Tục ngữ có câu rằng: "Độc hành ngàn dặm, tất phải có sở đắc!"
Nhưng rất nhiều người ở dưới không biết đạo lý này, vẫn đang cho rằng, Hoa Lân chỉ bằng mưu kế, với sự xảo trá vô cùng nên vừa rồi mới chiến thắng. Mặc dù thấy hắn đã đứng trong số 33 người đầu tiên của kiếm điển, nhưng mọi người đều nhất trí cho rằng vòng sau Hoa Lân tất sẽ thất bại không chút nghi ngờ! Bởi vì, đối thủ của hắn là Đinh Tường một ngự kiếm cao thủ danh mãn thiên hạ của Càn Khôn môn!
Theo nhận thức của mọi người biết, một cao thủ thi triển thuật ngự kiếm, tuyệt đối sẽ không thể thất bại dưới tay một thường nhân. Bởi vì người ngự kiếm luôn chiếm ưu thế trên bầu trời, tuỳ lúc có thể giữ khoảng cách tại không trung để công kích, thử hỏi xem tên Hoa Lân đối với sự ngự kiếm này, lấy tư cách gì mà theo họ để quyết chiến đây? Đây cơ hồ là suy nghĩ của mọi người!
Hoa Lân trở lại khán đài, Phiêu Thiên Văn Sĩ kỳ quái nhìn hắn, chúc mừng nói: "Ngươi thật sự rất lợi hại, đã thuận lợi tiến vào 33 vị trí đứng đầu. Chúc mừng chúc mừng!'
Hoa Lân cười cười, chậm rãi ngồi xuống chỗ của mình nói: "Cám ơn nha! Các hạ chừng nào thì thượng đài vậy?"
Phiêu Thiên Văn Sĩ còn chưa kịp hồi đáp, Mạnh Lôi ở trên kêu: "Bây giờ là Đông Phương Cảnh của Vân Tiêu Các, đấu với Mộ Dung Thu Thuỷ của Mộ Dung thế gia!"
Phiêu Thiên Văn Sĩ nhún vai, cười khổ lên một tiếng nói: "Đang muốn được giao đấu đây!" Vì vậy kêu lên một tiếng bay thẳng lên trời, phi thân tới lôi đài cách đó sáu trượng, thân pháp của hắn đích xác làm cho người ta phải bội phục.
Diệp Thanh uyển chuyển nói: "Tại trận này, hắn phỏng chừng sẽ thua!"
Hoa Lân gật gật đầu, hướng lên lôi đài nhìn lại, thấy một thân ảnh phiêu dật nhẹ nhàng dừng ở trên. Đúng là Mộ Dung Thu Thuỷ của Mộ Dung thế gia. Đồng thời người xem đối diện có một nữ tử the thé kêu lên cổ vũ: “Cố gắng lên, cố gắng lên”
Hoa Lân nghe tiếng nhìn lại, đã thấy Mộ Dung Tuyết nhanh nhẩu chạy đến bên người Cốc Nhược Hư ngồi xuống. Cùng Khâu Lạc Bình, Nguỵ Trùng, Trương Kiến Thành....bảy người, vừa đến tập trung một chỗ xem đấu võ. Nói vậy thôi lúc này ở trên sàn đấu chính là Mộ Dung Thu Thuỷ, chẳng chính là thúc thúc của nàng ta sao?(Chẳng biết là chú ruột hay chú em, anh em thông cảm :H) Khó trách nàng lại không kích động sao! Phiêu Thiên Văn Sĩ đối với trận đấu này không có một chút cơ hội nào!
Nguyệt Ảnh kiếm pháp của Mộ Dung thế gia vang danh khắp võ lâm, một chiêu Vọng nguyệt lân ba chiết căn bản Phiêu Thiên Văn Sĩ khó có thể đối phó được. Không những thế Mộ Dung Thu Thuỷ còn có ngự kiếm thuật, cho nên hai người giao thủ không quá 50 chiêu, Phiêu Thiên Văn Sĩ chỉ có thể chắp tay nhận thua. Vừa hay tính tình hắn hào sảng, nên ha ha cười nói: "Lần này được cùng Mộ Dung huynh có thể đấu được 50 hiệp, Đông Phương Cảnh thực sự vinh hạnh!"
Mộ Dung Thu Thuỷ hiển nhiên đã cùng Đông Phương Cảnh giao thủ qua vài lần, lập tức khách khí nói: "Mỗi lần được cùng Đông Phương huynh giao thủ, người đều nhường Thu Thuỷ vài chiêu, thật sự khiến tại hạ cảm kích vô cùng. Không bằng chúng ta xuống trấn làm vài chén được không?"
Phiêu Thiên Văn Sĩ cười ha ha nói: "Vậy ta cũng không khách sáo! mời..."
Hoa Lân thấy hai người bọn họ cứ nói qua nói lại tiện thể như muốn một đi không trở lại, thế mà còn có tâm tình rời đi để uống rượu, lắc đầu nói: "Thật là không có một chút tiền đồ nào, cũng chẳng có một chút quan tâm học tập kiếm pháp của người khác". Phải biết là hai ngày này, Hoa Lân từ kiếm điển đã hiểu được rất nhiều điều. Cho nên hắn cứ nghĩ rằng người khác cũng có thể từ đây học được một vài chiêu thức. Hắn thực sự không biết khả năng mỗi người là bất đồng, công lực không giống nhau, khả năng lĩnh ngộ lại càng hoàn toàn khác biệt. Hoa Lân lúc nhỏ do chịu sự dầy vò của bệnh tật, nhưng lại hình thành lên khả năng quan sát nhạy bén. Hơn nữa, hắn lại không biết đến sự trợ giúp kỳ diệu của ngọn lửa, đã làm cho hắn có những bước tiến lớn ngay cả người ngoài nhìn vào phải kinh ngạc. Những sự việc xảy ra trước mắt, chính hắn cũng không hiểu được thực lực của bản thân mình, cũng không hiểu được sao mình lại có khả năng vậy.
Thấy hai người Phiêu Thiên Văn Sĩ dời đi, Hoa Lân lại bắt đầu tập trung xem lôi đài tỷ đấu. Mặc dù hôm nay chỉ có 33 trận đấu, so với hai ngày trước thiếu 13 trận. Nhưng hôm nay do chỉ còn có 66 người thi đấu, với võ công đều tương đương như nhau, cho nên bất kỳ trận đấu nào ngày hôm qua một chút đều không thể so sánh được.
Ánh dương đã dần khuất, vòng đấu thứ hai mặc dù gay cấn nhưng cuối cùng đã kết thúc.
Hoa Lân cứ nghĩ rằng mọi người sẽ lập tức giải tán, lại không biết rằng Mạnh Lôi, Thượng Quan Truy Vân cùng với Cốc Thanh Phong ba vị đại ca lại bắt đầu giảng giải về những điều kỳ diệu của tu chân.
Hoa Lân nghe bọn họ nói được hai câu, quả nhiên toàn là những bước lý luận cơ bản của tu chân giới, nhưng lại tự đánh giá: "Thực sự không có giá trị nhiều! Ký ức tinh phiến của Nhược Uyên cho mình, những điều hướng dẫn về tu chân so với ba vị đại ca còn sâu sắc hơn!"
Vì vậy khi nhìn Diệp Thanh đứng bên cạnh mình, phát hiện trong ánh mắt của nàng cũng có ý tứ này. Vì vậy cười ha ha nói: "Chúng ta về nha! Buổi tối nay ta và nàng đi ra rừng giải quyết việc riêng đi, hắc hắc..."
Diệp Thanh mặc dù biết Hoa Lân mấy tối gần đây toàn luyện kiếm, nhưng nghe hắn cứ cười cười mà nói, trong lòng cảm thấy nhộn nhạo ^^. Nghĩ thầm rằng đã biết rõ chàng là vậy sao vẫn cảm thấy vậy, rõ ràng thấy điệu bộ của hắn lúc này lại bao hàm mưu mô không tốt, nhưng chính mình hết lần này đến lần khác đối với sự đòi hỏi đó cũng không thể nào kiềm chế được. Chà! Chắc cả đời này không thoát được ma chưởng của hắn rồi!
........
Hoa Lân và Diệp Thanh chậm rãi rời khỏi khán đài, đang muốn ra khỏi đám đông. Đã thấy mọi người của Thiên Sơn phái cũng đang tách khỏi đám đông đi ra ngoàii. Đồng đạo võ lâm lúc này đang tập trung lắng nghe "tu chân điển tịch", thực sự cũng không biết bọn họ có nghe hiểu được điều gì không, nhưng trên mặt lộ rõ vẻ ngây ngốc. Nếu không phải vì Diệp Thanh không muốn phi thân qua đầu người khác để đi, Hoa Lân đã sớm cùng nàng rời đi rồi.
Đám người của Thiên Sơn phái rốt cục lại cùng với hai người bọn họ tập trung tại một chỗ. Nghiêm Liệt Phong mở lời nói trước: "Võ lâm đồng đạo xin nhường lối" Mặc dù có người không thích nhường đường, nhưng lại thấy đệ tử của Thiên Sơn, làm sao có thể mở ra một câu ca thán?"
Trương Thiên Hoa kích động đến bên Hoa Lân, hưng phấn nói: "Đại ca! Ta biết sẽ được nói chuyện cùng mà!"
Hoa Lân nhìn hắn gật gật đầu. Trong lúc vô ý lại thấy Thượng Quan Linh đang liếc mắt nhìn mình, sau đó lại nhẹ nhàng quay đầu đi, giống như không muốn quan tâm đến mình. Hoa Lân đã biết đây là thiên tính của nữ nhi, vì vậy cười hì hì đến bên nàng nhẹ giọng kếu: "Tiểu sư thúc tốt a!"
Ai ngờ Lý Lôi Vân cách đó không xa đột nhiên bước tới bên mình, trầm giọng nói: "Hoa thiếu hiệp! Ngươi đã không còn là đệ tử của Thiên Sơn phái rồi, mong nói năng có chừng mực!"
Hoa Lân sững sờ, phát hiện hai mắt của Lý Lôi Vân bao hàm ý nghĩa địch ý rất rõ. Chỉ có thế bất đắc dĩ nói: " Ta ... ta chỉ có ý thăm hỏi thôi mà!"
Ai ngờ Lý Lôi Vân không có chút khách khí nói: "Thiên Sơn kiếm phái bây giờ không còn chào đón người! Hy vọng ngươi từ nay về sau không cần phải nghĩ mình là đệ tử Thiên Sơn!" (Ghen ăn tức ở :I)
Hoa Lân thấy vậy cũng thực sự tức giận nói: "Lý đại hiệp! Ta năm lần bảy lượt tôn trọng người, nhưng người vì sao lại nói ra những lời này vậy?"
Lý Lôi Vân nheo mắt, giận dữ nói: "Tốt thôi! Quả nhiên có khí phách, thắng được hai trận, ngay cả lá gan cũng thấy lớn hơn rồi!"
Hoa Lân cúi đầu nghĩ, dù sao mình cũng chẳng còn cơ hội quay trở lại Thiên Sơn phái, sao phải xoắn (^ ^ cái này là ta tự dịch vậy chứ ý câu nguyên bản chắc không phải là vậy), giọng có vẻ châm chích nói lại: "Lý đại hiệp à! Nếu theo lời người nói vừa rồi là vậy, ta bây giờ không còn là đệ tử của Thiên Sơn phái, ta có theo tiểu sư thúc của ta chào hỏi, hình như đối với người cũng chẳng có liên quan gì!"
Lý Lôi Vân không nghĩ rằng Hoa Lân dám chỉnh chính mình, sắc mặt biến đổi, đang muốn nổi giận thì Hạng Tiêu Vân ở bên cạnh đã châm chọc nói: "Sư tôn xin nguôi giận! Thiên Sơn sao lại có loại bại hoại như hắn được cơ chứ, đối với tư cách của người không cần phải quan tâm? Để đệ tử giáo huấn hắn vài câu là được!"
"Xì" Hoa Lân cười lạnh một tiếng, không thèm quan tâm đến lời khiêu khích của Hạng Tiêu Vân, ngẩng đầu bước đi về phía trước.
Hạng Tiêu Vân lại giương giọng nói: "Tiểu tử kia! Có giỏi cùng ta giao đấu một trận nào, dụng kế hãm hại đồng đạo võ lâm thì thực sự đâu phải là hảo hán?"
Thanh âm của hắn vô cùng lớn, lập tức làm đồng đạo võ lâm xung quanh quay lại, có ý trách hắn làm ảnh hưởng mọi người nghe tu chân điển tịch. Bất quá lại thấy thân ảnh của Hoa Lân, bọn họ lại cùng lắc đầu, hiển nhiên là cũng đồng ý với lời nói của Hạng Tiêu Vân vừa rồi.
Ánh mắt của mọi người đang nhìn Hoa Lân đột nhiên dừng bước. Quay đầu lại, ánh mắt bắn về phía Hạng Tiêu Vân thấy trên mặt hắn xuất hiện một nụ cười quỷ dị, hiển nhiên cũng không để mình vào mắt, xem ra võ công của hắn cũng có sự tiến bộ vượt bậc. Bằng không, với trình độ cùi pắp của hắn sao lại gấu vậy? ^ ^
Đang tính toán xem có nên giáo huấn thằng cùi pắp này không, Thượng Quan Linh đột nhiên đi tới bên mình nói: "Ngươi đã không còn là đệ tử của Thiên Sơn phái, xin đừng ở đây gây chuyện được hay không vậy?"
Hoa Lân kêu lên một tiếng A, không khỏi nhìn vào mắt của Thượng Quan Linh, phát hiện khẩu khí mệnh lệnh của nàng vừa rồi mang nặng ý thỉnh cầu nhu tình. Vì vậy chỉ biết thở dài rồi nói: "Tốt thôi! Lần này xin nghe lời người!" Dừng lại một chút, lạnh lùng nhìn nhìn vào Hạng Tiêu Vân bên kia, rồi nói: "Nếu lần sau ngươi còn có ý với ta, ta cũng không để cho ngươi còn mặt mũi gì đâu...hừ!"
Hạng Tiêu Vân nghe vậy, lập tức lạnh giọng trào phúng nói lại: "Bằng vào khả năng của ngươi sao, ngươi có thủ đoạn nào dở ra hết xem nào? Nếu trận sau ngươi vẫn có thể chiến thắng lão tử ta sẽ cho ngươi là giỏi" Hắn đang định thề thốt một vài câu tối kỵ thì Trần Kiêu đã nhạt nhẽo nói: "Hạng sư huynh! Đối với loại người này, sao phải tức giận làm gì cho mệt?"
Kỳ thật Trần Kiêu cũng biết, giáo chủ từng ra mệnh lệnh, tất cả mọi người không được đụng chạm đến Hoa Lân, vì đó thực sự là lựa chọn không hay. Chính mình mặc dù không biết được sự lợi hại của Hoa Lân, nhưng giáo chủ đã ra mệnh lệnh này. Vậy thực sự cũng phải có ý của nó......
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK