Nhạc Ngọc Kỳ kinh ngạc, vẻ mặt không tin nhìn Đoàn Phi, tay cầm đao đặt ở cổ Thạch Bân dần buông lỏng, Đoàn Phi trầm giọng quát:
- Thả hắn ra!
Nhạc Ngọc Kỳ theo bản năng buông tay đẩy Thạch Bân ra, sau khi phục hồi tinh thần, run run cầm chủy thủ chỉ vào Đoàn Phi, quát lên:
- Tất cả không được nhúc nhích, nếu không ta sẽ giết hắn!
- Ngươi sẽ không giết ta đâu, ngươi không phải loại người đó!
Đoàn Phi chậm rãi giơ tay ra , nói:
- Tay cầm đao của ngươi đang run, khi giết kẻ thù không yếu đuối như thế này chứ?
Nhạc Ngọc Kỳ có chút do dự, mũi dao cũng ngập ngừng làm người khác như nín thở, cuối cùng, tay của Đoàn Phi đã nắm chặt lấy cán đao, nhẹ nhàng rút đao ra.
Đao bị Đoàn Phi lấy đi, Nhạc Ngọc Kỳ giống như bị rút hết sức lực, toàn thân mềm nhũn, quỳ trên đất, ôm mặt khóc lớn:
- Ngươi nói đúng, là ta vô dụng, ta giết nữ nhân kia là sai lầm.
- Ca!
Nhạc Ngọc Lân lao về phía trước, hai người ôm nhau gào khóc. Đoàn Phi lắc lắc đầu. Hắn cũng không muốn bắt hai huynh đệ số khổ này. Có điều làm sao để bọn họ thoát tội đây?
- Hạ thiếu hiệp, chuyện xảy ra ngươi cũng thấy rồi đó, chúng ta...
Sử tổng bộ nói với Hạ Thịnh còn đang ngây ra như phỗng, đột nhiên một bộ khoái lảo đảo chạy vào, hô to gọi nhỏ ngắt quãng lời của hắn.
- Không hay rồi, đại nhân, không hay rồi!
Bộ khoái nọ vội vội vàng vàng chạy vào, nói :
- Có người chết, lại có người chết nữa rồi!
- Khốn kiếp!
Sử Vũ Phong đi đến tát cho người nọ một cái ngã lăn ra đất, quát:
- Chết người có gì to tát? Ngươi đã bị dọa thành thế này rồi! Là cha ngươi chết à?
Bộ khoái nọ ôm lấy mặt lồm cồm bò dậy, vẫn chưa hoàn hồn nói:
- Quỷ, là quỷ giết người! Khu chợ ở phía đông đột nhiên mọc lên một cái cọc, trên cọc treo một thi thể người chết rất thảm, đáng sợ lắm, rất đáng sợ!
Đoàn Phi và Sử Vũ phong kinh ngạc nhìn nhau, Sử Vũ Phong nói:
- Ta đi ổn định tình hình trước, A Phi, hai tên tiểu tử này ngươi mau xử lý cho tốt, rồi lập tức đến đó.
Đoàn Phi do dự một chút, Sử tổng bộ đã dẫn theo vài người rời đi. Đoàn Phi chau mày nói:
- Đừng khóc nữa, hung thủ lại ra tay rồi, điều này chứng minh các ngươi không phải là hung thủ. Nhạc Ngọc Lân, mau đỡ ca ca ngươi vào phòng nghỉ ngơi. Hạ đại hiệp, phiền ở lại chăm sóc họ, A Bân, chúng ta đi theo Sử tổng bộ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
- Chuyện này...
Thạch Bân chần chờ một chút, Đoàn Phi trừng mắt nhìn hắn, nói:
- Còn không đi mau, mấy người các ngươi đi hết theo ta đến hiện trường vụ án, đi!
Hai ngày này Nhạc Ngọc Kỳ đều luôn ở bên Đoàn Phi, mọi người đều rất thích hai huynh đệ họ. Sử tổng bộ cũng không hạ lệnh bắt người, hai người cũng không muốn ra đầu thú, cho nên đồng ý đi theo Đoàn Phi.
Hạ Thịnh đi lên ôm cổ hai người, nói:
- Tốt quá rồi, Đoàn Phi cũng đã nói hung thủ không phải là hai người, đừng khóc nữa, nghe lời đại sư huynh, quay về phòng đi, đừng gây thêm phiền phức cho Đoàn đại nhân nữa!
Nhạc Ngọc Kỳ ngẩng đầu nhìn chung quanh, nói:
- Chúng ta chi bằng nhân cơ hội này trốn đi, Đoàn Phi kia quỷ kế đa đoan, chúng ta không nên tin lời hắn!
- Ca, Phi ca là người tốt, chúng ta cứ theo lời huynh ấy mà làm đi!
Nhạc Ngọc Lân biện bạch cho Đoàn Phi.
- Đệ lại không nghe lời ta?
Nhạc Ngọc Kỳ hung dữ nói, Nhạc Ngọc Lân yên lặng nhìn ca, nói:
- Phi ca nói nhìn đệ giống ca ca hơn, đệ nghe lời ca mười năm nay rồi, lần này ca phải nghe theo đệ!
Nhạc Ngọc Kỳ kinh ngạc nhìn đệ đệ mình, cuối cùng ủ rũ nói:
- Được rồi, hắn nói đúng, nếu không vì ta, huynh đệ ta cũng không rơi vào bước đường này!
- Vậy đừng phí lời nữa, đứng dậy hết cho ta, ta là đại sư huynh, hai người đều phải nghe theo ta!
Hạ Thịnh phân trần rồi kéo lấy hai người, mỗi tay giữ một người, kéo hai người vào trong phòng của Đoàn Phi.
Đám người Đoàn Phi nhanh chóng đuổi theo Sử tổng bộ. Sử tổng bộ quay đầu nhìn một cái, cũng không nói gì, mọi người cùng đi đến chợ ở đường Đông. Đến nơi thì thấy một cảnh hỗn độn, một cái cọc dựng ở giữa chợ, trên cọc quả có treo một thi thể, ngực bị mổ ra, ruột lòi ra, nhìn rất thê thảm. Dân chúng đều trốn ở xa sợ hãi nhìn sang.
- Chuyện gì vậy? Ai có thể giải thích cho ta đây?
Sử tổng bộ quát:
- Ai chịu trách nhiệm nơi này?
Một nam nhân chừng ba mươi tuổi đi đến, nói:
- Tôi là lý chính nơi này, Tổng Bộ đại nhân, chuyện vừa rồi không có ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết chiếc cọc này đột nhiên như từ trên trời rơi xuống, dọa cho mọi người chạy tán loạn. Sau đó thì nhìn thấy thi thể bị treo lên, mọi người hét lên thất thanh rồi mạnh ai nấy chạy!
Các bộ khoái cũng đi tìm vài người đến hỏi, nhưng đáp án của cũng không khác gì. Duy có một người nói là từng nhìn thấy mấy người bịt mặt xuất hiện trên nóc nhà, cùng nhau thả chiếc cọc này xuống, suýt nữa đóng một bà bác bán thức ăn xuống đất rồi.
Có bộ khoái đem thang tới, trèo lên nóc nhà xem, quả nhiên phát hiện thấy mấy vệt máu, rồi lần theo vệt máu điều tra. Thấy không có manh mối giá trị nào khác nữa, Đoàn Phi nói:
- Mọi người đem thi thể xuống cho ta, Lý Chính đến đây xem, trước tiên điều tra xem thân phận của người chết đã!
Cọc gỗ được đóng chặt vào khe hở của một tảng đã trên đường, thi thể bên trên đang chảy máu, máu nhỏ xuống dưới. Mọi người đều không dám trực tiếp rút ra, đành tìm một cái búa chặt đứt cọc, nửa đoạn cọc có gắn thi thể được đưa xuống.
- Đây không phải là ông chủ cửa hàng gạo đầu đường Lý Lão Thực sao? Trời ơi, ông ấy chết thảm quá!
Lý giáp rất nhanh đã nhận ra được thân phận của người chết, hắn kinh ngạc quay đầu lại:
- Trương đại nương, mau đi gọi Lý thẩm đi, nói ông chủ Lý xảy ra chuyện rồi!
Nguyên do cái chết của thi thể kia quả thực đã rất rõ ràng rồi, Đoàn Phi nhìn một cái đã không muốn nhìn lần nữa, mày chau thật chặt, suy tư nói:
- Vụ án này có liên quan gì tới án liên hoàn trước không? Huynh đệ Nhạc Ngọc Kỳ chắc không có vấn đề gì, chẳng lẽ là Lữ thúc kia? Khả năng không lớn lắm. Nhưng mà giữa thanh thiên bạch nhật lại dám xử lý thi thể như thế này, chỉ e mục đích không đơn giản chỉ là giết người đâu!
Lão Dương khám nghiệm tử thi đem theo cháu trai chạy đến, vừa nhìn thi thể đã nhìn ra được ngay nguyên nhân chết:
- Thi thể bên ngoài không có thương tích, cũng không có hiện tượng trúng độc hay bị chết đuối. Có lẽ là chết vì bị đao đâm thủng bụng. Từ vết thương ở ngực có thể thấy, hung khí hung thủ dùng khá giống với hung khí giết chết quản gia nhà họ Vương, đều là đao Nhật Bản.
Bộ khoái lần theo vết máu điều tra đã trở về, chứng thực ông ấy bị giết ở ngay ngõ nhỏ phía sau nhà mình. Khi thê tử ông chủ Lý đến nhận mặt đã ngất ngay tại chỗ, sau khi tỉnh lại khóc sướt mướt nói không biết ai lại có thù với trượng phu của mình. Người đứng xem càng ngày càng đông. Sử tổng bộ dặn dò một bộ khoái lấy vải buộc thi thể lại, lấy xe đẩy đưa về nha môn.
Đoàn Phi đi đến nơi ông chủ Lý bị giết, xem xét một vòng, phát hiện hai bên đã tranh đấu rất kịch liệt. Từ vết tích còn lưu lại có thể thấy, hung thủ đã trực tiếp nhảy từ trên xuống, cầm đao rạch bụng ông chủ Lý. Theo như lời Lý đại thẩm, ông chủ Lý là đột nhiên muốn ra ngoài nên người khác không thể biết trước mà đợi ở đây giết người được. Có lẽ là bất ngờ nảy sát ý, cũng có thể là tên sát nhân không xác định được mục tiêu.
Khi quay trở lại nha môn, Sử tổng bộ đã đợi hắn lâu lắm rồi, hất đầu hỏi:
- Người thấy thế nào?
Đoàn Phi nói:
- Tuy cũng có chút manh mối, nhưng trước khi chưa xác định rõ ràng, ta không muốn vu oan cho người khác!
Sử tổng bộ nói:
- Vụ án sắp được phá, lại xảy ra chuyện này, ta thật cảm thấy rất kỳ lạ, nói đi, ở đây chỉ có ta và ngươi, nói cho ta tham khảo chút, sẽ không ảnh hưởng đến việc phá án đâu!
Đoàn Phi gật gật đầu nói:
- Được rồi, ta nghi ngờ đây là hành vi cố ý giết người đánh lạc hướng, sau khi ông chủ Lý bị giết, lại buộc thi thể nạn nhân vào cọc gỗ rồi đóng ở giữa chợ, đây tuyệt đối không phải là chuyện giết người hả giận đơn giản như vậy. Rất có khả năng vụ này có liên quan đến vụ giết người liên hoàn trước đó. Đương nhiên, chỉ là ta hoài nghi chứ chưa có chứng cớ, cũng có thể đây chỉ là sự trùng hợp, không liên quan gì đến nhau.
Sử tổng bộ trầm ngâm một chút, nói:
- Ta tin vào phán đoán của ngươi. Đây không phải là chuyện ngẫu nhiên, có thể là do bằng hữu của huynh đệ Nhạc gia cố ý dẫn chúng ta đi sai đường, hoặc cũng có thể là người nhà họ Vương làm, cũng có thể là phản ứng của bọn giặc Oa với tin tức sáng nay. Bây giờ chúng ta nên làm gì?
Thân thể Đoàn Phi chợt run lên, vừa kinh vừa sợ nói:
- Ta lại không nghĩ đến một khả năng khác, nếu như suy luận theo những khả năng này, mục đích của hung thủ đã rất rõ ràng rồi. Nếu ta đoán không lầm, không lâu sau sẽ còn xuất hiện thêm những vụ án tương tự như thế này nữa!