Tòa thánh Vatican nằm lọt trong thủ đô Rome của nước Italy, diện tích chỉ 0,44 km2, biên giới là tường cao bao quanh dài tổng cộng 3,2 km, số công dân hiện nay chưa đến 600 người. Quốc gia Vatican chính thức hình thành năm 1929, sau khi Italy và Giáo hoàng ký 3 hiệp ước: thành lập quốc gia Tòa thánh Vatican, khác biệt với Nhà nước Giáo hoàng trước đó từng nắm quyền ở Italy; công nhận độc lập, chủ quyền lẫn nhau giữa Tòa thánh và Italy; xác định quan hệ giữa Chính phủ Italia và Giáo hội Thiên Chúa.
Ngôn ngữ chính ở Vatican là tiếng Latin, ngoài ra còn sử dụng tiếng Italia và một số ngôn ngữ khác. Phần lớn trong số gần 600 công dân Vatican hiện nay đều là nam. Do Vatican quá nhỏ nên nhiều tòa đại sứ nước ngoài phải đặt trên phần đất thuộc thủ đô Rome, cả Italy cũng đặt tòa đại sứ trên lãnh thổ của... chính mình. Vatican có đủ sở cứu hỏa, sở cảnh sát, nhà máy điện, bưu điện, siêu thị, ga xe lửa, nhà xuất bản... Ngân hàng Vatican, có tên Istituto per le Opere di Religione, là nơi duy nhất trên thế giới có các máy ATM dùng... tiếng Latin. Acta Apostolicae Sedis là "công báo" của Giáo hội.
Du khách đến Vatican thường tò mò thích thú ngắm nhìn những người "gác cổng" với trang phục đủ màu xanh, đỏ, cam, vàng vui mắt, đội mũ beret đen, đeo kiếm hoặc cầm kích. Đó chính là các Vệ binh Thụy Sĩ, quân đội chính thức của quốc gia Vatican. Đây cũng là một đặc điểm của Vatican, sử dụng quân đội chính quy xưa nhất thế giới, là lính "thuê" của Liên bang Thụy Sĩ, có từ thế kỷ 15. Vệ binh Thụy Sĩ chịu trách nhiệm bảo vệ Giáo hoàng, canh gác các lối ra vào Vatican, các địa điểm Giáo hoàng thường lui tới, làm cận vệ cho Giáo hoàng trong các chuyến công du.
Ngày hôm nay, đội quân sặc sỡ ấy lại đang vô cùng căng thẳng, dàn thành đội hình bao vây lấy hai cô gái vô cùng xinh đẹp.
“Hai vị, giáo hoàng có lời mời.”
Đội trưởng đội quân hộ vệ giáo đình, trong trang phục sáng chói thường thấy của các kị sĩ thánh thần, khom mình, cung kính nói.
Hai cô gái cũng không hề để ý đến đội quân bắt mắt đang biểu tình ngưng trọng, dàn hàng quanh mình này, vừa đi vừa nói chuyện vô cùng thong thả.
“Vậy, nói xem, em định dựa vào cái gì để lên thực nghiệm đảo !?” Stellar biểu tình hờ hững, bước đi nhẹ nhàng mà trầm ổn, từ tốn nói.
“Không phải còn có chị sao !?” Shaorin cười duyên đáp.
“Chị cũng không phải vạn năng.” Stellar nhún vai đáp.
“Nhưng có thể làm rất nhiều chuyện.”
“...”
Được một lúc im lặng, mà con đường được trải thảm đỏ vẫn còn dài, Stellar bắt đầu nói:
“Trước đây chị không muốn hỏi, nhưng có lẽ phải làm rõ một chút, mười năm năm qua, em đã đi đâu vậy !?”
“Không thể nói.” Shaorin nhún vai, lộ vẻ khó xử đáp.
“Có liên quan đến “nhân quả” của phật giới phải không !?” Cặp mắt Stellar ánh lên một tia sắc xảo.
“...”
“Không nói cũng không sao, chỉ là em rời khỏi nhân giới lâu như vậy, nên biết về tình hình hiện nay một chút.”
“Trong một giới, khó có chuyện tất cả các thế lực đều hoàn toàn đoàn kết. Tiên giới có 33 tầng trời, thống trị bởi thiên đình và lục đại phái. Thần giới có tứ cảnh thiên, nay chỉ còn hai, thống trị bởi Odin và Athena. Phật giới có tam thế niết bàn...”
“Ý chị là nhân giới bây giờ cũng vậy.” Shaorin ngắt lời, mấy cái này từ khi vừa sinh cô đã biết. Nghe đi nghe lại cứ như giảng đạo thế này rất đau đầu.
Gật đầu, Stellar nói tiếp:
“Địa vị đứng đầu của trường sinh đảo đã được xác lập từ sau kháng thần chiến. Nhưng chỉ là đứng đầu, chứ không phải thống trị. Chúng ta chỉ là người bảo vệ theo di nguyện của Long Thần, cho nên không hề quản lý quá chặt chẽ với con người.”
“Và bây giờ, họ đã đủ mạnh, muốn thay thế chúng ta.” Shaorin cười nhạt.
“Ít nhất họ nghĩ như vậy.” Stellar cũng không phủ nhận.
“Trương Chân và Ngạo thiên môn cũng là một trong số đó !?”
“Không, nếu đứng ở phía đối lập với chúng ta, đối với ông già đó không hề có chỗ gì tốt. Với lại ông ta đã tị nạn ở nhân giới này nhiều năm rồi, quan hệ với chúng ta cũng không nhạt. Chưa tính đến Thần tiễn còn đang cầm bảo vật của chúng ta nữa. Ít nhất trước khi Trương Chân chết đi, chúng ta không phải lo lắng về Ngạo Thiên Môn.”
“Vậy thì là những ai !?”
“Thomas Lanyi – viện trưởng học viện Key West, Chris Fnd – Hội trưởng liên minh các siêu năng lực gia, và gia tộc Minamoto – thức thần sư của Nhật Bản. Trên hết, là tòa thánh này đây.”
Shaorin ngẩng đầu lên nhìn tòa thánh đường đồ sộ, nguy nga, phía trước có những hàng cột đá trắng to, cao, cân đối tạo nên vẻ uy nghi, trang nghiêm trước mắt, khẽ lẩm nhẩm.
“Dư đảng của thần giới hả !?”
“Là dư đảng bị thần giới vứt bỏ.” Stellar cười lạnh, bước chân lên cầu thang được trải thảm đỏ, vượt lên đi trước.
Đội trưởng đội hộ vệ giáo đình khuôn mặt thành kính đi theo sau, trong lòng vang lên từng đợt nghi hoặc, rõ ràng hai người này nói chuyện với nhau rất nhiều, mình nghe cũng cực kỳ rõ ràng, vậy mà bây giờ lại chẳng nhớ gì hết.
Bệnh đãng trí tuổi già sao !? Hắn gãi đầu khó hiểu.
Vào bên trong thánh đường là một không gian rộng lớn chiều dài đến 211m, có nhiều cột đá cẩm thạch đỡ những vòm cao nối tiếp nhau. Các cột tròn hay vuông, các mảng tường, các gờ, các mái vòm đều trang trí rất nhiều hoạ tiết, phù điêu, tranh vẽ, đã tạo nên sự huy hoàng tráng lệ chưa từng thấy trong các kiến trúc cổ thường gặp. Những bức hoạ trên tường và các tác phẩm điêu khắc lấy đề tài từ lịch sử đạo Ki tô đều được những nghệ sĩ lừng lẫy tên tuổi sáng tác.
Như nhìn thấy bức tượng chúa Jesu bị đóng đinh trên cây cột thánh giá, Shaorin nghiêng đầu hỏi:
“Ông ta vẫn còn sống chứ !?”
Rõ ràng, việc đôi mắt luôn nhắm chặt không hề ảnh hưởng đến cảm giác của cô chút nào.
“Chết từ rất lâu trước đây rồi.” Stellar không mặn không nhạt đáp.
“Vậy người đứng đầu tòa thánh này bây giờ là giáo hoàng sao !?”
“Không, Giáo hoàng chỉ là con bù nhìn thôi, nơi này còn có một thánh nữ nữa. Chúng ta sẽ gặp cô ta ngay đây.”
“Em chuẩn bị một chút đi, có lẽ chốc nữa sẽ phải vận động một chút đấy.” Nhìn thấy một ông lão khuôn mặt phúc hậu, được một đoàn người hộ tống đang từ từ tiến về phía mình, khóe miệng Stellar nhếch lên một chút, nhẹ giọng nói.
...
Ma giới.
Dưới bầu trời hắc ám khung thương, từng lớp vụ khí đủ loại màu sắc hình thành như những đám mây sặc sỡ, đem lại một thứ ánh sáng giống như mặt trời ở trên trái đất, giúp cho quần ma an cư lạc nghiệp mà không phải chịu đựng bất kỳ sức nóng nào.
Bầu trời này là bảo khí lợi hại nhất của ma giới, cũng là cội nguồn sinh mệnh của quần ma.
Nơi trung tâm ma giới, trong một tòa lâu đài cổ kính, tường thành đã cũ nát, tróc sơn bung vẩy, nhiều chỗ tưởng trừng như sắp sụp đổ. Vậy mà cả tòa lâu đài này vẫn sừng sững đứng đó, uy nghiêm mà hùng vĩ. Đây là phòng tuyến đầu tiên và cũng là cuối cùng của ma giới với các đại thế giới khác. Cũng là nơi cư trú của ma chủ: Lục Vân Tiên.
Mỗi một ma đi qua nơi đây đều không tự chủ được mà ngoái lại một cái, gật đầu một cách thành kính, biểu thị sự biết ơn vô hạn. Quang cảnh này chẳng khác một tín đồ sùng đạo đi qua nơi ở của thiên chúa trên trái đất là bao.
Thế nhưng nhìn thì nhìn, còn muốn có tư cách bước vào lại chẳng có mấy ai. Từng có lời đồn, một ma nữ được ma chủ mời vào tòa lâu đài này, chẳng hiểu được yêu quá hóa sợ, hay không thể khống chế nổi cái sự sung sướng ấy, mà lập tức lăn ra ngất xỉu. Mấy ngày sau mới tỉnh lại thì lệnh triệu hồi đã được ma chủ hủy bỏ rồi. Cô ta cứ ở đó ngẩn ngơ mà tiếc đến già.
Ngày hôm nay, ma chủ lại tiếp đón một cô gái khác.
Trước tảng băng to lớn tại trung tâm ma điện, nơi duy nhất trên cả ma giới liên tục được ánh sáng chiếu vào. Lục Vân Tiên ngồi ngẩn ngơ nhìn về phía trước.
Trong một cái lồng bằng ánh sáng dịu nhẹ, Linh đang say ngủ, cả người lơ lửng như có một bàn tay vô hình nâng đỡ. Khuôn mặt cô hồng thuận, lông mày liễu rủ, khóe miệng nhỏ nhắn cong lên, có vẻ an ổn mà thích thú. Dường như cô đang có một giấc mơ đẹp.
Đem Linh đến ma giới được nửa ngày, Lục Vân Tiên không hề có ý muốn đánh thức cô dậy. Hắn sợ quang cảnh nơi đây sẽ làm cô không thoải mái, hơn nữa với hắn, chỉ cần được ngắm cô ngủ an lành như vậy, là đã đủ lắm rồi.
Dù rằng cô ấy không phải là người đó.
Đôi mắt Lục Vân Tiên khi nhìn Linh dịu hiền mà trìu mến, nhưng mỗi khi buông mình theo dòng cảm xúc, trở về những đoạn chuyện xưa, trong ánh mắt ấy, một tia buồn mê mang thoáng hiện. Mỗi khi ấy, hắn lại thở dài không thôi.
Bỗng nhiên sau lưng hắn, từ dưới sàn điện, một trận pháp ba cánh chợt hiện. Theo vòng sáng tỏa ra, thân ảnh một cô gái khác mặc bộ áo quấn bó sát vòng eo thon nhỏ, đường cong cân đối cùng đôi chân thon dài thẳng thắp xuất hiện.
“Lục Vân Tiên, chuyện ngươi hứa với ta, bao giờ sẽ làm đây.” Athena nhìn bộ dáng ngẩn ngơ xuất thần của hắn, khuôn mặt biểu cảm phức tạp, cao giọng nói.
Giật mình tỉnh khỏi dòng hồi tưởng, khuôn mặt Lục Vân Tiên thoáng ngạc nhiên một chút, nhưng nhanh chóng ổn định lại, hắn cười cười.
“Sao vội quá vậy !? Là con gái thì nên nữ tính một chút. Cô hiếu chiến như vậy, không sợ ế chồng sao !?”
“Ngươi.... Nói tóm lại, ngươi có định đưa thứ đó cho ta không !?” Athena thoáng có chút ngại ngùng, lại hắng giọng bắt bẻ.
“Vị trí của tiên khí linh thụ liên tục thay đổi, ta đang cân nhắc lại điểm xuất hiện của nó một lần nữa. Khoảng một tuần sau sẽ đưa cho cô.” Lục Vân Tiên nhún nhún vai đáp. Không khí quanh người hắn hình thành hai bàn tay trong suốt, xòe ra, bộ dáng bất đắc dĩ được thể hiện cực kỳ sinh động.
“Vậy cũng được, có bản đồ này, muốn tấn công tiên giới cũng không phải việc gì quá khó khăn nữa.” Có được câu trả lời xác định, Athena mỉm cười đắc thắng.
“Thần tộc các người vẫn vậy, cứ đánh và chiếm liên tục như vậy, đến một ngày vũ trụ không còn gì cho các người xâm lược nữa thì sao !?” Lục Vân Tiên đột nhiên nhìn thẳng vào Athena, dùng giọng nghiêm túc hỏi.
“Nhưng không đánh thì thần giới sẽ còn bị hủy diệt nhanh hơn nữa.”
“Cực thịnh tất suy, cô đã nghe đến cái này bao giờ chưa !?”
“Vượt qua điểm cực thịnh là một thế giới mới, chưa chắc đã là suy.”
“...”
Lục Vân Tiên á khẩu, hắn đấu võ mồm không lại cô gái này. Giao tranh nhiều năm, hắn cũng biết, thần giới xâm lược các giới khác là việc bắt buộc. Lý do rất đơn giản, để làm giảm dân số.
Dùng sinh mệnh nguyên tuyền của trường sinh đảo, các thần không hề già đi, mà khả năng sinh đẻ vẫn không đổi. Thần mạch cho phép những đứa trẻ sơ sinh ấy cũng có giá trị vũ lực nhất định, thành ra thần giới bây giờ phải nói là mạnh khủng khiếp. Mạnh đến mức thần giới cũng không chứa nổi nữa. Nếu không xâm chiếm các giới khác, tìm về thật nhiều đất đai, tài nguyên để bù đắp. Thần tộc suy vong là điều tất yếu.
Vậy nên, lần này có lẽ đến phiên tiên giới đen đủi rồi.
...