Mục lục
[Dịch] Tiên Nghịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Năm năm tháng tháng, tháng tháng năm năm.

Thoáng một cái đã qua mười năm.

Tô Đạo ba năm trước đã hết thọ và qua đời. Lúc hắn rời đi đang vào mùa đông. Hắn gắng gượng muốn vượt qua mùa đông này, muốn sống lâu thêm mấy tháng, muốn nhìn ngắm tơ liễu một lần nữa.

Chỉ là tư tưởng của hắn có thể minh ngộ thiên địa nhưng thân thể hắn lại không thay đổi được sinh tử luân phiên. Trong năm đó, vào lúc ngày đông đang độ giá buốt nhất, lúc bông tuyết phất phới kín thành, cả bờ sông của Tô thành bị đóng thành băng mỏng, hắn nhìn hoa tuyết rơi xuống, giống như là vĩnh hằng.

Vương Lâm đẩy chiếc ghế của hắn đi ra đường phố Tô thành. Vương Lâm đã gần tới bốn mươi, thân thể tràn ngập vẻ chững chạc và tang thương. Hắn mặc một bộ trường sam màu trắng, yên lặng đưa Tô Đạo đi tới.

Mùa đông năm đó lạnh khác thường. Những bông hoa tuyết tung bay, bị gió lạnh thổi, rơi trên người hai người. Sáng sớm, hàng loạt tiếng chuông vang vang, âm thanh coong coong khiến tâm linh con người như được gột rửa.

-Lâm nhi, vi sư phải đi rồi, cả đời vi sư không có con nối dõi. Ba sư huynh của ngươi được truyền thừa rất nhiều đạo lý của ta, nhưng chỉ có ngươi là người có tư tưởng tương đương....

Ta biết thuyết nhân quả ngươi đã có điều hiểu ra, tuy rằng vẫn còn mông lung nhưng ngươi đúng là đã hiểu. Ngươi muốn tìm hiểu, cũng không phải là chỉ có nhân quả.

Tòa phủ đệ này vi sư tặng cho ngươi.

Giọng nói của Tô Đạo suy yếu, trong tiếng gió hỗn loạn lọt vào tai Vương Lâm. Hắn trầm mặc, đôi mắt lộ vẻ bi ai.

Tô Đạo ở cùng hắn mười bảy năm. Trong mười bảy năm này Vương Lâm từ một thiếu niên mười tám mười chín tuổi đã trưởng thành, trở thành một trung niên. Đi theo Tô Đạo, Vương Lâm học được rất nhiều, cũng hiểu ra được rất nhiều điều.

Trận tuyết này rất lớn, trong tiếng chuông, tuyết rơi che lấp cả không gian phía trước, đem Tô thành và con đường hai người Vương Lâm đang đứng hoàn toàn bao phủ.

Chiếc ghế gỗ phát ra tiếng lạch cạch, rất khó phát hiện ra, chỉ để lại hai vệt bánh xe dài trên mặt đất, giống như nhân sinh, quay đầu nhìn lại từ từ dài dần ra, có thể thấy điểm bắt đầu nhưng khi chưa nhắm mắt thì lại không nhìn thấy giới hạn.

Bông tuyết rơi xuống phủ lên hai vết bánh xe, dần dần dung hợp, khiến ngay cả điểm bắt đầu cũng không còn nhìn thấy được nữa.

-Đưa ta đi tới Tô sơn bên ngoài thành...

Giọng nói già nua của Tô Đạo suy yếu hơn. Nhưng hai mắt hắn lúc này lại ngời sáng nhìn thiên địa, giống như thấy được điểm cuối của cuộc đời mình.

Vương Lâm yên lặng gật đầu, đẩy chiếc ghế trong tiếng lạch cạch, chậm rãi đi về điểm cuối của Tô Đạo.

Tuyết càng lúc càng lớn đón gió tùy ý rơi trên mặt, rơi trên mái tóc, tùy ý bị hòa tan, hóa thành hơi lạnh truyền vào lòng người. Vương Lâm đẩy chiếc ghế đi theo con đường rời khỏi Tô thành. Ở phía xa xa hắn nhìn thấy ngọn núi nhỏ kia.

Núi không cao nhưng lại có thần thái.

Thần này nhìn không thấy được nhưng nhắm hai mắt lại thì lại có hình ảnh của từng cành cây ngọn cỏ của ngọn núi này hiện lên, có thể cảm nhận được ngọn núi này đang hô hấp trong gió lạnh. Như vậy đã là đủ rồi.

Đi trên sơn đạo đầy đá sau khi tới đỉnh núi, Tô Đạo từ từ nhắm mắt lại. Lúc này hắn dường như đã không còn chống đỡ nổi nữa. Nhưng khi hắn hơi nhắm mắt lại, đôi mắt lại ngời sáng giống như mười bảy năm trước.

Mắt là cửa sổ của tâm hồn. Tô Đạo hắn tuy thân thể suy yếu nhưng tư tưởng của hắn cả đời tích lũy, đã xuất hiện là tuyệt đối không tiêu tan.

-Đỡ ta, đi...tới đó.

Giọng nói của Tô Đạo càng suy yếu hơn. Vương Lâm đi tới trước người hắn đỡ Tô Đạo dậy, đi về hướng hắn chỉ, bước lên sơn đạo đầy đá tảng, trong tuyết trắng đi về phía mà dường như không ai sẽ tới, từng bước, từng bước một.

Đi tới tận cùng, có một nấm mộ cô độc nằm giữa băng tuyết, giống như đang chờ đợi thứ gì đó, tựa hồ đã đợi vài chục năm cho tới hôm nay.

Ở trước ngôi mộ này, Tô Đạo ngồi xuống, nhìn bia một, hai mắt không có lệ mà tràn ngập nhu hòa.

-Ta tới rồi nàng nói muốn nhìn thấy ta, ta liền chôn nàng ở nơi này, để nàng có thể nhìn thấy nhà ta ở dưới chân.

Tư Mặc Tô Đạo thì thào, vuốt ve bia bộ, khuôn mặt già nua nhẹ nhàng áp vào đó, quên cả cái giá lạnh bên ngoài.

Hoặc có thể nói là cái lạnh trên bia đá khi vào trong lòng hắn lại trở thành sự ấm áp.

Từ từ, hắn nhắm hai mắt lại, trên mặt mang theo nụ cười, không còn thở nữa... Tô Đạo qua đời.

Vương Lâm đứng ở nơi đó rất lâu. Sau đó hắn xoay người, ánh mắt nhìn về phía chân núi. Ở vị trí này hắn có thể thấy được Tô thành, có thể thấy được Tô phủ bên trong thành.

Một cảm giác đau xót nồng đậm tràn ngập trong lòng Vương Lâm. Hắn mê mang. Thế giới này hắn vẫn luôn suy tư, rốt cục là thứ tồn tại gì.

Đây là kiếp trước của mình, là luân hồi của mình hay chỉ là một giấc mộng. Chẳng qua là thứ gì thì hắn đều không giải thích được rõ ràng mọi hiện tượng, giống như trong thật có giả, giống như một vòng tròn tồn tại vĩnh cửu từ vạn cổ, khiến người ta không tìm được điểm bắt đầu và kết thúc, không phân biệt được rõ ràng.

Nửa tháng sau, bên cạnh mộ phần cô độc trên Tô sơn lại có thêm một ngôi mộ mới. Bọn họ đã không còn cô độc nữa.

Ba năm sau khi Tô Đạo chết đi, Vương Lâm ba mươi chín tuổi.

Cha mẹ hắn nhiều năm trước đã từ chối lời mời của hắn rời khỏi sơn thôn, nói rằng cuộc sống ở Tô thành không quen, trở về quê quán ở trong sơn thôn sống cuộc sống bình thường.

Vào mùa đông Vương Lâm ba mươi chín tuổi, hắn đứng trong sân, nhìn bông tuyết đang tung bay, nhận được thánh chỉ của hoàng đế Triệu quốc.

Đây là đạo thánh chỉ thứ năm trong ba năm sau khi Tô Đạo mất đi.

Nội dung năm đạo thánh chỉ tương tự nhau, mỗi lần lại càng hoa mỹ hơn, muốn mời Vương Lâm đi tới kinh đô làm đế sư.

Thời gian hai mươi năm, cái tên Vương Lâm nổi lên trong đám sĩ tử của Triệu quốc. Hắn cho dù hai mươi năm nay chưa bao giờ rời khỏi Tô thành nhưng sĩ tử khoa cử hàng năm đều tới bái phỏng, nghe hắn giảng dạy.

Tất cả đều có liên quan tới Tô Đạo, nhưng cũng có liên hệ lớn lao với bản thân Vương Lâm. Trong hai mươi năm này, một ít quý nhân quan đạt, một vài thư sinh sĩ tử tới bái phỏng đều bị lời nói của Vương Lâm cảm phục.

Thế nhân đều biết Vương Lâm chính là người thừa kế của đại nho Tô Đạo, nhất là sau khi Tô Đạo chết đi thì điều này lại càng thâm nhập nhân tâm.

Chẳng qua mọi việc cũng không phải là tuyệt đối. Cũng có rất nhiều lời không tán thành sự tồn tại của Vương Lâm. Bọn họ cho rằng Vương Lâm không xứng được xưng lại đại nho, trong đó không ngờ lại có cả hoàng đế Triệu quốc.

Những lời dèm phá trước khi Tô Đạo chết thì còn không có bao nhiêu, nhưng sau ba năm khi Tô Đạo qua đời thì những điều tiếng này càng ngày càng nhiều, càng ngày càng cao. Cuối cùng trong ba năm Vương Lâm trầm mặc, chúng đã biến thành tiếng nói nghi vấn như sóng cồn.

Loại chuyện này Vương Lâm chẳng thèm để ý. Hắn sống bình thản, có Đại Phúc làm bạn.

Vương Lâm trầm mặc lại càng khiến những kẻ nghi ngờ thêm càn rỡ. Họ thừa nhận Vương Lâm là môn sinh của Tô Đạo nhưng bọn họ lại cho rằng Vương Lâm chỉ là hạng người mua danh chuộc tiếng, không xứng được xưng là nho. Dưới sự kích động của một số kẻ có ý đồ, việc này càng ngày càng trở nên kịch liệt, thậm chí khiến cả Triệu quốc đều biết tới.

Đối với chuyện này Vương Lâm vẫn không để ý tới. Hắn ngày ngày ngắm mặt trời mọc, lặn, nhìn xuân thu luân phiên, cảm ngộ thiên địa, minh ngộ nhân quả, tìm kiếm biểu hiện của sinh tử và thật giả, truy tới tận cùng.

Cho dù là hắn cũng vẫn còn mê man nhưng hắn lại không ngừng hiểu rõ nhân sinh. Những chuyện hỗn tạp này hắn không để ý tới, hắn lại càng không muốn chứng minh điều gì. Đối với hắn mà nói, điều đó không có chút ý nghĩa gì, chẳng khác gì trẻ con tranh hơn thua.

Chẳng qua hắn càng trầm mặc thì tiếng dèm pha càng lớn, càng trí mạng hơn chính là trong ba môn sinh của Tô Đạo, trừ Tô Tam năm đó bị bệnh nặng ra thì hai người còn lại đều lên tiếng nghi ngờ Vương Lâm.

Do vậy chuyện mông lung của sĩ tử Triệu quốc không ngờ lan cả tới dân chúng bình thường. Những lời nói nhiễu nhương kia giống như một cơn lốc quét ngang cả Triệu quốc.

Có người còn tìm tới bài thi tú tài năm đó của Vương Lâm, không kiêng nể mà phê phán, lấy lý do Vương Lâm chỉ là một tú tài mà cuồng vọng chỉ trích.

Trong những tiếng đồn hỗn độn này, thánh chỉ thứ sáu, thứ bảy, thứ tám, thứ chín từ kinh thành Triệu quốc giống như là hoa tuyết rơi xuống Vương Lâm.

Thậm chí còn quá phận hơn, chuyện này lan cả tới cha mẹ hắn. Cha mẹ hắn những năm qua vốn tưởng được an hưởng tuổi già, được người người kính ngưỡng. Chẳng ngờ hôm nay họ lại không ngừng bị những tiếng đồn thổi ảnh hưởng, không hiểu sao ngay cả sơn thôn hẻo lánh như vậy cũng truyền tới. Người trong thôn chỉ chỉ trỏ trỏ, khiến cho trong lòng cha mẹ Vương Lâm vô cùng phẫn nộ. Người già thì suy yếu, chuyện này tác động khiến phụ thân Vương Lâm lâm bệnh.

Mùa đông năm đó, Vương Lâm đứng trong sân, trong tay cầm lá thư nhà. Lá thư này là do mẹ hắn nhờ người viết, lại được tứ thúc phái người mang tới.

Trong thư báo cho Vương Lâm biết là phụ thân hắn không sao.

Nhìn lá thư một lần nữa. hai mắt Vương Lâm vốn bình thản liền hiện lên một tia lửa giận.

-Đã hơi quá rồi.

Vương Lâm gấp gọn gàng lá thư nhà, nhìn hoa tuyết đang rơi, chậm rãi mở miệng nói. Hắn vốn không muốn chứng minh điều gì, cho dù là tiếng đồn trong Triệu quốc có lớn tới đâu thì cũng không khiến hắn dao động chút nào. Một chữ nho kia chỉ là hư danh, hắn không thèm để ý.

Hắn giống như một lão nhân, chỉ muốn chậm rãi tìm hiểu thiên địa.

Nhưng bất cứ chuyện gì cũng phải có điểm dừng. Mà điểm dừng mấu chốt của Vương Lâm chính là cha mẹ hắn. Cha mẹ hắn tức giận, đau đớn bi thương thì hắn phẫn nộ, hắn đau đớn, hắn bi thương.

-Đại Phúc, sắp xếp truyền tin nói ta muốn giảng học mười năm. Từ hôm nay tới hết mười năm, ta sẽ đón người trong khắp thiên hạ về Tô thành luận học với ta. Nếu có người vượt được ta thì có thể lấy phủ đệ này đi.

Vương Lâm vung tay áp, xoay người rời đi.

Phía sau hắn, Đại Phúc đã lớn tuổi nhưng vẫn như hai mươi năm trước, thần sắc lộ vẻ hưng phấn. Trong ba năm nay hắn cũng vô cùng tức giận. Ngày xưa có rất nhiều người cung kính đối với hắn, thế nhưng giờ dần dần bất hòa, xa lánh, nói rất nhiều lời lạnh nhạt.

Hôm nay nghe được lời nói của Vương Lâm. hắn vừa đắc ý với chờ mong, vội vàng đi sắp xếp việc này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenConvert.NET
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
luuvanqui
15 Tháng ba, 2019 14:40
Đọc rồi, tiên nghịch là bộ đầu tiên của tui khi đọc tiểu thuyết
daovonhai
15 Tháng ba, 2019 10:01
đỵt cụ thằng post truyện chương 339 bị loạn
daovonhai
14 Tháng ba, 2019 07:16
vương trác cũng khổ và thảm.lại còn nghiệt duyên
daovonhai
14 Tháng ba, 2019 06:44
thằng óc vật nào sùng bái pntt mà sang đây ẳng như chó thì cút
daovonhai
14 Tháng ba, 2019 06:30
sủa lôl me may. ko đọc thì cút cho người khác đọc truyện đầu tay của tác giả nào chẳng có sạn . mày viết dc truyện không . ẳng như chó
daovonhai
14 Tháng ba, 2019 06:21
văn thú = muỗi
Linh Linh
03 Tháng ba, 2019 01:40
càng về sau dịch càng chán sai lỗi chính tả nhiều, tên nhân vật đảo lộn linh tinh
thongthinh
29 Tháng một, 2019 23:42
Chắc lão nhĩ quên chứ thấy mấy lời hứa lớn vẫn thực hiện , còn mấy cái như đem thằng thú tông về tông môn thì chắc giờ vẫn còn nằm trong túi trữ vật :))
leolazy
21 Tháng một, 2019 12:21
Càng đọc lại càng thấy thằng Vương Lâm này là 1 thằng cđ được tác giả dựng lên đủ các lí do (vì lòng tham của chính nó) mà fail các loại lời hứa, Hàn Lập thấy đạo đức còn đỡ hơn thằng này. Đhs 5 năm trước lại mê truyện này kinh ..
Vô Danh
03 Tháng một, 2019 21:31
Là phàm nhân tu tiên đấy bạn Còn mấy thằng não tàn đọc truyện lan man quen rồi cuồng rồi vô chửi bố não tàn. Tụi mày lên coi vote của pntt so với tiên nghịch của chúng mày cái nào cao hơn. Truyện như lol mà đòi so vs siêu phẩm
Lê Trọng Bằng
03 Tháng một, 2019 20:54
cho em hỏi pntt là gì vạy a
leolazy
30 Tháng mười hai, 2018 21:41
5 năm sau đọc lại thấy không còn ưa nổi nhân vật Vương Lâm này như 5 năm trước :)) nhân sinh quan thay đổi rồi
Baor Chen
23 Tháng mười hai, 2018 16:40
lắp não vô r đọc truyện của nhĩ căn nhé
aoisakai
18 Tháng mười một, 2018 20:34
yousuu : Nhìn một nửa bỏ quên. Ở gạt hai bên người nhà tiền đề hạ, nam chủ vì thương nghiệp theo tiểu cùng nhau lớn lên nữ chủ hiệp nghị kết hôn. Ba năm trong lúc trước mặt ngoại nhân duy trì cái gọi là ân ái biểu hiện giả dối, lén nam chủ cố tình cùng nữ chủ bảo trì khoảng cách, cũng không quan tâm nữ chủ hết thảy, so loại người này vì cái gì có thể ăn hồi đầu thảo? Ghê tởm chết ta, ghét nhất gương vỡ lại lành.
quangchacha123
06 Tháng mười một, 2018 06:21
Có lẽ phải đọc lại lần 3 để xem n chán chỗ nào
Đăng Nguyễn
03 Tháng mười một, 2018 08:33
các thanh niên đọc yy quen rồi nên thế não tàn
luongdinhkhai
31 Tháng mười, 2018 23:08
Mình thích nhất là chỗ mỗi người đều đưa ra lý luận và quan điểm về câu hỏi: đạo là gì ? Tuỳ vào tu vi và trải nghiệm của mỗi người mà câu trả lời là khác nhau nhưng cũng đều có điểm đúng về Đạo.
h2olove
24 Tháng mười, 2018 02:01
cái loại não tàn nó thế,đọc truyện hiểu dc cái ý của tác giả mới thấm.não tàn như mày chỉ đọc săc hiệp rồi thẩm du thôi
h2olove
24 Tháng mười, 2018 01:59
mày não tàn
Nam Trần AG
21 Tháng mười, 2018 19:12
3 chap cuối... não căng thật. tác giả thật tài. có thể nghỉ ra đc nhìu cái vòng lẳng vẳng thế... all truyênj nào cũng hay chủ yếu ae có đọc ngẫm hết ý của tác giả k. he he thấy mấy ae cmt chê truyện này truyện kia wa...
minhngocbinhnghi
18 Tháng mười, 2018 11:28
hay vcl...ta rất thích bộ này với cầu ma...
Vô Danh
10 Tháng mười, 2018 09:26
Dỡ như quỷ đọc thì cứ lan man câu chương vượt cấp thì ầm ầm tu luyện thì ko rõ ràng. Đọc dc 150c drop ngay. Éo hiểu sao mấy thánh cứ so truyện này vs pntt. Xách dép cho pntt còn chưa dc chứ ở đó mà so
huynguyen365
03 Tháng mười, 2018 17:15
đoạn cuối hack não quá @@
Nguyễn Đậu Tú
30 Tháng chín, 2018 22:15
Toàn mấy thằng ảo tưởng. Tu tiên chứ có phải đô thị đâu mà đòi hót boy với ngoại hình 6 múi
einsam3110
23 Tháng chín, 2018 18:28
Truyện rất hay!
BÌNH LUẬN FACEBOOK