Vừa mới trắng sáng chói mắt, bây giờ trước mặt Robert lại là một khoảng tối om.
Buột mồm chửi tục mấy cái, hắn nhăn nhó khổ sở nhìn xuống dưới chân mình, khuôn mặt so với ăn nhầm vài quả mướp đắng còn thê thảm hơn.
Kị sĩ đang đứng trên một cái đầm máu. Mặt sàn đỏ lòm, bốc lên mùi tanh tưởi đến điếc mũi. Không khí hít vào đều có gì đó quai quái làm cho lồng ngực khó chịu như muốn bùng nổ.
Ừ thì bùng nổ. Cũng chẳng ai cấm.
Nhưng mà bùng nổ với ai, với cái gì mới là vấn đề.
Xung quanh tối đen như mực, quỷ dị là hắn vẫn nhìn thấy màu đỏ máu ở mặt đầm dưới chân. Trợn mắt nhìn đôi chân trần trắng trẻo của mình đang bị những bàn tay máu dần dần kéo xuống đã tới đầu gối.
Robert đã thử giãy dụa, nhưng càng giãy càng lún sâu hơn. Mỗi khi hắn động cựa, không khí như có thứ gì đó nặng nề ấn hắn xuống mặt đầm càng sâu hơn.
“Chị hai, em xin chị !! Tha cho em một mạng được không !? Em cắn rơm cắn cỏ lạy chị ! Giết em chị hết cái để chơi là mất vui lắm á !!”
Đường cùng hết cách, Robert chỉ còn nước bán vinh quang kị sĩ đã được cha ông truyền dạy cho mấy con chi hua hua nó ăn, còn hắn thì đành liều mạng mặt dày đi cầu xin.
Danh dự hay phẩm chất chó má gì đó, Robert đều coi là cái cánh con cò (cccc) hết. Mạng nhỏ mới là quan trọng.
...
Đứng cách Robert khoảng 20m, Hind El nhàm chán nhìn tên kị sĩ này nhăn nhó thảm hại, giống như đang đóng một vở kịch kinh dị nào đó. Xung quanh rõ ràng không có gì, nhưng hắn hết ngó đông lại ngó tây, ngó lên, ngó xuống.
Hắn cũng coi như là người đặc biệt. Dính phải tinh thần lực công kích của Hind EL, đến loại người đậm sát khí như Tanker, hay lính đã trải trăm trận như Ji Won cũng phải nếm mùi khổ sở, không ngờ tên này ngoài nhăn nhó và nói nhảm, còn lại chẳng làm gì khác.
Chính vì thế cô ta mới chán.
Hắn phải kêu gào thảm thiết chứ !? Phải khóc ròng lạy lục chứ !? À... hắn có lạy và van xin, nhưng sao dễ dàng quá, chẳng thấy chống cự gì cả !?
Chẳng mua vui cho Hind El được chút nào.
Bốn phía không có người, mấy con tiểu quỷ bụng phệ đầu hói đen xì thì bị chuyển đi hết. Bức tranh quỷ dạ hành đã trống không, cái xác trên tay đã chết cứng từ đời nào rồi. Dù là tử đồ sống dai vô cùng, nhưng sau màn chăm sóc cắt tỉa ôn nhu của Hind El, làm gì có thánh nào sống nổi.
...
Robert khóc không ra nước mắt. Biết thế thà chịu cái cảm giác buồn nôn, muốn cho chó ăn chè vừa rồi còn hơn. Hắn vừa mạnh dạn yêu cầu, King đã chọn ngay cho hắn một đối thủ dễ thương vô cùng.
Đương nhiên là dễ thương, vì trong tầm nhìn của kị sĩ, cả đội của con dơi kia chỉ có mỗi cô ta là nữ. Mà phái nữ thì đều đáng được tôn trọng và ca ngợi. Bản năng dại gái của kị sĩ dạy bảo hắn như vậy.
Nhìn kỹ thì nếu trải lại cái đầu bù tóc rối và thu lại cặp mắt long sòng sọc, ăn uống bồi bổ vào một chút thì Hind El cũng không tính là xấu lắm.
Thậm chí cô ta còn có một khí chất yếu nhược tự nhiên, khiến cho các đấng mày râu muốn sinh ra cảm giác bảo vệ yêu thương. Và như thiêu thân lao vào lửa, cả đám đều chết không toàn thây.
Một cô gái đẹp mấy mà ngày ngày tiếp xúc với xác chết cùng quỷ khí, chẳng mấy chốc cũng sẽ thành ra như vậy thôi. Ánh mắt của kị sĩ rất chuẩn, sắc như một con hùng ưng trên cao mỗi khi săn mồi tìm gái...khụ.... người viết nhầm vì đã quá nhập tâm vào suy nghĩ của kị sĩ.
Nói chung là Robert có khả năng quan sát, nhìn người và đánh giá sự việc rất sắc xảo. Hắn không mấy khi làm ra những quyết đoán chớp nhoáng kinh người, nhưng lựa chọn của hắn luôn chắc chắn, không hề có sai lầm nào, dù là nhỏ nhất. Chưa chắc đã đúng, nhưng lựa chọn của kị sĩ không bao giờ sai.
Đó là lý do chính khiến hắn còn sống được tới bây giờ.
...
“Chị hai, cứ đánh đánh giết giết đúng là rất thú vị, nhưng làm mãi một trò chị không thấy chán sao !? Chi bằng chúng ta đổi trò đi !?”
Nhìn cái đầm đã ngập tới đũng quần của mình, trong lòng Robert rét lạnh. Hắn soắn hết tất cả những cái gì có thể soắn lại, đặc biệt là cái chỗ quan trọng nào đó. Ai mà biết được, ngâm đồ trong cái biển máu chết tiệt này có làm hỏng một vài chức năng quan trọng của hắn không. Dẫu thế, kị sĩ vẫn cố gắng duy trì sự tỉnh táo để còn chém gió.
Hắn muốn cược một ván, vì vậy mới không phản kháng gì từ đầu tới giờ.
Dù hắn có phản kháng cũng chẳng được, thậm chí còn chết nhanh hơn. Giống như khi bạn gặp một con chó điên vậy, quát nó, mắng nó, hay quay đầu chạy nó đều sẽ cắn bạn, bình tĩnh thì lại chưa chắc.
Tinh thần lực công kích của Hind El đến Ren còn phải choáng váng một hồi, kị sĩ tất nhiên là bó tay bất lực. Cô ta trước mắt Robert chẳng kém một con chó điên với người thường là bao.
Hind El Hinnawy nghe thấy hắn hô hào, mới đầu cũng không để ý, cô ta còn bận nhẩm tính xem nên khoét cái gì của hắn trước, gọt đẽo hắn thế nào mới là nghệ thuật. Đột nhiên nghe được câu cuối của Robert, cô ta mới bừng tỉnh.
“Ừ nhỉ, phải có trò gì mới hơn chứ, làm mãi như vậy cũng thật nhạt nhẽo.”
Nghĩ vậy, Hind El giải trừ tinh thần lực cho Robert, để hắn há hốc mồm, quỳ mọp xuống thở hồng hộc giữa căn phòng trống. Mồ hôi đã ướt đẫm lưng.
Cô ta cũng không sợ Robert đột nhiên làm ra phản kích gì đó. Tinh thần lực của Hind El cực mạnh, đủ để bao phủ cả căn phòng này, không có góc chết nào. Chỉ cần cô ta muốn, lúc nào Robert cũng có thể lên đĩa.
“Đúng, ta đang cảm thấy rất nhàm chán, ngươi có trò nào hay hơn không !?” Hind EL liếc nhìn Robert với vẻ trông đợi.
Trong lòng nở hoa, cúi đầu cười tà đắc ý, dù tim vẫn đang đập thình thịch, Robert gắng gượng ngồi dậy, khoanh chân thẳng lưng, tỏ vẻ mình không hề có ác ý.
“Vậy chị hai thích thú nhất với việc gì !?”
“Ta thích giết người...” Hind El vui vẻ như một đứa trẻ nói về đồ chơi mà cha mẹ chúng mới sắm, nhưng sau đó lại ngẩn ra, sửa lại: “Ồ không đúng lắm, ta không thích giết người. Ta chỉ muốn thấy người chết ! Ồ... vẫn không đúng...!! Đúng rồi ! Ta muốn thấy người ta giãy dụa chết, càng đau đớn càng tốt, tiếng kêu gào đấy rất êm tai ngươi biết không !? Ta....”
Đến đây thì Robert không nghe thấy gì nữa. Hắn cảm thấy đoạn cảm thụ cá nhân phía sau rất là vô nghĩa, giống như họa sĩ vẽ tranh trừu tượng cố gắng giải thích cho bạn tâm đắc cá nhân của ông ta trên một bức hình nguệch ngoạc, về phối màu còn thua đám trẻ bôi sơn lên bảng vậy. Nói chung khó hiểu mới là cao siêu, mà cao siêu mới là nghệ thuật ! Robert tự nhận mình là người thường, là phàm nhân tục tử chính hiệu con nai vàng ngơ ngác, vậy nên khỏi cần hiểu ba cái đó làm gì.
Hind El quả thật nói một thôi một hồi, mới đầu còn ngắp ngứ, không định hình được chính xác, nhưng càng về sau càng loạn, nghĩ ra cái gì cô ta nói cái đó, còn Robert ở một bên toàn xoa mồ hôi lạnh, rùng mình mấy cái, nhưng vẫn làm ra vẻ mặt tươi như hoa, gật đầu nheo mắt nhe răng phụ họa.
Tình hình cụ thể trong căn phòng Richard cũng không biết, hắn chỉ cảm thấy âm thầm kỳ quái, tại sao hai đứa này đánh mãi chưa xong vậy !? Với tính cách của Hind El, giờ này hẳn cô ta đã làm gỏi đối thủ rồi mới đúng chứ !?
Hắn muốn điều Hind El đi cứu Kim Ji Jine, nhưng có vẻ không kịp rồi.
Ngẫm vậy, Richard ngán ngẩm, loay hoay một hồi, di chuyển các quân cờ toán loạn, cũng có vài phần môn đạo, nhưng King giống như đã bắt bài hắn, hoàn toàn khóa mọi nước có thể can thiệp tới căn phòng của Ji Jine, vì vậy, theo thời gian trôi qua, tình huống trong đó càng lúc càng xấu.
...
Phía bên này, Robert và Hind EL cuối cùng cũng tìm ra được tiếng nói chung. Thậm chí kị sĩ còn thành công tiến lại gần cô nàng trong khoảng 10m.
Có được thành tích này là nhờ mấy lần khoa chân múa tay, phụ họa trong sung sướng, kị sĩ không cẩn thận tiến về phía trước vài bước để biểu đạt niềm vui của mình.
Còn cô gái ngốc nào đó vẫn hồn nhiên không nhận ra được.
Lúc này, đề tài đã chuyển.
“Vậy chị hai yêu quý, tại sao chị lại thích nhìn thấy người ta đau đớn vậy !?”
Hind El nghiêng nghiêng đầu, gãi lên gãi xuống mớ tóc đã rối bù, chớp chớp con mắt đã bớt đi vài phần hoang dại, thêm chút long lanh hưng phấn, ngẫm nghĩ một chút rồi đáp:
“Bởi vì ta đã từng rất đau đớn !”
Robert hỏi: “Tại sao chị lại đau đớn !?” Trông Hind El hơi yếu nhược một chút, nhưng nhìn chung là vẫn khỏe mạnh lắm, nhìn số người đã chết thê thảm trên tay cô ta là biết. Đến cả trai tơ... nhầm, trai tráng khỏe mạnh như Robert cũng không địch lại nổi cô ta, gần như đã mất nửa cái mạng kị sĩ mới tìm được chút đường sống nhỏ nhoi này, cô ta thì có bệnh tật gì được chứ !?
“Ta đã từng bị đau.... rất đau...” Ngoài ý muốn, Hind El đột nhiên ôm đầu có vẻ thống khổ, giọng nói cũng yếu ớt đi hơn rất nhiều.
Thế là một đoạn ký ức được kể ra, Robert nghe rõ mồn một.
Dĩ nhiên hắn phải nghe, dù sao đây cũng là khóa giữ mạng cho hắn.
Ngày xửa ngày xưa, theo lời kể của Hind El thì Robert thấy nó cũng không xưa lắm, nhưng thôi, tiểu tiết, bỏ qua.
Hind EL Hinnawy sinh ra đã là một đứa trẻ rất yếu đuối.
Cô bé này thích vẽ, thích nặn tượng. Nhà cô ta làm thủ công, chuyên ngành gốm sứ, bởi vậy hai cái sở thích này rất được hoan nghênh. Bố mẹ Hind El Hinnawy yêu thương cô ta rất nhiều.
Nhưng yêu thương tới đâu cũng không lại được với trời. Căn bệnh của Hind El như đã có từ khi mới sinh ra, chạy chữa thế nào cũng không thuyên giảm được.
Hind El ngày càng yếu nhược. Dần dần, cô bé không còn nặn được tượng nữa. Không sao, Hind El rất có nghị lực, cô bé vẫn còn có thể vẽ.
Dưới sự cổ vũ của bố mẹ, Hind EL cầm bút lên, dù cánh tay run rẩy yếu đuối, cô bé vẫn nghuệch ngoạc vẽ ra vài bức tranh khá có giá trị, được bố mẹ đem đi triển lãm, giành về vài cái giải khuyến khích.
Hind El vui lắm. Ít ra bé còn có thể làm ra cái gì đó, khiến cho bố mẹ tự hào, khiến cho mình nhận thức được bản thân của chính mình.
Các bạn cũng đối xử rất tốt với Hind El. Dù ngày ngày cô bé vẫn phải sống trong phòng bệnh, ngắm nhìn mấy chiếc lá cứ rụng lúc cuối mùa mà thở than cho cái thân bệnh tật của mình, nhưng cứ định kỳ, các bạn lại xếp hàng vào thăm nom cô bé, kể cho cô nghe những chuyện vui vẻ của cuộc sống bên ngoài.
Cô bé vẫn luôn mơ ước được ra ngoài, ngắm nhìn cái thế giới rực rỡ đó một lần nữa. Nhưng đôi chân đã vô lực, đôi tay chỉ còn yếu ớt. Muốn bò ra ngoài cũng khó.
Xuân đến rồi lại đi. Hind El bé nhỏ ngày càng tàn tạ.
Đôi má bầu bĩnh trắng hồng nay đã tái xám, hóp lại. Hốc mắt đã thâm quầng, vì những đêm khó ngủ, nhưng vẫn không giấu nổi những tia khát vọng ẩn ẩn tận sâu.
Xuân năm nay, Hind El không còn vẽ được nữa.
Công cụ duy nhất để liên lạc với thế giới bên ngoài của Hind El Hinnawy cũng đã biến mất. Cô bé trở lên vô lực, ú ớ cũng không nói thành tiếng, khóc ròng những đêm dài. Để cho nước mắt cứ rơi rơi, thấm ướt bờ gối, mà không thể tự lau được.
Lysa là y tá chăm sóc cho Hind El. Cô là người rất tốt, dịu dàng, giọng nói cô ấm áp, luôn mang cho bệnh nhân sự tin tưởng, yên tâm thanh thản.
Cô đã chăm sóc Hind El từ ngày cô bé nhập viện. Thấy được nghị lực sống của cô bé, cô rất là khâm phục, Lisa tự nguyện ở bên chăm sóc cho cô bé cả ngày. Chiếc gối thấm đẫm nước mắt của Hind El Hinnawy mỗi ngày cũng là do Lisa thay cho.
Hai người thân nhau như hai chị em.
Nhìn thấy Hind El ngày càng yếu đi bởi quái bệnh, Lisa thương lắm, nhưng cô cũng không biết làm sao. Bệnh viện này là nơi tốt nhất Ai cập, các thiết bị cũng thuộc loại tiên tiết nhất, đội ngũ bác sĩ luôn đứng đầu về sự tận tâm và kinh nghiệm. Nhưng không ai biết cô bé bị bệnh gì, Lisa làm sao giúp gì được.
Hind El không chỉ yếu đi. Mỗi ngày ba lần, cuối tuần là bốn lần, gần đây lại còn nhiều hơn, theo số lần đếm của Lisa, Hind El phải chịu một cơn đau đầu khủng khiếp. Nhìn chỉ số dao động thần kinh kịch liệt qua những báo cáo gửi về, Lisa cảm thấy lòng đau nhói. Cô không thể tưởng tượng được cơn đau của cô bé nhỏ nhắn kia phải kinh khủng đến mức nào mới làm cho cột số liệu dao động kịch liệt như vậy. Nhưng cô bé ngay cả kêu cũng không thể. Lisa mỗi ngày đều khóc thầm.
Theo chỉ số sinh mệnh ngày càng yếu đi, Hind El chắc chắn không còn sống được bao lâu nữa. Thần kinh của cô bé đã bị tổn hại nặng nề, cơ thể đã tới mức giới hạn cuối cùng.
Hôm nay là ngày chỉ số xuống thấp nhất.
Hind El Hinnawy sắp chết.
Từ sớm chúng bạn đã tới thăm cô bé, nhỏ những giọt nước mắt thương tiếc, chia buồn, an ủi... cho bố mẹ Hind El và cô giáo nhìn thấy, cuối ngày chúng sẽ được thưởng phiếu bé ngoan.
Đã mấy năm rồi kể từ khi chúng thực hiện cái công việc nhàm chán này đều đều mỗi tuần. Ấn tượng về cô bé Hind El năm nào trong mắt chúng đã nhạt tới không thể nhạt hơn. Hơn nữa, nhìn con bé toàn thân trắng ngắt, mắt thâm quầng, môi nứt nẻ, má hóp tóc xù kia mà là Hind El chúng từng quen sao !?
Nếu không phải mỗi lần như vậy đều được thưởng phiếu bé ngoan, chúng đã chẳng buồn tới. Dẫu vậy, mỗi lần tới chúng đều có cái vẻ buồn mang mác rất tự nhiên, nhìn vào thương cảm lắm.
Đang là giờ đi chơi, lại phải vào cái phòng toàn mùi thuốc khử trùng này, có đứa trẻ nào lại không buồn.
Cha mẹ Hind EL cũng buồn lắm. Họ buồn vì cứ phải làm mặt buồn, bắt tay các nhà từ thiện liên tục, nói những lời xáo rỗng, để các phóng viên còn quay với chụp. Họ buồn vì tiền từ thiện cứ gửi về cho một đứa bé sắp chết mà không vào túi họ. Họ càng buồn hơn khi biết nếu đứa bé này chết đi, tiền sẽ không đổ về căn nhà nhỏ của họ nữa, danh tiếng của cửa hàng cũng không còn tăng lên theo những lượt chia sẻ, cảm thông nữa.
Đứa bé năm nào họ nhất mực thương yêu, giờ đây ngoại trừ là một cái gánh nặng, còn lại chỉ là một công cụ kiếm tiền và danh tiếng không hơn không kém.
Thời gian đã quá lâu, đủ cho ai cũng thay đổi.
Khách khứa đến thăm ai cũng buồn. Cái buồn của mỗi người nó không có giống nhau. Nhưng chẳng mấy ai buồn vì cô bé đang vật vã trong cơn đau đớn đằng kia.
Nằm trên giường bệnh, Hind El không nói được, không động đậy được, nhưng thái độ của mọi người xung quanh cô bé đều cảm nhận được. Cảm nhận được tất cả.
Hind El Hinnawy có một khả năng đặc biệt mà không nói với ai khác. Hay đúng hơn là khả năng này xuất hiện ngay khi cô bé mất đi giọng nói và khả năng không chế cơ thể. Đó là nhìn thấu tâm linh người khác. Mỗi lần như vậy, đầu cô bé đau đớn âm ỉ, đau tưởng muốn chết đi được. Và những luồng suy nghĩ này, dù cô bé có muốn hay không, vẫn cứ như vậy tràn vào đầu cô bé, gây ra nhưng đợt tai biến khiến bộ não bé nhỏ gần như trực tiếp hỏng mất, cứ vài lần một tuần.
Cái tâm tình phức tạp sau sự buồn của mỗi người, cô bé nằm đó nhưng cảm nhận được tất. Nhưng cũng để làm gì đâu !? Dù sao cô bé cũng sắp chết, hãy cứ để họ vui mừng thôi, ít ra mình cũng đã từng làm được chút gì đó cho mọi người.
Mọi người đều đã thay đổi. Chẳng ai thực sự thương cảm cho cô bé. Chỉ có Lisa luôn ở bên cô. Đến phút cuối cùng này.
...