Hoa Lân dụng kế chiến thắng trận đầu, tất cả mọi người đều nghĩ hắn dùng tiểu xảo. Hắn một lúc sau đã về chỗ ngồi ở phía tây, Phiêu Thiên Văn Sĩ dùng một ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn hắn, phảng phất như coi hắn là đồ phế vật!
Hoa Lân nhìn hắn cười cười, đột nhiên cao giọng nói: "Nhìn gì mà nhìn? Chưa thấy qua cao thủ sao?"
Diệp Thanh cười duyên nói: "Công tử thật lợi hại, quả nhiên nhất chiêu đã thắng đối phương! hì hì...."
Mà Phiêu Thiên Văn Sĩ mặt đã toát mồ hôi nói: "Ài! Không thể tưởng tượng được ngươi có thể nhất chiêu thắng lợi..."Nói ra lời này, nhưng trên mặt Phiêu Thiên Văn Sĩ không lộ ra một tí bội phục nào. Đương nhiên, sự bội phục ở đây đã mang một ý nghĩa khác biệt gì đó.
Hoa Lân đương nhiên biết hắn có điểm khinh thị chính mình, cho rằng mình thủ thắng thật sự là do may mắn. Vì vậy cười cười, trong lòng thầm nghĩ: Mỗi người đều suy nghĩ như thế, ý thức chủ quan thật quá mạnh. Một khi không bị các yếu tố bên ngoài làm ảnh hưởng đến suy nghĩ, có thể sẽ nhìn ra sự thật đằng sau.
Kỳ thật, Hoa Lân dùng một chiêu này bao gồm thực lực cường ngạnh, tuyệt đối không phải là thủ đoạn như mọi người đã thấy. Phải biết rằng, một chiêu kiếm khí mãnh liệt vừa rồi xuất ra, muốn cho nó ở giữa không trung có thể biến chiêu, việc này thực không phải là dễ dàng. Ngược lại loại cảnh giới ngự khí phi thường này thực sự khó khăn, cho dù phóng nhãn khắp Trung Nguyên, có lẽ cũng không có mấy người làm xuất sắc được như Hoa Lân! Tất cả mọi người đều bị Hoa Lân làm cho suy nghĩ là hắn sử dụng "mưu kế", không tìm hiểu chi tiết vấn đề. Mục đích của Hoa Lân đã đạt hiệu quả, hắn đúng là muốn cho mọi người coi thường chính mình, như vậy hắn mới có thể tận dụng thời gian luyện kỹ xảo chiến đấu, để có thể đối phó tốt với các trận tiếp theo.
Hôm nay hắn đã có bước tiến rất xa, vì đã học xong được khống chế độ mạnh yếu của kiếm khí, việc này đối với giao đấu lôi đài mà nói trọng yếu phi thường! Nếu không một kiếm kết liễu mạng nhỏ của người khác, có lẽ sẽ khiến cho chúng nhân phẫn nộ.....
Hoa Lân còn muốn học nhiều cái, ví dụ như: uy hiếp bằng một chiêu kỳ quái, cùng với một ít hư chiêu và chiêu chính. Mà Thục Sơn kiếm điển này, đúng là sư phụ tốt nhất của mình....
Vì vậy Hoa Lân bắt đầu chăm chú xem xét các trận đấu võ. Không lâu sau, Cốc Phong Chi của Thục Sơn, Hác Văn Chân của Toàn Chân giáo, Trương Điền Bảo của Võ Đang phái, Hạ Toàn Phúc của phái Côn Lôn, Văn Trấn Hải của phái Hoa Sơn....v.v đều tuyệt đỉnh cao thủ, chỉ sau mấy chiêu thường thường đã có thể đả bại đối thủ, người xem đã bắt đầu đứng dậy, thực sự rất thoả mãn rồi!
Mà Phiên Thiên Văn Sĩ ngồi bên cạnh tại vòng một luận võ cũng đã thắng lợi, võ công của đối thủ mặc dù cường hãn, nhưng Phiêu Linh Ảo Ảnh của Phiêu Thiên Văn Sĩ có thể nói nhất tuyệt, một khi thi triển khiến hoa cả mắt. Hoa Lân âm thầm nghĩ đến: nếu đối phó Phiêu Thiên Văn Sĩ, sử dụng kiếm trận vây công trên diện rộng là biện pháp tốt nhất, không trách hắn có điểm sợ hãi "Tinh Vân kiếm trận" của Mục Tinh Hàn.
Diệp Thanh bên cạnh vẫn chú ý đối thủ của Hoa Lân trận sau. Nàng cẩn thận tính toán, Hoa Lân gặp đối thủ trận sau là thắng lợi của số 95 và số 38. Vừa nghĩ ra kết quả, Phiêu Thiên Văn Sĩ lập tức cảnh báo: "Số 95 là Trang Hoà Kim của Tử Ảnh sơn trang, công lực cùng Mục Tinh Hàn không phân cao thấp. Kỳ thật chủ yếu đặc điểm là đao pháp và thân pháp đều nhanh như thiểm điện, cùng hắn so chiêu, chỉ có thể thấy được ánh đao và thân ảnh của hắn, trận tới của ngươi có thể không thuận lợi đâu!"
Hoa Lân và Diệp Thanh liếc mắt nhìn nhau, cùng cười nói: "Nguyên lai cùng Mục Tinh Hàn là cấp bậc như nhau sao? hắc hắc...."
Phiêu Thiên Văn Sĩ thấy bọn họ hai người thoải mái cười nói, rõ ràng là không coi "Tử Ảnh đao" Trang Hoà Kim vào mắt, vội la lên: "Ta nói thật đó! Thân pháp của hắn so với ta còn nhanh hơn một bậc, đao pháp lại càng làm cho người ta phải kinh hãi, các ngươi cũng lên dừng tay lại, không cần tham đấu, giữ gìn mạng sống quan trọng hơn!"
Hoa Lân ra vẻ thâm trầm nói: "Đến lúc đó rồi sẽ biết thôi!"
Phiêu Thiên Văn Sĩ thấy hắn không nghe mà đi vào, trong lòng cảm thán: Người tuổi trẻ bây giờ đều có đức tính như thế này sao? May mắn thắng được một trận, nên biết dừng lại là tốt nhất! Nếu cứ tiếp tục như vậy, cái mạng nhỏ này của hắn nhất định phải nằm lại Thục Sơn Kiếm Điển mất.
Hoa Lân có tài không chút lo lắng! Chỉ yên lặng tập trung xem đấu võ.
Ai ngờ lúc này mặt trời đã xuống núi, Thục Sơn Kiếm Điển vòng một luận võ đã đấu được 46 trận. Xem ra, còn có 20 trận hôm nay là không thi đấu được, bởi vì ngày đã tối rồi.
Bất đắc dĩ, các trọng tài cũng đứng lên tuyên bố ngày mai sẽ tiếp tục tiến hành các trận hôm nay! Mọi người lúc này mới có ý định xuống núi. Chỉ thấy cả mọi người tại Lăng Vân Đỉnh bắt đầu khởi hành, trên một vạn người xem rầm rộ xuống núi, Thục Sơn đệ tử phải chờ cả canh giờ sau để mọi người bình an rồi mới quay về trấn Thục Sơn.
Hoa Lân không khỏi cảm thán: "Ài! Kiếm Điển đại hội, so với đêm trung thu có khi còn hoành tráng để xem hơn...."
Trở lại Quan Tinh Các, Diệp Thanh đang chuẩn bị nước để Hoa Lân tắm rửa, không nghĩ rằng Hoa Lân vẫn đang đứng yên, rút ra Hà Chiếu kiếm nói: "Ta muốn đi ra ngoài luyện tập một chút kiếm pháp và ngự kiếm thuật, nàng nghỉ ngơi trước nha!"
Diệp Thanh sững sờ, khó hiểu nói: "Công tử! Đã muộn rồi sao chàng còn ra ngoài luyện kiếm làm gì?"
Hoa Lân gật gật đầu, trong lòng đã có tính toán.
Hôm nay, hắn nhìn Hác Văn Chân, Cốc Phong Chi, Trương Điền Bảo, Hạ Toàn Phúc, Vân Trấn Hải....bọn họ đều là tuyệt đỉnh cao thủ, đột nhiên cảm thấy võ công của chính mình cũng khó có thể thủ thắng! Đương nhiên, nếu sử dụng ngọn lửa trong cơ thể của mình, Hoa Lân cũng chỉ có thể tám phần nắm chắc thắng lợi. Nhưng mấu chốt là, ngọn lửa trong cơ thể của mình vạn vạn lần không được thi triển. Nếu không rất có thể lập tức đưa ma đầu của Phần Âm Tông đến, cùng với sự đuổi bắt của bọn người Nhược Uyên.
Huống chi, bây giờ kiếm điển cử hành đang hừng hực khí thế, nói không chừng ma đầu của Phần Âm Tông đã sớm ở chung quanh, tuỳ lúc sẽ phát hiện ra mình. Cho nên không phải vạn bất đắc dĩ, Hoa Lân tuyệt đối không dám sử dụng ngọn lửa trong cơ thể. Đã như vậy, chỉ có thể tự đề cao võ công của bản thân mà thôi.
Diệp Thanh cũng muốn được cùng Hoa Lân đi ra ngoài luyện công, nhưng lại thấy chính mình sợ sẽ làm công tử phân tâm, không bằng cứ ở nhà chờ hắn về thì tốt hơn.
Vì vậy Hoa Lân một mình ra khỏi Quan Tinh Các, ngẩng đầu nhìn nhìn ánh sáng trên bầu trời đêm, thấy có rất nhiều ngôi sao mê người, có khi chỉ muốn phi thẳng lên trời, hái một ngôi sao xuống tặng cho Diệp Thanh, nếu được vậy chắc nàng nhất định sẽ say mê đến quên cả phương hướng ấy chứ, còn cả Thượng Quan Linh nữa chứ, hắc hắc.....
Hoa Lân vỗ vỗ chính đầu mình, nghĩ thầm rằng mình toàn suy nghĩ vớ vẩn, việc này không bao giờ có khả năng! Vì vậy xuất ra Hà Chiếu kiếm, đằng thân đứng lên trên, ngự kiếm nhanh chóng bay khỏi đại môn của Thục Sơn, chuẩn bị cách xa đám người, chuyên tâm luyện tập kiếm pháp.
Khi bắt đầu phi hành, hắn đã quên rằng có kết giới bảo vệ bên ngoài Thục Sơn, bởi vì hắn trong đêm tối cái gì cũng không nhìn được rõ. Cho nên đột nhiên cảm thấy thân thể va vào bức tường vô hình mềm mại, không khỏi kêu lên một tiếng ai từ trên bầu trời. Vừa hay hắn ngự kiếm thuật cũng đã có chút thành tựu, nhanh chóng lấy lại trọng tâm, chậm rãi bay xuống mặt đất.
Hai tên đệ tử bảo vệ của Thục Sơn đột nhiên nghe thấy trên trời có người kinh hô, sau đó ở trên cao thấy có một người hạ xuống, bọn họ hai người thiếu chút kêu ra tiếng.
Nhưng lúc này, bọn họ thấy rõ ràng người xuống tới là Hoa Lân thì cả hai đều trợn tròn mắt.
Hoa Lân chật vật xuống tới mặt đất, đã thấy cách đó không xa có hai đệ tử Thục Sơn, vì vậy tự cảm thấy ngượng nói: "Hiểu nhầm thôi, hiểu nhầm thôi! hắc hắc...."
Không nghĩ rằng, trong đó một gã đệ tử Thục Sơn từ xa đã hướng đến hắn quỳ xuống ra mắt, tay chắp lại nói: "Hồ Vũ Hằng xin ra mắt Hoa tiền bối! Cảm ơn tiền bối đã viện trợ, làm Vũ Hằng kiếp này không dám quên, hy vọng tiền bối thành toàn..."
Hoa Lân sửng sốt, nghĩ thầm sao lại có sự xảo hợp vậy ta?
Thấy Hồ Vũ Hằng đối với mình hành lễ thực sự quá nặng, chỉ có thể vận khí nâng thân thể hắn lên, cười ha ha nói: "Xem ra chúng ta thật sự là có duyên! Việc hai ngày trước, ta giúp ngươi đã quên rồi!..."
Nguyên lai, mấy ngày nay đệ tử Thục Sơn rất bận rộn, chỉ có thể bố trí được Hồ Vũ Hằng tạm thời làm bảo vệ bên ngoài cổng. Hôm nay vừa lúc hắn trực đêm, không nghĩ rằng vận khí của hắn quả nhiên thật tốt, ngay ngày đầu trực đêm đã gặp được ân nhân của chính mình. Lúc này lại thấy Hoa Lân sử dụng ngự kiếm thuật khiếp sợ thiên hạ, không khỏi đối với hắn hoàn toàn sùng bái sát đất.
Hoa Lân nâng thân thể hắn lên, không nói gì lấy từ trong lông ngực ra một bình thuốc, xuất ra một viên linh đan thơm lừng, ra lệnh : " Há mồm ra nuốt xuống!"
Hồ Vũ Hằng không biết gì chỉ kịp kêu A lên một tiếng. Hoa Lân đã nhanh chóng bỏ linh đan vào miệng hắn, cười ha ha nói: "Còn không nhanh luyện công đi! Nếu gặp hậu quả gì không hay? Ta đây không biết đâu đấy! ha ha"
Hồ Vũ Hằng còn chưa kịp có phản ứng gì linh đan trong miệng đã tan hết, vì vậy chỉ có thể nuốt xuống.
Ngẩng đầu lên nhìn lại, Hoa Lân đã cười to xuất thủ đi mất, thân ảnh đã ngoài mười trượng. Hồ Vũ Hằng trong lòng thầm cảm kích, ánh mắt không khỏi nổi lên mấy hàng nước mắt. Mấy năm nay, chính mình chịu bao nhiêu cay đắng khổ cực tại Thục Sơn để cầu sư, cũng không ngờ rằng mình đột nhiên gặp người tốt như vậy, trong lòng cảm động không bút nào tả xiết. Âm thầm thề rằng, tương lai cho dù phải thịt nát xương tan cũng phải báo đáp tri ân của Hoa Lân, đang thề thốt, đột nhiên cảm thấy kinh mạch trong cơ thể xuất hiện một luồng khí lạnh, tại kinh mạch của mình đạng chạy loạn, chạy nhanh về chỗ sư đệ của mình nói: "Không được rồi! Chân khí đang chạy loạn trong cơ thể, mong ngươi giúp ta hộ pháp một lát!" Nói xong cũng không chờ hồi đáp, nhanh chóng ngồi xuống vận công, dẫn đạo chân khí đi khắp toàn thân....
Đồng môn bên cạnh hắn tên là Trương Điền, nói về thân phận chính là sư đệ của Hồ Vũ Hằng! Hắn cũng giữ nhiệm vụ tiếp khách, đương nhiên cũng gặp qua Hoa Lân này. Trong lòng không khỏi hâm mộ nghĩ thầm: ài! Nếu ta cũng được cao nhân nguyện ý chỉ dậy cho thật là tốt a...
Ý niệm của Trương Điền vừa hiện lên, phái sau đột nhiên truyền đến một âm thanh nói: "Vậy ư! để ta chiếu cố ngươi được không?"
Trương Điền nhất thời bị dọa đến run cả người. Bởi vì chính mình vừa rồi mới chỉ suy nghĩ một chút mà thôi, như thế nào mà có người lại biết được suy nghĩ trong lòng mình vậy? Vì vậy nhanh chóng quay đầu nhìn lại..... Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK