“ Nhị tỷ tỷ chịu nói, là tốt quá rồi, nhưng xin Nhị tỷ tỷ ngàn vạn lần đừng giáu giếm, Đình Úy đại nhân đang ở trong phủ, nếu để cho hắn tra được ngươi gạt ta, như vậy ta cũng không cứu được Tuyết di nương.” Hoàng Bắc Nguyệt lạnh lùng nói.
Tiêu Vận này không giống Tiêu Nhu nhẹ dạ cả tin, cũng là một nữ nhân giảo hoạt, ngàn vạn lần không thể coi thường .
“ Yên tâm, ta nhất định sẽ nói ra toàn bộ.” Tiêu Vân khóc, cũng khai báo ra toàn bộ mọi chuyện, người của Đình Úy phủ nhất nhất ghi lại.
Hoàng bắc Nguyệt lúc này mới ngẩng đầu lên , đối với công chúa Anh Dạ nói :“Công chúa, Cầm di cùng Tuyết di nhiều năm như vậy sống cũng không dễ dàng, ta xem tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó thoát, nể tình hai người cùng hầu hạ phụ thân ta nhiều năm như vậy, hay là nhốt bọn họ vào địa lao trong phủ trưởng công chúa đi. ”
Đương nhiên là công chúa Anh Dạ tôn trọng ý nguyện của nàng, hướng bên ngoài phất tay một cái:“ Được rồi!”
Cầm di nương cùng Tuyết di nương bị đánh chỉ còn dư lại nửa cái mạng, nằm trên mặt đất kêu thảm, y phục hoa lệ trên người đều là vết máu.
“Bắc Nguyệt quận chúa hiền lành, tha cho các ngươi một mạng, còn không mau tạ Bắc Nguyệt quận chúa!” Công chúa Anh Dạ lạnh giọng nói.
“Tạ ơn Bắc Nguyệt quận chúa……” Tuyết di nương còn có thể cắn răng nói ra một câu, mà Cầm di nương mới vừa mở miệng ra thì đã ngất đi.
Hoàng Bắc Nguyệt phất tay một cái với đám người Tiêu Vận:“Đem hai vị di nương đưa đến địa lao đi.”
Tiêu Trọng Kỳ nhìn thấy Cầm di nương bị đánh nặng như vậy, cắn răng nói:“ Bắc Nguyệt quận chúa, hai vị di nương bị thương nặng như vậy, xin người mời một vị đại phu xem cho bọn họ chút đi!”
“Chỗ ta có chút đan dược chữa thương, lát nữa sẽ chuyển cho hai vị di nương, đại ca ca không cần lo lắng. ” Hoàng Bắc Nguyệt cười nhạt nói .
Tiêu Trọng Kỳ biết là nàng cố ý muốn gây khó khăn cho bọn họ, nhưng cũng không thể làm gì được, hôm nay xem như là Hoàng Bắc Nguyệt hoàn toàn trở mình, nếu muốn đối phó với nàng như trước e là không có khả năng.
Nhưng mà quân tử báo thù mười năm không muộn! Hắn không tin Hoàng Bắc Nguyệt có thể phách lối cả đời!
Nhìn Cầm di nương cùng Tuyết di nương bị khiêng xuống dưới, công chúa Anh Dạ liền ngồi xuống, nhìn về phía Tiêu Viễn Trình, nói:“vốn là chuyện của phủ trưởng công chúa, ta không nên hỏi tới, chẳng qua là trận hỏa hoạn đêm qua là đốt cháy Lưu Vân các của Bắc Nguyệt quận chúa, việc này không biết sao lại truyền đến tai phụ hoàng, phụ hoàng giận dữ, sợ rằng sẽ trút giận lên Tiêu phò mã, đến lúc đó mà để phụ hoàng tự mình xử lý việc của phủ trưởng công chúa thì e là Tiêu phò mã sẽ phải chịu tội nên việc này bổn công chúa đành xen vào rồi.”
“Dạ , đa tạ công chúa điện hạ thông cảm cho hạ thần.” Tiêu Viễn Trình run rẩy nói.
“Thông cảm thì không phải, chỉ là bổn công chúa muốn khuyên Tiêu phò mã một câu, mọi việc không nên quá phận, đừng tưởng rằng lừa gạt mọi người, trên đời này, không có giấy nào có thể gói được lửa!” Công chúa Anh Dạ lạnh lùng nói .
“Dạ. ” Tiêu Viễn Trình vội vàng quỳ trên mặt đất.
“Đi xuống đi, ta có mấy câu muốn nói với Bắc Nguyệt quận chúa.”
Tiêu Viễn Trình không dám chậm trễ, vội vàng mang theo gia quyến trong tiền thính đi ra ngoài.
Trong tiền thính lập tức an tĩnh lại, công chúa Anh Dạ mới đau lòng nói:“Ta không nghĩ tới phủ trưởng công chúa lại không có quy củ như vậy, Tiêu Viễn Trình cùng mấy vị di nương kia dám hành sự lỗ mãng, Bắc Nguyệt, nhiều năm như vậy tại sao ngươi không cung bẩm báo mọi chuyện với phụ hoàng? ”
“Chẳng qua là chút chuyện nhỏ trong nhà thôi, sao có thể quấy nhiễu Hoàng thượng? ” Hoàng Bắc Nguyệt cười nhạt, với tính tình trước kia của Hoàng Bắc Nguyệt, căn bản sẽ không dám vào cung tố cáo.
Thân thể nàng không tốt, ngự y đều nói là có thể lây bệnh cho người khác, sao nàng dám ra khỏi cửa đây?