Đám người Liễu Tam ngẩn người ra, bọn họ từ trước tới nay chưa từng thấy
vẻ mặt của trung niên thư sinh giống như thế này. Ánh mắt Liễu Tam chớp
động, chà xát hai bàn tay vào nhau, hướng về vị trí của Vương Lâm bước
tới, trầm giọng nói:
- Tiên sinh, tiểu huynh đệ hắn làm sao vậy? Có phải bị chúng ta liên lụy tới nên cũng chịu huyết quang tai ương?
Thần sắc Vương Lâm vẫn như thường, hắn lạnh nhạt liếc mắt nhìn trung
niên thư sinh một cái, không nói gì, một bên tai được Ti Đồ Nam truyền
âm tới không nhanh không chậm.
- Tiểu oa nhi này có chút ý tứ, thuật xem tướng cũng có chút thủ đoạn,
nhưng đấy là đối với người bình thường thôi. Còn đối với những người tu
tiên chúng ta thì đúng là mua búa trước cửa Lỗ Ban, lão phu đem cảnh
giết người diệt mônt rước kia truyền vào trong trí nhớ hắn một lần. Hắc
hắc, cũng nên làm cho hắn không tiệu thụ được một chút.
Chỉ trong chốc lát trung niên thư sinh lập tức xuất hạt mồ hôi đầm đìa,
ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm không còn bình thản như lúc đầu nữa. Lúc
này đã lộ ra vẻ kính sợ, hắn nghe được lời Liễu Tam nói vội vàng khoát
tay:
- Tiểu....huynh đệ này không có quan hệ, tiểu huynh đệ ngày sau tiền đồ
vô lượng. Vương mỗ đối với thuật xem tướng không tinh thông, không thể
nhìn thấu....không thể nhìn thấu....
Nói xong, hắn cuống quít chắp tay thi lễ, vẻ mặt vô cùng đau khổ.
Mới rồi hắn chứng kiến một màn khiến cho tâm thần rung động, quả thực là
giống như địa ngục tu la vậy, toàn một biển máu, hơn nữa tất cả mọi
người đều như không phải là người, bay lên trời, chui xuống đất không gì
không làm được. Trung niên thư sinh từ nhỏ học tập thuật xem tướng gia
truyền, kiến thức rộng rãi biết rõ trên đời có tiên nhân tồn tại, rất
nhiều chuyện một khi dính vào là gặp họa sát thân.
Liễu Tam cau mày, đang muốn nói tiếp thì đột nhiên từ xa truyền tới
tiếng hét thảm, một chiếc đầu người từ trên không trung vẽ thành một
đường cong rơi xuống đất ngay trước đống lửa.
Sắc mặt Liễu Tam thay đổi, hắn nhận ra người này chính là tên hộ vệ phụ trách tuần tra của tiêu cục, hắn lập tức đứng bật dậy.
Dương Sâm ôm lấy chiếc đầu người trên mặt đất, nắm chặt bàn tay lại hét lên:
- Nhị cẩu, ca thề sẽ báo thù cho ngươi.
Lúc này tất cả các hộ vệ của tiêu cục đều rút binh khí ra, ai cũng đằng đằng sát khí nhìn về tứ phía.
Đại hán mặt đen đứng bên cạn Liễu Tam, ánh mắt lấp lánh thần quang, trầm giọng quát:
- Vị hảo hán nào tới đây? Không phải không biết quy củ chứ?
"Kiệt..... Kiệt...." Một tiếng cường man rợ truyền tới, sau đó liên tiếp
có những tiếng động vang lên, hơn mười hắc y nhân từ dưới nền đất bốn
phía đứng lên đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người trong tiêu cục.
- Khai Sơn Chưởng Liễu Tam, đem đồ vật đó giao ra đây, chúng ta sẽ lập
tức rời đi. Nếu không đừng mong có ai còn sống rời khỏi. - Một lão giả
có thân hình khô gầy như que củi chậm rãi từ trong đám hắc y nhân đi ra.
Gương mặt Liễu Tam hơi trầm xuống, hắn quát lên:
- Ta tưởng ai, nguyên lai là Ngốc Thứu Tống Hành.
Lão giả cười khằng khặc mấy tiếng, âm u nói:
- Họ Liễu kia, trước mặt chân nhân không được nói láo, Uy Vũ tiêu cục
các ngươi lần này hộ tống hàng hóa, vụng trộm mang về một cây nhân sâm
năm trăm năm. Thứ này các ngươi giao ra thì có thể đảm bảo an toàn,
không nên để vật ngoại thân liên lụy tới tính mạng của mọi người.
Liễu Tam nhíu mày, liếc mắt nhìn phía mọi người bên mình, nội tâm thầm nghĩ:
- Ngốc Ưng Tống Hành này làm sao biết ta cất giấu nhân sâm? Xem ra trong đám người đồng hành này có gian tế.
Nghĩ tới đây, hắn đột nhiên đảo mắt qua, nhìn về phía Vương Lâm, cười lạnh một tiếng.
Hắn đánh mắt với hán tử mặt đen bên cạnh một chút, rồi bước lên trước, nắm chặt tay lại, trầm giọng nói:
- Đừng nói là lão phu không có nhân sâm, cho dù là có thì với võ công
của Tống Hành ngươi làm sao có thể cướp được nó từ trong tay của ta.
Hán tử mặt đen ngầm hiểu, yên lặng đi tới phía sau Vương Lâm.
Vương Lâm nhướng mày, đột nhiên trung niên thư sinh tiến lên phía trước hán tử mặt đen quát:
- Ngươi định làm gì? Tiểu huynh đệ này không phải là gian tế.
Hán tử mặt đen ngẩn người ra, đang muốn nói chuyện.
Đúng lúc này, Ngốc Ưng Tống Hành cười ha hả, lớn tiếng nói:
- Họ Liễu, đúng là ta không đánh lại ngươi, nhưng hôm Đại Đương Niên tự mình xuất thủ, ngươi chết chắc rồi.
Nói xong, hắn lui lại sau mấy bước, cao giọng hô:
- Cung nghênh Đại Đương Niên giá lâm.
Vừa nói đến đây, hắn lập tức thủ phục người trên mặt đất, thần thái cực kỳ cung kính.
Hắc y nhân bốn phía, ai ai cũng cuồng nhiệt, thủ phục người trên mặt đất làm theo hành động của Tống Hành tung hô:
- Cung nghênh Đại Đương Niên giá lâm.
Một thanh âm lạnh như băng đột nhiên từ bốn phương tám hướng truyền tới:
- Giao nhân sâm ra, nếu không chết!
Lời vừa dứt, một hỏa cầu nhỏ bằng nắm tay đột nhiên xuất hiện từ trong
bóng tối mang theo nhiệt độ cực cao trong nháy mắt lao về phía một tiêu
cục hộ vệ. Tên hộ vệ này ngay lập tức trúng đòn, đến tiếng kêu thảm cũng
không kịp phát ra, lập tức thân hình và vũ khí đều cháy thành một đống
than.
Trong nháy mắt, toàn bộ người của tiêu cục đều ngây ra, có người chưa
kịp nắm chắc vũ khi lập tức bị dọa cho hoảng sợ làm rơi xuống mặt đất.
Ánh mắt Dương Sâm lộ ra vẻ kinh hãi, thất thanh kêu:
- Đây....đây là loại ám khí gì?
Sóng nhiệt từ trong đống than lan tỏa ra bốn phía, làm cho đám hộ vệ sợ hãi bị thiêu chát liền lui về phía sau.
Vẻ mặt Liễu Tam cũng cực kỳ kinh sợ, hắn theo tiềm thức lui lại phía sau
vài bước, kinh ngạc nhìn đống than trên mặt đất, hồi lâu không nói nên
lời.
Ánh mắt hán tử mặt đen lộ ra vẻ sợ hãi, hắn rung rẩy nói:
- Tiên....tiên nhân thuật pháp?
Hán tử mặt đen khi còn bé đã từng đến môn phái tu tiên tiến hành thi
kiểm tra, nhưng do bị loại ra cho nên mới bước chân vào giang hồ. Thời
gian đó đối với hắn đã được ghi vào tận sâu trong tâm khảm, cho nên khi
thấy Hỏa Cầu thuật lập tức nhận ra.
Vẻ mặt Tống Hành vô cùng đắc ý, lớn tiếng nói:
- Không sai. Đại Đương Niên của chúng ta chính là tiên nhân, các ngươi còn không mau giao nhân sâm ra?
Tất cả mọi người trong tiêu cục đều đưa mắt nhìn Liễu Tam, ánh mắt họ lộ
ra vẻ cầu khẩn, nếu là con người bọn họ còn có dũng khí liều mạng chém
giết một trận. Còn gặp phải tiên nhân thì những hán tử này trong nháy
mắt lập tức mất đi đấu trí.
Vẻ mặt Liễu Tam vô cùng đau khổ, đang muốn nói gì đó thì đột nhiên thấy
hỏa cầu lại vô thanh vô tức xuất hiện, nó lơ lửng ở giữa không trung
không hề nhúc nhích.
Ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, hứng thú của hắn đột nhiên nổi lên, xem
uy lực của hỏa cầu này người làm thuật tuyệt đối không vượt qua tầng thứ
mười ba Ngưng Khí kỳ. Hắn sờ sờ cằm, thần thức đảo qua một lần, nhất
thời đã nhận ra người làm phép đang ở trên một cây đại thụ ở cách đó
không xa.
- Ý? - Vương Lâm ngẩn người ra, người làm phép này ước chừng hai mươi
tuổi, tu vi đã đạt tới Ngưng Khí kỳ tầng thứ hai đỉnh phong, tùy thời có
thể tiến vào tầng thứ ba. Thanh niên này có sắc mặt âm trầm, trên mặt
có vết sẹo dài, thoạt nhìn trông rất dữ tợn, nhưng Vương Lâm càng nhìn
càng thấy quen mắt.
Trung niên thư sinh thở dài nói:
- Lão Liễu, giao ra đi. Mặc dù là Đông gia đã biết, nhưng cũng không thể
trách cứ chúng ta, đối phương chính là tiên nhân. Chúng ta không cách
nào ngăn cản đâu.
Liễu Tam do dự một chút, bất đắc dĩ từ trong lòng cẩn thận lấy ra một chiếc hộp gấm nhỏ, đặt ở trên mặt đất.
Hộp gấm vừa mới chạm đất đột nhiên bay lên, nó không hề bay về phía
trước như tưởng tượng mà lại bay về phía sau rơi vào trong tay Vương
Lâm.