Tiền Như Kinh quay lại gọi tên nha dịch tâm phúc tới, thì thầm mấy câu, tên nha dịch xoay người phóng đi như bay. Đoàn Phi bèn yên lòng, sau khi trở vào nhà liền lệnh cho Tô Dung cứu tỉnh Hạ Thịnh. Thạch Bân cùng Quách Uy khiêng Hạ Thịnh vào, Tô Dung mới điểm nhẹ trên người Hạ Thịnh một chút, Hạ Thịnh liền từ từ tỉnh lại.
Hắn vừa mở to được hai mắt ra liền trông thấy Đoàn Phi, bèn vùng lên đẩy Thạch Bân với Quách Uy ra. Nhớ lại chuyện hôn mê lúc trước, hắn lườm Tô Dung một cái, bèn nói:
- Đoàn đại nhận, đây là đâu vậy? Lẽ nào ta cũng thành phạm nhân của ngài sao?
Đoàn Phi bèn đáp:
- Chỗ này là tiểu viện trong Hình bộ, khi nãy trên đường người đông tai mắt nhiều, Đoàn Phi đắc tội rồi, mong Hạ đại ca lượng thứ. Huynh mau nói cho ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vụ án Ngọc Kỳ bọn họ chẳng phải đã xong xuôi rồi ư? Sao có thể đột nhiên bị phán tội chết? Dương Châu phán quan Tạ đại nhân cùng tổng bộ Sử đại nhân sao lại không phái người thông báo cho ta chứ?
Hạ Thịnh thở dài một tiếng, nói:
- Bọn họ có tìm hay không ta không rõ, nhưng ta vừa từ Giang Tây vội trở về đây. Tạ đại nhân cùng Sử tổng bộ một tháng trước đã bị cách chức điều tra, chỉ lo là ốc còn không mang nổi mình ốc. Vụ án của tiểu sư đệ cũng bị tên cẩu quan mới tới lật lại, nói rằng Tạ đại nhân làm việc thiên tư, liền sửa thành xử trảm.
Tiền Như Kinh vuốt râu nói:
- Ừm, vụ án này ta đã xem rất kỹ, Dương Châu tân tri phủ Bảo Quý Tường Bảo đại nhân cải án tuyệt không sai sót, trước kia rõ ràng là đã xử quá nhẹ rồi, thật khiến người ta nghi ngờ mà.
Hạ Thịnh trợn mắt ngó Tiền Như Kinh, tức giận quát:
- Cẩu quan!
- Hạ đại ca, chuyện này không trách Tiền đại nhân được.
Đoàn Phi giải thích với Hạ Thịnh, rồi quay sang nói với Tiền Như Kinh:
- Tiền đại nhân, Bảo đại nhân cải án tự nhiên có lý do của ông ta, nhưng chỉ e rằng vị Bảo địa nhân này chỉ biết một mà không biết hai, v. Vụ án này chính là do ta cùng nguyên tổng bộ Dương Châu Sử đại nhân liên thủ phá án, Hạ đại ca cùng hai tùy tùng bên ta đây đều đã tự mình trải qua, sự thực ra sao chúng ta đều hết sức rõ ràng, bị hai tên tiểu tử đó giết đều là gian tế của bọn giặc Oa lùn.
Đoàn Phi bèn thuật lại chuyện ở trấn Hải An cho Tiền Như Kinh, còn kể ra tất thảy chi tiết chuyện khi trước mình đấu lý bị phán quan Tạ đại nhân gạt bỏ, Tiền Như Kinh kinh ngạc:
- Hóa ra là vậy, hèn chi trong án thư chỉ thuật lại quá trình hai người sát nhân, còn động cơ ra tay thì mờ mịt không rõ.
Lúc này tập án thư Đoàn Phi cần đã mang tới, Đoàn Phi đánh mắt ra hiệu cho Tiền Như Kinh, Tiền Như Kinh gật gật đầu, Đoàn Phi bèn bóc ra, tìm đến quyển án mới nhất cầm lên cẩn thận đọc.
Hạ Thịnh trong lòng nôn nóng, thấy Đoàn Phi ở đó mà nghiền ngẫm từng chữ từng câu, lửa giận bèn nổi lên, gần như muốn gào to lên trời cao. Tô Dung thấy thế bèn nhẹ giọng nói:
- Hạ đại hiệp, xin hãy bình tâm, Đoàn đại nhân chính là đang nghĩ kế giải cứu huynh đệ họ Nhạc đó, nếu như huynh không kiềm chế nổi tâm ma của mình, e rằng sẽ hại người hại mình thôi.
Hạ Thịnh cảm giác lời của Tô Dung như một thùng nước lạnh dội xuống đầu vậy, trong lòng hắn tức thì bừng tỉnh, quay sang nhìn Tô Dung bằng ánh mắt biết ơn, rồi không nói không rằng bèn khoanh chân ngồi xuống đất bắt đầu vận công thu nhiếp tinh thần.
Đoàn Phi gập quyển án tông lại, hít một hơi sâu, mở to hai mắt nói:
- Vị Bảo đại nhân này quả nhiên lợi hại, tập án thư này nếu không phải ta đã tự thân trải qua thì đích thực khó lòng tìm ra sơ hở. Ta có thể dùng những sơ hở trong án thư mời Tiền đại nhân đem tra xét lại, kéo dài thêm được vài ngày rồi tính, Hạ đại ca liền có thể....
Đoàn Phi chợt ngó thấy Hạ Thịnh đang ngồi dưới đất, thần thái bình tĩnh, Tô Dung bèn nói:
- Hạ đại hiệp lòng như lửa đốt mà từ Dương Châu vội tới Giang Tây, không được việc lại phải đêm ngày chạy tới Ứng Thiên, sớm đã mệt mỏi rã rời, tâm ma thừa cơ trỗi dậy, cũng may có ta điểm tỉnh, y điều tức một hồi sẽ bình thường lại.
Đoàn Phi gật gù, nói với Tiền Như Kinh:
- Tiền đại nhân, xin người đem vụ án này lật lại ở Dương Châu.
Tiền Như Kinh tỏ ra khó xử:
- Vụ án này lão phu đã gật đầu đồng ý, làm sao có đạo lý khi không lật lại, ngươi đừng quá nóng vội. Ngươi quên rồi sao, tam ti đều có chức năng riêng, bộ Hình chủ thẩm, Đại Lý Tự phúc thẩm, Đô Sát Viện làm giám sát.
Đoàn Phi bừng tỉnh đại ngộ, bèn nói:
- Thật là tốt quá, xin Tiền đại nhân phái người lập tức đem án thư này chuyển tới Đại Lý Tự, không biết vị bình sự Lâm đại nhân nọ có đủ tư cách phúc thẩm hay chăng? Còn nữa, ta không tiện can thiệp vụ án này, Tiền đại nhân có quen biết người nào đáng tin trong Đô Sát Viện có thể giúp duyệt nhanh vụ án này không?
Tiền Như Kinh trả lời:
- Nếu như không có kẻ nào ngáng đường thì Lâm đại nhân cũng coi như đủ tư cách rồi. Bên Đô Sát Viện e rằng có chút khó khăn, chi bằng ta cứ viết một bức thư, nói rằng Đại Lý Tự và Đô Sát Viện thẩm tra vụ án này phát hiện một số nghi vấn, dùng thân phận cá nhân ta xin Bảo đại nhân tạm hoãn hành hình, thế nào?
Đoàn Phi hướng về Tiền Như Kinh vái dài, cảm kích nói:
- Đa đạ Tiền đại nhân ra tay tương trợ, Đoàn Phi cảm kích bất tận.
Tiền Như Kinh bèn cười ha hả:
- Dù sao thì bổn quan cũng đã cùng ngươi đồng vinh cộng nhục rồi, có ngại gì giúp thêm chuyện này chứ.
Đoàn Phi hiểu ý tứ của Tiền Như Kinh, vì vụ án Chu An mà cả hai người bọn họ đã mua dây buộc mình rồi, giúp thêm chút chuyện nhỏ này thì có đáng gì đây?
Tiền Như Kinh lại đem án thư niêm phong kín, rồi đóng thùng chung với những án thư phán tử hình khác, sai nha dịch thân tín chuyển tới Đại Lý Tự. Đoàn Phi viết một phong thư để Tô Dung tự mình chuyển tới Lâm Hi Nguyên.
Việc đã xong xuôi thì Hạ Thịnh cũng thu công đứng dậy, trên mắt vẫn có chút ưu phiền, chỉ vận khí hành được một tiểu chu thiên mà thôi. Hắn nôn nóng hỏi Đoàn Phi.
- Đoàn đại nhân, thế nào rồi? Đã nghĩ ra biện pháp chưa?
Đoàn Phi đem thư Tiền Như Kinh viết đưa cho Hạ Thịnh, nói với y:
- Hạ đại ca, xin hãy lập tức mang thư này về Dương Châu, tự tay giao cho Dương Châu tri phủ Bảo đại nhân. Phong thư này có thể kéo thêm được vài ngày, à phải rồi, huynh vẫn chưa nói với ra, Ngọc Kỳ bọn họ rốt cuộc bị phán xử trảm ngày nào?
Hạ Thịnh như bắt được vàng vội cẩn thận cất thư lại, nói:
- Còn hai ngày nữa, ngày kia chính là ngày xử trảm rồi, có thư này lẽ nào cũng chỉ kéo dài được vài ngày thôi sao? Chẳng lẽ không còn cách nào khác?
Đoàn Phi nghĩ ngợi một hồi liền nói:
- Vẫn còn hai ngày kia mà, nếu đã vậy huynh cũng không cần nóng vội quay về làm gì, thư này cứ để tới đêm trước hôm hành hình hẵng đưa tới Dương Châu cho Bảo đại nhân là hiệu quả nhất. Ừm, Hạ đại ca này, huynh hãy theo ta về nhà trước, nghỉ ngơi một đêm rồi mai ta sẽ an bài cho huynh đi thuyền về Dương Châu.
Hạ Thịnh tuy rằng nóng lòng quay về, nhưng cũng biết nôn nóng cũng vô dụng, ngược lại như Đoàn Phi quỷ kế đa đoan, không biết chừng lại có biện pháp hay.
Đoàn Phi hướng về Tiền Như Kinh cáo từ, trong nhóm giờ thiếu đi Tô Dung, thêm vào Hạ Thịnh. Mọi người che chắn y lại hy vọng không ai trông thấy, dọc đường chạy như bay về Đoàn phủ.
Vừa về Đoàn phủ Đoàn Phi liền mời Hạ Thịnh tới thư phòng, thần tình có chút ngưng trọng nói:
- Hạ đại ca, không dám dấu huynh, sự tình có điều không hay.
Hạ Thịnh cười khổ:
- Ta biết, lẽ nào đến người cũng không còn biện pháp sao?
Đoàn Phi thở dài nói:
- Biện pháp thì có, chỉ có điều trước mắt ta tự thân khó bảo đảm, cũng không biết rồi sau sẽ ra sao. Để cho bảo toàn, ta sẽ viết thư cho bọn Ngọc Kỳ Ngọc Lân kêu chúng vâng lời của huynh. Đến thời khắc cuối cùng nếu không còn hy vọng gì nữa huynh hãy cướp pháp trường cứu chúng đi đi.
- Ta vốn đã tính như vậy đó.
Hạ Thịnh nói.
Đoàn Phi lắc đầu cười khổ, nói:
- Đây là biện pháp trong lúc không còn biện pháp nào, sẽ liên lụy đến rất nhiều người, bất quá nếu thực đến bước đó cũng chỉ đành như vậy thôi. Huynh yên tâm, ta sẽ nghĩ mọi cách giúp bọn huynh rửa oan, thà rằng kẻ bị chặt đầu là ta, cũng không để hai người bọn chúng chết oan ức.
Hạ Thịnh nghe xong thì mắt hổ đã rưng rưng, bèn nghẹn ngào nói:
- Đoàn đại nhân, ta đã trách nhầm ngài rồi, còn cả gan hành thích người, thật là đáng chết.
Đoàn Phi nói:
- Không trách được huynh, người trong quan trường, thân bất do kỷ mà, nếu như ta nắm quyền lớn trong tay, thì sao có thể để hai huynh đệ bọn họ hứng chịu mối oan ức nghiệt ngã này.
Hạ Thịnh đột nhiên hướng về Đoàn Phi vài dài, nói:
- Đoàn đại nhân, có câu này của ngài, bất luận tương lai ra sao, Hạ Thịnh đều ghi nhớ đại ân, ngày sau đại nhân nếu có điều gì sai bảo Hạ Thịnh chết chẳng từ nan!
Đoàn Phi vội đỡ Hạ Thịnh đứng dậy, nói:
- Hạ đại ca không cần như vậy, ta cùng Ngọc Kỳ bọn họ tình như tay chân, trước giờ đều xem huynh như huynh trưởng, việc của huynh cũng là việc của ta. Bây giờ việc Hạ đại ca cần làm là nghỉ ngơi cho tốt, phải giữ được trạng thái tốt nhất, thế mới ứng phó được lúc có chuyện chứ! Giờ ta sẽ viết thư ngay, ngày mai huynh cầm đi Dương Châu.
Hạ Thịnh gật mạnh đầu, cố nhịn không rơi nước mắt, nghe lời Đoàn Phi đi tắm rửa ăn cơm, rồi nghỉ ngơi.