Mục lục
[Dịch]Trường Sinh Đảo- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Linh chạy một mạch trong rừng.

Dù bị những cành cây quệt phải đau rát công cũng không màng, đôi môi nhỏ nhắn cắn chặt, chẳng biết có phải vì thế không mà cô bỗng thấy khóe mắt mình có chút cay cay. Cô biết, so với Ren, mình còn thua kém quá nhiều, nhưng cảm giác tình cảm của mình bị người khác khuyên nhủ phải gạt bỏ, thật sự không hề dễ chịu.

Nhớ lại lần đầu tiên gặp hắn, tên ngốc đó ngồi lầm lỳ một mình ở bàn cuối, không nói chuyện cùng ai, cũng chẳng ai dám đến bắt chuyện vì thái độ lạnh nhạt cự người từ ngàn dặm của hắn. Ánh mắt xa xăm, mông lung thờ ơ quan sát mọi người. Hệt như tất cả chỉ là diễn viên, cuộc đời chỉ là một bộ phim nhạt nhẽo còn hắn là một khán giả rỗi việc nhàm chán ngồi xem vậy.

“Này cậu, không thể thân thiện hơn với mọi người được hả !?” Cô chống tay đứng trước bàn hắn, khom lưng, mặt đối mặt.

“Nói vậy là có ý gì !?” Hắn đáp mà không buồn nhướng mắt lên.

“Đừng có vờ vịt nữa, cậu lúc nào chẳng thế !?”

“Lúc nào cũng ra cái vẻ cô độc lạnh lùng như sói vậy ý.

Rồi xa lánh mọi người, cậu như một tên ngốc vậy đó.”

“Hả, vậy thì có sao !? Lại gần mọi người thì tôi được cái gì vậy !?”

“cậu…”

Thế đấy, lần đâu tiên gặp mặt cùng nói chuyện đã bị hắn chặn họng. Nói chuyện với người này quả thật làm Linh tức chết. Nhưng hắn là người duy nhất đối xử với cô như vậy. Những tên khác không xum xoe bắt chuyện thì cũng làm ra vẻ liêm chính rất giả tạo. Thậm chí một số còn bắt chước các style lạnh lùng nhưng quan tâm sến phát ớn như mấy phim Hàn Quốc thời đại trước hay chiếu.

Nhưng ở người này, hắn thật sự khác mọi người, ánh mắt của hắn không phải vẻ lạnh lùng kiêu ngạo, hay tỏ ra đứng đắn, nghiêm chỉnh gì cả, mà thuần túy là sự lạnh nhạt. Như thể tất cả những gì sảy ra xung quanh đều không liên quan đến hắn vậy.

Cuộc sống phải như thế nào mới tạo ra một con người với ánh mắt như vậy !?

Linh tò mò, và rồi bất tri bất giác, cô phát hiện mình đã ở gần hắn từ lúc nào không hay, thậm chí cô còn ở cạnh hắn nhiều hơn là ở với mấy cô bạn gái bằng tuổi đang suốt ngày đàn đúm, chỉ trỏ xem anh nào đẹp trai, anh nào galan hơn kia.

Mới đầu chỉ là tò mò, nhưng bây giờ, cô cũng không hiểu cảm giác của mình ra sao nữa.

Chỉ là, nghe những lời Ren nói, Linh có cảm giác tim mình đập mạnh hơn trước, co thắt cũng nhiều hơn trước, cảm giác hụt hẫng, đau... rất đau.

“Khóc vì người như thế thật sự không đáng mà, dám cá cậu ta còn chẳng thèm quan tâm nữa ý chứ.” Linh dựa vào một gốc cây, cười tự diễu, lấy tay quệt quệt đôi mắt đang ầng ậc nước của mình.

Sống mũi cay cay nhưng không hắt hơi được thật khó chịu.

...

Ren thản nhiên mặc quần áo vào, trước con mắt sưng húp nhưng vẫn rực sáng vì phấn khích của kị sĩ cùng Claude.

Hai tên này chỉ còn mỗi cái đầu trên mặt đất, nhưng khuôn mặt không tìm thấy chút hối lỗi nào, vẫn ra vẻ hiên ngang chính nghĩa, như những chiến sĩ vĩ đại sẵn sàng chết vì lý tưởng vậy.

“Frozen, nói xem, nên xử lý hai tên này thế nào đây !?” Ren ngồi trên một tảng đá, nhạt giọng hỏi với Frozen vẫn còn đang đỏ mặt ở bên cạnh, vừa rồi cô chạy ra quên không mang theo quần áo, đúng lúc lọt xuống cái hố mà hai tên này đào lên. Thật sự rất mất mặt.

“Có nên móc mắt ra không !?” Frozen phẫn hận nói.

“Ý hay.” Ren cười lạnh.

Hai chiến sĩ dũng cảm nghe đến đây cũng thấy lạnh gáy, Robert ho khan một cái rồi cười giả lả:

“Việc này, Queen.... nghe nói King cần bọn tôi để làm gì đấy cơ mà !? Cô không thể bỏ qua lời ngài ấy chứ !?” Đến cuối câu giọng hắn lạc hẳn đi, nghe như sắp khóc đến nơi.

Claude gật đầu liên tục, khổ nỗi cổ hắn hơi ngắn, nên phần nhô trên mặt đất cũng chẳng là bao, cố gắng gật đầu thoạt nhìn rất buồn cười.

“Yên tâm, ta không giết hai đứa đâu mà sợ..” Ren cười duyên, Robert cũng cười sáng lạn, như thể chết đuối vớ được cọc.

“Nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.” Ren vẫn cười, còn hai chiến sĩ mặt mày lập tức trở lên méo xệch.

“Yên tâm, nhanh gọn thôi, không đau đâu....” Ren đứng dậy, lôi trong cái túi tùi thân ra một con dao nhỏ sáng loáng, nhỏ nhẹ nói.

Đột nhiên cô dừng lại, ngưng thần, chăm chú nhìn vào một hướng.

“Hả...” Robert ngớ ra vì động tác của Ren dừng lại, chẳng cần biết cái quái gì đang xảy ra, nhưng chắc chắc với hắn, đây là chuyện tốt.

...

“Có kẻ địch.” King nói ngắn gọn với Trung Thành rồi cả hai cùng phóng về một hướng.

Ở cách đó không xa, Thần tiễn cũng thoáng ngạc nhiên, bằng tốc độ nhanh nhất quay trở lại.

...

Linh mệt mỏi đứng dậy, thật sự cảm giác kềm nén không khóc làm người ta khó chịu hơn cứ khóc òa ra rất nhiều. Hơn thế, cứ trữ lại cảm xúc tiêu cực trong lòng, thật sự là rất mất sức.

Cô thất thểu đi không mục đích trong khu rừng. Cái ngạc nhiên vì cảnh sắc thiên nhiên tuyệt đẹp nơi đây lúc mới đến đã không cánh mà bay. Cảnh rừng lúc này sao mà u ám, đơn điệu thế.

Đột nhiên, trong đầu cô lóe lên một số tin tức, hình ảnh lúc đi đến ngã ba con đường.

Chẳng biết có phải trực giác phụ nữ không, nhưng cô cảm thấy chắc chắn rằng, nếu đi về ngã rẽ bên trái, mình sẽ gặp một thanh niên mặt mày trắng bệch cưỡi trên con dơi lớn. Còn nếu đi về bên phải, sẽ gặp một thanh niên khác, đôi mắt đen ngòm, mái tóc xõa cùng thanh katana dài không ngừng tỏa ra khí đen.

Chợt thấy ớn lạnh, nhìn lại thì hình như cô đã cách xa địa điểm cắm trại hơi quá rồi. Linh lẩm bẩm cho cuộc đời không may mắn, lấy hết tốc lực chạy về hướng ngược lại.

Trực giác của phụ nữ thường rất chính xác, thà tin là có còn hơn không.

...

“Ủa, sao ta vừa ngửi thấy mùi trinh nữ. Bat, nhanh nhanh lên nào, hình như đằng trước có hàng tuyển đó. Mũi của ta không bao giờ sai đâu.” Richard khịt khịt mũi, liếm liếm môi nói với con dơi to lớn dưới chân.

“Vâng thưa ngài.” Lão bat đáp một tiếng rồi đập mạnh đôi cánh, tăng tốc.

Ở một chỗ khác:

“Kỳ lạ, đang di chuyển về hướng này đột nhiên lại chạy ngược lại !?” Orochi cưỡi trên một con chó sói lớn màu bạc lẩm bẩm, đằng sau hắn là Hind - el – Hinnawy đang xoay xoay một cái đầu người chết, không ngừng mân mê như một món đồ chơi đáng yêu của trẻ nhỏ.

Nghe thấy tiếng lẩm bẩm của Orochi, cô ta đáp lời:

“Hình như người nọ cảm thấy chúng ta, tôi cảm nhận được cô ta đang hết sức sợ hãi.”

“Hay thật, ma khí bao quanh chúng ta, đến cả người của tiên phật lưỡng giới cũng không thể cảm ứng được. Xem ra là một nhân vật thú vị, đuổi theo xem xem.” Orochi cười lạnh.

“Inukami, đuổi theo cho ta.”

...

Cảm giác bất an càng lúc càng mãnh liệt thôi thúc Linh chạy ngày một nhanh hơn. Trước giờ cô vẫn luôn tin tưởng vào trực giác của mình, hơn nữa lần này báo động mãnh liệt như vậy, cực kỳ có vấn đề.

“Ah, sao số tôi không may quá vậy !?” Linh vừa chạy vừa thở dốc, miệng không ngừng oán thán. Dù sau lưng chẳng có gì, nhưng cảm giác nguy hiểm trực chờ từ khu rừng vắng phía sau chưa lúc nào ngơi nghỉ truyền vào từng tế bào của cô.

Chạy. Vạch càng cây, đạp nên cỏ, vấp chân, nghiến răng đứng dậy, lại chạy.

Đột nhiên một hình ảnh kỳ lạ lại xuất hiện.

Cô bị một bàn tay đen xì tóm lấy, kéo về hướng ngược lại.

Hình ảnh vừa kết thúc, Linh đã rùng mình, lập tức cúi đầu xuống, sau đó tăng tốc chạy về phía trước.

Ngay sau đó, không khí sau lưng cô chợt dao động, từng là hắc khí nhanh chóng tổ hợp thành một bàn tay to lớn, khói đen lan tràn, mạnh mẽ tóm lấy cô.

Nhưng nó chụp hụt.

“Hả !?” Richard tròn mắt, lần đầu tiên hắn chụp hụt con gái nhà lành đó.

“Cô gái này thật cổ quái.” Lão Bat kết luận.

“Kệ, càng thú vị, khịt... Ừm con rắn già kia cũng đuổi đến rồi, ta còn định chơi một lúc nữa. Tiếc thật.” Richard luyến tiếc nhìn về khoảng rừng phía sau, một con sói bạc mang trên lưng hai người nhảy ra, đang chạy rất nhanh về hướng này.

“Không chơi với bé được rồi.” Hắn buồn bã nói, rồi lại vung tay, khí đen một lần nữa tập hợp thành bàn tay lớn chụp xuống.

Nhưng lại hụt.

Cô gái đó như biết trước bàn tay sẽ chụp vào đâu, chật vật né tránh, tuy dáng vẻ có hơi khó coi nhưng thật sự đã né được hai lần hắc thủ của hắn.

Đây... mẹ nó là chuyện gì xảy ra !? Chẳng lẽ bị Orochi đánh vào đầu nhiều nên não bị chấn thương, máu tụ làm giảm thị giác rồi !? Richard tý nữa cắn phải lưỡi.

Nhìn đi nhìn lại con mồi cũng chỉ là người bình thường, vậy mà né được.

Lâu lâu không đặt chân đến thế giới này, lợn cũng biết trèo cây hết rồi sao !?

...

Linh thở dốc từng đợt, chạy một mạch đã vắt kiệt chút sức lực vốn đã vô cùng ít ỏi của cô, nếu không phải có những hình ảnh dự báo liên tiếp nổi lên trong đầu, cô đã bị tên quái đản mặc áo choàng rách nát kia tóm gọn từ nãy.

Nhưng trực giác cũng cho biết, cô hết cách chạy khỏi hắn lần thứ ba rồi.

Linh cười thảm, quay đầu lại, cố gắng lấy hết bình tĩnh nói:

“Các người muốn gì !?”

Hai chủ tớ Richard ngẩn ra nhìn nhau, vốn tưởng cô gái này sẽ chạy tiếp, Richard đã mất kiên nhẫn, định một đòn phế đi đôi chân của cô ta luôn, ai dè cổ lại dừng lại.

Hắn gãi đầu gãi tai nói:

“Ờ, sao cô không hỏi bọn ta là ai trước đã.”

“Không phải người tốt.” Linh cũng ngẩn ra trước thái độ của tên này rồi đáp.

“Sặc, kết luận nhanh vậy !?” Richard mặt mũi khó coi đáp.

Hắn định tán nhảm thêm, nhưng nhìn Orochi đằng đằng sát khi đang chạy tới, không còn thời gian nữa, bàn tay khói đen lại một lần nữa hiện ra chụp xuống.

“Đừng lo, đi với anh rồi hai ta sẽ từ từ tìm hiểu nhau sau.” Vẻ mặt hèn mọn hết sức.

“Không, đồ tai dơi mặt chuột.” Linh hét lên, ôm đầu, nép vào gốc cây đằng sau.

“Cái gì !?” Richard cười méo xệch, hắn thật sự điên tiết rồi. Khí đen tỏa ra gấp bội, bàn tay bỗng biến lớn hơn biết bao nhiêu lần, che khuất cả khoảng trời trên đầu Linh, lúc này cô mọc cánh cũng khó thoát.

Đột nhiên hắc thủ tan rã, Richard hoảng hốt dập lửa trên chiếc áo choàng cháy đen. Vẫn còn khiếp sợ vì những gì sảy ra trong tích tắc vừa rồi.

Một luồng sáng trắng phá không, xuyên qua hàng loạt cây rừng định thân mật tiếp xúc với bộ mặt điển trai của hắn.

Dù vậy, Richard vẫn kịp phản ứng, dùng tay quấn chiếc áo choàng, xoay tròn không ngừng, kết hợp với khí đen chấn động, nghiền nát viên đạn trước khi nó tiếp tục thực hiện sứ mệnh của mình.

Nhìn chiếc áo choàng ma sát đến bén lửa, cùng bàn tay gần như đã nát bét của mình, Richard gầm lên phẫn nộ:

“Đứa nào vừa đánh lén, giỏi thò mặt ra đây xem nào.”

Trong rừng xa văng vẳng có tiếng đáp lại:

“Tránh xa em gái ta ra, đồ tai dơi mặt chuột.”

“Mẹ kiếp....” Richard trán nổi gân xanh gầm lên dữ tợn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK