Diệp Thanh nghe được đối thủ mang số 104 là một cao thủ tên là Mục Tinh Hàn, trở về hưng phấn nói với Hoa Lân: "Công tử ơi! Đối thủ của chàng là Mục Tinh Hàn a, hình như trên giang hồ cũng không có danh tiếng cho lắm!
Hoa Lân cười hì hì nói: "A! Đúng là chưa nghe nói qua bao giờ, xem ra cũng dễ đối phó thôi!"
Hắc hắc...! Phải biết rằng, Diệp Thanh và Hoa Lân cũng chỉ biết chưởng môn các đại môn phái là ai, cùng với một số ít tính danh các cao thủ tuyệt đỉnh. Như cao thủ Mục Tinh Hàn loại này "không có một chút danh tiếng nào" làm gì phải để ý.
Nhưng Phiêu Thiên Văn Sĩ đứng bên cạnh lại chấn động kêu lên: "Cái gì cơ? Là Mục Tinh Hàn sao?"
Hoa Lân và Diệp Thanh đều bị lời nói của hắn làm cho giật mình, vội vàng hỏi: "Đúng vậy, là Mục Tinh Hàn!...làm sao vậy, hắn có lợi hại không vậy?"
Phiêu Thiên Văn Sĩ sắc mặt biến đổi, nhớ lại lần giao đấu của mình tại Thiên Sơn kiếm điển lần trước đã từng thua trong tay Mục Tinh Hàn, đồng thời cũng nghĩ đến Tinh Vân kiếm trận của hắn, ngay cả bây giờ cũng chưa có cách nào để phá giải. Nghe thấy Hoa Lân và Diệp Thanh hỏi, chỉ có thể cười khổ đáp lại: "Tinh Vân kiếm trận của Mục Tinh Hàn một khi đã thi triển ra, công kích trến một diện rộng, làm cho người ta cảm thấy không thể tránh né được. Nghe nói kiếm pháp của hắn nguyên là từ phái Toàn Chân giáo, nhưng hắn tự mình đi theo con đường riêng. Mặc dù so ra kém hơn chưởng môn của Hoa Sơn, Nga Mi, nhưng cũng được coi là một cao thủ tuyệt đỉnh trong giang hồ"
Hoa Lân và Diệp Thanh liếc mắt nhìn nhau, nghĩ thầm rằng, Mục Tinh Hàn hoá ra lại là một tuyệt dỉnh cao thủ sao? Xem ra không còn cảm thấy dễ đối phó rồi.
Mà lúc này, tỷ thí ở trên càng ngày càng kịch liệt, nhân vật ngay từ vòng một, thường xuyên có thể gặp được cao thủ biết ngự kiếm để giao đấu, làm cho người xem ở dưới kinh hô liên tục.
Dần dần đã đến giữa trưa, mây mù mờ ảo của Thục Sơn Lăng Vân Đỉnh đã dần dần tản đi, lộ ra bầu trời trong xanh. Tầm nhìn cũng trở lên càng rõ ràng, mọi người tham gia lôi đài khí thế càng ngày càng bừng bừng. Cuối cùng, Mạnh Lôi cũng lớn tiếng đọc lên: "Hoa Lân của Tiên Kiếm Phái, giao đấu cùng Mục Tinh Hàn của La Tiêu Cung!"
Mọi người ở dưới phát ra một trận hoan hô, Hoa Lân không cần nhìn lại, cũng biết tất cả mọi người đều đang cổ vũ đối thủ Mục Tinh Hàn của mình giành thắng lợi!
Diệp Thanh mỉm cười cầm Hàn Tinh Kiếm của mình đưa tới tay Hoa Lân, nũng nịu cười nói: "Dùng hàn tinh đấu tinh hàn, cam đoan sẽ giành được phần thắng!"
Hoa Lân và nàng đã sớm hiểu ý nhau, thuận tay tiếp nhận bảo kiếm trong tay Diệp Thanh, cười hắc hắc nói: "Cũng tốt thôi! Để Hàn Tinh Kiếm không dùng lâu rồi, hôm nay lại có thể phát ra uy lực của nó xem sao!"
Hoa Lân trong lòng có suy tính, từ sự tiết lộ của Phiêu Thiên Văn Sĩ, Mục Tinh Hàn của La Tiêu Cung vừa mới luyện được ngự kiếm thuật, nói vậy tại trên không cũng không thể duy trì lâu dài được. Chính mình cũng đang muốn che dấu thực lực, vậy tốt nhất trên mặt đất phải tốc chiến tốc thắng. Nếu được vậy, chính mình sẽ không phải chịu sự chú ý của người khác. Sau đó, mấy ngày sau có thể tiếp tục rèn luyện một chút về ngự kiếm thuật và kỹ xảo giao đấu, một khi gặp phải cao thủ chính thức, cũng có thể xuất kỳ chiến thắng.
Hoa Lân cầm Hàn Tinh Kiếm chậm rãi đi về phía lôi đài, lấy tay đo chiều cao của lôi đài, không khỏi lắc lắc đầu, trên mặt thoáng xuất sự kinh hãi.
Cử động kỳ quái của hắn làm cho mọi người rống lên cười to, Diệp Thanh liên tục giận dữ nói: "Công tử sao lúc nào cũng có động tác trêu người vậy, thật là quá thể, làm vậy ngược lại càng thu hút sự chú ý của người khác đó".
Mặc dù Hoa Lân vốn là vô danh chi bối, diễn trò có vẻ giả tạo, nhưng cũng làm nhiều người thấy khó chịu.
Đặc biệt là sớm ở trên lôi đài, Mục Tinh Hàn đang chờ Hoa Lân đi lên trong lòng càng khó chịu: Một cao thủ chân chính,sao trước mặt đối phương lại tỏ ra sợ hãi vậy, hơn nữa trong tay lại cầm một thanh Ngọc nữ kiếm chuyên dùng cho nữ nhân vậy, thật sự là chẳng ra làm sao cả! Lại thấy Hoa Lân chỉ là một gã thiếu niên, cho nên càng không để vào trong mắt mà.
Đến trọng tài Cốc Thanh Phong cũng không hiểu được nói: "Tứ đệ không biết đang làm trò quái gì vậy?"
Thượng Quan Truy Vân suy nghĩ, mỉm cười nói: "Ngươi đúng là không hiểu rõ Tứ đệ! Hắn hoàn toàn đúng là quái vật, a a a...."
Mạnh Lôi cũng ha ha cười nói: "Cao kiến, cao kiến a! ta nghĩ, tiểu tử kia là muốn giả heo thịt hổ đây mà! ha ha ha...."
Ba người đều buồn cười một phen, Cốc Phi Hồng đứng ở bên cạnh tất cả đều nghe rõ hết vội đi vào. Trong lòng thật sự là thấy kinh hãi, nghĩ thầm Hoa Lân đã là huynh đệ của cha mình, võ công tất nhiên phải cao thâm khôn lường, cần phải nhắc nhở đường đệ Cốc Phong Chi chú ý một chút mới được. Bất quá Cốc Phi Hồng thay đổi suy nghĩ, thắng bại thì đã làm sao? Chính mình thân là chưởng môn của Thục Sơn phái, việc nhỏ này cũng phải đi thông báo, thật sự là mất thân phận quá. Đành để bọn họ tự nhiên vậy.
Mục Tinh Hàn trên lôi đài hiển nhiên là giữ thân phận của mình, thấy Hoa Lân đã đi lên cũng không để ý tới, bởi vì hắn nghĩ vãn bối phải chủ động hướng tới mình mà chào hỏi, đây là quy củ bất thành văn trong chốn giang hồ. Đang suy nghĩ đã thấy Hoa Lân mở miệng nói: "Chúng ta bắt đầu nào!"
Nói xong, Hoa Lân tay phải đặt tại chuôi kiếm, từng chút từng chút rút kiếm ra khỏi vỏ. Động tác này của hắn, cực kỳ giống động tác của người giao đấu đầu tiên Vương Quyền Binh, chỉ nghe "tranh" lên một tiếng do kiếm thong thả rút ra khỏi vỏ truyền đến, người xem cười ha ha nói: "Uý! Bắt chước giống thật, nhưng trên người ngươi một điểm sát khí cũng không có a!"
Không sai, Hoa Lân trên người một chút sát khí cũng không có! Nhưng kiếm trong tay là tuyệt thế bảo kiếm, theo mũi kiếm từng tấc từng tấc một ra khỏi bao, không khí xung quanh phảng phất bắt đầu ngưng kết, lúc này là giữa trưa mặt trời chói chang trên cao, Mục Tinh Hàn tại đối diện cũng nhận thấy một tia hàn ý, trong lòng không khỏi tiếc bảo kiếm trong tay kể bất tài....
Đúng lúc này trong nháy mắt! Hoa Lân đột nhiên toàn lực rút kiếm ra khỏi bao, một màn kiếm khí như tia chớp công thẳng đến trước mặt đối phương, thế nhưng chiêu thức cũng giống Vương Quyền Binh như đúc.
Diệp Thanh thiếu chút nữa bật cười, nàng không bao giờ nghĩ rằng công tử có thể sử dụng một chiêu này. Mà Phiêu Thiên Văn Sĩ bên cạnh cũng sững sờ, nhẹ giọng cười nói: "Ta muốn được thấy Hoa công tử nhất chiêu giành thắng lợi như thế nào đây?"
Lời nói chưa dứt, chỉ thấy Mục Tinh Hàn ở trên lôi đài vẫn giữ thân phận, nghiêng người tránh chiêu, kiếm quang khẽ xẹt qua chóp mũi của hắn. Nhưng Mục Tinh Hàn trong đầu đột nhiên xuất hiện một ý niệm đáng sợ, chiêu thức của của người này giống hệt với Vương Quyền Binh và Kế Thiên Sầu, thiên hạ sao lại có sự trùng hợp vậy? Đáp án là không thể có được!
Cho nên Mục Tinh Hàn hoảng sợ phi thân lui về đằng sau, nhưng đã chậm rồi.....
Dị tượng đột sanh, kiếm quang trong tay Hoa Lân đột nhiên biến chiêu, nhanh chóng bổ thẳng về phía bụng của Mục Tinh Hàn. Cũng may là Mục Tinh Hàn sớm thấy có điểm không ổn, đã bay lên không né tránh. Nhưng là, kiếm khí của Hoa Lân cũng dã gây ra thương tích tại mắt cá chân của hắn.
Đương nhiên, với thực lực của Hoa Lân, có thể thừa gây thương tích nặng hơn tại hai chân. Nhưng Hoa Lân lại không có suy nghĩ vậy, hắn thầm nghĩ chỉ muốn thử nghiệm mà thôi, hắn muốn cho thấy chính mình có khả năng kiếm khí thu phát do tâm.
Sự việc thoáng như tia chớp trong nháy mắt, người xem ở dưới thậm chí cũng không hiểu được. Mục Tinh Hàn dĩ nhiên phi thân lùi về sau, sau khi rơi xuống đất, lập tức thấy mắt cá chân rất đau nhức, hiển nhiên đã bị thương không nhẹ.
Hắn đã bại rồi!....Rất nhiều người xem đã đoán được. Nhưng không ai nguyện ý sự thật là Hoa Lân đã chiến thắng, bởi vì hai chiêu vừa rồi của hắn thật âm hiểm.
Hoa Lân trên mặt lộ ra một nụ cười, thu kiếm nhìn ánh mắt của Mục Tinh Hàn, tuyệt không có ý thừa cơ ném đá xuống giếng, ngay cả một câu châm chọc cũng không có. Hắn chỉ muốn thấy Mục Tinh Hàn tự nhận thua.
Người xem ở dưới tất cả đều không thấy rõ cho nên, tất cả đều tập trung nhìn hai người ở trên như thế nào để phân thắng bại?
Cốc Thanh Phong lắc đầu cười nói: "Tiểu tử kia nguyên lai cũng thật âm hiểm, thủ đoạn nào cũng sử dụng đến!"
Thượng Quan Truy Vân hoàn toàn bất đồng ý kiến nói: "Ta không nghĩ như vậy! Tứ đệ liên tục xuất mấy chiêu, đều là bắt chước chiêu thức của Vương Quyền Binh, trước rõ sau tất có biến hoá. Ngươi xem Mục Tinh Hàn sau đó cũng đã hiểu ra, nhưng cũng không còn kịp nữa rồi!"
Mạnh Lôi cười ha ha nói: "Cao kiến, cao kiến! Hai người các ngươi đều có lý! Nhưng mà, các ngươi rốt cục phán ai thắng ai thua vậy đây?"
Thượng Quan Truy Vân cũng cười nói: "Ta không muốn phán định ai thắng ai thua! Mà muốn thấy việc thụ thương nghiêm trọng của Mục Tinh Hàn, có thể khiến tự nhận thua hay không? Ta muốn để người thua phải tâm phục khẩu phục" Nói xong, lại thở dài nói: "Tứ đệ này!Ài..."
Cốc Thanh Phong cũng không nói gì, đột nhiên cười: "À! ta cũng thích tính cách này của Tứ đệ! ha ha ha...."
"............"
Lúc này, Mục Tinh Hàn cảm thấy hai mắt cá chân đau đớn vô cùng, mặc dù vững vàng đứng tại chỗ, nhưng cũng không dám di động. Trong lòng mặc dù không chịu thua, thật muốn cùng Hoa Lân tiếp tục giao chiến, bởi vì ngay cả tuyệt chiêu của mình còn chưa sử dụng qua!...Nhưng mà, hai chân muốn đứng thẳng còn không xong, có tái chiến tiếp cũng thất bại mà thôi.Vì vậy đứng sững tại chỗ cả nửa ngày trời, suy nghĩ lại muốn. Rốt cục cũng phải chấp nhận, hung hăng nói: "Ngươi thắng rồi!"
Hoa Lân chỉ chờ hắn nói những lời này, cười hắc hắc: "Đa tạ! Đa tạ hì hì" nói xong vừa chạy vừa nhảy đến thu hồi lại kim bài, nghêng ngang đi xuống. Chỉ để lại trên lôi đài, Mục Tinh Hàn đáng thương đang đứng sững sờ....
Ở dưới lập tức truyền đến nhiều điều dị nghị, đều nói xú tiểu tử Hoa Lân thật là vô sỉ, dụng mưu kế đánh bại người khác, thật sự không có anh hùng chút nào. Nói những lời này, đương nhiên còn có cả Hạng Tiêu Vân của Thiên Sơn phái.
Nhưng cũng có người không đồng ý với ý kiến đó, giống như Trương Thiên Hoa, hắn cho rằng: "Thắng làm vua! Võ công một người để phân cao thấp, vốn không cần quan tâm xem xét. Có khi, để giành thắng lợi, cần sử dụng chiêu thức có chút kỳ lạ mà thôi..."
Hạng Tiêu Vân bị hắn làm cho tức giận đến mặt mũi trắng bệch, quay lại phản bác: "Thắng lợi lúc đầu là do vận khí của hắn! Lúc sau nếu muốn thắng, tuyệt đối là không có khả năng đâu!"
Trương Thiên Hoa và Hạng Tiêu Vân quan hệ không sâu sắc. Sự khác biệt là, Hạng Tiêu Vân năm lần bảy lượt khi dễ Trương Thiên Hoa, cho nên Trương Thiên Hoa ngang ngạnh, không phục nói: "Chỉ sợ không như vậy! Hoa đại ca thông minh tuyệt đỉnh, lúc sau không chừng vẫn có thể thắng được..."
Hạng Tiêu Vân cười lạnh nói: "Hừ! Ngươi cứ chờ xem...."
Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện:
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK