Mục lục
[Dịch]Trường Sinh Đảo- Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng hét lớn của hai thiếu niên như bộc lộ hết ngọn lửa nóng thiêu đốt trong cõi lòng bọn họ.

Đều vì người mình thương yêu, con người ta có thể bộc phát sức mạnh ngoài khả năng tưởng tượng. Trung Thành như thế mà Lee Ji Won cũng vậy.

Mặc cho cơ thể bốc mùi cháy khét vì ma sát với không khí, bước chân Trung Thành chưa từng chậm lại một chút, thậm chí càng lúc càng nhanh hơn.

Cơ thể phải chịu áp suất kinh khủng của hệ thống chiến đấu siêu tần, đại não đau nhức như muốn vỡ ra để theo kịp chuyển động đối phương, nhưng tay lái Lee Ji Won vẫn luôn vững chắc như thế, không có chút do dự, không có chút sai lầm nào.

Đối với bọn họ, mỗi một phút giây chần chờ, là một phần sinh mạng của người thân yêu có thể mất đi.

Không hề giữ lại.

...

Tiếng gió rít gào trong cơn tuyệt vọng qua mỗi chuyển động của hai con quái vật hình người. Thanh kiếm to bản bẳng hợp kim vung lên loang loáng, mỗi lần đều bị Trung Thành mạnh mẽ đỡ lấy, thậm chí đấy ngược lại. Toàn thân hắn như một khối lò xo siêu áp xuất, nén lại bao nhiêu thì sẽ bật ra mạnh mẽ bấy nhiêu. Liên tục mười ba nhát chém đều bị phản chấn lại khiến cả khối kim loại khổng lồ của Robot Omega lung lay như muốn bật khớp.

Ánh mắt Lee Ji Won đã trở về trạng thái bình tĩnh mà trầm ổn. Mỗi lần cây đao khổng lồ bị đánh trở về hắn đều phải chịu một lực phản chấn không nhỏ, khóe miệng đã bật máu không biết bao nhiêu lần. Nhưng nhìn đối thủ cũng đã như nỏ mạnh hết đà, chẳng mấy chốc nữa, chỗ tiềm năng mà hắn thiêu đốt chắc chắn sẽ tan hết. Giờ hãy chờ xem, ai có sức bền hơn. Ai sống dai hơn.

Nghĩ vậy, hắn cũng không hề giữ lại chút nào, lực chém xuống mỗi lúc một gia tăng. Hai tay Ji Won vung lên như biến mất trên bàn điều khiển, tất cả các bộ phận của Omega đều theo đó mà chuyển động, đảm bảo lực bạo phát tốt nhất.

Từ chân lên eo, từ eo lên lưng, từ lưng lên tay. Các hệ thống dân dẫn, dây chằng đan xen phức tạp phập phồng như kinh mạch của con người, Robot Omega lúc này đã trở thành một con quái thú khổng lồ không hơn không kém.

Liên tục bị dội về mười ba lần, cả người robot xoay vòng một cách quỷ dị, giống như một đại sư Yoga lâu lăm, sau đó nương theo lực phản chấn, một lần nữa đại đao hợp kim chém mạnh xuống.

Mượn lực đả lực, không ngờ một Robot sắt thép cục mịch cũng có thể làm được điều này, đây cũng là điểm đặc biệt hơn người của Lee Ji Won. Các mobile suit vào tay hắn đều trở lên linh hoạt không thua kém bất kỳ sinh vật nào, thậm chí có phần vượt trội hơn.

Một đao này mạnh bằng mười ba đao trước cộng lại, không thể đón đỡ.

Trung Thành dẫu sao cũng đã trải trăm trận, tuy không dám nói bách thắng, nhưng thân cũng đã kinh qua bách chiến, nếu không nhìn ra được lực đạo chồng chất trong một đao này, hắn bỏ súng, hạ đao về vườn là được rồi. Tuy vậy, trong đôi mắt nhiệt huyết cháy phừng phừng đột nhiên xẹt qua một tia thâm thúy. Trung Thành không lùi mà tiến, nhảy lên vung đao.

“Muốn chết !?” Lee Ji Won ngạc nhiên.

Tiếc là hắn vẫn đánh giá thấp Trung Thành một lần nữa.

Thanh đao đỏ máu vung lên, vẽ trên không một đường vòng cung tiêu chuẩn, chém mạnh vào sống đao khổng lồ đang hạ xuống kia. Tốc độ thậm chí còn nhanh hơn vài phần. Dù sao cực tốc đao pháp này cũng là sở trường của Tanker, ở trên thực nghiệm đảo, không ai có thể so sánh với hắn.

Đao chém vào sống đao, chẳng gây ra nổi một vệt xước nào. Cứ theo đà hạ xuống của thanh đao hợp kim kia, chỉ cần sóng khí đánh tới cũng đủ cho Trung Thành hóa thân thành thần thịt nát.

Thế nhưng không phải tất cả, cây đao đỏ máu tưởng như mang theo toàn lực của Trung Thành lại chỉ gõ nhẹ lên sống đao hợp kim, miết dài trên đó một đường, còn cả người Trung Thành nương theo quán tính ấy, xoay tròn như một khối bông vụ. Bắn thẳng về phía buồng lái trước trược Omega.

Lee Ji Won trợn mắt, lúc này làm gì cũng đã không còn kịp nữa, cú chém xoáy này như một cơn lốc, nhanh không thể cản, mạnh không thể phá.

Uỳnh.

Phần dị lực quái dị của Tanker và những mảnh tinh hoa của hai mươi tám thiên tài như đều tan nát sau một nhát chém này, lực phản chấn bắn văng hắn ra xa, lăn lông lốc trên mặt đất tới tận vách tường mới dừng lại được.

Nhát chém chứa toàn bộ quyết tâm và sinh mạng của Trung Thành được ý chí và nghị lực kinh người thiêu đốt tạo ra sức bộc phát đã chạm tới giới hạn kết giới của thực nghiệm đảm.

Sức mạnh cube 9.99%.

Gian nan ngẩng đầu dậy, Trung Thành tiếp tục thổ ra một ngụm máu tươi. Va chạm vừa rồi khiến cơ thể hắn muốn nát bét, nội tạng bầm dập trầm trọng. Hắn phải vất vả lắm mới dựa vào tường để từ từ đứng lên, thở hồng hộc.

Tầm nhìn chao đảo, cuối cùng cũng xác định được mục tiêu.

...

Đây là lần đầu tiên Lee Ji Won đối mặt với Trung Thành với cơ thể thực.

Nhìn gần, tên xạ thủ này không hề có vẻ gian hoạt nào như cách chiến đấu của hắn. Trước mắt Lee Ji Won là một người lính kiên cường, dù có thất bại hay lâm vào tuyệt cảnh cũng không gục ngã. Đôi mắt bừng bừng nhiệt huyết sinh mạng kia khiến Lee Ji Won nhớ tới những ngày tháng trên chiến trường trước đây.

Sư phụ, Hae Hae, mọi người, các bạn, đồng chí của hắn. Cũng từng có những ánh mắt như vậy.

Ánh mắt sẵn sàng thiêu đốt tính mạng bản thân, vì vinh quang của người lính, vì nước nhà, vì dân tộc. Nhưng rốt cuộc, tất cả sự hi sinh của bọn họ, đều chẳng là gì cả.

Thậm chí đến tên tuổi cũng không được lưu lại.

Vinh quang ở đâu !? Chiến đấu tới hơi thở cuối cùng, quên mình vì đồng đội, ngã xuống vì tổ quốc, nhưng vinh quang nào cho họ !?

Ai mà nhớ tới một con tốt đã bị loại khỏi bàn cờ chứ.

Cay đắng nhưng đây là sự thật.

...

Nhìn lại đằng sau, chiến hữu cuối cùng của hắn cũng đã ngã xuống.

Robot Omega quỳ xuống giữa căn phòng đầy gạch đá vỡ vụn này, ngẩng mặt lên như tự vấn một lần cuối cùng với vẻ kiêu ngạo bất khuất. Linh kiện vỡ vụn, rải rác xung quanh như những minh chứng cho trận chiến thảm liệt vừa rồi.

Đặc biệt là một đòn cuối cùng kia. Người này không ngờ dùng lực lượng cơ thể, một đao đập vỡ vỏ giáp bằng Orihancol, chỉ thiếu chút nữa là đã chạm được tới hắn.

Trước ngực Robot Omega, ngay chỗ khoang điều khiển là một vết thủng to tướng, kim loại vỡ vụn, những phần khác đều bị đánh văng ra ngoài, lộ hẳn ra chiếc ghế điều khiển của Ji Won. Hắn không khỏi cảm khái con người đáng sợ, tiềm năng của cơ thể đã được tôi luyện tới mức này, thật không còn gì để nói.

Thế nhưng, kết thúc rồi.

Tay trái lăm lăm cầm con dao rung động siêu tần quân dụng, tay phải cũng cầm một khẩu Air gun khác, Lee Ji Won trầm trọng bước tới chỗ Trung Thành. Hắn cũng bị nội thương khá nặng, tình cảnh này mà muốn chiến đấu tiếp không nghi ngờ gì chính là muốn chết. Nhưng bảo hắn buông tay thì không thể nào.

Dù chỉ còn một hơi thở cũng phải tiến lên.

Mỗi bước của Lee Ji Won đều như mang theo hơi thở tử thần, từ từ tiếp cận Trung Thành. Đã đánh đến mức này, hắn cũng không sợ hãi, không tránh né gì nữa. Cả người nặng nhọc lê lết ra khỏi vách tường.

Cả hai thiếu niên đều nặng nhọc thở từng ngụm dài đau đớn, lê từng bước đến chỗ đối phương, cả người chỉ có đôi mắt kiên định kia là không hề mảy may dao động.

Đúng lúc này, tiếng nói lạnh băng của King lại vang lên trong đầu Trung Thành:

“Không cần thiết phải liều mạng. Nói với hắn Kim Ji Jine đã chết !”

Với sự kiểm soát của chân lý, mọi việc sảy ra trong những căn phòng có giao chiến đều không qua được mắt King. Thậm chí chính hắn là người xúc tiến cho cái chết của Ji Jine đến nhanh hơn, qua những đoạn đối thoại giữa mọi người, ngẫm một chút là hắn hiểu mọi chuyện.

King không có cảm xúc, nhưng không có nghĩa là hắn mù đặc với nhân tính.

Chỉ cần một thông tin này thôi là đủ khiến người đã bước một chân qua cổng địa ngục vĩnh viễn trầm luân trong đó.

Trung Thành thoáng ngạc nhiên, nhưng cũng làm theo.

“Người mà ngươi muốn cứu, đã chết !”

Khuỵu.

Giống như sét đánh ngang tai. Lee Ji Won lập tức ngây người, sức mạnh niềm tin cuối cùng cũng đã tan nát. Đầu gối khuỵu xuống, cả người mềm nhũn vô lực. Hắn phải chống hai tay xuống đất mới có thể ổn định cơ thể được.

“Không thể nào. Đừng có lừa ta ! Richard......” Lee Ji Won ngẩng đầu hét lớn, trong đôi mắt đã tràn ngập sự hoảng loạn không còn có thể che giấu được.

“Cái gì !?” Richard bực bội đáp.

“Ji Jine, Ji Jine thế nào rồi !?”

“Chết tươi rồi còn đâu, đừng làm phiền, ta đang bận lắm...oái... Khốn tiếp, chỉ giỏi đánh lén !!!!”

Bầu trời như sụp đổ.

Trong đôi mắt Lee Ji Won chỉ còn một mảng xám trắng trống rỗng. Ngoại trừ chấp niệm đòi lại công bằng cho những người đã ngã xuống trước đây, Ji Jine là mối quan tâm duy nhất và cuối cùng của hắn. Lúc này hắn tuy không chết nhưng đã mất đi nửa cái mạng.

Một người không còn động lực thúc đẩy khác gì một cái xác rỗng chờ chết.

“KHỐN KIẾP !!!!”

“Tại sao, tại sao đối xử với ta như vậy !? Tại sao cướp hết tất cả của ta ! Tại sao lại cho ta còn sống để nhìn thấy mọi thứ bị cướp đi !!! Tại sao chứ !?”

Ji Won ngẩng mặt lên trời, thê lương gào thét, nhưng đáp lại hắn chỉ là một hồi những vọng âm nhại lại, như chế giễu hắn vô năng, chế giễu hắn bất lực.

Tâm hắn đã nguội như tro tàn. Đôi mắt kiên quyết đã vẩn đục, khuôn mặt bi thương thống khổ hiện ra cùng cực, theo những tiếng gào thét của hắn ngày một biến chuyển, cuối cùng chỉ còn một mảng băng hàn lãnh ý.

Phần người của hắn đã chết theo Ji Jine, còn lại chỉ là phần con – hoạt động theo bản năng nguyên thủy.

Mà bản năng từ lâu hắn đặt ra cho mình chính là: Bất chấp tất cả, trả thù... trả thù... trả thù.

....

Đối diện với cơn đau đớn của Lee Ji Won, Trung Thành không khỏi sa sầm nét mặt. Hắn không biết người này đã trải qua những gì, nhưng cơn giận dữ, bất cam, điên cuồng của hắn cũng làm Trung Thành thoáng chấn động.

Để tôn trọng đối thủ như vậy, nên dùng tất cả thực lực của mình, tiếp đãi một lần sau cùng đi.

Những người có mobile suit để lái đều là người trong quân đội, hơn nữa nhìn thanh quân đao và khẩu air gun của Lee Ji Won, chẳng khó để đoán ra hắn cũng từng là lính. Hơn nữa còn là lính cao cấp, chỉ hơn chứ không hề kém đặc chủng bộ đội như Trung Thành.

Hai người lính của hai quốc gia trên chiến trường, nếu không có chung mục tiêu thì chỉ có duy nhất một kết cục.

Mang theo danh dự quốc gia của mình, tử chiến đến phút cuối cùng.

...

Từng tiếng đạn xé gió vang lên trong không gian tĩnh lặng.

Ba khẩu Air gun thay phiên nhau nhả đạn, chưa từng ngừng nghỉ một phút giây nào. Bóng ảnh hai người lính giao thoa liên tục, từng luồng đạn xẹt qua, xé rách tung quần áo trên thân thể đối phương, thỉnh thoảng mang theo những mảng thịt lớn đỏ thẫm tung tóe.

Gunfu – hay còn gọi là đấu súng thuật, là một loại võ thuật dựa trên sự phán đoán với hướng đi của đạn, lực sát thương của súng, cũng như sự di chuyển của đối thủ. Có thể viễn chiến, cận chiến cũng không kém phần lợi hại. Thành thục kỹ thuật này là ước mơ của nhiều chiến sĩ, đây cũng là thành tựu tối cao trong làng bắn súng, đòi hỏi kỹ thuật bắn phải kinh người, thể lực cực tốt, tốc độ cực cao, và quan trọng nhất là óc phán đoán siêu quần. Từng hướng đi của mỗi viên đạn, từng bước chân, độ nghiêng người của đối thủ đều phải được đặt trong tầm kiểm soát. Một cao thủ gunfu thậm chí có thể liên tiếp làm viên đạn đổi hướng chín lần bằng cách bắn nhiều viên đạn khác nhau vào nó.

Kỹ thuật lợi hại này chỉ có các lão tướng quân, trải qua hàng trăm ngàn trận chiến, quen thuộc với súng còn hơn cả tay mình mới có thể làm được, nhưng không đảm bảo lúc nào cũng thành công.

Vậy mà lúc này đây, hai thiếu niên thân mang trọng thương, với ba súng một dao, không hề do dự hay cảm thấy khó khăn chút nào, dùng gunfu bắn nhau túi bụi.

Khẩu Air gun của Trung Thành chĩa đến trước mặt Lee Ji Won, hắn cúi người xuống theo bản năng. Chốt đạn của Trung Thành đã gõ, ai nhìn cũng biết viên đạn này sẽ trượt, nhưng hắn lắc cổ tay như chớp, gim` xuống nòng súng đã muốn bắn ra, viên đạn vì vậy khi thoát khỏi lòng súng uốn éo một cách quỷ dị, chếch xuống 45 độ.

Bụp.

Một mảng máu thịt tung tóe. Lee Ji Won khỏi cần xem cũng biết tai trái của mình đã bị thổi bay rồi. Hắn né nhanh, nhưng đối thủ biến hướng nòng súng còn nhanh hơn hắn. Lee Ji Won tập trung vào kỹ thuật điều khiển Mobile suit, về đấu súng hắn còn kém Trung Thành một bậc, bởi vậy hắn mới là tay súng tay dao, mà không phải hai tay hai súng. Khống chế cả hai khẩu súng cần lực tính toán khủng khiếp, mỗi một nhân tố nhỏ đều phải quen thuộc như lòng bàn tay, độ khó không chỉ là hai cộng hai, tinh lực con người có hạn, có được phải có mất. Thành tựu của hắn thiên về điều khiển, cứ không phải lấy thân thể ra nghiệm súng như Trung Thành. Trong tình trạng sức khỏe tương đương, hắn chắc chắn sẽ bại nếu thi đấu súng.

Chỉ là tình trạng Trung Thành cũng không tốt lắm. Pha ghìm đạn vừa rồi đã khiến cơ thể hắn vốn đã bị nội thương không nhẹ, lực phản chấn do bị kìm nén đã lớn lại càng lớn, Trung Thành thổ ra một ngụm máu lớn, thoáng chậm lại.

Lee Ji Won chỉ còn bản năng, nhưng bản năng lại là một trong những vũ khí đáng sợ nhất của con người. Tốc độ tăng lên, thể lực tăng lên, và óc phán đoán, mẫn cảm với mọi thứ cũng tăng lên, tất cả chỉ để xé xác con mồi phía trước. Trung Thành chỉ thoáng chậm lại hắn cũng đã nhận ra.

Con dao trên tay xoay tròn, thoáng chốc đã đổi chiều, được hắn cầm ngược. Cả người Ji Won ấn tới, dẵm mạnh lên chân Trung Thành, dựa vào khoảng thời gian đối thủ choáng váng, hắn đâm mạnh con dao vào cổ tay cầm súng vừa mới tiễn tai trái của mình lên đường kia.

Chân và tay đau đớn kịch liệt làm Trung Thành thoáng hừ một tiếng, khẩu air gun còn lại vung lên, nhè thẳng vị trí trái tim của Ji Won bóp cò.

Đoàng.

Cánh tay Trung Thành bị thân súng của Ji Won đánh bật lên cao. Còn nòng súng của Ji Won chĩa thẳng vào mặt hắn. Viên đạn bắt trượt để lại một đám khói nhẹ trên miệng súng, còn lại đã mất tăm.

Nhìn thấy đối phương chĩa nòng súng vào mình, Trung Thành cũng không mấy kinh hoảng, nghiêng cổ sang một bên. Nào ngờ đó chỉ là hư chiêu, cánh tay Ji Won gấp khúc xuống một cách quỷ dị, thân thể hắn đã được cải tạo qua, làm vài động tác này cũng không khó khăn gì.

Trong lúc Trung Thành còn đang nghiêng đầu, hắn đã nghe tiếng đạn khô khốc vang lên, còn tiếng bụp của da thịt bị găm vào, máu huyết tung tóe bay ra.

Đủi phải của hắn đã bị phế.

Cánh tay nhấc lên của Trung Thành đã kịp hạ xuống, báng súng không chút hoa xảo, đập mạnh vào một bên thái dương của Lee Ji Won, lực đánh mạnh mẽ làm hắn quay cuồng hai vòng rồi mới bị Trung Thành nhấc chân đạp ra ngoài.

Chút ý thức cuối cùng trước cơn choáng váng vẫn cho phép Lee Ji Won bắn them một viên đạn nữa.

Trung Thành một chân bị thương, một chân vừa nhấc chân lên đá hắn bay ra, nhất thời không còn điểm mượn lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn đạn bay đến mà không làm gì được.

Bụp.

Viên đạn xuyên phá lồng ngực Trung Thành, làm phổi hắn thủng một mảng lớn, máu trào ra chỉ sau hai nhịp hít thở. Còn may, thân thể hắn đã mạnh mẽ hơn trước rất nhiều, mới miễn cưỡng không chết đi, nhưng tái chiến thì vô kế khả thi.

Lee Ji Won cũng đã mất sức chiến đấu.

Một cú đá của Trung Thành đã làm mấy thứ trong bụng hắn lệch khỏi vị trí. Dù sao Trung Thành thừa hưởng quái lực của Tanker, dẫu hời hợt đấm đá cũng đủ vỡ đá cong sắt. Dù hắn đã kiệt sức, chỉ kịp đá một cú theo bản năng, Lee Ji Won trúng phải cũng đừng hòng đứng dậy.

...

Cách nhau mười mét. Hai thiếu niên vô lực nằm dài, cùng thở phì phò. Máu thấm đỏ một vùng đất trắng, như tấm đệm bông hồng sắc, liên kết cả hai người.

...

“Nói xem. Vì sao ngươi tham gia thiên tài chiến !?” Lee Ji Won sau một phút váng đầu hoa mắt, cuối cùng cũng mở lời nói. Cú đánh của Trung Thành nhất thời khiến hắn tỉnh lại, như hồi quang phản chiếu, lúc này hắn bình tĩnh vô cùng. Giọng nói cũng liền mạch, không mấy ngắt quãng.

“Cha ta. Ông ta đều làm lính, vinh quang của tổ quốc là trách nhiệm của ta, như một người lính !”

Ngẩng đầu nhìn mái vòm trắng toát, lãnh diễm vô bì, Trung Thành cũng hời hợt nói. Thân thể hắn đang từ từ được chữa trị, tốc độ tuy không nhanh như Tanker, nhưng sau khi hấp thu tinh huyết của hai mươi hai người khác, tốc độ hoạt hóa của tế bào vẫn cao hơn rất nhiều. Chỉ cần không phải tổn thương chí mạng, hắn sống còn dai hơn gián. Nhưng biết mình nóng vội cũng chẳng làm được gì nữa, Trung Thành đành ngồi chuyện phiếm một hồi với Ji Won.

“Vinh quang của người lính ! Nực cười ! Ngươi cống hiến hết mình cho tổ quốc, nhưng tổ quốc làm được gì cho ngươi !? Chúng có giúp người nhà ngươi ăn sung mặc sướng không !? Có mua bảo hiểm tính mạng cho ngươi không !? Lúc ngươi chết, ngoài cái tên ra ngươi còn lưu lại gì không !?”

“Đừng hỏi tổ quốc đã làm gì cho ta, mà phải hỏi ta đã làm gì cho tổ quốc. Có nước mới có nhà, ngươi làm lính mà thứ này cũng không hiểu sao !? Không có những người làm lính như chúng ta, người thường sao có chỗ sống an ổn, người nhà ta cũng vậy thôi !”

“Nói hay lắm, vậy chúng ta mới là những người đã bảo vệ tổ quốc của mình, nhưng ngươi có bao giờ nghĩ qua chưa !? Công lao của chúng ta, cuối cùng cũng quy lên đầu những lão tướng thống lĩnh, chúng ta chết đi, chỉ để lại tên thay cho mấy con số mà thôi. Ngươi có cam tâm không !?”

“Khi ngươi lên làm tướng, cũng sẽ có binh sĩ thay ngươi cống hiến vinh quang, để những công lao ấy quy lên đầu ngươi.”

“Vậy bao giờ ngươi mới được làm tướng !? Dựa vào thứ gì !? Đừng nói ngươi không biết nhé, căn cơ... không có căn cơ, không có hậu thuẫn, không có ô dù, ngươi muốn làm tướng !? Có thể sao !?”

“Vậy đó là lý do ngươi bỏ làm lính !?”

“Không. Ta bỏ vì ta thấy được một sự thật khác !”

“Sự thật gì !?”

“Kẻ hô hào bảo vệ loài người lại chính là kẻ thúc đẩy chiến tranh giữa con người. Mấy tên lãnh đạo đem tính mạng người lính bọn ta lại về hùa, hợp tác với hắn. Lính của chúng chết, chúng đến rắm cũng không dám đánh một cái.”

“Là ai vậy !?”

“King của Trường sinh đảo !?”

Trung Thành trầm mặc. Lee Ji Won thấy thế, nở nụ cười mỉa mai nhàn nhạt, đều giọng nói tiếp:

“Hắn cho con người khoa học công nghệ vượt bậc, để đấu lại lũ xâm lược ngoài hành tinh năm đó. Người ta cảm kích hắn, ta tuy không sống vào thời kỳ đó, nhưng cũng cảm kích hắn. Nhưng ngươi biết không !? Hắn không chỉ dừng lại ở đó.”

Trung Thành tiếp tục lắng nghe. Máu lên mồm Lee Ji Won cứ thế trào ra, nhưng hắn chẳng mấy để ý, lạnh nhạt phun ra, tiếp tục nói:

“Trên trái đất hắn luôn duy trì thế quân bình, nhưng trong vũ trụ, hắn rảnh rỗi lại phái một đội MS đi công kích một nước khác, thay sơn, đổi biển hiệu, để hai nước đó hận thù, chiến trang liên miên, vô số người lính đã chết đi một cách vô ích.”

“Lần đầu tiên ta khám phá ra những gì hắn làm ở ngoài vũ trụ là 7 năm trước, khi tìm được căn cứ đầu tiên của hắn trên hành tinh VY Canis Majoris (VY CMa). Lúc đầu Bọn ta tưởng đó là căn cứ địch nhân, nên đã thông báo về tổng bộ, sau đó lặng lẽ bám theo. Biết được đó là trung tâm khai thác năng lượng và Orihancol, vì quốc gia, bọn ta không ngại mạo hiểm, đánh bom nơi đó, giết chết vô số lính thủ hộ. Bạn đồng môn đầu tiên của ta cũng là chết đi trong chiến dịch này.

Mấy tên lãnh đạo chó má kia, khi biết được đây là căn cứ của hắn, rắm cũng không dám phóng, hoàn toàn lờ đi, mặc sự cầu viện của bọn ta. Cuối cùng, toàn tiểu đội chỉ còn mình ta sống sót. Lý do không gửi tiếp viện của bọn chúng rất nực cười, vì quân địch quá mạnh, còn bọn ta chỉ có mấy Ms dạng cũ. Ngươi thấy có ngứi được không !?

Ta sống sót sau lần đó, biết sức lực của mình không làm được gì, nên đành ẩn nhẫn. Nhưng ta vẫn âm thầm điều tra. Trong năm đó, ta chịu 18 đợt ám sát lớn nhỏ, tất cả chỉ vì đã may mắn tìm ra căn cứ của hắn trên VY Canis Majoris (VY CMa). Chưa hết, thông qua quan hệ, uy hiếp những tên bác sĩ chạy chữa cho ta hôm đó, thầy Kim Song Goo, ân nhân của ta, cùng mấy người anh em nữa, lúc được cứu vẫn còn sống, không ngờ bị thủ tiêu, hủy thi diệt tích. Nếu không phải Ji Jine nhìn trúng ta, có lẽ ta cũng đã đi theo bọn họ.

Mà tất cả đều là lệnh của hắn, của ông hoàng không ngai, chủ tịch tập đoàn IMI, King của trường sinh đảo kia.

Được rồi, cứ cho là chúng ta không may đi. Nhưng còn hắn, rõ ràng hắn có mưu đồ gì đó, tập đoàn IMI giàu không tưởng, hắn vẫn lén cho người khai thác Orihancol để làm gì !? Hắn muốn xây dựng một đội quân cho mình. Hắn muốn thống trị thế giới sao !? Đây chỉ là suy đoán của ta, nhưng chắc cũng phải đến 8 phần là đúng.

Ngoài ra, hắn còn thích chơi trò cân bằng, hễ một nước phát triển quả mạnh, hắn sẽ làm cho nó thành công địch của vài nước hàng xóm, dìm nó vào mớ chiến tranh hỗn độn. Cuối cùng khiến nó không thể phát triển nữa mới nhân danh tập đoàn IMI ra mặt.

Cả cái trò chơi trên thực nghiệm đảo này nữa. Vốn dĩ không thể có người chiến thắng, các thiên tài của mỗi nước lại cứ tụ tập về đây rồi cùng chết đi....

...

“Đủ rồi !” Trung Thành ngắt lời. Hắn không muốn nghe tiếp nữa. Không phải không chấp nhận được, mà hắn vốn không quan tâm. Lính là lính, tuân lệnh là điều đầu tiên cần làm, tư tưởng phản loạn của Lee Ji Won hắn vẫn cực lực bài xích. Biết về sự đen tối của cấp trên để làm gì !? Hắn vẫn còn chưa phải là cấp trên.

Hơn nữa, biết nhiều quá đôi khi cũng không phải chuyện gì tốt. Cứ nhìn Lee Ji Won bây giờ thì biết. Dù hắn không kể hết ra, nhưng một năm gặp phải mười tám vụ ám sát, thì cuộc sống thê thảm đến mức nào !?

Hơn nữa hắn rốt cuộc cũng không thể tin tưởng King sẽ giống mấy vị vua thích chơi trò cân bằng quyền lực. Người đó, dù có hơi lạnh lùng, có lúc khá tuyệt tình, nhưng chắc chắn không phải người xấu. Đây là trực giác báo cho hắn biết. Trực giác của Trung Thành đã cứu mạng hắn không biết bao nhiêu lần, dù có xuống địa ngục hắn vẫn sẽ tin tưởng nó.

Đã như vậy, biết về mặt trái của King chỉ càng làm tăng thêm mâu thuẫn trong chính hắn mà thôi.

Hắn rốt cuộc vẫn muốn nghĩ theo chiều hướng: King làm như vậy, tất có cái lý của hắn, chỉ là người ngoài không thể hiểu được mà thôi.

Dẫu sao từ lúc tập đoàn IMI xuất hiện tới nay, vẫn chưa từng làm chuyện gì nguy hại tới trái đất cả.

“Ngươi nói đi nói lại, vẫn có một điểm ta không thể hiểu.”

“Chuyện gì !?” Lee Ji Won thở dài một hơi, đáp lại. Nhìn thái độ của Trung Thành, những thứ hắn muốn bàn giao lại có lẽ không được rồi.

“Thầy của ngươi, đồng môn của ngươi đều là lính !?”

“Phải.”

“Họ có biết làm gì khác không !?”

“Họ là lính ưu tú nhất, tiêu chuẩn nhất, dĩ nhiên là tinh thông mọi thứ...”

“Ta muốn hỏi là, nếu như cho bọn họ sống như một người bình thường, họ có thể sống được không !?”

Lee Ji Won trầm mặc, lúc sau hắn mới yếu ớt nói:

“Sẽ không... Thế giới của họ là ở chiến trường, ở doanh trại...”

“Vậy đó. Họ chẳng làm được gì khác ngoài làm lính, mà đã làm lính, còn phải ai oán khi ngươi chết vì quốc gia sao !?”

“Vinh quang của người lính, chẳng phải là được chết trên chiến trường sao !?”

Con mắt Lee Ji Won trợn trừng, hắn mấp máy môi, muốn nói gì đó, nhưng nhịp tim nhảy mạnh lên đã ép nốt những giọt máu cuối cùng trào ra, mang theo chút sinh cơ cuối cùng của hắn.

Sau cùng, khi đôi mắt đã dần dần mờ đục đi, khi đôi tai đã không còn nghe thấy gì cả, xung quanh chỉ là một mảng yên tĩnh lặng lẽ, hắn chỉ còn thở dài ra một hơi... có phần tiếc nuối... sau đó cứ thế lặng yên mà chết đi.

Thiên tài điều khiển MS ưu tú nhất Hàn Quốc, chính thức giã từ cõi đời này, vẫn ôm theo nỗi mê mang về người lính.

Chỉ còn Trung Thành nằm đó, yên lặng tiếp thu những tinh hoa của đối thủ, lịch duyệt và kinh nghiệm của hắn.

Tinh thần lực của Trung Thành đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, hắn có thể chọn, xét duyệt cái gì nên tiếp nhận và không tiếp nhận. Tất cả những thứ liên quan đến tập đoàn IMI, hay chuyện đời tư, cá nhân của Lee Ji Won, hắn đều gạt ra, không hấp thu một chút nào.

Còn lại chỉ là kỹ năng điều khiển Mobile suit kinh tài tuyệt diễm kia thôi.

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK