Claude vừa thở dốc vừa nhìn cảnh vật cứ trôi dần qua đằng sau giống như người ta đang ngắm qua bên ngoài cái cửa sổ của máy bay phản lực.
“Mẹ của con ơi, còn phải bay bao lâu nữa đây !?”
Hắn mang khuôn mặt tái mét, đôi mắt vô hồn nhìn ra đằng sau, đập vào khung nhìn đầu tiên là cái mõm dơi na ná mõm chó, sau đó là cái lưỡi dài đỏ lỏm còn chảy dãi loằng loằng giống miếng cao su dài đong đưa. Cuối cùng là cả cái thân hình đồ sộ của một tên Ghouls đã tiến hóa gần hết, chỉ còn mang chút dáng dấp nhân hình.
Còn may nó chưa tiến hóa hết, chứ nếu không chỉ sợ hắn đã toi đời từ nãy. Claude xin thề , cha sinh mẹ đẻ, đây là lần đầu tiên hắn bay được với vận tốc cao đến thế này, chẳng biết từ lúc nào, giới hạn bản thân đã được đột phá, nhưng ngoại trừ giúp hắn nhanh chân chạy chối chết ra, chẳng có tác dụng gì khác. Mà thôi, có còn hơn không ! Còn mạng là còn vui vẻ, anh Robert dạy thế ! Nhưng Claude sắp kiệt lực rồi, có ai cứu hắn không !?
Vừa buồn nôn vì di chuyển quá nhanh trong thời gian dài, vừa cảm thương cho cái số phận hẩm hiu, nước mắt và đống cháo trong lòng sắp sửa cùng phun ra một lượt. Claude bi ai oán thán, nhưng đám lại hắn chỉ là tiếng gầm ghè rống giận vì mãi không cạp được con mồi của tên Ghouls kia.
Đúng lúc Claude bé bỏng nhưng lớn xác sắp sửa đầu hàng trước số phận nghiệt ngã, cả hòn đảo thực nghiệm bỗng rung lên ầm ầm từng đợt lớn, sau đó vách tường như bị thứ gì đó ăn mòn, tất cả cùng sụp xuống một lúc. Claude thấy thế mừng rơn, hắn đã phải bay lòng vòng gần hai tiếng rồi, nếu không cũng không đến nỗi chóng mặt buồn nôn như vậy.
Vung tay đánh ra một quả cầu lửa vào chỗ vách tường đang sụp đổ, thông đạo nho nhỏ vừa đủ cho một con người lọt qua, Claude thấy thế nhắm mắt xuôi tay, thẳng chân ngẩng cổ, đâm sâu vào tới lút cán, cả người bọc trong lửa đỏ, ra sức khoan sâu vào, hi vọng thấy bờ bên kia.
Rầm...
Grao...
Có tiếng vang vọng đằng sau như sấm động, nhưng Claude lại thấy êm tai vô cùng, hắn biết tên Ghouls đó bị chặn lại rồi. Ma khí không có tính công kích thực chất, con Ghouls đó muốn đi qua cái khe hẹp hẹp đó chỉ còn cách lấy tay chân mà bới thôi.
Hắn thoát rồi.
Nhưng Claude lại lập tức buồn bực.
Đập vào mắt hắn lại là một khung cảnh quen thuộc, đầu tiên là cái mõm dơi na ná mõm chó, sau đó là cái lưỡi dài đỏ lỏm còn chảy dãi loằng loằng giống miếng cao su dài đong đưa. Cuối cùng là cả cái thân hình đồ sộ của một tên Ghouls đã tiến hóa gần hết. Ý, không phải, con này đã tiến hóa hết luôn rồi. Đảo mắt nhìn quanh, cây thương gãy kia chẳng phải của thằng cha Simon sao !? Mới ở cùng nhau không lâu, nhưng cũng đủ để Claude đáng thương nhớ được hết tên của mấy nhân vật nổi trội, nhưng nhìn thấy di vật của cố nhân, hắn chẳng còn chút xúc động nào, lúc này Claude chỉ còn muốn ngửa mặt lên trời, mỉm cười thật sáng lạng, rít một điếu thuốc lá tiêu sái như anh Robert hay bảo, sau đó thốt lên những câu kinh điển, đại loại như: “Đời là bể khổ, hết khổ là hết đời, tập bơi dần cho quen...”
...
“Nào thì bơi tiếp.... ấy lộn, bay tiếp.” Lửa bao bọc quanh thân, nhất là hai chân, hình thành một kiểu tên lửa mini, đẩy Claude lên, hắn mỉm cười có phần chua chát, động thân bay đi. Tên Ghouls đã tiến hóa xong kia thấy mùi thịt sống được lửa bao quanh chín phừng phừng, tròng mắt đã mở lớn, nước dãi lem nhem, dĩ nhiên là bám theo không dời.
Dù mệt muốn chết, nhưng vĩnh viễn không được đầu hàng số phận, cho dù đó có là giây phút cuối cùng.
Thế là lại một tràng rượt đuổi nữa diễn ra, nhưng lần này có vẻ hoàn cảnh đã khác, Claude đã hết xí quách, còn tên Ghouls vừa tiêu hóa xong Simon đang cực kỳ sung sức, cứ đà này, chưa đầy 5 phút nữa hắn sẽ nằm gọn trong bao tử của nó.
Đen khó tả....
...
Hiệu ứng ăn mòn của Richard khiến toàn bộ bàn cờ đều bị ảnh hưởng, giống như virus lan tràn, tất cả các bức tường lúc trước kiên cố vô cùng nay đã bắt đầu mục rữa dần đi, giống như phế tích vài trăm năm đến hồi phong hóa. Các thành viên lẫn tử đồ đều thi nhau phá tường phá vách, bỏ chạy toán loạn, tất cả đã loạn cào cào thành một đám, nhưng không ai rảnh mà quan tâm đến chuyện này. Yếu thì lo chạy giữ mạng, mạnh thì đục tường đi kiếm đồng đội hay con mồi, việc ai nấy lo, tiến hành rất chuyên nghiệp, hiệu suất cực cao.
Vách tường màu trắng tinh đã nhiễm một màu đen u tối, sau đó chuyển thành màu xám ảm đạm, Shaorin bước qua xác tên Ghouls nhẹ nhàng, đứng trước cánh cửa hình chim lạc, đưa tay khẽ đẩy.
Két...
Quả nhiên, chim lạc là biểu tượng của Queen, fake Queen cũng có thể đi qua dễ dàng. Cô gái này cứ thế thuận đường tiến thẳng, không có gì cản trở.
“King. Cố gắng chờ một chút.”
...
King đã mở mắt, nhưng sau đó lại cau mày, đến mức giữa hai chân mày đã hiện ra một đống nếp gấp.
Hắn không cử động được.
Xoay nhẹ cơ thể - không được, co giật ngón tay – cũng không được.
Tất cả những gì của khối lập phương nhỏ hắn đều đã tiêu hóa hết. Thực lực của hắn lúc này ít nhất cũng đã đạt tới 40% sức mạnh cube, nhưng với chân lý và ánh sáng hủy diệt, dù phải đấu với một cận giới hoàng hắn cũng không mấy e ngại. Nếu đã tiêu hóa hết, tại sao còn không thể rời đi !?
Rốt cuộc cô gái này muốn làm gì đây !? Chẳng lẽ còn muốn hắn đợi thứ gì đó.
King đột nhiên có một dự cảm không tốt chút nào.
Quả nhiên, vách tường phía trước đột nhiên nhiễm đen, theo sau đó, thân hình Richard đã ở trạng thái dơi hóa hoàn toàn cũng xông ra.
Trên tay hắn cầm một quả cầu năng lượng đen tuyền thật lớn, tràn đầy khí tức tử vong nồng nặc. Vừa thấy King đang lơ lửng ở đó, hắn không chút do dự ném ra.
Nếu như bình thường, King có thể dự toán mà dễ dàng tránh được đòn này, nhưng hiện tại hắn như bị trúng tà, không thể cử động lấy một ngón tay. Dựa vào số liệu tính toán được, nếu trúng phải quả cầu này, hắn phải chết, không còn nghi ngờ gì.
“Cái cô ta muốn mình chờ, là cái chết ư !? “ Tròng mắt vị vua mở lớn. Ánh sáng màu vàng kim chói lọi kịch liệt chuyển động những số liệu bên trong, nhưng cũng không thể ngăn cản được quả cầu màu đen, đi kèm với tử vong lớn dần lên trong mắt.
...
Lục Vân Tiên đang đứng trong một không gian kỳ quái.
Giống như một hành lang trải dài, hai bên trưng bày thật nhiều những bức tranh sống động. Gọi là bức tranh cũng không chính xác lắm, vì mỗi một bước chân Lục Vân Tiên bước tới, cảnh vật trong tranh lại thay đổi. Giống như những thước phim tua chậm.
Bên trên, bên trái, bên phải, lần lượt là ba bé gái, trong ba môi trường khác nhau.
Đứa bé ở bức tranh bên trên được vẽ rõ ràng nhất, thế giới của nó tràn ngập màu sắc, cảnh vật đơn giản, nhưng khuôn mặt đứa bé lại vô cùng phức tạp, biểu cảm thay đổi liên tục, sinh động vô cùng. Rất rõ ràng, đứa bé này phản ánh tâm trạng của một người bình thường, trong một thế giới bình thường, tươi đẹp, nhưng cũng rất phức tạp.
Đứa bé ở bên phải sống trong một thế giới cổ xưa, nơi mà mọi người ăn mặc quần áo rườm rà vô cùng, cảnh vật trong bức tranh này lúc nào cũng có phần mờ mờ ảo ảo, nhưng không giấu được vẻ ảm đạm vô cùng.
Còn đứa bé cuối cùng, nơi nó sống đơn giản chỉ là một thế giới màu trắng, xung quanh không hề có gì, chỉ một mình bé gái ấy lơ lửng giữa không gian trắng tinh, đôi mắt vô hồn, giống như chẳng có gì cả.
Mỗi bước Lục Vân Tiên tiến lên, cảnh vật trong tranh lại thay đổi, bức tranh trải dài tưởng như vô tận, giống như muốn phác họa hết thế giới của ba cô bé vào trên vách trần và hai hành lang. Hắn cứ như vậy lãng du, dọc theo cuộc đời của ba cô bé.
Lục Vân Tiên bỏ qua hai bức tranh bên trên và bên trái, chỉ tập trung nhìn sang hành lang phía bên phải, vì đó mới là ký ức của người hắn muốn tìm, còn lại chẳng cần quan tâm nhiều đến vậy.
Dọc theo bước chân của hắn, bé gái ấy dần dần lớn lên, từ hoạt bát hiếu động trở nên ôn nhu, nhẹ nhàng hơn, mọi người xung quanh yêu thương nó, dạy nó đủ thứ lễ nghĩa rườm rà để trở thành một cô gái tốt trong thời đó. Tức là đầy đủ tam tòng tứ đức, hiền thục mà vẫn giữ gia giáo hà hắc.
“Đến mức muốn ra nhìn mặt một người đàn ông cũng không dám.” Lục Vân Tiên cười mỉm, nhẹ nhàng dạo bước.
Xuân đến thu đi, bé gái ngày nào đã lớn lên, trở thành một thiếu nữ xinh đẹp, mặn mà. Dù trong tranh chỉ như phác họa, nhưng gương mặt ấy, đánh chết hắn cũng không quên được. Lục Vân Tiên đưa tay lên nhẹ nhàng xoa vào gò má cô gái trong tranh.
Thiếu nữ gương mặt ửng hồng, nhìn chằm chằm qua rèm che cửa. Bên trong xe ngựa kín bưng, có phần cô độc mà đơn bạc. Bên ngoài trời cao gió lộng, tóc một thanh niên bay bay, thổi lay động vài cọng lá trên cây trúc hắn cầm. Một tay thanh niên ấy giơ lên cây trâm bạc, ánh mắt nhu hòa có vẻ tán thưởng.
Nhìn lại mình ngày ấy trong tranh, Lục Vân Tiên chẳng biết nói gì hơn là cười khan vài tiếng, hắn miết tay lên bức tranh, như lưu luyến những năm tháng ấy, tiếp tục xải bước.
Kiều Nguyệt Nga năm đó gặp chuyện gì, tại sao lại trở thành True Queen của Trường sinh đảo, hắn nhất định phải biết.
Nhưng chỉ được vài bước chân, Lục Vân Tiên đã phải dừng lại, bởi chỗ này có một ngã rẽ.
Bên trên không lối, bên trái, đứa bé gái ấy vẫn chỉ cô độc trong không gian trắng tinh kia, thơ thẩn một mình, chỉ có bên phải, nơi chứa bức tranh về Kiều Nguyệt Nga là có lối.
Nhíu mày một chút, dù rất muốn biết phía trước là những gì, nhưng Lục Vân Tiên vẫn muốn rẽ vào hành lang đó xem sao. Hắn muốn biết hết, không xót chút nào, kể cả ngã rẽ này.
Hành lang không lớn, đi đến cuối cùng của ngã rẽ là một cánh cửa cổ xưa, trùng hợp là nó giống hệt như những cánh cửa trên thực nghiệm đảo, bên trên điêu khắc hình chim lạc sống động vô cùng.
Dự cảm bất an trỗi dậy ầm ầm, Lục Vân Tiên thoáng chững lại, nhưng rồi vẫn đánh bạo mở cửa ra.
Phía trước... tối đen, không có gì cả.
Chỉ có một âm thanh trong trẻo như chuông bạc, văng vẳng bên tai.
“Hì hì, ta biết ngươi sẽ tới mà !!!”
Ào ào...
Khoảng không phía trước như một lỗ đen không đáy, không ngừng rút đi linh hồn lực lượng và cả sức mạnh giới hoàng của hắn.
Lục Vân Tiên biến sắc, trong mắt hiện lên vẻ đau khổ tột cùng. Không phải vì sức mạnh đang không ngừng bị rút đi, người có thể làm hắn đau khổ, vĩnh viễn chỉ có Kiều Nguyệt Nga.
True Queen vẫn hiện hữu, ngay cả trong phần tranh mang ký ức của Kiều Nguyệt Nga, điều này nói lên gì đây !?
Cả thân xác và linh hồn cô ấy, đều đã bị nuốt gọn rồi.
Nếu linh hồn cũng đã bị đồng hóa và thôn phệ, thì làm sao có thể phục sinh !? Có chăng cũng chỉ hồi sinh lại True Queen mà thôi.
Kiều Nguyệt Nga thực sự đã…
Vĩnh viễn bất siêu sinh.