Chương 134
Tiểu kết cục
À, thực nghiệm đảo, không biết là còn có thể gọi nó như vậy được không !?
Vốn dĩ sau khi bàn cờ với hàng loạt ô vuông đen trắng đè lên mọi khu sinh thái trên đảo, nó đã không còn giống một hòn đảo chút nào nữa, mà giống như một quảng trường rộng lớn, trôi nổi trên hư không hơn. Sau khi hạch tâm của hòn đảo bị King mang đi mất, rồi lại dùng để đánh đập liên tiếp với nhóm Richard, tứ ma tướng và Thiên đế, nguồn năng lượng để duy trì kết cấu hòn đảo cũng theo đó mà hao mòn, bởi vậy, cảnh đổ vỡ xuất hiện khắp nơi.
Dùng từ sơn băng địa liệt thì hơi quá, nhưng quả thật hòn đảo này đã mất đi ý nghĩa tồn tại của nó, hình dáng cũng bắt đầu tiêu vong, giống như một lâu đài cát mỗi lúc một mòn đi trước sóng lớn vậy.
Vì thế mà chỗ đặt chân của những người còn sống sót càng lúc càng ít.
Căn phòng rộng khoảng 1000m vuông mà Frozen dùng hiệu ứng tủ lạnh để đóng băng lão Bat may mắn là một trong những khu đất hiếm hoi còn sót lại sau cơn đổ vỡ, phần lớn các mảnh “đảo” đã phân liệt, tách ra, hòa vào hư không vĩ đại bao la rồi. Cái mỏm đất từng là căn phòng trước kia này vẫn còn sót lại, có lẽ do lớp băng phủ đầy mặt đất còn chưa tan hết kia, vẫn đang duy trì lực kết dính yếu ớt của mình.
Sân thi đấu tan tành, dĩ nhiên thiên tài chiến cũng phải kết thúc, bao nhiêu thí sinh hay người nhà thí sinh muốn la ó phản đối cũng vô dụng. Dù sao sau một đợt hoạn nạn bên bờ tử vong, ai nấy cũng vui mừng phát hiện: còn sống là may lắm rồi.
Về lời hứa người chiến thắng sẽ trở thành King của trường sinh đảo gì gì đó !? Đứa nào nhắc lại thì sớm đi gặp quỷ đi.
Chưa nói đến việc lão quốc vương tiền nhiệm vẫn đang sống nhăn, cùng ăn cùng ở với bọn họ vài tuần nay, chỉ riêng việc những kẻ thù ở thế giới khác lúc nào cũng như sói dữ rình mồi, sức mạnh vô biên, tà ác thông thiên, thủ đoạn kinh dị mà người kế nghiệm phải đối mặt cũng dọa cho những người còn sống sót một trận không nhẹ.
Vậy nên như đã nói, đứa nào còn nhắc lại về vấn đề trở thành King gì gì đó, đi gặp quỷ đi.
Cái ngôi vị này không chút béo bở, giống như củ khoai lang nóng bỏng tay, nhìn thì ngon đấy, nhưng ăn vào thì không tiêu hóa nổi.
Làm người nên biết lượng sức mình chứ. Cẩn thận ngẫm nghĩ lại xem giới hạn của mình tới đâu nếu còn cuồng vọng, nếu vẫn chưa thông ấy hả !? Soi vào gương đi xem mình đã là ai.
...
Khoan nói đến chuyện vua chúa với phần thưởng, lúc này cả đám đang phải đối mặt với một vấn đề vô cùng nan giải.
Có câu chuyện vui thế này: Một người làm ăn lớn bị phá sản, ông ta cảm thấy mình không còn gì cả nên quyết định tự sát, nhà hiền triết đi qua thấy vậy ngạc hiên hỏi: Sao lại không còn gì !? Chẳng phải ngươi vẫn đang hít thở đấy sao !? Không khí vẫn luôn ở bên ngươi mà.
Người làm ăn thấy vậy bừng tỉnh, dùng không khí và niềm tin làm tiền vốn, cuối cùng giàu có lại như xưa.
Trong câu chuyện trên, các bạn rút ra được cái gì là quan trọng nhất với chúng ta !?
Đúng rồi, đó là không khí.
...
Vòng bảo hộ biến mất, giống như bình dưỡng khí lớn nhất cho cả hòn đảo bị khui nắp. Shaorin lấy thân phận Queen của mình, cố gắng thu hẹp lại kết giới về phía căn phòng 1000m vuông này để tránh tiêu tốn năng lượng, giữ lấy chút dưỡng khí ít ỏi cho hơn chục người còn may mắn sống sót này.
Đây chắc chắn là những người duy nhất còn sống, dù mặt mũi nhếch nhác, quần áo tả tơi, máu bầm đầy mặt, bộ dáng giống đầu heo không giống người, nhưng thực sự họ là những người còn sống.
Lên đảo 400 người, trải qua một hồi càn quét gần hai tháng, chỉ còn lại có khoảng chục người này thôi. Thực lực hay không thì chưa nói, nhưng vận may của họ quả thực quá tốt. Và đôi khi, may mắn cũng là một phần thực lực.
Điểm mặt lại thì thấy có Robert, Claude, một cô gái tên Anna, dùng trường kích cực kỳ bắt mắt, Song đao Jack và Mike, vốn còn một cô gái nữa trong đội hình 3P của bọn họ, nhưng không thấy ở đây, nhìn khuôn mặt sa sút của hai anh chàng, có lẽ đã chết rồi. Một vài người không biết tên và thu lu một góc, nhắm mắt tĩnh tọa, là Thần Tiễn. Số hắn luôn may mắn, chẳng đụng phải tử đồ nào đã đành, gặp được một con Ghouls biến dị thì lại để Robert và Claude cướp điểm finish, thành ra dù rất buồn bực, nhưng hắn lại là người lành lặn nhất trong cả đám. Những người không hiểu chuyện thì lại nhìn hắn bằng ánh mắt kính nể, kiểu như một biểu chưng của thực lực mạnh mẽ, giết địch mà tay không thấm máu.
Người cuối cùng tới căn phòng này là Trung Thành, gần như đã trong tình trạng sống dở chết dở. Lúc mọi người đỡ lấy hắn, anh lính trẻ ho ra máu liên tục. Khẩu Air gun của Lee Ji Won có vẻ đã được cải tạo qua, đạn bắn ra có lực xuyên thấu rất khủng khiếp, vết thương bị đốt cháy phần nào ngăn cản tốc độ khôi phục của hắn. Trung Thành đã phải ôm lỗ thủng ở phổi này di chuyển không dưới nửa giờ rồi, phổi hở mát lạnh như vậy, dĩ nhiên mỗi ngụm thở là một ngụm máu.
Nhưng hắn cũng thuộc thành phần may mắn, không chết được.
Linh nằm ngủ bên cạnh Shaorin đột nhiên thức dậy, tập tễnh bò về phía anh trai. Shaorin thấy vậy không đành lòng, chút ý định nhân cơ hội giết người đã không cánh mà bay, lại chạy tới, dùng thân thể không lấy làm khỏe mạnh gì của mình làm điểm tựa, dìu cô gái nhỏ qua chỗ hắn.
Linh đến nơi Trung Thành đã ngất xỉu, mọi người đang vội vã cấp cứu cho hắn, nhưng vết thương thật sự không nhẹ, cả đám cũng đều đã như đèn cạn dầu, nhiều lắm chỉ có thể lau vết máu không ngừng trào qua khóe miệng cho hắn mà thôi. Nhìn anh trai với bộ dáng thê thảm như vậy, cô gái nhỏ chưa hoàn toàn tỉnh táo đã đẫm nước mắt, rồi đột nhiên như sực nhớ ra cái gì, vội vàng lấy ra băng liên tâm do Frozen biến thành, đặt gốc sen lên lỗ thủng trước ngực hắn.
Chuyện kỳ diệu lập tức xảy ra, nguồn mana trong cơ thể Trung Thành đột ngột vận chuyển, hình thành vô số sợi tơ nhỏ bao bọc lấy gốc sen. Thể tích của băng liên tâm chợt biến hóa, thu nhỏ lại, nương theo dòng mana từ cơ thể hắn, dần dần sát nhập, lấp luôn lỗ thủng trước ngực phải Trung Thành. Chỗ bị thương chỉ để lại một kí hiệu hoa sen nhỏ, còn lại giống như chưa từng xảy ra bao giờ. Nhịp thở của hắn bình ổn trở lại, tiếp tục chìm vào ngủ sâu.
Linh muốn giải thích gì đó, nhưng lại tiếp tục ngủ mất. Với vô số kiến thức đang bị cưỡng ép truyền thừa tới từ quá khứ, mỗi phút tỉnh táo là một hồi đau đầu thống khổ, chỉ có hôn mê là biện pháp tốt nhất. Đối diện với ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Shaorin đành phải đóng vai người giải đáp:
“Đại khái là do trong cơ thể anh ta có bản nguyên chi lực của đóa sen này. Bông sen băng này nếu không được cung cấp mana và khí lạnh liên tục rất nhanh sẽ héo chết, vậy nên khi phát hiện trong cơ thể anh ta có sức mạnh tương tự mình, nó quyết định cộng sinh, dùng cơ thể anh ta như máy cung cấp năng lượng, tiếp tục duy trì sự sống của mình...”
“Tại sao lại có cùng bản chất ấy hả !? Vì nó cùng từ một nguồn mà ra ! Ôi, đừng hỏi nữa, tôi cũng không biết giải thích sao cho mọi người đâu !”
Nói rồi quay đầu đỏ mặt nói nhỏ như muỗi kêu:
“Rất xấu hổ !”
Các Queen của trường sinh đảo dù có truyền thừa ngàn năm, nhưng tâm tính thực chất cũng chỉ như những cô gái trẻ tuổi mà thôi. Shaorin và Stellar dù có chín chắn hơn Ren một chút, nhưng cũng không khác biệt quá nhiều. Nhìn chung cũng không thể hướng thiên hạ mà bô bô chuyện hay ho trong hang đá của Trung Thành mà vẫn làm như không có gì được. Dù không tận mắt nhìn thấy, nhưng cũng đoán được tám chín phần, chỉ có điều ngại nói ra mà thôi.
...
Sau một khúc nhạc đệm vì chuyện của anh em Trung Thành, mọi người lại quay trở lại nỗi lo cũ. Giống như ma ám dai dẳng, không thể quên được.
Dưỡng khí sắp hết.
Căn phòng này cũng khá lớn, nhưng phần lớn không khí đã bị thất thoát từ trước khi Shaorin tới đây và tạo kết giới từ năng lượng còn sót lại của hòn đảo, vậy nên dưỡng khí tồn đọng lại cũng chẳng được là bao. Nãy giờ mọi người mệt nhọc hít ra hít vô, cũng đã phải tiêu hao quá nửa.
Khuôn mặt cả đám đều xa xầm lại, kể cả dạng tích cực lạc quan như Robert hay đầu óc ngơ ngơ như Claude cũng đều nhăn nhó vì lo lắng. Tất nhiên với bọn họ hiện tại, chăm sóc mấy vết thương đang phòi máu không ngừng trên cơ thể vẫn quan trọng hơn, cả hai đã cân một con Ghouls biến dị hẳn hoi đấy, rất đáng tự hào.
“Ít nhất cũng kéo theo được vài đứa rồi !” Robert tự nhủ mãn nguyện.
“Frozen chết mất tiêu rồi !” Claude thở dài tiếc nuối.
Khác với nỗi lo của hai người, những kẻ khác đều có chung một cách suy nghĩ, cuống cuồng tìm cách giải quyết vấn đề dưỡng khí. Sau cùng chẳng hiểu tên nào nghĩ ra cách giết bớt những người bị thương nặng đi, vừa đánh mắt về phía Trung Thành và Linh nằm bất tỉnh cạnh nhau, bỗng thấy có chút đắc ý với sáng kiến của mình. Chưa được bao lâu thì đã bị Thần Tiễn đập bể gáo chết tốt.
Ở đây hắn lành lặn nhất, cũng khỏe nhất, muốn giết ai thì chẳng khó khăn gì. Bản tính Thần Tiễn có một phần cao ngạo cổ hủ, khinh thường âm mưu quỷ kế, ghét cay ghét đắng những đứa nhân cơ hội làm loạn, hay hô hào người không vì mình trời chu đất diệt gì đó. Vừa thấy “người thông minh” nêu ra sáng kiến loại bỏ bớt những kẻ yếu hơn, hắn không nói không rằng chực tiếp bang vỡ sọ người nọ, sau đó ngồi xuống cạnh Shaorin, thi lễ cẩn thận tiếp tục khoanh tay nhắm mắt tĩnh tọa.
Đối với việc này, Shaorin chỉ cười cười, có lẽ do áp lực của cô không giống với những người khác, hoặc là tin tưởng King sẽ sớm trở lại và có cách nên một chút hoảng loạn vì vấn đề dưỡng khí cô cũng không có.
Chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời tối mịt vì hư không bao phủ, cô gái này mới lộ ra chút lo âu. Chấn động vừa rồi không phải bình thường, King chỉ mới hồi phục, có đối phó nổi không !? Đối phó được thì có bị thương không !? Nhỡ may mắn bị thương thì mình nên tỏ ra như thế nào !? Là quan tâm chăm sóc hay bàng quan đứng nhìn, dẫu sao hai người cũng chẳng phải thân thiết gì cho lắm.
Lòng loạn như ma, bất tri bất giác khuôn mặt cô gái này cũng thay đổi rất đặc sắc.
Cả đám không biết cô gái này là ai, thời điểm Shaorin xuất hiện đã đứng ngay sau King tại phòng điều khiển chính, nên chưa từng gặp người nào khác, ngoài những người đang bất tỉnh hoặc đã thiệt mạng. Nhưng thấy Thần Tiễn thi lễ và thủ hộ bên cạnh như vậy, tinh ý như Robert cũng đoán ra vài phần... mà... không quan trọng, quan trọng là yếu nhân (người trọng yếu) này cũng đang sa sầm khuôn mặt khi đang nghĩ đến cái gì đó, có khi nào cô ấy định thủ tiêu hết cả đám vì vấn đề dưỡng khí không !? Nhìn xem kìa, khuôn mặt rất âm trầm, có vẻ bất thiện...
Thần Tiễn ở đó, ai dám làm càn. Hắn còn khỏe nguyên, dễ dàng đập bể gáo một người may mắn sống sót, những người khác đỡ làm sao !?
Lòng loạn như ma, khuôn mặt cả đám cũng kịch biến, âm thầm tính kế không ngừng.
Có lẽ ở đây, suy nghĩ đơn giản nhất chỉ có anh em Trung Thành đang say ngủ, vì không biết chuyện gì đang xảy ra. Vô tri đôi khi cũng là một loại hạnh phúc.
...
Giữa lúc bầu không khí căng thẳng tràn ngập trong căn phòng, từ trên trời đột ngột đáp xuống hai người. Cả đám lại nhếch măt nhìn lên, lòng càng căng thẳng.
Người đến dễ bất thiện, người thiện sẽ không đến giờ này.
Lúc này tất cả mọi người đều cảm thấy mình giống như con lạc đà nọ, đã gồng gánh đủ hàng hóa đến kịch cỡ rồi, thêm một cọng lông nhỏ nữa là sụm lưng chết tốt.
Robert, Claude và Thần Tiễn thấy hai người này lại cùng thở ra một hơi, ba miệng một lời đồng thanh thốt lên:
“Queen !?”
Dĩ nhiên là Stellar và Ren đã tới.
Hai người đảo mắt một vòng, Stellar nhíu mày liên tục, không ngờ chỉ gần hai tháng ngắn ngủi, có thể phá thực nghiệm đảo thành cái dạng này, sức phá hoại của nhân loại vĩnh viễn đều thật mạnh mẽ. Ren thì cái khác không thấy, chỉ thấy Shaorin ngồi dựa lưng trên một tảng đá, bộ dáng hư nhược yếu ớt.
Cô gái trẻ này dĩ nhiên lập tức phẫn nộ, gào thét một hồi rồi túm cổ từng người sống sót lên hỏi xem ai làm, dọa cho cả đám kinh sợ không nhẹ. Khối người thần kinh đã căng thẳng hết chịu nổi, trực tiếp ngất xỉu. Cơn phẫn nộ của Ren giống cái lông trên lưng lạc đà kia vậy, đem phòng tuyến tâm lý của họ đánh sụp.
“Aiz... đừng hỏi tôi !! Queen à !! Không thấy thằng này cũng đang dở sống dở chết hay sao mà cứ lắc lắc hoài vậy, tôi làm gì có thời gian mà ngắm xem ai đánh cô ấy, giữ được cái mạng này đã giỏi lắm rồi đó biết không !? Tôi đã phải đánh với một con biến dị, là biến dị đấy !? Ủa, mà sao ánh mắt cô nhìn lạ vậy !? Không giống như nhìn mấy người khác nha !? Đừng bảo mới có mấy tuần không gặp đã thầm thương trộm nhớ tôi rồi chứ !?” Robert bị Ren lắc qua lắc lại váng hết đầu óc, giống như người say đi tàu trượt cao tốc, não bộ xoắn quẩy, ăn nói càng lúc càng không kiêng kị.
Với vấn đề của hắn, Ren cười tươi như gió xuân đầu mùa, thỉnh thoảng lộ ra chút ren rét đặc chưng rồi nói:
“Ta đúng là nhớ. Ngươi đã từng muốn xem trộm ta tắm !”
Bộ não đang xoay mòng mòng của Robert chợt đình chỉ hoạt động, hắn há mồm không nói lên lời, chỉ đành cười khan vài tiếng.
Bên dưới, Claude đang gật gù nghe vậy chợt giật mình, vội vã muốn bò đi thì trên lưng cảm thấy giống như bị đá đè, trực tiếp ép xuống sàn nhà, bất di bất dịch, hắn cũng chỉ đành ngẩng đầu cười khan mấy tiếng.
Lại một lần nữa, nỗi lo dưỡng khí bị mọi người quên béng.
Shaorin nhìn ba người náo nhiệt đằng xa, vừa lạ vừa buồn cười. Ren dường như đã bỏ ra ngoài đầu việc tìm hung thủ hành hung cô chị, mà tận tình biến mình thành hung thủ hành hung người khác, khiến cho hai thanh niên đằng xa kêu oai oái không ngớt. Stellar thì đã nhận ra tình trạng của cô, từ từ tiến lại, bình thản ngồi xuống:
“Chị có nhớ là trước khi đi đã dặn em cẩn thận !?”
“Không có cách nào. Dù sao thì, tình trạng của em vẫn khá hơn Ren lúc mới trở về, không phải sao !?”
“Đó là ngụy biện !”
“Dẫu sao em cũng rất tò mò, chị và Ren tới đây bằng cách nào vậy !? Thánh nữ đại phát từ bi, mở cửa chào đón à !?”
“Do một tên khó ưa dẫn đường, em không biết hắn đâu, trở về chị sẽ kể lại cho !” Stellar xoa xoa gò má, giống như đang hồi tưởng lại cái gì, buột miệng đáp.
“Má chị bị làm sao hả !?” Shaorin nghiêng đầu hỏi với vẻ hiếu kỳ.
“À... không !? Thói quen ấy mà, dạo này thường hay phải thoa phấn dưỡng da, nếu không dễ có nếp nhăn lắm, em cũng biết, công việc trên đảo đều một tay chị gánh, các trưởng lão chỉ biết tu luyện và đánh đấm thôi !” Stellar cười đáp.
Thấy cô em gái có vẻ vẫn chưa thỏa mãn với đáp án này, Stellar đành đổi đề tài:
“Còn em, rốt cuộc bị sao vậy !? Bị đánh thê thảm thế này có cảm tưởng gì không !?”
“Thật bất cẩn, sơ xuất quá, nhưng tránh không khỏi, rốt cuộc vẫn cần phải nếm đòn vài lần thì mới có kinh nghiệm thực chiến được ! Chúng ta được truyền thừa cả sức mạnh lẫn kỹ năng, nhưng khả năng ứng biến đều rất kém. Ren như vậy, em cũng thế, chị... chỉ sợ cũng không khá hơn !”
Stellar gật đầu, trầm ngâm một lúc rồi nói:
“Trở về chị sẽ tìm cách cải thiện. Được rồi, bây giờ tóm tắt một chút xem, chuyện gì đã xảy ra !”
...
Đến khi King trở lại, đáp xuống căn phòng đó, mọi người lại được một phen ngạc nhiên ngước nhìn.
Ánh sáng bọc lấy toàn thân hắn, cả người tỏa ra linh quang nhè nhẹ, nhìn rất giống mấy thần thánh mà sách trẻ em hay miêu tả. Quan trọng là hắn bây giờ trông đã đầy sức sống, mang một cảm giác con người hơn, chứ không còn lạnh lẽo ngàn năm như xưa nữa.
Tất nhiên cảm giác vẫn chỉ là cảm giác thôi, trên thực tế mặt hắn vẫn vô cảm như vậy, nhìn không ra chút cảm xúc nào, không bi cũng chẳng hỉ.
“King !!!!”
Đột ngột một bóng người nhảy tới ôm chầm lấy hắn, trong tiếng reo vui mừng lẫn chút nức nở. Tất nhiên, vòng tay nhìn nhỏ nhắn ấm áp ấy không hề nhẹ, lần đầu tiên King toát mồ hôi lạnh, cứ nghĩ nếu là mình vài tiếng trước khi đoạt lại năng lượng của thực nghiệm đảo tiếp lấy cái ôm “nồng thắm” này, chỉ sợ xương cốt đã bạo liệt mà chết tốt.
“Ren !” Hắn nhẹ nhàng đáp.
“Ớ...” Ngẩng đầu vớ khuôn mặt đẫm lệ, Ren tròn mắt nhìn hắn, đôi mắt cô lúc này long lanh lên, màng nước mắt nhỏ phản chiếu ánh sáng từ cơ thể hắn, lại càng rực rỡ.
Lần đầu tiên, hắn nói chuyện nhẹ nhàng với mình như vậy...
Trong đầu lầm bẩm, thiếu nữ cảm thấy mùa xuân đã đến, tự ôm lấy mình, chìm vào một thế giới màu hồng riêng. Trái tim bay ra loạn xạ nhiễm hồng cả không gian xung quanh, mọi người chỉ đành tránh xa không dám làm ảnh hưởng.
“Chúc mừng đức vua !” Stellar bước tới, cười đón tiếp.
“Anh được như bây giờ, chứng tỏ công sức một năm vừa rồi của tôi không hề uổng phí, truyền tống trận mini đó, làm tốt đấy chứ !”
Ngẫm lại hai tháng trước, khi mình và Linh bị tiểu Bạch cưỡng ép truyền tống tới thực nghiệm đảo này, King chợt thấy có chút cảm khái. Chỉ hai tháng thôi, mới có hai tháng thôi mà...
Thế giới này, dường như đã đối khác rồi...
“Cám ơn !”
Dù có nhiều bước ngoặt, dù còn nhiều những uẩn khúc, câu hỏi không lời giải từ khi hắn đặt chân lên hòn đảo này, nhưng hai tiếng này thật sự phát ra từ đáy lòng.
Stellar được hắn trả lời vỏn vẹn hai chữ như vậy không biết nên nói gì cho phải. Quan trọng là cô cảm nhận được thành ý thật tâm của hắn, thông qua dao động linh hồn truyền đến, khế ước của Queen với King lúc này giống như một thứ truyền tải cảm xúc hữu hiệu nhất. Đột ngột quá, vị nữ hoàng luôn cường thế này nhất thời lại lâm vào bối rối.
“Chị à ! Em đã nói rồi đấy, nếu thật sự cảm thấy phiền toái, em sẽ cắt đứt nó giùm chị !”
Giọng Shaorin từ lúc nào đã thì thầm bên tai làm Stellar bừng tỉnh, nhất thời đôi tay cô khua lên loạn xạ:
“À không... không cần... ý chị là... đã làm gì có gì... phải không nhỉ !!”
Vụng trộm đánh mắt nhìn sang, King vẫn đứng đó giống như đang hồi tưởng lại điều gì, sau cùng hắn cười khẽ, rồi nói:
“Được rồi ! Tất cả, trở về thôi !”
Trở về bằng cách nào hắn không nói, nhưng cũng không ai hỏi, hắn nói được sẽ làm được.
Hắn là King của trường sinh đảo cơ mà.
Phụ chương 10
Sơ lược về phase 2.
Hai bóng người chồng lên nhau, chầm chậm di chuyển trong căn phòng tối. Gã thanh niên ấy chống tay lên tường, từng ngón tay siết mạnh như muốn bóc hết lớp đá nhẵn nhụi ấy ra, hàm răng nghiến chặt không ngừng, rít lên những tiếng trầm thấp mà phẫn nộ:
“Không thể tha thứ !!! Không thể tha thứ !!”
“Ta nhất định, sẽ không buông tha bất cứ ai nữa ! Các người hãy đợi đấy !!!”
Khom người rìu hắn bước đi là một cô gái trẻ, mặc lễ phục màu trắng, đôi lông mày cong vút lúc này nhíu chặt, nhẹ giọng an ủi hắn:
“Ngươi có nguyển rủa chúng tới chết cũng có ích gì, tập trung khôi phục đi đã ! Chừng nào còn nắm giữ sức mạnh trong tay, lúc ấy mới có tư cách nói chuyện !”
“Sức mạnh !? Chỉ cần ta muốn, rất nhanh sẽ có sức mạnh !” Thanh niên này trầm giọng đáp.
...
“Đến rồi !”
“Chỗ này là sao vậy !?” Athena ngẩng đầu nhìn cánh cửa khắc 7 con số la mã theo hai cung tròn đồng tâm trước mặt, ngạc nhiên hỏi.
“Vực sâu nhất của ma giới ! Nơi tội lỗi ngủ vùi !” Hắn đáp, rồi đưa bàn tay run rẩy đẩy mạnh cánh cửa.
Két....két...
Hai người chầm chậm tiến vào trong, Athena đánh mắt nhìn quanh, chỗ nào quá âm u quỷ dị, gió lạnh không thấy đâu nhưng làn da vẫn thấy rét buốt, cùng nỗi bất an chạy dọc cột sống. Liếc nhìn thanh niên bên cạnh, hắn không nói gì, chỉ nằng nặc tiến bước, bất đắc dĩ, cô ta lại tiếp tục dìu hắn đi.
Họ tiến tới một quảng trường nhỏ được bao bọc bởi bảy cây cột đá đầy gai nhọn. Trên mỗi một cột đá hàng loạt sợi xích phủ kín, mỗi cột trói chặt cứng một đứa bé trai, khuôn mặt đầy tà khí.
Trên cây cột trung tâm, lớn nhất, cũng cao nhất, đứa bé ở đó, nhìn thanh niên kia cười nói:
“Hoan nghênh ngài tới thế giới tội lỗi, ma chủ của bọn ta !”
“Mỗi một cảm xúc tiêu cực của ngài là liều thuốc bổ tốt nhất giúp chúng ta đột phá phong ấn này. Ngài đã tới đây, hẳn là cần tới sức mạnh phải không !? Ngài cần tới ta !? Vậy thì hãy giận dữ đi, ngài càng phẫn nộ bao nhiêu, ngày ta ra khỏi đây càng sớm !” Đứa bé đó nói với giọng vui mừng và chờ mong.
“Chưa đủ đâu, ngài phải tham lam hơn !”
“Phải lười biếng hơn !”
“Phải đọa lạc hơn !”
“Còn phải biết ganh ghét nữa !”
“Tham ăn, tham ngủ nữa mới tốt !!”
7 đứa bé này thay nhau nhao nhao nói, ma âm như quỷ dữ, len lỏi vào trí óc, khiến trạng thái tinh thần của Athena cũng thấy bất ổn và hơi hỗn loạn.
Như sực nhớ ra điều gì !? Cô ta nhìn vào đứa bé trên cột trụ lớn nhất, thì thào nói:
“Cội nguồn của bảy tội lỗi, đại ác quỷ - Satan !”
Đứa bé đó cười khoái trá gật đầu !
...
Bắc thần giới, nơi những vị thần thuộc Asgrad ngự trị.
Sâu trong cung điện rực rỡ, có hai ông lão đang ngồi quanh một bàn cờ vua cổ, thong thả đánh cờ.
“Nếu thật sự như ngài nói, vậy là cả giới hoàng cũng không thoát được khỏi kiếp nạn !?” Ông lão tóc xanh với bộ râu quai nón rậm rạp trầm ngâm đi một nước cờ, rồi nói.
“Các giới hoàng là mục tiêu đầu tiên bị nhắm đến, không phải đã mất đi chiến lực gần hết rồi đó sao !?” Ông lão còn lại, một mắt bịt băng đen, đầu tóc bạc phơ, nhưng được trải truốt kĩ càng, nhìn vẫn có vẻ đẹp lão riêng biệt. Đặc biệt là hàm râu rất dài, chạm tới gối.
“Không phải ngài vẫn còn khỏe mạnh đấy sao !? Thần Odin !?”
“Cụ thể thì ta không nói được với ông ! Bạn già ạ, nhưng hiện tại ta cũng không thể rời khỏi Asgard, còn nếu ông vẫn không tin, ta sẽ làm một phép so sánh nhỏ:”
“Tiên khí linh thụ hay Yggdrasill trải dài khắp các đại thế giới đúng không !? Nếu ví nó như một khúc xương sống khổng lồ của đại vũ trụ này cũng không quá !” Thần Odin chậm rãi nói, ngón tay dí thêm một nước cờ, đã hình thành thế bao vây.
Ông lão còn lại gật đầu, trầm ngâm suy nghĩ, tìm cách đón đỡ.
“Tiếp theo đến thần giới với huyết mạch thần tộc, kiến tạo lĩnh vực của thần. Thần mạch giống cái gì !? Nói trắng ra nó chính là dòng chảy bao hàm ý chí của mỗi thần chúng, chảy tới mỗi cá thể, tương tác với ý chí của họ, hình thành hoàng kim kết giới mà thôi. Bản chất của thần mạch, chính là một dòng chảy vô hình, kết nối với tất cả chúng thần. Ông thấy nó giống thứ gì !?”
“Ông lão còn lại lắc đầu tỏ vẻ không rõ, thần Odin cười khẽ, chậm rãi đợi ông ta suy nghĩ cho nước kế tiếp, từ tốn nói:
“Chính là mạch máu. Một mạch máu khổng lồ, dàn trải khắp vũ trụ. Mỗi cá thể ở thần giới giống như một tế bào hồng cầu vậy. Xin lỗi nếu ông không hiểu, nhưng ta nói vậy, chắc ông cũng phần nào hình dung ra rồi !”
Ông lão còn lại loay hoay, nhưng cuối cùng cũng nghĩ ra được nước cờ kế tiếp, cười vui vẻ đi lên, rồi đáp:
“Vạn thế Hồng Liên giúp cho người chết vẫn có thể hoàn sinh, vận động như người sống, đóng vai trò là cơ thịt, mang ý nghĩa sinh sôi không ngừng, hắc ám khung thương bảo vệ ma tộc, giống như lớp da bên ngoài. Cube nằm ở trung tâm nhân giới, cung cấp đủ loại thần thông, giống như nội tạng... Ý ông muốn nói vậy phải không !?”
“Thật không uổng công ta giao hảo với ông bao lâu nay, thần Poseidon ạ !” Thần Odin bình tĩnh đi nước cờ kế tiếp, đã hình thành thế chiếu tướng.
Ông lão kia lại nhíu mày, dường như đã vào thế hết đỡ, bí quá dí tốt rồi khó chịu nói:
“Thế còn trường sinh đảo !? Chẳng phải nó cũng là một trong các bảo vật định giới hay sao !?”
Thần Odin đưa lên quân cờ, ngắm nghía nó với vẻ thú vị, đó là quân hậu, mạnh nhất bàn cờ, ông ta cười đáp:
“Chân lý bao hàm tri thức của cả vũ trụ, giống như cái gì !? Đừng nói với ta là ông đoán không ra !?”
Thần Poseidon nhìn quân hậu lơ lửng trên đầu quân tướng nhà mình, khó khăn đáp:
“Là bộ não !”
Thần Odin cười lớn, hạ xuống quân cờ, đại cục đã định.
“Ván này, ta thắng rồi !”
...
Tam thập tam thiên, Hư thiên điện.
Không khí tách ra một đường lớn, hai bóng người song song bước ra. Chủ nhân thần điện, thiên đế và thiên hậu đã trở về.
Nhưng dường như hai người trông cũng không quá khỏe mạnh.
Thiên hậu mang theo một người lớn gấp đôi mình, dĩ nhiên là chật vật, nhưng còn thiên đế !? Hắn cường thế đánh một trận với King, không chút sứt mẻ, vẫn luôn ngạo nghễ, đáng lẽ không nên tỏ ra mệt mỏi như vậy.
Cả người thiên đế bốc lên khói xám liên tục, mồ hôi như tắm, dựa vào trên long ỷ (ghế rồng), ngửa đầu lẩm bẩm:
“Đã ngủ say điều dưỡng nhiều năm như vậy rồi, rốt cuộc vẫn chưa thích nghi được ! Hay vốn dĩ các bảo vật định giới có khả năng phân biệt thật giả, tự chúng bài xích cơ thể giả tạo này !?”
Liếc nhìn Thiên hậu đứng bên cạnh hắn, như một người hầu trung thành nhất, khóe môi thiên đế nhếch lên:
“Thật khiến người ta ghen tị mà !”
Dưới chân Thiên hậu, Mộc nằm đó, sống chết không rõ, thiên đế chăm chú một hồi rồi cười lớn vui vẻ:
“Thế nhưng, cũng không còn lâu nữa, thể chất mạnh mẽ của Long tộc cũng sẽ thuộc về ta, không còn sự bài xích nữa. Chủ nhân ạ, cái cơ thể khổng lồ của người, rồi cũng sẽ là của ta thôi !!!”
Tiếng cười vui vẻ của hắn vang vọng khắp hư thiên điện.