Mục lục
[Dịch]Trường Sinh Đảo- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chất độc rất nhanh chạy lên óc của King, hắn cảm thấy bụng dưới như bị một ngọn lửa thiêu đốt, toàn thân khô không khốc, các mạch máu bắt đầu phình căng, có dấu hiệu nứt toác ra.

Chẳng cần chân lý tra xét, hắn cũng biết cơ thể mình lúc này muốn gì.

Chỉ là không thể làm thế được.

Một khi đã bắt đầu sẽ không thể dừng lại, cô gái giải tỏa thứ áp lực cho hắn nhất định sẽ chết. Còn hắn sau đó chắc chắn cũng chẳng sống được.

“Ha ha ha, King của trường sinh đảo, ngươi thấy sao !? cảm giác thế nào !? Đừng kềm chế nữa, phóng thích nó ra đi, chỉ cần chơi cô ta một lần là sẽ hết thôi mà !? Dù rằng sau đó tính mạng của cô ta không đảm bảo lắm nha “. Anacharka cười hì hì nói, toàn thân hắn đầy máu, xương cốt gẫy vụn, nhưng vẫn thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Lúc này trong đầu hắn chỉ có một ý niệm mãnh liệt nhìn hai người trước mắt vì vận động làm trò hay ho quá mức mà cùng chết thật khó coi.

Dục vọng cuối cùng này làm hắn có thể nhẫn nại sống tiếp, cũng như bỏ qua cơn đau của cơ thể.

Nhưng đột nhiên hắn phải ngậm miệng, một sức ép khó hiểu từ đâu đó đang gặm nhấm đại não hắn, làm Anacharka phải khó khăn lắm mới không phát ra tiếng run rẩy. Ánh mắt sợ hãi cùng khó hiểu nhìn về phía trước.

King không đáp, hắn chỉ tỏa uy áp được hình thành từ bao năm trên chiến trường của mình ép cho những lời Anacharka đang điên cuồng gào lên dần yếu ớt lại. Rồi hắn mới nặng nề nói:

“Ngươi... nghĩ ta là ai chứ !?” Nói rồi hắn chầm chậm đứng dậy, dù rất chậm, nhưng hắn thật sự đứng dậy và đi từng bước về phía Anacharka.

“Tên này có còn là người không vậy !?” Anacharka sửng sốt thầm nghĩ, cho dù lượng thuốc tê đã tán đi khá nhiều, có vậy thì hắn mới có thể làm được chuyện hay ho kia, nhưng mà dâm dược mà hắn chế ra pha loãng cho mười tên lính đặc công uống vào cũng có thể đồng loạt hóa thành dã thú.

Vậy mà tên này có vẻ như vẫn còn đang thanh tỉnh, còn có ý muốn giết mình.

Quái vật.

...

Hoàn cảnh của mình, King đã phân tích xong.

Chỉ còn cách cắn răng chịu đựng, hoặc là:

Giết Anacharka, cướp lấy tri thức của hắn, tìm ra cách giải thứ độc này.

Nghĩ đến đây, King gian nan ngẩng mặt dậy, cây gậy ánh sáng không biết từ lúc nào đã trở về tay hắn, thần trí đang bị những ý tưởng dâm dục công kích làm hắn không thể huy động thứ này tấn công nữa.

Nhưng điều khiển đơn giản quanh người thì vẫn làm được.

Vất vả bám vào cây gậy, King khó khăn đứng lên, chầm chậm, từng bước tiến về phía Anacharka.

Chất kích thích kia hình như đã trung hòa bớt thuốc tê liệt trong cơ thể hắn, từ đó lấy lại chút sức lực nho nhỏ. Có lẽ nó đã kích phát chút tiềm lực cuối cùng của cơ thể con người.

...

Linh nghe được một đoạn này thì như rơi vào hầm băng, cả sức để cảm thán cũng không có.

Thôi rồi...chả lẽ bị bạo hành đến chết...mình vẫn còn nguyên a....

Tuy không ngẩng đầu lên được, nhưng cô vẫn nhìn thấy Anacharka vẻ mặt khiếp sợ cùng toàn thân đẫm máu không xa. Còn bước chân gian nan đang đi về phía hắn, cũng có một thảm máu kéo theo.

Là do một số mạch máu của King đã không chịu được áp lực mà vỡ ra. Hắn đã dồn ép cơ thể quá nhiều, bộc phát sức mạnh quá lớn, lại phải đè ép chất độc, nên toàn thân bây giờ cũng tràn ngập màu đỏ tươi của huyết dịch, nhìn qua chẳng khá hơn Anacharka là bao.

Linh cảm thấy rất khó chịu, nghe được đối thoại của hai người, tất nhiên cô biết muốn giải tỏa cho King, mình cần làm những gì, đột nhiên lại có xúc động muốn gọi hắn lại...

Nhưng nghĩ đến tràng cảnh của mấy con voi, cô lại thành thật mà ngậm miệng lại.

“Không phải mình không muốn giúp mà là bây giờ đang bị tê liệt, có mở mồm cũng không được, thật xin lỗi...” Linh tự an ủi bản thân như vậy.

Chỉ là đột nhiên cô lại cảm thấy từ trong đầu mình, một luồng sức mạnh kỳ lạ đang dần dần giải khai chất độc tê liệt của Anacharka, và ngón tay mình đã có thể cử động nhè nhẹ.

...

Cách đó không xa, pháp sư tất nhiên nhìn thấy một màn này, lòng như có lửa đốt, chỉ muốn lập tức xông qua nhưng cô không thể. Bởi vì người đang cười sán lạn trước mắt đây.

“Hê, đừng phí sức nữa, ông quan sát hai đứa lâu rồi, mỗi lần muốn dịch chuyển không gian cô đều phải chuẩn bị trước, nếu phân tâm sẽ không làm được nữa.”

“Có ông ở đây, lại còn cho cô tự do làm thế sao !?”

Giọng nói thô tục, mở mồm xưng là xưng ông, trên đảo này chắc cũng không có nhiều người, lại còn khá quen thuộc với pháp sư. Tất nhiên chỉ có một.

Sandra nhìn vào tên kị sĩ với khuôn mặt anh tuấn cùng nụ cười sán lạn, nhưng mỗi lần mở mồm đều như mấy thằng du côn đầu đường xó chợ kia bực mình hỏi:

“Ngươi vì sao phải bảo vệ hắn !? Hắn là người tạo ra tất cả chuyện này đấy, đánh bại, cướp được năng lực và trí nhớ của hắn là sẽ có cách rời khỏi đảo...”

“Bởi vậy mới bảo đàn bà ngu ngốc !” Kị sĩ Robert bĩu môi nói, đồng thời tay cũng không chậm chém một đường kiếm dài, mang theo luồng ánh sáng sanh kỳ lạ về phía pháp sư, làm cô ta lại phải huy động tường không gian lên đón đỡ.

“Chậc, lại còn muốn câu giờ tranh thủ để dịch chuyển tức thời, tưởng ông đây không có não sao !?”

“Ngươi...”

“Nói chung là hắn không thể chết được, nếu không cả hòn đảo này chắc chẳng ai còn sống mà ra khỏi đây đâu.” Robert ngoáy ngoáy ra một cục rỉ mũi búng đi rồi nói.

“Là ngươi ép ta đấy.” Sandra nghiến răng nói, cô đang gấp rút lắm rồi mà lại đụng tên vô lại này. Chưa kể đến hiệp hội kỵ sĩ và pháp sư vốn đã không ưa nhau từ trước, lúc này càng không cần cố kị gì mà đánh hết sức thôi.

Gọi ra một tường không gian bảo vệ, cây gập phép trong tay Sandra bắt đầu quay tròn, viên ngọc trên đỉnh gậy bỗng lóe sáng.

Không gian xung quanh hai người chợt rung động.

Robert đang nhăn nhở cũng phải mở trừng mắt chửi thề một câu rồi chật vật né sang một bên.

Chỗ hắn vừa đứng, một khe rách không gian đang từ từ khép lại, tuy không rộng lắm, chỉ bằng một cái đầu người, nhưng bị thứ này cuốn phải, một mảnh cơ thể sẽ có cơ hội đi tham quan đại vũ trụ bao la vô tận mất.

May mà nhạy cảm thấy không khí lưu thông bên mình có điểm không đúng.

Con ranh này vậy mà có thể cưỡng chế tạo ra khe rách không gian, từng nghe pháp sư không gian hệ là lũ quái thai nhất, bây giờ tận mắt chứng kiến rồi.

Mẹ nó, ông né, ông né.

Robert đành phải di chuyển liên tục, chạy càng lúc càng nhanh, vì mỗi chỗ hắn đứng chưa được một giây thì đã lại có một khe không gian hiện ra ở đó không báo trước, không tiếng động.

Đây là tuyệt kĩ cao nhất của Sandra rồi, tất cả sự phòng ngự trước thứ này đều vô hiệu. Tất nhiên trừ những thứ nghịch thiên như Huyền vũ thủ của Ren.

Tuy rằng chật vật né tránh nhưng Robert cũng tiện tay chém ra mấy đường kiếm khí về phía pháp sư, tuy bị tường không gian cản lại phần lớn, nhưng thỉnh thoảng cũng bức Sandra phải né sang một bên, nhờ vậy mà hắn cũng có vài giây để thở sau những lần chạy nước rút liên tục.

Đánh nhau với loại hình này là Robert ghét nhất, toàn lực chặt chém cũng như đánh hời hợt vào không khí vậy, bực mình không sao tả siết.

Cứ như một võ sĩ quyền anh hét toàn lực đấm vào bao cát, nhưng chợt phát hiện bên trong toàn không khí, cảm giác hụt hẫng khó tả, một lần thì còn đỡ, đằng này cứ lặp đi lặp lại, có hàm dưỡng tốt đến mấy thì trán hắn cũng phải nổi gân xanh vì stress.

Sandra cũng không khá hơn, đánh ra vết nứt không gian cũng làm cô khá mất sức, ma lực tiêu hao vô số kể, vậy mà tên kị sĩ này lại trơn như cá, chạm đến là tránh, tránh rồi còn đánh trả.

Có loại kị sĩ ôm đầu chạy chối chết lâu lâu lại quay lại cắn trộm một cái như thế này sao !?

Hội trưởng hiệp hội kị sĩ nhìn thấy một màn này chắc ông cũng phải cắn lưỡi tự sát mất. Tên kị sĩ này quả thật là quái thai nhất trong số các kị sĩ mà Sandra từng gặp.

Thật bực mình.

Vì thế cô lôi ra trong người mấy viên đá quý, điểm tay mấy cái kích hoạt lên một chút, từ những thứ này, mà lực ào ào chảy vào người cô, bổ xung chỗ đã tiêu hao vừa rồi.

Mấy viên đá này đúng là đá ma lực các pháp sư cao cấp hay mang theo tùy thân, Sandra mới là một pháp sư cấp trung nhưng cũng đá có nhiều như vậy, đủ để thấy sự yêu quý của công hội pháp sư cùng học viện pháp thuật với cô ta như thế nào.

Được trợ lực từ những viên đá, ma lực của Sandra đột nhiên tăng mạnh, tần xuất các vết nứt cũng đã xuất hiện mỗi lúc một nhanh. Bức cho kị sĩ phải chạy tới chạy lui vô cùng khốn khổ, lúc này hắn cũng chẳng có thời gian mà phản công nữa, nên đành sử dụng một thứ vũ khí hạ lưu khác:

Hắn bắt đầu hít hơi thật sâu, đề khí, há mồm ra chửi:

“Đệch, con nhỏ ngực bự mông cong này, không ở nhà đẻ đi còn chạy ra đây đánh giết với ông, mẹ, đừng để ông bắt được, ông thề sẽ cưỡng gian mày một trăm... á á.....”

Hắn chưa nói hết câu thì lượng vết nứt không gian xuất hiện càng lúc càng dày đặc, Sandra thực sự tức giận rồi, từ khi sinh ra , chưa có kẻ nào nói với cô những câu này bằng cái giọng tởm lợm như vậy.

“Câm miệng rồi đi chết đi.”

Ma lực dồn ra ngày càng nhiều, một vết rách xuất hiện làm kị sĩ hoảng hốt né ra thì lại một vết khác xuất hiện ngay hướng hắn né, tuy tránh được, nhưng hắn cũng phải nằm bò ra, lăn lộn trên đất vô cùng khó coi.

“Đồ khốn của học viện pháp thuật kia, thù này đã kết rồi đó....Hôm này ông mà ngỏm thì 12 hiệp sĩ bàn tròn còn lại sẽ thi nhau cưỡng gian ngươi...nhớ đó...á....á...á.....!!!”

“Hộc...mẹ ơi, còn chưa có xuyên không....Đệch, hôm nay ông mà không chết, chắc chắn ông sẽ thông ass mày... Đừng tưởng thằng rắn rết đó là ngon, ông sẽ cho mày biết thế nào là đàn ông đích thực...Chậc, lại tới nữa...”

Chửi thì cứ chửi, nhưng tránh thì vẫn phải tránh, nhìn qua Robert lúc này vô cùng nhếch nhác, nhưng hắn cũng chẳng biết làm thế nào, chẳng lẽ bỏ chạy.

Không được, kị sĩ gì mà lâm trận bỏ chạy chứ, sĩ khả sát bất khả nhục.

Robert hào hùng thầm nghĩ, hồn nhiên quên luôn cái mồm ô uế của mình.

Sandra thì vẫn điên cuồng công kích, không kể hao tổn linh thạch cùng với việc cưỡng ép ma lực vào bản thân sẽ có hại như thế nào.

...

“Hộc...tại sao các người cứ phải chạy về hướng này làm gì !?” Trung Thành buồn bực nói với hai người đang chạy bên cạnh. Nhưng chân hắn cũng không chậm tý nào.

Hắn bị bọn người này kéo xuống nước cùng rồi.

“Nói nhảm, bọn ta không chạy hướng này thì chạy đi đâu, ít ra còn có hi vọng có người giúp đỡ...hộc.” Thiếu niên toàn thân được bao quanh bởi tầng lửa đỏ nói với giọng bất mãn.

“Ai ngờ tìm được một tên yếu nhớt.” Cô gái với màn sương lạnh quanh người cũng bực mình nói.

“Hừ, nói thì oai, Các người mạnh vậy sao không ở lại đánh với chúng nó đi...Chết tiệt, nhanh chân lên một chút.” Trung Thành quay sang gắt gỏng rồi tăng tốc.

“Mẹ ơi, đuổi theo nhanh vậy sao !?” Thiếu niên dùng lửa quay đầu lại sợ vãi linh hồn, cũng tiếp tục cắm đầu cắm cổ tăng tốc.

“Bọn chúng không biết mệt, là do chúng ta chạy chậm lại.” Cô ta quay lại phất tay, một làn sương lạnh tỏa ra, cây cỏ dưới chân lập tức đóng băng, làm mấy vật đang đuổi theo phía sau dẵm lên cũng có chậm lại đôi chút.

“Để ta thử xem.” Trung thành nói rồi quay lại, dùng hai khẩu air gun (súng nén không khí) liên tiếp bắn mấy phát.

Tiếc là hắn ngắm tuy chuẩn nhưng tốc độ của những sinh vật này quá nhanh, chỉ có một phát là trúng được chân của con đi sau cùng, đục được một lỗ nhỏ, nhưng cũng không ảnh hưởng đến sức chạy của nó là mấy, thậm chí làm nó chuyển qua chạy 4 chân, còn nhanh hơn một chút

Hắn lạnh lùng cất súng rồi cũng cắm cổ chạy tiếp.

Phía sau bọn họ, 4 sinh vật hình người toàn thân máu me be bét, ruột gan tơi bời đang gấp rút đuổi theo phía sau, có vẻ thà chết cũng không bỏ qua

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK