Mục lục
[Dịch] Phượng Nghịch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đây chính là chuyện đại sự mà Bắc Nguyệt phải tiến cung sao? Vì Nước Nam Dực, nàng mới có quyết định như vậy? Mà phụ hoàng cũng đáp ứng rồi.

"Công chúa, nô tỳ sẽ phái người truyền tin cho thái tử điện hạ, mời ngài ấy trở về." Vô Song chảy nước mắt nói.

Thái tử nước Đông Ly năm năm trước từng tới đây, ai cũng biết hắn vô năng ngu xuẩn. Thân thể bép múp mà tham tài luyến sắc. Công chúa tôn quý như thế, làm sao có thể gả cho người như vậy.

Vô Song nói xong, Anh Dạ lại giơ tay lên nói: "Không cần."

Nàng nói tỉnh táo dị thường, như không có chuyện gì xảy ra.

"Công chúa?"

"Dù sao, gả cho ai cũng thế?" Nàng muốn gả cho người kia, vĩnh viễn đều khó có thể lấy nàng.

Sau này mặc kệ gả cho ai, cũng không phải nàng thích, tốt hơn hết là gả đi nước Đông Ly, ít nhất có sự trợ giúp với Nước Nam Dực.

Nàng hít sâu một hơi, nói: "Vô Song, chuyện này không cần để hoàng huynh biết, huynh ấy ở biên cương ngăn địch, ta không muốn hoàng huynh phân tâm."

"Nhưng..."

"Không nhưng nhị gì hết!" Anh Dạ cất cao giọng, "Nhớ kỹ đây là ra lệnh!"

"Vâng" Vô Song nặng nề dập đầu.

Ngày thứ hai, được hoàng đế Nước Nam Dực đáp ứng, Tam vương gia của nước Đông Ly lập tức sai người đem hôn thư về nước Đông Ly, mệnh quốc nội lập tức chuẩn bị, ít ngày nữa sẽ hộ tống đệ nhất công chúa Nước Nam Dực đi nước Đông Ly!

Chuyện này hoàng hậu vốn không đồng ý, nhưng sau lại biết là Bắc Nguyệt quận chúa góp lời mới khiến Hoàng thượng đồng ý, liền không cầu Hoàng thượng thu hồi mệnh lệnh nữa, chỉ ở trong cung cười sầu thảm.

Nàng biết cả đời này đã hoàn toàn thất bại thảm hại.

Người đàn bà kia, cho dù chết nhiều năm rồi vẫn có thể tiếp tục cướp đi bất cứ vật gì của bà.

Bà là người phụ nữ đáng thương, không thể dựa vào nhà mẹ đẻ, chồng cũng chẳng trông mong gì được, đặt niềm tin vào Chiến Dã, nhưng trong lòng nó chỉ có Hoàng Bắc Nguyệt, hi vọng vào Anh Dạ mang lại niềm vui, nhưng Hoàng Bắc Nguyệt lại khiến Anh Dạ phải gả sang nước khác.

Bà hại chết Trưởng công chúa Huệ Văn nên bị báo ứng, cũng đủ phá hủy cả cuộc đời còn lại.

Từ nay về sau bà đóng cửa niệm kinh tụng Phật, giữ lòng thanh tịnh, chỉ cầu ông trời phù hộ Anh Dạ gả đi sẽ không chịu vận mệnh giống bà.

Sau yến tiệc, Tam vương gia của nước Đông Ly mang thư của Đại tướng quân Ngụy võ thần đến.

Ngụy võ thần hết sức coi trọng hòa thân, phái Tam vương gia mang lễ trọng đến để biểu lộ thành ý, mặt khác còn nói sẽ gấp rút xây dựng cung điện thật hoa mỹ dành cho Anh Dạ, cung điện này sẽ mô phỏng theo kiểu dáng ở Nước Nam Dực, để công chúa có cảm giác như ở nhà mình.

Không chỉ có thế, Ngụy võ thần còn muốn trả lại mười lăm tòa thành trì ở biên cảnh mà nước Đông Ly đoạt của nước Nam Dực trong chiến tranh trước đây.

Mười phần thành ý như thế khiến Hoàng thượng vốn đang áy náy ưu sầu liền vui mừng vài phần.

Dù sao Bắc Nguyệt nói rất đúng, quốc gia đại sự mới là trọng yếu nhất, thân là đế vương phải có sự hiểu biết của đế vương.

Sau khi biểu đạt thành ý, trong thư Ngụy võ thần vẫn bày tỏ sau đại sự thì hai nước sẽ kết minh, công bố thiên hạ hợp rồi tan, ta rồi hợp. Hiện tại bốn nước cát cứ đã được mấy trăm năm, cũng nên xuất hiện cục diện thống nhất một mối.

Nước Bắc Diệu cường đại, Nước Tây Nhung nhỏ yếu, mà nước Đông Ly cùng Nước Nam Dực sau khi liên minh sẽ đồng loạt xuất binh, diệt Nước Tây Nhung, cướp vô số khoáng thạch cùng dược liệu của Nước Tây Nhung, tăng cường quân đội, sau đó cùng đối kháng với Nước Bắc Diệu.

Ngụy võ thần đúng là nhà quân sự tài ba, hắn bố trí chiến lược tinh vi kể rõ chi tiết, kế hoạch tấn công rất cẩn thận, Nước Nam Dực quân thần nghe xong cũng tỏ vẻ đồng ý cùng bội phục.

Về phần sau khi tiêu diệt Nước Tây Nhung cùng Nước Bắc Diệu, Nước Nam Dực cùng nước Đông Ly muốn đánh thế nào không phải là vấn đề cần cân nhắc lúc này. Nếu không liên hợp để tiêu diệt Nước Bắc Diệu thì bọn họ sẽ cùng chết, liên hợp lại còn có 5 phần cơ hội thắng, có thống nhất thiên hạ.

"Có Ngụy đại tướng quân bố trí, Trẫm rất yên tâm." Hoàng thượng cười nói.

Tam vương gia của Nước Đông Ly đứng lên, giơ chén rượu khen tặng: "Hoàng thượng thánh minh, Bổn vương đại biểu cho Ngụy đại tướng quân cùng quân chủ tệ quốc, kính Hoàng thượng một chén!"

Hoàng thượng cũng giơ chén rượu dũng cảm uống.

Tam vương gia cười lớn nói: "Quốc sư Thiên Đại Mê Ly lợi hại nhất Nước Tây Nhung đã chết, hiện tại là nha đầu chưa dứt sữa thay thế, nghe nói vừa mới vào hàng ngũ triệu hồi sư bát tinh, thực lực không đủ để bảo vệ Nước Tây Nhung.!"

Nước Tây Nhung từ xưa đến nay quốc quân đều là con rối. Quốc sư mới là người nắm quyền, thực lực của Thánh Huyết Cung khổng lồ, trong chiến tranh chính là lực lượng cường hãn bảo vệ đất nước. Nhưng nếu không có kẻ mạnh lãnh đạo thì Thánh Huyết Cung cũng chia đôi đường mà thôi.

Người như Thiên Đại Đông Nhi đã làm cho Thánh Huyết Cung không còn thần bí cùng cường đại nữa.

Hoàng thượng gật đầu nói: "Thiên Đại Mê Ly vừa chết, Nước Tây Nhung có thể nói mất đi một con hổ, tuy nhiên, bọn họ còn có Bắc Đường gia, tướng lĩnh Bắc Đường Du là một đối thủ không thể khinh thường."

Chiến Dã luôn luôn tâm cao khí ngạo, nhưng khi nhắc đến Bắc Đường Du của Nước Tây Nhung lại có vài phần kính ý cùng coi trọng, có thể thấy Bắc Đường Du là nhân vật khó giải quyết.

Tam vương gia nói: "Bắc Đường Du quả thật lợi hại, tuy nhiên hổ có mạnh đến đâu mà xuống biển thì có thể nhấc lên bao nhiêu con sóng chứ?"

"Ha ha ha ha..." Hoàng thượng thoải mái cười to, "Tam vương gia nói rất đúng a!"

"Đến lúc đó, quân đội của hai nước đến gần, nước Đông Ly ta có Ngụy đại tướng quân, Nước Tây Nhung có Thái tử Chiến Dã, không lo trận chiến này là thừa. Điều phải chú ý duy nhất là đám luyện dược sư. Tuy nhiên Ngụy đại tướng quân đã phái người mua chuộc những luyện dược sư thực lực cường đại, cũng đồng ý sau khi đánh hạ Nước Tây Nhung, bọn họ sẽ được hưởng ba phần dược liệu cùng khoáng thạch. Lợi lớn như thế, vô số sẽ phản chiến, Ha ha ha ha...!" Tam vương gia cười ha hả.

Hoàng thượng vui vẻ nói: "Quả là Ngụy đại tướng quân suy nghĩ chu đáo, đến đây cùngnâng chén ăn mừng, hôm nay không say không về!"

Cung yến náo nhiệt, quả nhiên là không say không về, đêm khuya mới tàn tiệc, các đại thần đều có người dìu đỡ về. Sứ thần nước Đông Ly cũng chậm rãi xuất cung về dịch quán.

Trong xe ngựa lung lay lắc lư, Tam vương gia không hề say, mừng rỡ như điên. Hắn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ do Ngụy võ thần giao, sau khi trở về tất có trọng thưởng a!

Mỹ nhân, tài bảo, lợi khí, danh lợi địa vị cái gì cũng có.

"Ha ha ha ha.."

Tam vương gia cười ha hả, đột nhiên màn xe bị xốc lên, một luồng gió lạnh thổi vào khiến hắn run run một chút, mở mắt ra thì trong xe ngựa đã có thêm một người!

"Ngươi, ngươi..." hắn chỉ vào bóng người kia lắp bắp nói.

"Ngươi cái gì mà ngươi?" Người nọ mở miệng nói uy nghiêm, vừa nghe liền biết là kẻ có quan hệ với phát hiệu lệnh, hơn nữa còn là nữ tử.

Một viên ngọc phát sáng được lấy ra từ ống tay áo, chiếu sáng xe ngựa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK