Mục lục
[Dịch] Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Màu sắc phượng bào nữ tử mặc tươi đẹp. Ở trên người nàng tạo thành khí chất cao quý. Nàng cúi đầu, khuôn mặt bị chuỗi hạt châu che phủ, mơ hồ chỉ thấy được đôi mi thanh tú đang nhíu lại, từng bước đi về phía Đạo Cổ Hoàng.

Tiếng leng keng thực tế không phải do chuông kêu tạo ra mà là do là do những chuỗi hạt châu che mặt nữ tử này khi nàng bước đi va chạm với nhau mà thành.

Giờ phút này trên các đài cao trong sân rộng này, ánh mắt người tam tộc tới dự dạ tiệc đều đồng loạt ngưng tụ trên người nữ tử này. Tướng mạo nàng cũng không phải xinh đẹp tuyệt trần nhưng lại có một cảm giác không nói lên lời tồn tại, rất nhu hòa, nhìn rất thoải mái, giống như khiến tâm linh yên tĩnh.

Khí chất trên người nữ tử này chính là tĩnh. Giống như một đóa bách hợp yên lặng nở rộ, chỉ có cánh chim bay xuyên qua tầng mây trắng trên bầu trời, ngẫu nhiên cúi đầu nhìn xuống có lẽ mới có thể thấy vẻ đẹp trong tích tắc đó.

Vương Lâm đứng đó, trong nháy mắt nữ tử này xuất hiện, lập tức sự phiền muộn trong lòng hắn liền biến mất, giống như chưa bao giờ xuất hiện vậy.

Tống Trí...

Vương Lâm liếc một cái liền nhận ra nữ tử này. Hắn còn nhớ rõ khi vừa tới đại địa của Cổ Tộc, ở bên ngoài Hắc Thạch Thành đã từng gặp nữ tử này.

Hai mắt Đạo Cổ hoàng tôn lộ vẻ khen ngợi nhìn nữ tử mặc phượng bào đang đi tới, cười rộ lên. Hắn vung hai tay áo, cao giọng nói.

Hoàng hậu, tới ngồi bên cạnh trẫm. Hôm nay là việc vui của Đạo Cổ nhất mạch chúng ta, cũng là ngày trọng đại trong đời trẫm.

Bước chân nữ tử mặc phượng bào sững lại, chút, trong sự trầm mặc liền đi về phía long ỷ của Đạo Cổ hoàng tôn, nhẹ nhàng ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn về phía đại điện.

Nàng vẫn cau mày như trước, sâu trong hai mắt ẩn giấu vẻ mê man, khiến người ta cả thấy giống như hơi bất lực.

Trong nháy mắt khi nàng ngẩng đầu lên, người đầu tiên mà nàng nhìn thấy trong đại điện chính là Vương Lâm đang ngưng thần nhìn lại!

Trong tích tắc, ánh mắt hai người ngưng tụ giữa đại điện.

Trong khoảnh khắc khi ánh mắt hai người tiếp xúc, trong đầu Vương Lâm lập tức có tiếng ầm vang. Tiếng ầm vang này quá mức đột ngột, giống như vô số lôi đình đồng thời nổ vang, đồng thời truyền khắp toàn thân Vương Lâm, thậm chí khiến cho Nguyên Thần và linh hồn hắn run rẩy. Giống như nữ tử trước mặt này chính là một bộ phận mà sinh mệnh Vương Lâm không thể thiếu vậy!

Thần sắc Vương Lâm biến đổi. Hắn nhìn chằm chằm vào nữ tử này, trái tim tăng tốc đập thình thịch. Nữ tử này khiến hắn cảm thấy rất quen thuộc. Nhưng loại cảm giác quen thuộc này bị ấn bên trong một màn sương mù. Vương Lâm không thể nhớ ra là sự quen thuộc đó tới từ đâu!

Uyển nhi... Lý Thiên Mai... Chu Như... Hồng Diệp...

Vương Lâm kinh ngạc nhìn vào hai mắt nữ tử này, trong đầu hiện lên những khuôn mặt nhưng lại cách nào tìm ra chính xác sự quen thuộc này tới từ nơi nào.

Vừa rồi hình như không phải...

Vương Lâm khi nhìn kỹ lại lại phát hiện ra nữ tử này cực kỳ xa lạ, giống như chênh lệch rất lớn so với suy nghĩ của hắn.

Vương Lâm!

Một tiếng nói không to nhưng cực kỳ uy nghiêm vang lên bên tai Vương Lâm.

Hoàng hậu của trẫm lại hấp dẫn sự chú ý của người như vậy sao?

Đạo Cổ hoàng tôn nhìn Vương Lâm, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng. Hắn mặc dù là hoàng tôn nhưng hôm nay hoàng hậu đi ra, tất cả mọi người đều chỉ tiếp xúc ánh mắt rồi thôi. Duy độc có Vương Lâm này lại làm càn nhìn lại. Hắn vốn đã bất mãn đối với Vương Lâm, giờ phút này cau mày, lời nói trở nên lạnh lùng.

Vương Lâm trầm mặc, nhờ lời nói của Đạo Cổ hoàng tôn mà như tỉnh lại, ánh mắt lộ vẻ phức tạp. Hắn không để ý tới Đạo Cổ hoàng tôn mà vẫn nhìn nữ tử mặc phượng bào như trước.

Hắn muốn tìm ra nguyên nhân cảm thấy quen thuộc nữ tử này. Chẳng qua hắn nhìn rồi lại thầm than một tiếng, ánh mắt lộ vẻ buồn bã.

Nữ tử này hắn không nhận ra...

Nguyên nhân của sự quen thuộc đó hắn cũng mơ hồ tìm ra. Khí chất của nữ tử này, khí chất tĩnh tại đó rất giống Lý Mộ Uyển.

Không có khả năng là Uyển nhi... Chỉ là khí chất tương tự khiến ta gặp ảo giác thôi...

Với tu vi của Vương Lâm lúc này, nếu nữ tử này thực sự là Lý Mộ Uyển thì hắn liếc mắt một cái liền có thể nhận ra. Nhưng giờ phút này dù hắn nhìn thế nào cũng chỉ thấy quen thuộc mà thôi, nhưng không tìm ra chút dao động khí tức của Lý Mộ Uyển.

Uyển nhi ở trong Tị Thiên Quan. Tàn hồn của nàng mất tích... Không tìm được nữa... Nữ tử này không phải. Chỉ là trên thế gian này sao lại có người có khí chất giống nhau như vậy....

Vương Lâm nhắm hai mắt lại, trong mắt tràn ngập bi ai.

Sắc mặt nữ tử kia ửng đỏ, ánh mắt lộ vẻ tức giận, giống như rất khó chịu đối với việc Vương Lâm vô lễ nhìn kỹ mình. Chẳng qua nàng cũng không nói lên lời, sâu trong nội tâm giống như cảm thấy người trước mặt này quen thuộc. Loại cảm giác quen thuộc này vừa xuất hiện lập tức biến mất quỷ dị, giống như không còn tồn tại.

Trẫm đang hỏi ngươi đó!

Đạo Cổ hoàng tôn giơ tay trái lên, vỗ mạnh vào tay vịn của long ỷ, phát ra một tiếng nổ ầm vang nhưng tay vịn này lại không hư hao chút nào.

Chẳng qua trong đại điện vào tích tắc này bỗng nhiên xuất hiện hơn mười đạo sát khí tập trung nghiêm ngặt vào trên người Vương Lâm. Đồng thời mơ hồ có thể thấy trong đại điện, bốn phía Vương Lâm có hơn mười hư ảnh như làn khói, như ẩn như hiện, giống như chỉ cần Đạo Cổ hoàng tôn ra lệnh một tiếng thì họ sẽ đồng loạt ra tay.

Cũng trong khoảnh khắc này, trong sân rộng bên ngoài đại điện, trên mấy trăm đài cao còn có các tộc nhân tới từ các tộc khác. Bọn họ cũng nhìn ra sự dị thường, thần sắc cổ quái, ánh mắt đảo qua người Vương Lâm trên đại điện xong lại vừa nhìn về phía nữ tử mặc phượng bào đang tức giận kia.

Nữ tử này rất giống một vị cố nhân của Vương mỗ...

Vương Lâm mở hai mắt, thấy vẻ tức giận trong mắt nữ tử kia, trong nội tâm không hiểu tại sao lại có cảm giác đau đớn và mất mát. Hắn hôm nay đã xác định nữ tử này không phải là người hắn muốn tìm...

Chẳng qua khí chất giống nhau khiến nỗi đau xé rách tâm thần của Vương Lâm lại trào dâng.

Hả?

Ánh mắt Đạo Cổ hoàng tôn âm thầm lóe lên, quay đầu nhìn thoáng qua nữ tử mặc phượng bào bên cạnh, rồi lại nhìn Vương Lâm, đột nhiên khóe miệng lộ vẻ tia mỉm cười khổng ai hiểu.

Hoàng hậu, người có quen biết người bảo vệ tương lai của Đạo Cổ nhất mạch ta không?

Đạo Cổ Hoàng âm trầm nói.

Nữ tử mặc phượng bào cúi đầu, khẽ lắc đầu.

Quốc sư lúc đầu đưa tàn hồn này cho ta đã nói tàn hồn này bị hắn phong ấn, sẽ có lan ra khí tức gì, dù là người quen thuộc nhất với nữ tử này cũng tuyệt đối không thể nhận ra, trừ phi là về mặt tính toán suy diễn có thể vượt qua hắn, nếu không dù có tu vi Đại Thiên Tôn thì ở phương diện này cũng không thể phát hiện chút nào.

Đạo Cổ hoàng tôn mỉm cười.

Thú vị, chẳng lẽ tàn hồn này thật sự là có quan hệ với Vương Lâm sao?

Trong nội tâm của Đạo Cổ hoàng tôn có hơi mừng rỡ nhưng thần sắc vẫn mang theo nụ cười khổng thể nắm bắt như trước.

Có lẽ không chừng các ngươi có biết nhau cũng nên. Hoàng hậu, ngươi đi xuống cho người bảo vệ Đạo Cổ nhất mạch chúng ta trong tương lại nhìn mặt, để hắn nhìn kỹ xem. Nếu các ngươi là cố nhân thì cũng là một chuyện vui mừng của chúng ta.

Đạo Cổ hoàng tôn chậm rãi nói.

Nữ tử mặc phượng bào nọ trầm mặc, nhẹ nhàng đứng dậy, nhìn Vương Lâm, chậm rãi đi tới. Vương Lâm kinh ngạc nhìn đối phương. Hắn phảng phất như thấy được Lý Mộ Uyển, tâm thần chấn động, thậm chí cả thân thể cũng hơi run rẩy.

Cho tới khi nữ tử này đi tới cách Vương Lâm một trượng, bình tĩnh nhìn hắn, vẻ tức giận trong mắt càng nhiều, mơ hồ khiến Vương Lâm cảm thấy rất lạnh lùng. Quen thuộc và xa lạ khiến hắn quên đi chuyện tự hỏi, quên đi mình đang ở trong Đạo Cổ hoàng cung, quên cả đại địa Cổ Tộc. quên cả Tiên Cương đại lục này, giống như đang trở về động phủ giới, trở về sơn cốc tại Chu Tước Tinh, ngơ ngác nhìn đối phương, vẻ bi ai trong mắt giống như có thể hòa tan thiên địa.

Vẻ bi ai đó bị nữ tử này nhìn thấy. Trái tim nàng đột nhiên cảm thấy đau đớn, sắc mặt tái nhợt, trong mắt cũng hiện lên vẻ mê man. Chỉ là vẻ mê man này rất nhanh tan đi, lại một lần nữa hóa thành vẻ tức giận.

Ngươi... Không phải là nàng.

Hồi lâu sau Vương Lâm mới lộ vẻ khổ sở. Hắn đột nhiên rất muốn uống rượu, rất muốn cho mình say khướt một lần để quên đi nỗi đau tới tận linh hồn này. Hắn biết tất cả mọi chuyện vừa rồi đều là ảo giác.

Nhưng ảo giác này lại dẫn tới rất nhiều ký ức của Vương Lâm, làm cho hắn nhớ lại cảnh tượng mấy ngàn năm trước, khiến cho sự bi ai của hắn càng sâu, càng đậm.

Thân thể lảo đảo lùi lại phía sau vài bước. Vương Lâm không nhìn nữ tử này nữa, không nhìn Đạo Cổ hoàng tôn nhưng cũng không rời đi mà đi về chỗ bàn hắn, ngồi ở đó lẳng lặng nhìn mặt bàn. Hồi lâu hắn cầm một bầu rượu đưa lên mép uống một ngụm lớn.

Chẳng qua rượu này tuy cay nóng nhưng lại không khiến hắn say nổi....

Vương Lâm rất ít khóc nhưng giờ phút này khi uống rượu, khóe mặt hắn lại có nước mắt chảy ra. Trong nước mắt này, Vương Lâm uống một ngụm rượu, khiến nước mắt chảy vào miệng, rất đắng, rất chát, giống như mùi vị nỗi đau thương của hắn.

Nữ tử mặc phượng bào đã trở lại bên cạnh Đạo Cổ hoàng tôn, bình tĩnh ngồi xuống, thủy chung không nói một lời. Vẻ tươi cười trên mặt Đạo Cổ hoàng tôn càng nhiều, ánh mắt rơi lên người Vương Lâm lại có sự đắc ý và vui sướng hiện lên trong nháy mắt.

Xem ra tám chín phần mười là Vương Lâm quen biết tàn hồn này... Mà tàn hồn này trước khi dung thể lộ vẻ mê man, nghĩ tới chắc cũng là do Vương Lâm này... Đáng tiếc hả. Trong cuộc đời này dù ngươi có tu vi gì, dù ngươi có bao nhiêu Hồn Huyết, dù ngươi có Huyền La làm sư phụ nhưng nỗi bi ai lớn nhất chính là dù ở trước mặt nhau nhưng lại không thể nhận ra nhau... Chẳng qua chuyện như vậy lại càng khiến ta hứng thú...

Đạo Cổ hoàng tôn cười ha hả, giơ chén rượu cùng uống với cả vạn người trong dạ tiếc này một lần nữa.

Dựa theo truyền thống của Đạo Cổ nhất mạch thì lúc này hắn vốn phải để nữ tử mặc phượng bào này rời đi. Nhưng Đạo Cổ hoàng tôn lại không làm như vậy mà vẫn để nàng ngồi cạnh mình. Hắn muốn tiếp tục nhìn thần sắc Vương Lâm, giống như có thể khiến hắn thấy khoái cảm và sự thỏa mãn lớn nhất.

Trong thời gian ngắn, bởi Đạo Cổ hoàng tôn thoải mái khiến dạ tiệc này lên tới cao trào, tiếng nói cười trào dâng, chúc mừng không dứt, vô cùng náo nhiệt.

Trong sự náo nhiệt này, chỉ có Vương Lâm yên lặng ngồi đó uống từng chén rượu, vẻ đau thương trong mắt không cách nào theo rượu mà say nổi.

Hoàng hậu, Vương ái khanh hình như không vui. Ngươi thay mặt trẫm đi mời hắn một chén.

Đạo Cổ hoàng tôn mỉm cười mở miệng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
Snapcool
28 Tháng ba, 2018 10:39
đồng chí hướng. truyện của chuối tiêu và nhĩ căn là best. bộ này mình ngóng lâu nhất. nhưng đọc convert thì hơi khó nhằn
Phan Mai Huong
26 Tháng ba, 2018 22:02
sao có nhiều chương lộn xộn vậy
Đường Thất Thất
05 Tháng ba, 2018 00:16
Đứa nào dám bảo truyện này không hay , đấm thẳng. Truyện tủ của tao từ mấy năm trước đấy.
Triệu Vô Lại
02 Tháng một, 2018 15:54
Triệu Vô Lại
02 Tháng một, 2018 15:54
ikmtmf.fgvtmmdronf
Hieu Le
18 Tháng mười hai, 2017 11:31
j.njh
Hieu Le
18 Tháng mười hai, 2017 11:31
uhhgl
Hoang Oanh Le Thi
20 Tháng mười một, 2017 15:10
truyện này xem r.
h2olove
13 Tháng mười một, 2017 14:25
cực hay
Hạnh Lộc
11 Tháng mười một, 2017 02:17
ai đọc tinh thần châu chưa
billy
27 Tháng mười, 2017 13:59
hay qua
Ha Pham
27 Tháng chín, 2017 06:32
mất 1 đoạn cuối nhiều quá
Đường Thất Thất
04 Tháng chín, 2017 21:29
Tác giả viết nhiều truyện hay lắm T . T, T đọc bộ này với 1 bộ nữa , đều yeb cả
Nsutghost
05 Tháng bảy, 2017 23:49
ứng dụng bị lỗi à. load chương ko đc
Đỗ Phước Vinh
02 Tháng tư, 2017 08:22
cực hay
Hieu Le
07 Tháng ba, 2017 21:07
Ứng dụng như có vấn đề. chọn chương toàn ra trang chủ
BÌNH LUẬN FACEBOOK