Mục lục
[Dịch] Phượng Nghịch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vì quận chúa cống hiến sức lực, không vất vả chút nào.” Phương di nương cúi đầu, hốc mắt có chút ửng đỏ, nói: “Ta sẽ lập tức cho người vào cung báo tin quận chúa đã trở về cho Thái Hậu và Hoàng Thượng”

“Không cần di nương lo lắng, trong cung tự nhiên sẽ nhận được tin tức.” Cười lắc đầu, khi nàng lựa chọn cách phách lối như vậy trở lại thành Lâm Hoài thì sẽ không tính đến chuyện giấu thái hậu.

Nàng _ Hoàng Bắc Nguyệt đã trở lại!

“Vâng, vậy trước hết mời quận chúa về phủ nghỉ ngơi.” Phương di nương vội vàng nói.

Hơi gật đầu, Hoàng Bắc Nguyệt lại nhìn về phía Tiêu Linh, cười cười, nàng vẫn chưa hỏi gì, tới khi lên xe ngựa mới biết, ba năm trước, Tiêu Linh được gả cho nhị công tử của Đô Sát viện Tả Ngự Sử gia.

Tiêu Linh đối với hôn sự này không hài lòng, nàng thấy bây giờ phủ trưởng công chúa không còn Hoàng Bắc Nguyệt, nàng chính là Đại tiểu thư, làm sao có thể gả cho con thứ nhị công tử?

Nhưng hôn sự này do Phương di nương bắt buộc nàng phải đồng ý, nếu không sẽ không nhận nàng làm con, đuổi khỏi gia môn.

Cuối cùng Tiêu Linh vẫn đồng ý gả, nhưng nhị công tử kia căn bản là con một sách yếu đuối, sau khi thành thân cũng không thể quản được Tiêu Linh, tùy ý nàng quay về phủ công chúa tác oai tác quái, ở bên ngoài kiêu căng ngạo mạn, rêu rao khắp nơi.

Hoàng Bắc Nguyệt lắc lắc đầu, không ngờ nhiều năm như vậy, tật xấu của Tiêu Linh vẫn không thay đổi chút nào.

Lúc trở lại phủ trưởng công chúa, Phong Nhã Ngọc đã được mời đến phòng khách, ngồi uống trà, thấy bọn họ đến nơi mới chạy ra.

“Sư phụ, phủ trưởng công chúa thật khí phái!”

Hoàng Bắc Nguyệt nhìn xung quanh một chút, nhận ra thật sự khí phái hơn rất nhiều so với lúc trước khi nàng rời khỏi, giống như cả phủ đều được trang hoàng lại.

Nha hoàn tôi tớ đều là những gương mặt xa lạ, những người ngày trước hay bắt nạt Hoàng Bắc Nguyệt, không dám ở lại đế đô.

“Sau khi quận chúa rời đi, hoàng thượng nhớ mong người vô cùng, thường xuyên đến ngồi trong phủ, thấy nơi này cũ nát, lập tức cho người sửa lại, việc này . . . . . . . . .” Phương di nương thấy ánh mắt của nàng, liền đi lên giải thích.

Hoàng Bắc Nguyệt cũng đoán ra chuyện này, trừ bỏ Hoàng Thượng, những người khác cũng không có lòng như vậy.

Phương di nương quản lí tất cả mọi chuyện trong phủ, nhưng nàng chắc chắn không dám tham ô tiền tu sửa, vì vậy phủ trưởng công chúa rất xa hoa lộng lẫy.

“Còn nữa, Lưu Vân các nơi ở của quận chúa trước kia, Hoàng Thượng nói là quá nhỏ, hạ lệnh mở rộng ra rất nhiều, từ đường của trưởng công chúa cũng vậy.”

“Người cũng đã mất, còn tu sửa này nọ có ý nghĩa gì?” Hoàng Bắc Nguyệt thản nhiên nói.

“Cũng là Hoàng thượng nhớ tới quận chúa và trưởng công chúa.” Phương di nương cảm động nói, nhiều năm nay nàng đều thấy hoàng thượng tới đây, có những lúc còn ngồi cả ngày, nỗi nhớ nhung như vậy, làm bọn họ cũng cảm thấy bị lây nhiễm.

“Di nương, đây đều là bằng hữu của ta, phiền di nương giúp bọn hắn sắp xếp nơi ở, gần ta một chút càng tốt.”Không muốn nghĩ đến chuyện của hoàng thượng và trưởng công chúa, Hoàng Bắc Nguyệt liền chỉ vào đám người A Tát Lôi.

Phương di nương lập tức gật đầu, sau đó cho người đi chuẩn bị .

Hoàng Bắc Nguyệt mang bọn họ đi vào Lưu Vân các, sau khi đi vào, A Tát Lôi lập tức cho người canh gác, tuyệt đối không để ai đến gần nghe lén.

“Vương, làm thế này có khiến cho người khác chú ý quá không?” A Tát Lôi có chút lo lắng.

Ngày trước bọn họ ở trong đại hội liên minh đánh thuê tuy không có danh tiếng, nhưng cái tên Nguyệt Dạ cũng được vang danh, nếu như bị lính đánh thuê của Nam Dực quốc nhận ra, chẳng phải rất phiền phức?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK