?"
Ai ngờ Hoa Lân căn bản không để ý đến lời nói của hắn, Hàn Tinh Kiếm đã sớm được rút ra. Bảo kiếm vừa ra, người xem xung quanh đều cảm thấy hơi lạnh làm rùng mình một cái, lúc này mới nhận thấy trường kiếm trong tay hắn đúng là tuyệt thế bảo vật, lập tức làm vang lên một trận kinh hô.
Hoa Lân không để ý đến ánh mắt quái dị của người khác, vẫn cứ ngẩng cao đầu bước tới phía trước lôi đài, từng bước từng bước một đi lên lôi đài. Tại kiếm điển lần này, cũng chỉ có hắn mới có thể bước một lên lôi đài, thử hỏi tất cả các cao thủ tham gia luận võ, có ai để chiều cao của lôi đài vào mắt đâu? Cho nên, người xem đối với Hoa Lân đều có một đánh giá: Bảo kiếm trong tay hắn, thật sự là tuyệt thế bảo vật a! nhưng cũng chỉ vậy thôi!
Tử Ảnh Đao ở trên mặc dù có điểm khinh địch nhưng hắn dù sao cũng là lão thủ giang hồ, thấy Hoa Lân kỳ lạ cảm thấy có điểm không tầm thường. Nhưng do hắn phát hiện Hoa Lân tay phải nắm kiếm, tay trái xiết chặt vỏ kiếm đi lên, hiển nhiên có điểm khẩn trương.
Tử Ảnh Đao thở dài một hơi, nghĩ thầm tiểu tử này như vậy đã sớm rút kiếm cầm lên, xem ra bên ngoài thật giống một hài tử.
Hoa Lân khẩn trương nắm chặt Hàn Tinh Kiếm trong tay, giương giọng nói: "Đã có thể bắt đầu được chưa vậy?"
Tử Ảnh Đao thấy hắn nói chuyện có vẻ run rây, vì vậy gật đầu nói: "Ngươi đánh trước đi!"
"Ngươi đánh trước đi!" của Tử Ảnh Đao gần như là lời khách sáo mà thôi, ai ngờ Hoa Lân cử kiếm bổ tới, tính cách hấp tấp vội vàng làm cho người ta buồn cười. Nhưng buồn cười thì buồn cười, kiếm quang Hàn Tinh Kiếm trong tay hắn phát ra tuyệt đối có thể lấy mạng. Tử Ảnh Đao sửng sốt nhanh chóng xuất ra tử quang trên mặt đất để ngăn cản, một tiếng "đương" do ngăn cản kiếm quang của Hoa Lân vang lên, đồng thời trong lòng cả kinh, phát hiện bảo kiếm trong tay tiểu tử kia quả nhiên lợi hại, kiếm khí có thể hình thành lên hiệu quả lạnh buốt, thật sự là một thanh tuyệt thế bảo kiếm.
Hoa Lân bất chấp quy củ, xuất chiêu liên tục, kiêm quang lần lượt thay đổi, căn bản không có ý dừng tay. Tử Ảnh Đao chỉ đứng ở tại chỗ, không ngừng đánh tan kiếm khí của Hoa Lân, mỗi khi tưởng dùng kiếm quang đột phá để tốc chiến tốc thắng thì đều bị kiếm khí hỗn loạn của Hoa Lân bức lùi.
Thấy nhất thời không thể đả bại được đối phương, Tử Ảnh Đao dần dần có điểm tức giận, rốt cục nhấc bảo đao trong tay, chém ra một ánh đao màu tím mãnh liệt, hướng về phía Hoa L ân trực tiếp bổ tới.
Hoa Lân lao nhanh qua nghiêng người tránh chiêu, trong tay vẫn không ngừng nhằm hướng đối phương xuất ra kiếm khí.
Tử Ảnh Đao và hắn đánh đã được mười mấy chiêu, nghĩ đặc biệt cảm thấy mất mặt. Lửa giận bốc lên, thân ảnh khẽ hoa lên, hoá thành một bóng người màu tím, rốt cục bắt đầu thi triển tuyệt học thành danh của hắn - Ảnh Tử đao pháp.
Chiêu thức thi triển ra, mọi người chỉ thấy trên sàn đấu thân ảnh màu tím chạy tới chạy lui, đều nghĩ rằng Hoa Lân lập tức phải thúc thủ. Lại không nghĩ rắng hắn lại lăn dưới đất, căn bản không để ý gì đến thân phận với cả không thân phận, khó khắn hoá giải công kích của Tử Ảnh đao pháp, Hàn Tinh Kiếm trong tay, nhắm bốn phương tám hướng chém tới, hoàn toàn không ra một loại chiêu thức nào.
Mọi người thấy hắn nhìn không ra thân ảnh của đối thủ, thế nhưng lại thi triển phương pháp loạn đao cứu mạng này, không khỏi cười thầm.
Nhưng mà, hết lần này đến lần khác loại chiêu thức hỗn độn này, Tử Ảnh Đao thấy áp lực tăng cao. Bởi vì mấy chiêu của Hoa Lân đều bổ trúng điểm chính. Bất quá, Tử Ảnh Đao mỗi lần công kích đối phương, lại phải thu đao về cứu mạng. Nếu Kiều Truy Phong ở đây, đương nhiên liếc mắt cũng phát hiện Hoa Lân đang sử dụng Tuý tấm kiếm pháp của chính mình. Kiếm pháp này mặc dù khó coi, thậm chí có điểm cho cảm giác loạn chiêu, nhưng chiêu xuất ra đúng là không theo khuôn mẫu nào cả.
Người xem tất cả đều cười to, thấy Tử Ảnh Đao tránh tới tránh lui đang không chịu được Hoa Lân, hơn nữa lại thấy Hoa Lân bất chấp thân phận bò lăn ở dưới đất, tưởng rằng Tử Ảnh Đao và Hoa Lân đang đùa nhau. Người xem ở dưới đều đứng hết dậy, đối với sự thắng bại của trận đấu, sớm đã có kết luận.
Chỉ có một người là nghĩ khác! Thượng Quan Linh đang yên lặng theo dõi trận đấu, trên mặt không khỏi nở nụ cười, kiếm pháp bát nháo của Hoa Lân chính mình đã từng được coi qua, đột nhiên phát hiện kiếm pháp của hắn đã tiến rất xa. Lúc này, thật khó để nói ai thắng ai thua được.
Lý Lôi Vân cũng đang cười Hoa Lân tại khán đài, nhưng trong lúc vô ý liếc mặt ngắm Thượng Quan Linh, phát hiện lúc này, hai mắt mở lớn thành hình trăng rằm thật là đáng yêu. Trong lòng không khỏi rung động, nhưng hắn lập tức tỉnh ngộ đi tới, phát hiện nụ cười của Thượng Quan Linh là nhằm vào Hoa Lân ở trên mà ra, quay đầu lại nhìn lại, mới phát hiện tình thế ở trên tuyệt không phải như mọi người nhận định.
Tử Ảnh Đao cũng đột nhiên tỉnh ngộ, hoảng sợ phát hiện chính mình vô luận tại vị trí nào, kiếm quang Hoa Lân cũng đã chờ mình tại vị trí đó. Hơn nữa, cho dù chính mình tưởng muốn nghỉ hơi một chút, kiếm khí trong tay Hoa Lân lập tức sẽ không khách khí mà bổ tới. Chính vào vị trí Tử Ảnh Đao hiện ra, làm hắn hốt hoảng không thôi, thế mới biết kiếm pháp của đối phương không phải là chém bát nháo.
Tử Ảnh Đao phỏng chừng đã đoán được thực lực của đối thủ, vì vậy không hề do dự, kêu lớn một tiếng, thân pháp và đao pháp đồng thời đại biến, thân ảnh màu tím của hắn chia làm ba hướng hướng Hoa Lân chém tới. Nhưng mà võ công thực lực của Hoa Lân có lẽ trên hắn, đâu cho hắn có cơ hội thi triển tuyệt học. Trường kiếm trong tay vung lên, một mảnh kiếm quang xoay ngang chém thẳng vào phía phần eo của Tử Ảnh Đao, cả nửa lôi đài đều bị bao phủ bởi kiếm quang.
Thân pháp của Tử Ảnh Đao dù có nhanh cũng không thể tránh kịp cú chém ngang của kiếm quang, cho nên hắn chỉ có một ý niệm duy nhất đó là bay lên trên không tránh né, mà không phải dụng kiếm ngạnh tiếp. Trong khi hắn không chút do dự bay lên trên không, hắn rõ ràng thấy được Hoa Lân đứng trên mặt đất đang có ý cười cười. Giờ khác này hắn biết mình đã thua rồi....
Tử Ảnh Đao chưa luyện được thuật ngự kiếm, vừa rồi nhảy lên, đương nhiên cuối cùng cũng phải rơi xuống đất. Cho nên Tử Ảnh Đao chỉ có thể được ăn cả ngã về không, tập trung công lực toàn thân, chuẩn bị thi triển cứu chiêu Phủ Khám Tinh Nhận....Nhưng đúng lúc này, một ánh kiếm quang sắc bén đã sớm công đến phần thân trên của mình. Lúc này, Tử Ảnh Đao sợ đến thất hồn lạc phách, xuất nhanh chiêu đao.
Một tiếng "phanh" vang lên, khó khăn lắm mới ngăn được kiếm khí, nhưng ngay lập tức chiêu thứ hai của Hoa Lân đã nhanh chóng bổ về phí mắt cá chân của mình, kiếm pháp cực nhanh, người thường làm sao kịp quan sát được?
Bất đắc dĩ, Tử Ảnh Đao chỉ có thế lăng không lộn ngược ra sau, hoá giải chiêu kiếm dưới chân. Nhưng lần này, hắn ở trên không vừa lộn ngược về sau, sớm đã nhảy ra ngoài lôi đài.....Đến lúc này, Hoa Lân đột nhiên thu kiếm, kỳ quái nói: "Sao vậy? Người phi thân ra ngoài đó làm chi vậy?" giống như sự tình hết thảy đều không liên quan đến hắn vậy!
Tử Ảnh Đao vộn định đề khí trở lại lôi đài, võ công của hắn đương nhiên có thể làm được điều này! Nhưng ở trên kia tiểu tử gian trá như vậy, hắn sẽ không cho mình có cơ hội đặt chân lại sao? đáp án chắc chắn là, khẳng định là không!
Cho nên, Tử Ảnh Đao chỉ có thể thở dài một hơi, dừng ở chỗ người xem bên dưới....
Hoa Lân đi đến bên mép lôi đài, nhìn Tử Ảnh Đao đứng ở dưới, quan tâm nói: "Khí độ của tiền bối quả nhiên phi phàm, vì không muốn đả thương vãn bối, đã chủ động rời khỏi lôi đài, nhường cho vãn bối, vãn bối vạn phần cảm kích!"
Tử Ảnh Đao còn có thể nói được gì nữa đây?
Hắn vốn định mắng to tiểu tử hắn gian trá, nhưng không nghĩ đối phương đối với việc hạ đài của mình cho mình một cơ hội. Chỉ có thể giương giọng nói: "Tiểu tử ngươi thật có tiền đồ! tốt, ta thấy ngươi sẽ có khả năng tiến xa đó?"
Hắn nói một câu hai nghĩa! Người có tâm đương nhiên biết hắn châm chọc tiểu tử tiểu nhân ở trên lôi đài. Mà người vô tâm, lại nghĩ là hắn cố ý nhường Hoa Lân chiến thắng a.
Thượng Quan Linh cười duyên lên một tiếng, phương tâm cảm thấy nhộn nhạo, thấy Hoa Lân cũng thật là đáng yêu, đương nhiên cái này chỉ là suy nghĩ của nàng thôi, nếu như nàng không phải yêu hắn, có lẽ đã cùng những người khác sẽ có cái nhìn giống nhau rồi...
hắc hắc......
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK