Nếu cho ta thêm thời gian trăm năm. Ta có thể hoàn toàn phân ra Yêu Thức! Đáng tiếc, Yêu Thức được phân ra thật sự quá ít, bản thể bị nuốt, một chút Yêu Thức này như một cái cây không gốc, bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tan… Vân Yêu Quận tan tành, Yêu Tháp không thể ở lại! Những Yêu Quận khác ta không thể lại dễ dàng tiến vào hấp thu yêu lực…
Một tia Yêu Thức này cẩn thận, hướng về phía xa đi tới. Chỉ có điều lúc này nó thật sự quá mức hư nhược, bất cứ lúc nào đều có thể bị tiêu diệt hoàn toàn!
Phi hành trong không trung, lại luôn phải hao tổn, Yêu Thức bạc nhược này cuối cùng cũng sắp phải tiêu tán, thậm chí trí nhớ cũng trở nên mờ hồ. Trong sự mơ màng này, nó đã sắp diệt vong.
Nháy mắt khi hắn sắp vĩnh viễn biến mất, hắn mơ hồ cảm nhận được một cỗ yêu lực tràn ngập trên mặt đất. Phía dưới hắn, chính là Luyện Hồn bộ lạc! Lúc này tộc nhân của Luyện Hồn bộ lạc cũng chưa nhiều, chỉ có hơn mười vạn. Đại bộ phận trong đó đều phân tán ra, tự tìm đến các nơi có hồn phách. Trong bộ lạc chỉ còn không tới vạn nhân ở lại.
Thần sắc của những người này rất cuồng nhiệt, đều hướng về bức tượng màu đen thô ráp ở chính giữa cúng bái, từng trận yêu khí nhàn nhạt từ trên thiên linh họ tràn ra, tràn đầy bốn phía.
Yêu Thức của Vân Yêu đã rơi vào tình trạng mơ hồ, gần như theo bản năng lao xuống phía dưới, thẳng tới bức tượng màu đen kia. Khoảnh khắc khi nó dung nhập vào bên trong, bức tượng đá này như có được linh tính, giống như sống lại, yêu khí bốn phía lập tức ngưng tụ đến!
Theo thời gian trôi qua, ở bên trong bức tượng đá, Vân Yêu sống trong tĩnh mịch. Trí nhớ của nó khi bỏ chạy đã mất mát rất nhiều cho nên đã rất mơ hồ!
Nó vốn không phải là bản thể mà là một tia Yêu Thức mỏng manh, dưới sự mơ hồ này, bị tộc nhân của Luyện Hồn bộ lạc cả ngày cúng bái, trong yêu lực hấp thu được luôn tràn ngập bóng dáng của một người tên là Vương Lâm.
Vừa mới bắt đầu, nó còn có chút mâu thuẫn, nhưng theo nhân số của Luyện Hồn bộ lạc ngày càng đông lên, khi đạt tới trăm vạn thì theo những người này cúng bái hàng ngay, hắn dần dần hiểu ra rằng tên của mình chính là Vương Lâm, là Lão Tổ của những người này.
Mang theo ý niệm như vậy trong đầu, qua mấy trăm năm, người của Luyện Hồn bộ lạc cũng lên tới mấy trăm vạn. Do đó, ngày qua ngày, tháng qua tháng, năm qua năm, nó đã hoàn toàn vứt bỏ quá khí, chân chính cho rằng mình chính là Vương Lâm!
Theo sự thay đổi từ trong tiềm thức, bộ dáng của bức tượng đá cũng dần nổi lên biến hóa, trở thành tướng mạo của Vương Lâm! Mà nó, đồng dạng ở bên trong tượng đá này cũng đã biến thành Vương Lâm!
Vương Lâm nâng tay phải lên, nhìn về Cổ Yêu có hình dáng giống mình này, vẻ cổ quái trong mắt càng thêm đậm. Hắn vừa rồi tháy được một cảnh tượng mà ngay chính cả mình cũng khó có thể tin nổi.
Kết hợp với suy đoán vừa rồi của mình, Vương Lâm đã hiểu rõ chuyện này!
Trầm mặc một lúc, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, nhìn chằm chằm vào Cổ Yêu, lầm bẩm:
- Cổ Yêu này là tự mình đưa tới cửa. Nếu nói không thì quá mức đáng tiếc… Hiện tại ngay cả hắn cũng cho rằng bản thân mình là ta, vậy thì… Khiến nó trở thành phân thân thứ hai của ta vậy!
- Bản tôn là Cổ Thần! Phân Thân thứ nhất là Tu sĩ! Phân thân thứ hai là Cổ Yêu! Nếu có cơ hội, có thể sáng tạo ra phân thân thứ ba là Cổ Ma! Đến lúc đó dung hợp làm một thể, không biết có thể phản Tổ thành Cổ hay không?!
Vương Lâm tâm động, nhìn kỹ về Cổ Yêu tự mình đưa tới của này, trên mặt lộ ra một nụ cười mỉm.
Thân mình hắn nhoáng lên một cái, lập tức ly khai khỏi nơi này, thần thức và tu vi nhập thể. Hắn mở hai mắt ra, nhìn kỹ về bức tượng đá màu đen trước mặt, ý cười trên mặt hắn càng đậm.
Hắn thở sâu, khoanh chân ngồi xuống đất, hai tay bấm quyết đặt lên đầu gối rồi há mồm phun ra một ngụm nguyên thần khí. Lập tức nó bao phủ lấy bức tượng đá này. Sau đó hắn đánh ra nhiều đạo ấn ký, không ngừng rơi vào trên bức tượng đá.
Muốn cho nó trở thành phân thân thứ hai của mình nhất định phải tế luyện nó để thống nhất với tâm thần của mình. Không cần nói tâm niệm khẽ động là có thể khống chế một cách tự nhiên mà còn khiến cho nó không bài xích với nguyên thần của mình, có thể dung nhập nguyên thần của mình chiếm lấy!
Điều này nói thì đơn giản nhưng thực tế cũng rất khó khăn. Nếu là cưỡng ép thi triển, tuy có thể thành công nhưng chỉ có khả năng với những khôi lỗi có tu vi thua xa mình. Chỉ có điều tu vi thấp hơn mình thì dù trở thành phân thân cũng không đáng coi trọng.
Nhưng nếu không kém hơn mình thì không thể cưỡng ép thi triển.
Do đó, điều này trở thành cửa ải lựa chọn khó khăn thứ nhất trong việc tế luyện phân thân!
Nếu không thể cưỡng ép thì chỉ có thể ngày qua ngày tế luyện, tiêu tốn rất nhiều thời gian mới có một chút khả năng thành công. Nhưng loại thành công này cũng còn tồn tại khuyết điểm, đó chính là sẽ có khả năng phân thân phản bội.
Chỉ có điều điều này đối với Vương Lâm mà nói căn bản không phải là chỗ khó khăn. Cổ Yêu này đã hoàn toàn cho rằng bản thân mình là Vương Lâm! Thậm chí không cần tế luyện quá nhiều, điều duy nhất phải làm chính là dung nhập thần thứcm khiến cho Cổ Yêu này biết ai là chủ, ai là thứ! Điểm này đối với Vương Lâm cũng không khó. Tu vi của hắn vốn cao hơn Cổ Yêu này, bản thể lại là Cổ Yêu, quyết không xuất hiện tình trạng bất phân chủ thứ!
Nhưng Vương Lâm bản tính cẩn thận, trong mấy ngày tế luyện chẳng những đem thần thức của mình dung nhập vào trong Cổ Yêu mà còn dung hợp hoàn toàn với nó, lại lạc ấn phản bội. Chỉ cần tâm niệm Vương Lâm khẽ động liền sẽ khiến cho nó lập tức khuất phục!
Nếu chỉ như thế thì cũng chưa đúng với phong cách hành sự của Vương Lâm. Ngoại trừ những điều đó, Vương Lâm lại thi triển Thao Khống thuật đối với Khôi lỗi của Tiên Đá Thanh Lâm, sử dụng cho phân thân thứ hai này. Chỉ đến khi hoàn toàn khống chế, không có điểm nào lưu lại hậu hoạn thì Vương Lâm mới yên lòng.
Quan vọng bức tượng đá này, cảm giác lưu thủy hành vân cũng tự nhiện hình thành!
- Chỉ đáng tiếc chính là phân thân thứ hai này không có thân thể, hoàn toàn ký thác trên tượng đá này, tạm thời không thể tách ra. Dù là phát động công kích thì chỉ chủ yếu sử dụng Yêu Thức. Uy lực của nó cũng rất yếu, chỉ tương đương với Vấn Đỉnh hậu kỳ.
Nhưng dù sao nó cũng là một tia Yêu Thức, nếu có đủ yêu khí thì sẽ trưởng thành rất nhanh, chắc chắn đến một ngày nào đó sẽ đạt tới trình độ Cổ Yêu…
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Hắn biết việc này không thể nóng vội, cần chậm rãi tiến hành.
Sau khi nhắn nhủ lại Luyện Hồn Tông, Vương Lâm không mang theo phân thân rời đi mà bố trí một số cấm chế uy lực cường đại thủ hộ nơi này. Hắn dặn dò người của Luyện Hồn Tông cần tiếp tục duy trì cúng bái hàng ngay. Sau đó hắn ly khai Luyện Hồn Tông.
- Phân thân thứ hai này chỉ mới là một hạt giống. Hiện tại nó cũng chưa trợ giúp gì được ta cả, chỉ khi nào nó trưởng thành…
Trong mắt Vương Lâm hiện lên một tia chờ mong. Thân mình hắn nhoáng lên, biến mất giữa tinh không.
Thiên Yêu Quận, sau khi trải qua mấy trăm năm đại chiến với Hỏa Yêu Quận, tuy giành thắng thợi nhưng cũng tử thương thảm trọng. Cho đến nay, dù mấy trăm năm đã trôi qua nhưng nhân khẩu của Thiên Yêu Quận cũng ít hơn rất nhiều so với năm đó.
Ngay cả Cực Thành của Thiên Yêu Quận, tuy không phải là một mảnh hưu quanh nhưng không thể nào náo nhiệt bằng mấy trăm năm trước, khi Vương Lâm đi đến nơi này.
Hàng quán hai bên đường vẫn như trước nhưng chỉ có điều người đi lại cũng không nhiều. Thỉnh thoảng có người dừng chân vào xem qua vài cái rồi cũng vội vàng rời đi.
Trong Hồng Thành năm đó có một con sông chảy qua, hợp nhất với con sông ngoài thành, thành một vòng tuần hoàn. Lúc này đây, ở một nơi bên cạnh dòng sông, Vương Lâm đang lẳng lẳng ngồi đó, ánh mắt nhìn về con sông.
Nếu là có một lực lượng nào đó đưa thời gian nghịch chuyển đi mấy trăm năm thì sẽ phát hiện ra rằng chỗ hắn đang ngồi cũng chính là chỗ năm đó hắn xuất hiện.
Lúc này, người vẫn là người năm đó, nơi này cũng chính là nơi năm đó, con sông cũng là con sông năm đó, bờ sông vẫn như trước. Chỉ có điều, vật vẫn như cũ nhưng trên con sông không có thuyền hoa, càng không có những cầm âm truyền tới.
Trong lòng nổi lên một chút phiền muộn, Vương Lâm nhìn dòng sông vắng vẻ, bên tai như nghe được tiếng đàn của mấy trăm năm trước, quẩn quanh bên người không dứt. Chỉ có điều tiếng đàn này rất mỏng manh, phảng phất như chỉ cần gió thổi qua cũng sẽ tiêu tán, cuối cùng cũng không nghe được nữa.
Hồi tưởng lại năm đó, Vương Lâm và manh nữ đánh đàn kia nếu không phải ngồi cùng với Đế Quân một đêm trên thuyền thì sợ là ngay cả mặt mũi cũng không bao giờ thấy nhau một lần.
Thậm chí hiện tại, đối với tướng mạo của nữ tử đánh đàn kia, Vương Lâm đều chỉ nghĩ tới một bóng dáng cô độc và tiếng đàn đầy vẻ bi ai.
Ngồi chỗ này, nhìn mặt trời xuống núi, Vương Lâm chìm vào trong hồi ức. Lúc này đây, hắn cảm nhận được sự tồn tại của năm tháng. Nháy mắt, mấy trăm năm đã như mây khói trôi qua, có thể xóa nhòa tất cả nhưng vĩnh viễn không thể xóa đi hồi ức!
- Đây có lẽ là bi ai trong nhân sinh chăng?
Vương Lâm than nhẹ. Nguyên nhân là vì có hồi tưởng nên mới có năm tháng. Nếu một người không có trí nhớ thì năm tháng cũng không tồn tại.
- Không biết Mạc Lệ Hải năm đó còn sống không?
Bên người Vương Lâm có một bầu rượu. Rượu bên trong chính là lấy được từ gian cửa hàng năm đó. Cửa hàng đó truyền đời qua nhiều thế hệ, đến hôm nay, bảng hiệu vẫn là bảng hiệu năm đó, chỉ có rượu này…
Vương Lâm cầm lên, uống một ngụm
- Ngay cả hương vị cũng đã thay đổi…
Vương Lâm cười khổi, buông bầu rượu ra.
- Đương nhiên đã biến đổi! Hậu nhân của lão hán tửu phô năm đó đã không có được tay nghề của tổ tiên, không thể làm ra loại rượu có vị đạo của năm tháng như ngày xưa!!!
Một thanh âm nhẹ nhàng từ sau lưng Vương Lâm truyền tới, mang theo đôi chút mệt mỏi.
Vương Lâm không quay đầu lại, khẽ thở dài:
- Mấy trăm năm không gặp, Đế Quân không có được sự hào hiệp năm đó rồi!
Từ phía sau Vương Lâm vang lên tiếng thở dài, đã thấy một nam tử trung niên mặc tử y đến ngồi bển cạnh Vương Lâm. Nam tử này cực kỳ anh tuấn, mơ hồ có thể nhìn ra được tướng mạo năm đó. Chỉ có điều bât giờ máu tóc đã có sợi bạc, dung mạo hiện lên vẻ tang thương.
- Uống thử một ngụm này xem!
Nam tử trung niên xuất ra một bầu rượu, đưa tới cho Vương Lâm.
Vương Lâm tiếp lấy uống một ngụm, trên mặt liền hiện lên vẻ mỉm cười, nói:
- Chính là rượu năm đó!
- Ta biết ngươi nhất định sẽ trở về nên để lại không ít, chuẩn bị để đối ẩm với ngươi một đêm!
Nam tử trung niên lại lấy thêm một bầu rượu, uống một ngụm hết hơn phân nửa, ánh mắt lại có thần, cười lớn nói:
- Vương Lâm thất vọng vì không có tiếng đàn năm đó?!
Một tiếng đàn từ xa xa mờ ảo dần dần vang đến, mang theo một chút tâm tư cô độc và bi ai, quẩn quanh bốn phía. Chỉ nửa khắc sau, trên sông liền có một chiếc thuyền lớn dập dềnh trên mặt nước, dọc theo dòng sông đi tới.
Trên đầu thuyền cùng là một nữ tử đang quay lưng về phía Vương Lâm, gảy lên tiếng đàn.
up up up :00 (32)::00 (32):