Mục lục
[Dịch] Phượng Nghịch Thiên Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng cung.

Hoàng Bắc Nguyệt được phép cưỡi ngựa tiến cung, không ai dám ngăn trở, vó ngựa đạp trên nền nhà lạnh cứng, tiếng vang cộp cộp không ngừng.

Đầu xuân se lạnh, gió vẫn lạnh liệt, Hoàng Bắc Nguyệt xuống ngựa, giao cho cung nhân rồi tự mình đi vào.

Ven đường gặp phải không ít quan viên. Bọn họ thấy nàng liền cung kính vội tới hành lễ, thuận tiện chúc tụng, song trên mặt mỗi người cũng có thần sắc sợ hãi bất an, thậm chí có một chút bất mãn.

Hoàng Bắc Nguyệt làm bộ không biết gì, lễ phép hàn huyên vài câu cùng bọn họ.

Đang nói chuyện với Binh Bộ thượng thư, đột nhiên ngẩng đầu nhìn thấy Chiến Dã cũng đi tới, mấy vị đại thần đi theo phía sau hắn, trong đó có Hoài Bắc hầu - phụ thân Tào Tú Chi.

Lão nhân vừa mất đi con trai mà mấy thế hệ đơn truyền nên bi thương khổ sở. Người vốn hăng hái nhưng lúc này tóc cũng bạc trắng một nửa, run rẩy đi theo phía sau Chiến Dã, như một cụ già cao tuổi.

Gió lạnh đột nhiên thổi từ bốn phương tám hướng đến, xa xa không biết hương hoa mai từ đâu theo gió bay tới, thấm vào ruột gan.

Hương mai này là từ chỗ Hoàng Bắc Nguyệt thổi tới, chính là tòa cung điện hoa mai nở rộ phía sau lưng nàng.

Ngửi thấy mùi thơm, Chiến Dã cũng ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy nàng. Ánh mắt bất ngờ chạm vào nhau. Chiến Dã cũng không ngờ đột nhiên nhìn thấy nàng, trong lòng dựng lên tầng tầng phòng ngự suýt sụp đổ.

Hắn là người buồn vui tức giận không hiện lên mặt, tính cách lãnh khốc kiên nghị, trong lòng dù có hàng vạn hàng nghìn biến hóa, biểu hiện ra vẫn có thể không cảm xúc.

Hắn vốn ngẩng đầu muốn tìm kiếm nguồn gốc hương mai, bởi vậy lúc ánh mắt va chạm với nàng liền tự nhiên rời đi, liếc về tường cung phía sau, không nhìn thấy cái gì mới đưa ánh mắt trở lại.

Nhìn nàng, nhưng lại cố ý trốn tránh đôi mắt trong suốt của nàng.

Hoàng Bắc Nguyệt cũng nhìn hắn, thần sắc hai người đều rất lạnh nhạt, không hề mất tự nhiên, như là mỗi ngày lâm triều đều gặp mặt.

Khách sáo mà không bước tiếp, hai người khẽ gật đầu, lễ phép mà xa cách, sau đó Chiến Dã liền mang người đi vào đại điện trước.

Hoàng Bắc Nguyệt có chút sợ sệt nhìn bóng lưng Chiến Dã, dù không tỏ thần sắc lãnh đạm với nàng, không có cực nhỏ oán giận, càng không trách móc gay gắt, chỉ là khách khí gật đầu nhưng cũng khiến nàng cũng có cảm giác xa cách.

Năm đó bên bờ sông Ngọc thủy, thiếu niên mặc cẩm y bào màu đen cùng uống một chén nước đã nói với nàng: "Ta và ngươi cùng uống xong nước sông mẹ, hy vọng một ngày nào đó ngươi có thể trở lại mảnh đất này."

Cùng uống nước sông mẹ nhất định sẽ trở về.

Nàng đã trở về, mang về biên giới rộng lớn cho Nước Nam Dực, vinh quang vô thượng, nhưng lại mang đi mất muội muội mà hắn quan tâm thương yêu từ nhỏ.

"Ta hy vọng ngươi có thể trở về".

Có lẽ quay ngược thời gian lại, Chiến Dã nhất định sẽ hối hận khi nói với nàng như vậy, hắn sẽ không hy vọng nàng trở về.

Đờ đẫn đi vào đại điện, thấy Hoàng thượng ngồi trên long ỷ cao. Trong điện trang nghiêm sáng ngời, văn võ bá quan ngay ngắn trật tự quỳ gối hô to vạn tuế.

Nàng cùng mọi người quỳ xuống, chết lặng hô vạn tuế theo. Nàng biết Chiến Dã đứng bên cạnh. Người quen thuộc nhưng hơi thở hơi lạnh như băng lại phảng phất xa cách muôn trùng.

Nàng nghe thấy tiếng hô trầm thấp cứng nhắc lãnh đạm không có cảm tình của Chiến Dã.

Hoàng thượng tuyên bố bình thân, chúng đại thần đứng lên, nàng cũng đứng lên theo. Hoàng thượng rất cao hứng, đứng trước long ỷ, đi hai bước rồi ngồi trở lại, ánh mắt rõ ràng nhìn nàng, nhưng nàng lại cúi thấp đầu.

Hoàng thượng nói rất nhiều, nàng không nghe lọt, kế tiếp thái giám bắt đầu giấy Tuyên, ngợi khen sắc phong tướng sĩ có công.

Lúc thái giám cất tiếng, nàng bên tai ong ong như có vật gì nổ mạnh, thế nên nàng không nghe được gì cả, chỉ nghe thấy duy nhất tiếng hít thở của bản thân.

"Ninh Vương còn không mau tạ ơn?" Phía sau không biết đại thần nào tốt bụng vỗ một chút bả vai của nàng, thấp giọng nói một câu.

Hoàng Bắc Nguyệt lúc này mới khôi phục, như máy móc quỳ xuống tạ ân.

"Bắc Nguyệt a, lúc này ngươi chiến công hiển hách, giúp Trẫm đoạt được Nước Tây Nhung cùng nước Đông Ly, đây là công lao bằng trời, Trẫm đặc biệt cho phép ngươi một nguyện vọng, ngươi có thể tùy ý yêu cầu, Trẫm đều chấp thuận." Hoàng thượng sắc mặt hồng nhuận, thoạt nhìn tinh thần gấp trăm lần, vỗ về chòm râu cười nói.

Hoàng thượng vừa ra lời vàng ngọc, chúng thần đều ồ lên.

Bất cứ nguyện vọng gì? Nếu Ninh Vương tham lam đòi hỏi quá mức thì phải làm thế nào?

Sắc mặt Hoàng Bắc Nguyệt bình tĩnh, từ lúc đi vào đến hiện tại cũng không hề thấy tươi cười. mặc dù từng có trường hợp nữ tử được phong vương, nhưng chỉ là hình thức mà thôi, hơn nữa phong hai chữ vương chỉ trên danh nghĩa mà thôi.

Tựa như nữ hoàng Nước Tây Nhung đầu hàng, bị Nước Nam Dực phụng dưỡng, cũng sẽ phong làm Tây Nhung vương.

Tuyệt không có nữ tử nào có thể phong một chữ vương, Hoàng Bắc Nguyệt là trường hợp duy nhất từ xưa đến nay.

Chúng thần cũng đưa mắt chuyển hướng nàng, ngay cả ánh mắt Chiến Dã cũng thản nhiên đảo đến.

Hoàng Bắc Nguyệt tiến lên từng bước, chắp tay nói: "Thần là nữ tử, không nên quan tâm triều chánh, lần này chỉ có một tâm nguyện, mong Hoàng thượng cho phép thần từ quan, tới sống tại đất phong Thanh Hà."

Hoàng Thượng vốn đang tươi cười đột nhiên sửng sốt, nụ cười trên mặt dần biến mất, bị mấy câu nói của nàng khiến chấn động không thốt lên lời.

Bách quan cũng không dám nói gì, trong đại điện hào khí nhất thời có chút cứng đờ.

Hoàng Bắc Nguyệt vẫn duy trì động tác cúi đầu vừa rồi, như là không hề cảm giác thấy hào khí trầm mặc trong đại điện, chỉ một lòng chờ hoàng thượng đáp lại.

Hôm nay tiền đồ của nàng thẳng tiến, tương lai đầy vinh quang. Mười bảy tuổi vang danh thiên hạ, đánh một trận được phong vương, sau này khi Nước Nam Dực nhất thống thiên hạ, với uy vọng của nàng, nhất định công thành danh toại, lưu danh trăm năm.

Cả Đại lục Tạp Nhĩ Tháp cũng không có phụ nữ vinh quang như nàng. Không, cho dù nam tử cũng không có!

Nàng sinh ra vốn đã cao quý, lại còn có thực lực như vậy, lại không nắm chặt cơ hội mà lại muốn rời khỏi vinh quang về ở ẩn?

Bao nhiêu người nằm mơ cũng không có được thứ tốt như thế, vì sao nàng lại không biết quý trọng chứ?

Hoàng thượng chậm rãi thu liễm nụ cười trên mặt, nhìn chằm chằm Hoàng Bắc Nguyệt hồi lâu, mãi mãi không đoán ra được tâm tư của nàng!

Nàng rốt cục muốn gì? Mặc kệ là cái gì, chỉ cần nàng nói ra hắn đều chấp thuận!

"Việc này bàn sau, bãi triều!" Hoàng thượng đột nhiên đứng lên, liếc nhìn Hoàng Bắc Nguyệt một cái rồi mới phẩy tay áo bỏ đi.

Văn võ bá quan cũng nhìn nàng một chút, thấy nàng vẫn cúi đầu, môi mím chặt có chút nghiêm túc, liền không dám đi lên nói thêm gì, tất cả đều lui ra.

Chỉ có Chiến Dã đứng bên cạnh nàng, thấp giọng hỏi một câu: "Sao phải khổ thế chứ?" Có cảm giác lành lạnh.

Hoàng Bắc Nguyệt chậm rãi hạ hai tay xuống, cười nhẹ một tiếng liền xoay người đi ra ngoài.

Trong đại điện ấm áp, nhưng ra cửa liền rét lạnh, từng đợt mùi hương hoa mai thơm ngát, lạnh thấu xương.

Nàng hít sâu một hơi, chậm rãi bước xuống bậc thang dài dằng dặc, bóng dáng cao ngạo.

Chiến Dã ở sau lưng cảm thấy không thể nhìn thấu người này, ngay từ đầu hắn căn bản không biết nàng.

Nàng từ nhỏ nhu nhược thích khóc, nhưng ngắn ngủn mấy năm lại biến thành Hí Thiên cường đại. Nàng có tình có nghĩa với bằng hữu, nhưng lại có thể máu lạnh lợi dụng Anh Dạ đã chết để áp chế hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK