“Tiện tỳ! Ngươi có thái độ nói chuyện gì đây?” Tiêu Nhu vỗ cái bàn đứng lên, Bội Hương này trước kia là nha hoàn rất đắc lực bên người mẫu thân, sao hiện tại lại…
“Tứ cô nương, nô tỳ không gạt người nữa, hiện tại ta là người bên cạnh Tam cô nương, có cái gọi là đánh chó cũng phải ngó mặt chủ, lời nói của người cũng nên chừa chút tình cảm đi.” Bội Hương đắc ý cười.
Ánh mắt âm độc của Cầm di nương đảo qua, cả giận nói: “Tiện tỳ ngươi phản bội ta, đầu nhập vào chỗ Hoàng Bắc Nguyệt, tốt, rất có tiền đồ! Nhiều năm như vậy ta lại nuôi dưỡng một bạch nhãn lang*!”
* Bạch nhãn lang: là một danh từ riêng chỉ loại vong ân bội nghĩa, tâm địa hung tàn.
Lang, trời sinh hung ác, là biểu tượng của hung tàn lãnh huyết, cũng chính là không hiểu nhân tính, đặc biệt, con lang có ‘điếu bạch nhãn’ thường hung tợn hơn cả.
Bạch nhãn (mắt trắng), nghĩa là không có con ngươi không nhìn thấy gì, cũng như không có con mắt, không thấy tính người.
“Di nương, ở đây có cái gì gọi là phản bội? Trong phủ trưởng công chúa này, vốn cũng chỉ có Bắc Nguyệt quận chúa là chủ tử đích thực, chúng ta làm nô tài, tận trung với chủ từ, sao có thể gọi là phản bội? ”
“Nàng là chủ tử đích thực? Từ trước sao ngươi không xem nàng là chủ tử đích thực? Từ trước đến giờ ngươi làm chuyện ác với nàng còn ít sao? Ngươi không sợ sau khi ngươi hết giá trị lợi dụng sẽ báo thù sao?” Cầm di nương âm lãnh cười rộ lên.
Bội Hương nghe được một thân nổi da gà, tuy nhiên vẫn cường ngạnh nói: “Di nương không cần lo lắng, nhân phẩm của Tam cô nương khác so với ngài!”
“Đúng vậy, đúng vậy…”
Bội Hương thay đổi suy nghĩ, còn nói: “Di nương, niệm tình cảm chủ tử nhiều năm của chúng ta, ta khuyên ngài một câu, về chuyện sổ sách Thanh Hà quận, ngài vẫn nên nói rõ đầu đuôi cho Tam cô nương đi, tham ô bao nhiêu đều khai ra, nếu không ngươi sẽ phải hối hận!”
Sắc mặt Cầm di nương tái nhợt, trước mắt bống nhiên tối sầm, thân thể lay động vài cái, suýt nữa thì ngã trên mặt đất, may được Tiêu Trọng Kỳ nhanh tay đỡ.
“Nương, không cần nói nhiều với loại lừa gạt chủ nhân, để ta giết nàng xem nàng còn kiêu ngạo như vậy được không? !” Trong cơn tức giận Tiêu Nhu rút ra bảo kiếm treo trên tường.
“Nhu nhi, “Cầm di nương đưa tay ngăn lại, sắc mặt do dự, suy nghĩ mãi mới nói: “Để cho nàng đi thôi.”
Tựa như Bội Hương nói, bây giờ nàng là người của Hoàng Bắc Nguyệt, đánh chó cũng phải ngó mặt chủ nhân, bây giờ bọn họ không thể trêu vào tôn thần Hoàng Bắc Nguyệt này được.
“Vẫn là di nương hiểu lí lẽ.” Bội Hương cười nói: “Chuyện tình của Đại thiếu gia, di nương vẫn còn phải dựa vào Bắc Nguyệt quận chúa, cho nên chuyện thuế má của Thanh Hà quận di nương không nên giấu diếm, nếu không thì…”
Cầm di nương cắn chặt môi dưới, Tiêu Trọng Kỳ nói : “Chuyện của ta, không cần nàng ta quản!”
Đối với Đại thiếu gia lợi hại này trong lòng Bội Hương vẫn còn tồn tại e ngại, bởi vậy cũng không dám nói thêm cái gì nữa, chỉ nhìn bộ dáng của Cầm Di Nương đã biết chân chính hù dọa được bà.
Mục đích đạt thành, Bội Hương sẽ không tiếp tục lưu lại nữa, cười cười rời đi .
Bội Hương vừa đi, chân Cầm di dương mềm nhũn ngồi trên ghế, thần sắc lo sợ không yên.
“Nương, ngươi cũng không cần quá lo lắng, nơi Tam tỷ tỷ để ta đi dò xét một chút xem nàng ta có ý tứ gì.” Tiêu Nhu nói.
“Đúng, Nhu nhi, ngươi đi do thám xem nàng ta muốn đối phó với chúng ta như thế nào?”Cầm di nương giống như bắt được hy vọng, đột nhiên thì có sức mạnh .
Tiêu Nhu gật đầu rồi đi ra ngoài, Cầm di nương cầm lấy tay Tiêu Trọng Kỳ, thì thào nói: “Hoàng Bắc Nguyệt kia, như thế nào đột nhiên lại… .”
“Nương, nếu nàng ta có can đảm đối xử với chúng ta như thế nào, cùng lắm thì liều mạng, cá chết lưới rách, nàng cũng đừng mong dễ sống!” Tiêu Trọng Kỳ hung hăng nói.
Trong ánh mắt Cầm di nương lập chảy ra một dòng nước mắt, khóc nói: “Chỉ là nương không cam lòng! Chẳng lẽ khổ tâm tính toán nhiều năm như vậy, tất cả đều đổ xuống sông xuống biển sao?”
Tiêu Trọng Kỳ cau mày hỏi: “Nương, chuyện sổ sách của Thanh Hà quận, ngươi thật sự…”