Ngay khi nhìn thấy đại hán Phụng Thiên Lang tộc kia, Vương Lâm liền vung tay phải lên trời, bỗng nhiên lôi đồ đang ẩn giấu trên bầu trời chợt hiện ra, trong từng trận tiếng nổ ầm trời, lao thẳng tới đại hán này. Hết thảy chuyện này phát sinh trong phút chốc, trong nháy mắt lôi đồ này giáng xuống.
Phản ứng của đại hán kia cũng cực nhanh, tay trái vung lên, Cổ Tức Diệp lại biến ảo hiện ra, được hắn trực tiếp dán vào ngực, khóa kín tâm tình dao động trong cơ thể, phòng ngừa bị hư hỏa của Vương Lâm thao túng. Ánh mắt hắn lộ vẻ trào phúng, tay phải bấm quyết chỉ về phía trước, lập tức ở bên ngoài cơ thể liền có một con Phụng Thiên Lang lớn ngàn trượng xuất hiện, trong tiếng rít gào lao thẳng tới lôi đồ.
Nhưng vào lúc này, sau lôi đồ, ngọn lửa chín màu lại hừng hực thiêu đốt, trong tiếng ầm ầm hóa thành biển lửa cuồn cuộn, lập tức vờn quanh Phụng Thiên Lang kia, huyết quang trong đó lóe lên, chỉ thấy huyết kiếm xông ra, trức tiếp xuyên qua Phụng Thiên Lang, lao thẳng tới đại hán.
- Không ngờ lại gặp ngươi ở nơi này, đúng là ngươi có số chết, không ngờ ngươi lại chín là người có đài cao bậc năm kia, giết ngươi, đài cao của lão phu sẽ trở thành bậc sáu. Nếu trách thì trách vận khí ngươi quá tồi, ở nơi này lén lút tìm bảo vật, bị lão phu gặp phải.
Đại hán này trong tiếng cười dài, tay trái vung lên phía trước, lập tức liền có hương hỏa lực hiện ra, ngưng tụ thành một con sói lớn ngàn trượng, rít gào nhằm về phía huyết kiếm.
Đại hán này còn tiến về phía trước, nhanh như một tia chớp, dọc đường thế như chẻ tre, còn giải khai cấm chế của Vương Lâm, hướng thẳng tới Vương Lâm lao đến. Hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào mười tám Cổ Tức Diệp ở trước người Vương Lâm, lộ ra vẻ tham lam.
- Giết ngươi lấy những chiếc lá kia, đúng là nhất cử lưỡng tiện. Việc này quả là tuyệt diệu.
Trong lúc lao tới, đại hán này trên mặt hiện lên vẻ vui mừng, năm ngón tay phải tạo thành một trảo, hướng về Vương Lâm ầm ầm chộp tới.
- Đừng có nắm lời!
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, ngay khi đại hán kia tới gần, hắn vung tay phải lên, Thiên Hoàng Lô ở phía trước người ầm ầm lao tới, ném thẳng về phía đại hán.
- Hôm nay ngươi chắc chắn chết không còn nghi ngờ gì, mọi sự phản kháng đều vô dụng thôi.
Đại hán kia trong lúc tiến tới lắc đầu, tay phải tùy ý vỗ về phía trước, đánh lên trên Thiên Hoàng Lô, lập tức Thiên Hoàng Lô này ầm ầm chấn động. Nhưng đúng lúc này, đột nhiên trên Thiên Hoàng Lô ở chỗ bị đại hán này vỗ vào, lập tức có một lực phản chấn cường đại ầm ầm lao ra, theo tay phải của đại hán truyền vào trong cơ thể hắn, khiến cho sắc mặt của đại hán này đột nhiên biến đổi, phun ra một ngụm máu tươi, thân thể đang định lui về phía sau.
Bên trong Thiên Hoàng Lô phát ra một tiếng cười dài kinh thiên, chỉ thấy Linh Động khóe miệng có vết máu từ biển lửa màu tím trong Thiên Hoàng Lô xông ra, bước trên những con sóng màu tím, ánh mắt lộ ra sát khí, lao thẳng tới đại hán. Bên ngoài thân thể hắn có hương hỏa vô tận vờn quanh, còn có từng trận tiếng nam mô vang vọng.
- Linh Động!!!
Đồng tử trong mắt đại hán kia co rụt lại, có cảm giác không ổn. Sự xuất hiện của Linh Động khiến cho sự hiểu biết của hắn với Vương Lâm trở nên sai lầm, không những khiếp sợ hương hỏa ở bên ngoài thân thể Linh Động, còn hoảng sợ không biết đối phương vì sao lại ra tay trợ giúp Vương Lâm.
- Chu Cẩn!
Linh Động bay nhanh tới, trong nháy mắt đã tới gần đại hán của Phụng Thiên Lang tộc, hai tay vung lên, biển màu tím gào thét, một pho tượng hiện lên trên mặt biển, song chưởng đang ôm trước ngực trong tiếng gầm nhẹ của Linh Động bỗng duỗi ra, một sức mạnh hủy diệt ầm ầm lao thẳng tới đại hán.
Đại hán kia vội vàng lui ra phía sau, hai tay bấm quyết, ở phía sau lập tức có một cái khe hắc ám xuất hiện, một mùi máu tanh điên cuồng tràn ngập, từ bên trong cái khe lộ ra một đôi mắt đỏ như máu.
Đôi mắt kia thấu xuất ra vẻ vô tình. Một tiếng sói tru kinh thiên vang lên, chỉ thấy một thân ảnh màu đỏ khổng lồ từ bên trong cái khe lao ra, bất ngờ hóa thành một con sói màu đỏ cao lớn mấy ngàn trượng, lao thẳng tới pho tượng của Linh Động.
Đại hán kia tâm thần kinh hoàng, thầm kêu không ổn. Tu vi của Vương Lâm vốn không kém, lại giảo hoạt đa đoan, lúc này còn thêm Linh Động đã tiến vào bước thứ ba thành công, khiến cho đại hán không chút do dự bỏ qua sự tôn nghiêm của cao thủ bước thứ ba, ngay khi con sói đỏ này lao tới, trong nháy mắt vội vàng lui về phía sau, muốn rời khỏi nơi này.
- Cuộc chiến này không thể tiếp tục, phải chạy ngay! Linh Động kia khi là thiên nhân đệ ngũ suy thì ta vẫn chỉ là một tiểu bối, nếu không phải hắn không biết tốt xấu, không đủ hương hỏa, thì hắn đã sớm trở thành cao thủ bước thứ ba.
Vương Lâm thủy chung đứng trên đầu lâu của Cổ Thần trên mặt đất, nửa bước cũng không lùi lại, thậm chí ngay cả thần sắc cũng không biến đổi nhiều, trong lúc bay lên nhìn đại hán của Phụng Thiên Lang tộc kiêu ngạo truy sát mình suốt dọc đường tiến vào cổ mộ từ lúc lao tới cho đến lúc khiếp sợ lùi lại phía sau. Khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng, Vương Lâm chậm rãi mở miệng:
- Ngươi nhìn thấy ta đã vui mừng, nhưng ngươi không biết sau khi nhìn thấy ngươi, ta còn sung sướng hơn.
Vương Lâm tay phải vung về phía trước, lập tức trong mười tám lá Cổ Tức Diệp ở trước người có hai lá trực tiếp bay ra. Tốc độ của chúng cực nhanh, không thể tưởng tượng được, ngay khi ở phía sau đại hán của Phụng Thiên Lang tộc xuất hiện cái khe, ngay khi con sói đỏ gào lên, trực tiếp xuyên thấu qua không gian, ầm một tiếng dán lên trên.
- Muốn bỏ chạy?
Tay phải Vương Lâm chỉ về phía trước, có hai lá Cổ Tức Diệp bay ra. Tốc độ của chúng quá nhanh, có thể phong ấn hết thảy mọi vật trong thiên địa, trong nháy mắt bay qua đại hán kia, hình thành một phong ấn ở phía sau hắn.
Đại hán này biết được sự quỷ dị của Cổ Tức Diệp, lúc này mạnh mẽ thay đổi phương hướng, hướng về bên trái bước đi.
- Bên trái sao?
Hai lá Cổ Tức Diệp ở trước người Vương Lâm lóe lên, trong tiếng ầm ầm, phong ấn thiên địa phía bên trái của đại hán lại. Thân mình đại hán này nhoáng lên một cái, lại nhắm về phía bên phải. Khóe miệng của Vương Lâm cười lạnh, phát tay một cái, lại có hai lá Cổ Tức Diệp phong ấn thiên địa bên phải.
- Lại hướng về bên phải sao? Ngay cả trên dưới cũng không thể đi.
Lại có bốn lá Cổ Tức Diệp nữa bay ra, phong tỏa toàn bộ những phương vị trên dưới của đại hán. Chỉ còn lại phía trước, nhưng phía trước lúc này cũng ầm vang kinh thiên, sức mạnh từ pho tượng của Linh Động cùng với con sói kia bắt đầu chém giết, trong tiếng ầm ầm có gợn sóng cuộn lên.
Thân thể Vương Lâm từng bước tiến về phía trước, tay phải trực tiếp quét ngang, toàn bộ Cổ Tức Diệp còn lại ở phía trước đột nhiên bay ra lao thẳng tới đại hán của Phụng Thiên Lang tộc. Linh Động trong lúc tấn công thân thể cũng lóe lên, nhằm về phía đại hán.
Trong tiếng ầm ầm, toàn bộ đường lui của đại hán này đều bị chặn đứng. Nguy cơ ở trước mắt, hai tay hắn bấm quyết, chỉ mạnh về phía trước, lập tức có một lượng lớn hồn phách hương hỏa từ bên trong cơ thể không ngừng khuếch tán ra, hình thành một đám gợn sóng vặn vẹo, mơ hồ. Đại hán này ở bên trong gợn sóng trên, hai tay chui ra vô số gai nhọn, những gai nhọn này thoạt nhìn như là nanh sói.
- Quần lang bái nguyệt!
Trong tiếng gầm nhẹ, đại hán vung song chưởng lên, trong tiếng ầm ầm, toàn bộ răng sói trên người tách ra, hóa thành những con sói dữ tợn. Những con sói này số lượng rất nhiều, trong nháy mắt đã tràn ngập thiên địa, đã lên tới hơn mười vạn. Lúc này toàn bộ những con sói này ngẩng đầu, ngay lúc đang định gào thét, bầu trời lập tức trở nên xám xịt, chỉ thấy một mặt trăng đỏ như máu bỗng nhiên mơ hồ hiện ra!
Một luồng uy áp đột nhiên lan ra. Chỉ là hắn không có cơ hội đem thuật của cao thủ bước thứ ba này hoàn toàn thi triển ra, Vương Lâm trong lúc tiến tới giơ tay phải chỉ lên bầu trời. Trong tiếng ầm ầm, Thiên Hoàng Lô lớn lên, đem thiên địa hoàn toàn bao phủ vào bên trong, che khuất mặt trăng màu đỏ này, bao vây mấy vạn con sói hung dữ.
Bị Linh Động kiềm chế, đại hán Chu Cẩn này sắc mặt biến đổi, đang định không tiếc hết thảy thi triển thần thông phản kháng, nhưng lập tức thân thể chấn động, tay phải đang bấm quyết cũng không thể hoàn thành.
Ở xung quanh thân thể hắn xuất hiện chín giọt nước màu đen, tản mát ra một khí tức kinh khủng khiến cho da đầu Chu Cẩn tê dại. Hắn không dám cử động.
- Cử động là chết!
Thanh âm của Vương Lâm tràn ngập hàn ý, từ từ truyền tới.