“Không động chân động tay thì nhiều năm như vậy sao chúng ta có đủ tiền để lo liệu mọi việc? Mua đan dược cho ngươi cùng Nhu nhi tu luyện?” Cầm di nương suy nghĩ, “Tra thì để cho tra đi, nhiều năm như vậy, nương cũng len lén tích góp không ít, cho dù nàng tra xét sổ sách không đúng, cũng không tra được tiền đã đi nơi nào!”
Cầm di nương cũng đã tính trước, nàng vốn không phải kẻ ngu, trước len lén giấu tiền là vì không để cho Tiêu Viễn Trình phát hiện, hiện tại vừa lúc dùng để khiến Hoàng Bắc Nguyệt không làm gì được!
*************** Bắc Nguyệt hoàng triều ***************
Tiêu Nhu len lén đi tới bên ngoài Lưu Vân các, nhìn quanh hồi lâu cũng không dám đi vào.
“Tứ cô nương, sao ngài lại rảnh rỗi đến đây?” Đông Lăng từ cửa viện bước ra, vẻ mặt tươi cười nhìn nàng.
Tiêu Nhu đến đây Hoàng Bắc Nguyệt cũng cảm giác được rồi nên để cho Đông Lăng ra xem, có thể Tiêu Nhu sẽ trở thành một vũ khí tốt!
“Đông Lăng tỷ tỷ, ta, ta muốn đến thăm Tam tỷ tỷ, ta nghĩ mới vừa rồi có lẽ là nàng cũng bị phụ thân khiến cho tức giận…” Tiêu Nhu vội vàng nói.
Đông Lăng bất đắc dĩ lắc đầu: “Tứ cô nương, cũng chỉ có ngươi tốt tâm, vẫn nhớ đến cô nương nhà chúng ta, haiz, cô nương của chúng ta mệnh khổ, từ trước lão gia đã không thích, hiện tại càng làm cho cô nương thương tâm…”
Tiêu Nhu vội vàng nói: “Chuyện này ta cũng hiểu được, là phụ thân không đúng, hắn dùng tiền trong phủ cũng không có gì, nhưng len lén để cho Chu quản gia gian lận là không đúng!”
“Vẫn là Tứ cô nương hiểu lí lẽ.” Đông Lăng cười nói, “Bên ngoài lạnh lẽo, mời Tứ cô nương vào bên trong ngồi một chút đi, cô nương của chúng ta cũng mới ngủ dậy .”
Nghe được là có thể đi vào, Tiêu Nhu thật vui mừng, hiện trong lòng nàng bất an không yên, chính là muốn nghe vài câu của Hoàng Bắc Nguyệt để có thể bình tĩnh.
Đông Lăng tự mình vén rèm để cho Tiêu Nhu đi vào, nàng ngẩng đầu thì nhìn thấy Hoàng Bắc Nguyệt dựa vào một cái gối mềm, nghiêng người trên tháp đọc sách.
“Tam tỷ tỷ.” Tiêu Nhu cười, nhỏ giọng gọi một tiếng.
Hoàng Bắc Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy nàng thì cười cười: “Tứ muội muội tới, mau ngồi đi, bên ngoài trời lạnh, Đông Lăng mau dâng ly trà nóng lên.”
Đông Lăng cười đi ra ngoài, sau khi Tiêu Nhu ngồi xuống, có chút không yên nhìn nàng một cái, mới chậm rãi mở miệng: “Tam tỷ tỷ, sự tình hôm nay… .”
“Hôm nay ở ao hoa sen nghe được lời nói bôi nhọ hoàng thất của Cầm di nương, lời tuyệt không được truyền ra nên ta phạt nàng, Tứ muội muội có trách ta hay không?”
“Đương nhiên là không rồi!” Tiêu nhu vội vàng lắc đầu, “Tam tỷ tỷ làm việc đều là có lý do, nương ta đúng là gặp rắc rối do miệng mà ra! Tam tỷ tỷ không cần tự trách.”
Có nữ nhi ruột nào sẽ nói mẹ mình gặp rắc rối do miệng mà ra? Bởi vậy có thể thấy được, bình thường trong lòng Tiêu Nhu đã đối với Cầm di nương có bất mãn lớn.
“Kỳ thật bình thường không thấy nàng nói gì, chỉ là hôm nay thẩm vấn Chu quản gia, việc mà hắn nói ra thật sự là khiến ta không thể tin được.” Hoàng Bắc Nguyệt buông sách, trên khuôn mặt có chút sầu lo.
Trong lòng Tiêu Nhu nhảy mạnh một cái, vội vàng nói: “Tam tỷ tỷ, chuyện này quả thật là nương ta sai lầm rồi, nhưng mà nàng lớn tuổi, cũng không chịu được phải vào chốn lao ngục, xin Tam tỷ tỷ không đem chuyện này kinh động đến Đình Úy Tự.”
Hoàng Bắc Nguyệt nhếch môi, cười nói: “Đều là người một nhà, sao ta có thể nhẫn tâm làm ồn ào đến tận Đình Úy Tự đây? Chuyện tình trong phủ của chúng ta vẫn nên là tự giải quyết trong phủ mới tốt.”
Trong lòng Tiêu Nhu thở dại nhẹ nhõm một hơi, đến Đình Úy Tự, mẫu thân của nàng bởi vì tham ô bị đưa vào ngục thì nàng cũng xong luôn…
“Tâm địa Tam tỷ tỳ thật tốt, chỉ là chuyện này, Tam tỷ tỷ dự định sẽ xử trí như thế nào đây?” Tiêu Nhu cẩn thận hỏi.