Vết nứt ở vực ngoại không gian xuất hiện là do nơi này đã trải qua vô
số lần chiến đấu, làm cho nó gần đến rìa sự sụp đổ. Nếu không phải là
Liên Minh Tu Chân mỗi đoạn thời gian đều phải dùng đại pháp thuật để gia
cố một lần, thì sợ rằng nó đã biến mất không còn dấu vết.
Nối tiếp với vết nứt không gian này, chính là một phiến tinh hải, chỗ đó
có thể nói là không có giới hạn, tràn ngập năng lượng tàn bạo và có rất
nhiều những sinh vật thần bí.
Không phài là không có người từng đi vào và đi ra khỏi vết nứt không
gian. Nhưng những cao thủ Anh Biến Kỳ đó thì thường vừa tiến vào đã ngay
lập tức đi ra. Cả một quá trình này thì lực hút khủng bố được hình
thành ở bên trong cái khe kia vẫn chưa kịp tác động hoàn toàn.
Vết nứt không gian ở bên trong Chiến trường ngoại vực. Sự đáng sợ của
nó, cho dù là cao thủ Anh Biến Kỳ cũng phải biến sắc vì lực hút. Dưới
tác dụng của lực hút, thì ngay của linh lực trong cơ thể thì cũng có thể
bị hút ra ngoài, lại càng không phải là muốn thoát thì thoát đâu.
Mà đó mới chỉ là chuyện thứ nhất. Một điều nữa chính là không ai biết
được ở bên trong rốt cuộc sẽ dẫn đến chỗ nào. Nhưng từ trong miệng của
một vài cao thủ biết được, trong vết nứt này là một mảng tối đen, cái gì
cũng nhìn không rõ, toàn bộ thần thức lại bị cấm cố bên trong cơ thể,
không thể nào lan ra.
Lúc này, trong vết nứt không gian, đột nhiên xuất hiện một cái điểm
sáng, chậm rãi trôi nổi bập bềnh ở trên hư không. Nhìn kỹ có thể thấy ở
bên trong điếm sáng, có một linh hồn hệ hỏa, đang lấp lánh một cách yếu
ớt.
Thời gian chầm chậm trôi qua, cũng không biết đã qua bao nhiêu lâu, điểm
sáng kia vẫn bồng bềnh ở bên trong hư vô. Linh hồn chi hỏa dần dần có
dấu hiệu tiêu tan.
Năm tháng trôi qua trong nháy mắt. Điểm sáng kia đã hoàn toàn trở nên ảm
đạm, linh hồn chi hỏa bên trong, chỉ còn lại một ngọn lửa.
Một ngày, đột nhiên có một cái bóng ma thật lớn, từ phương xa bay về
phía điểm sáng. Khi nó đến gần mới biến được đó chính là một cái thây ma
khổng lồ.
Cái thi thể này to lớn nhìn giống như tộc nhân của ma tộc vậy, nhưng nếu
nhìn kỹ, lại thấy trên trán của thi thể, không phải dấu ấn của cây búa,
mà là một cái đầu búa. Một cái đầu búa màu đen! Nếu như có tộc nhân của
cự ma tộc xuất hiện ở đây, chắc chắn sẽ lập tức nhận ra, cái đầu búa
này đó chứng tỏ người này là tổ ma của Cự Ma tộc. Cũng có thể nói, là
thượng cổ ma tộc.
Trong nháy mắt khi đến gần điểm sáng, đột nhiên một làn khói từ bên
trong thây ma chợt lan ra, ở giữa không trung tạo thành một con sinh vật
hư ảo trên đầu có hai sừng. Nó tham lam nhìn chằm chằm về phía điểm
sáng. Cơ thể nó khẽ động, đánh về phía đó. Thứ sinh vật này là một loài
thần bí đặc biệt có ở bên trong vết nứt không gian. Nó cắn nuốt tất cả
mọi vật chất, không kể là thi thể, pháp bảo, hoặc linh hồn.
Trong nháy mắt khi toàn bộ cơ thể của nó vọt về phía quang điểm, chợt
kêu lên những tiếng quái dị muốn vùng vẫy chạy trốn. Nhưng chỉ trong
phút chốc, cơ thể của nó lập tức bị điểm sáng hút vào, biến mất không
còn tăm tích, chỉ để lại một cái thi thể khổng lồ kia, lơ lửng giữa
không trung. Sau khi hấp thu sinh vật kia, điểm sáng dần dần sáng lên.
Linh hồn chi hỏa ở bên trong, cũng trở nên rõ ràng.
Trong khoảng khắc đó, Vương Lâm đã tỉnh lại. Nói một cách chính xác, là linh hồn của hắn, tỉnh lại.
Trong nháy mắt khi hắn thức tỉnh, hắn không hề có một chút ý thức. Chẳng
qua chỉ là một cái linh hồn chi hỏa. Một loại cảm giác rất “Lạnh”, từ
trong thần thức của Vương Lâm truyền đến.
Lúc này, ở trong thần thức của hắn, có một ngọn lửa rất lớn. Mặc dù nó
tản ra từng trận khí tức tà ác, nhưng Vương Lâm cũng không chút do dự,
lao thẳng tới.
Chỉ thấy điểm sáng, từ trên cái trán của thi thể to lớn kia, chui vào trong, dần bình tĩnh trở lại.
Bị một thứ giống như lửa ma bao quanh, thần thức của Vương Lâm, dần dần
cũng không hề có cảm giác lạnh, từ từ bình tĩnh trở lại. Thời gian cứ
chậm rãi trôi qua, lúc này so với trước đó lại càng lâu hơn nữa Chẳng
biết đã bao nhiêu lâu, Vương Lâm náu thân vào bên trong cái thi thể kia,
vẫn nhẹ nhàng trôi nổi ở bên trong hư vô.
Không biết có phải vì nguyên nhân có thần thức của Vương Lâm ký sinh hay
không, vô số sinh vật có hình dạng giống như làn khói trước kia, ở bốn
phía xuất hiện, lao đầu vào mà cắn nuốt. Nhưng cuối cùng, cả đám đều bị
Vương Lâm hấp thu. Thần thức của hắn, càng ngày càng lớn mạnh, linh hồn
chi hỏa cũng càng lúc càng vượng.
Càng như vậy, lại càng có nhiều sinh vật, từ trong hư vô xuất hiện, điên
cuồng mà tấn công đến nơi này. Vương Lâm không biết, trong mắt chúng,
thi thể mà Vương Lâm đang nương tựa, giống như là một cái vật phát sáng
cực lớn ở bên trong cái thế giới quanh năm tối tăm này.
Vương Lâm cũng không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, từ khi hắn tỉnh
lại, vẫn gần như là vô thức. Hắn chỉ nhớ rõ chính mình đã cắn nuốt một
số lượng lớn sinh vật. Mỗi lần cắn nuốt một con, hắn cảm thấy thần thức
càng trở nên mạnh mẽ hơn.
Cuối cùng đến một ngày, Vương Lâm nhớ ra những chuyện trước kia của
mình, nhớ đến khoảng thời gian mười sáu năm sống với cha mẹ, nhớ đến
thời gian ở phái Hằng Nhạc…Cuối cùng, hắn nhớ đến Đằng Hóa Nguyên.
Một nỗi đau đớn, chấn động ở bên trong thần thức của hắn. Trong nháy
mắt, hắn đã hiểu ra tất cả mọi chuyện. Tư Đồ Nam vào giờ khắc cuối cùng,
đã mạo hiểm cứu hắn, đồng thời cũng đem hắn vào chiến trường ngoại vực,
đi đến vết nứt không gian.
Trong nháy mắt khi tiến vào cái vết nứt không gian, hạt châu thiên
nghịch, đột nhiên xảy ra một chút thay đổi quỷ dị. Nói một cách chính
xác, nó biến mất, biến mất không còn chút tăm tích.
Nhưng Vương Lâm lúc này có thể cảm giác được rõ ràng, Nghịch Thiên châu
cũng không có tan biến, mà lấy một loại cách thức hắn không thể giải
thích được, dung nhập vào bên trong linh hồn của Vương Lâm. Thậm chí có
thể nói, Nghịch Thiên châu cùng với linh hồn của Vương Lâm, dung hợp vào
nhau.
Cũng chính vì vậy, những loài thần bí và mạnh mẽ kia, mới bị hắn cắn nuốt từng cái một.
Tư Đồ Nam cũng chưa chết, mà rơi vào một giấc ngủ sâu vĩnh viễn. Vào lúc
cuối cùng khi hắn chuẩn bị lâm vào ngủ say, đã đem linh hồn của cha mẹ
Vương Lâm, bao bọc vào trong Nguyên Anh của hắn.
Cha mẹ của Vương Lâm cũng không phải người tu đạo, không có khả năng
sống lại và đoạt xá được. Điểm này thì Vương Lâm biết rõ, hắn chẳng qua
chỉ muốn đem linh hồn của cha mẹ giữ lại ở bên người, không muốn để cho
bọn họ hồn bay phách lạc.
Sau khi khôi phục toàn bộ trí nhớ, hắn phát hiện, thần thức của mình, đã
trở nên vô cùng mạnh. Thi thể của người khổng lồ, không còn chịu nổi
nữa, bắt đầu tan vỡ. Rơi vào đường cùng, thần thức của Vương Lâm khẽ
động, rời khỏi cơ thể khổng lồ. Loại cảm giác lành lạnh, lại xuất hiện,
hắn trôi nổi trong hư vô, tìm kiếm một cái thi thể khác để gửi thân.
Khoảng thời gian đó diễn ra rất lâu. Vương Lâm ở bên trong hư vô, mỗi
khi tìm thấy một cái thi thể, hắn đều gửi thân vào bên trong. Cũng như
vậy, những loài sinh vật thần bí kia, vẫn không ngừng nhào tới, lại bị
hắn cắn nuốt.
Thần thức của hắn lại càng trở nên mạnh mẽ. Dần dần, cắn nuốt những loài
sinh vật đó đã trở thành một cái thói quen của Vương Lâm. Hắn từ cắn
nuốt một cách bị động, trở thành chủ động xuất kích.
Cũng có thể nói, Vương Lâm ở chỗ này, đợi lâu lắm rồi, lâu đến mức hắn
đã đem trí nhớ của mình, soát lại rất nhiều lần. Hắn thậm chí đã đem mỗi
một sự kiện mà trước đây mình làm ra, tiến hành phân tích một cách tỉ
mỉ. Cuối cùng ngay cả phân tích cũng xong hết rồi, hắn chẳng còn việc gì
để làm. Đột nhiên hắn sức nhớ tới trước kia đã từng lấy được quyển sách
trận pháp.
Hắn lập tức nhớ lại nội dung bên trong quyển sách, bắt đầu suy diễn
không ngừng. Cho đến khi thấu hiểu hết toàn bộ cơ sở trận pháp của quyển
sách, hắn lại lâm vào tình cảnh chẳng có việc gì để làm.
Ở đây trong rất nhiều năm tháng, Vương Lâm cũng không chỉ một lần nhìn
thấy miệng của vết nứt không gian xuất hiện. Nhưng thần thức của hắn quá
lớn, lớn đến mức không thể chia nhỏ ra mà chui ra khỏi cái vết nứt.
Nhưng hắn thấy, theo sự lớn mạnh không ngừng của thần thức, tuy là không
thể từ bên trong khe hở kia chui ra, nhưng mỗi lần va chạm, đều làm cho
cái khe hỡ kia xuất hiện dấu hiệu tan vỡ. Nhưng mà loại va đập này tối
đa cũng chỉ có thể liên tục được 1 hoặc 2 lần, sau đó cái khe nứt kia sẽ
tự động biến mất.
Va đập một hai lần, không có cách nào khiến cho cái khe nứt đó tan vỡ.
Vương Lâm biết, đây là vì thần thức của hắn, vẫn còn chưa đủ mạnh. Thế
là, vì để đánh vào khe nứt, Vương Lâm bắt đầu điên cuồng cắn nuốt.
Hắn hoàn toàn vứt bỏ cái ý nghĩ đi tìm kiếm một cái thi thể để gửi thân,
mà ở bên trong hư vô không có giới hạn này, nhanh chóng di chuyển, mỗi
khi phát hiện có vật chất thần bí kia, hắn đều đi tới, trực tiếp cắn
nuốt.
Cuộc sống cứ như thế này mà duy trì rất lâu. Mỗi khi phát hiện có khe
nứt, hắn đều thử nghiệm đánh vào, dấu hiệu tan vỡ càng ngày càng thấy
rõ. Vương Lâm biết, chỉ cần mình kiên trì thêm, nhất định sẽ có một ngày
sau hai lần va chạm sẽ có thể khiến cho cái vết nứt vỡ ra.
Nhưng theo thời gian trôi qua, Vương Lâm phát hiện những loài sinh vật
thần bí ở bên trong hư vô, dường như đã hoàn toàn biến mất, mặc kệ hắn
tìm kiếm như thế nào, cũng không thấy được một con.
Vì vậy, hắn liền mở rộng phạm vi tìm kiếm. Đột nhiên một ngày, có một cổ
thần thức tương đương với Vương Lâm, cùng gặp hắn. Đây là lần đầu tiên
Vương Lâm phát hiện, lại có một thần thức xấp xỉ với mình ở đây.
-Ngươi đã vượt qua ranh giới rồi! – Có một âm thanh mơ hồ, truyền vào
bên trong thần thức của Vương Lâm. Hắn ngẩn ra, lập tức dùng cái cách
thức giống như vậy, truyền ra một đạo thần thức.
-Làm sao mới có thể rời khỏi nơi này được?
-Rời khỏi sao? Tại sao lại phải rời đi chứ? Nơi này không thể chạy thoát đi đâu được… …
Đối phương truyền thần thức xong, sau đó chậm rãi rút lui, rồi biến mất.
Từ trong lời nói của đối phương, hắn hiểu được chút hàm ý trong đó. Bên
trong vết nứt không gian, thần thức giống như hắn, không chỉ có một ít,
thậm chí có thể có thần thức còn mạnh hơn. Giữa hai bên hẳn là có tồn
tại một loại tương tự như lãnh thổ. Một ngày vượt qua giới hạn, có khả
năng sẽ xảy ra một tràng ác đấu, không phải ngươi chết, thì ta cũng bị
cắn nuốt mà chết.
Sau lần gặp gỡ bất ngờ, Vương Lâm quay ngược phương hướng, kết quả là ở
bốn phía hắn phát hiện tổng cộng có ba cái thần thức khổng lồ giống như
hắn. Qua trao đổi, Vương Lâm biết, với thực lực của mình, là không thể
chỉ trong một hai lần va đập mà làm vỡ được cái vết nứt không gian.
Nhưng quyết tâm của Vương Lâm lại trở nên cực kỳ kiên định. Hắn yên lặng
một lúc lâu, nghĩ đến một cái kế hoạch điên cuồng. Một ngày, thần thức
của hắn toàn bộ tản ra, rất nhanh đã bao trùm toàn bộ lãnh thổ của hắn,
thần thức khuếch tán càng rộng, thì những chấn động lại ngày càng kịch
liệt.
Vương Lâm quan sát tỉ mỉ mỗi một phạm vi mà thần thức lan đến. Đột nhiên
ở một vị trí xuất hiện một cái vết nứt không gian rất nhỏ. Vương Lâm
không chút do dự, thần thức lập tức đi vào dò xét. Trong nháy mắt khi
tiến vào, hắn liền kiên quyết chặt đứt tia thần thức đó. Ngay lập tức
thần thức thuận lợi đi vào bên trong vết nứt không gian, rồi biến mất
trong vết nứt, mất đi cảm ứng.
Tâm tình của Vương Lâm cũng không biến đổi, tiếp tục chờ đợi cái vết nứt tiếp theo xuất hiện.